Lang Tế Chiến Thần

Chương 8: Khôi Phục Trí Nhớ



Vô số những ký ức bắt đầu tái hiện ra trong đầu Diệp Lân.

Xuất thân của Diệp Lân không phải ở Giang Thành mà là thị trấn Lâm Hải, hắn vốn dĩ là cậu chủ của Diệp gia.

Diệp gia có thể xem là một gia tộc phú hào, có điều gia đình của Diệp Lân cũng chỉ tính là dòng thứ, nhưng so với đại đa số những gia đình khác mà nói, thì nhà bọn họ đã đủ giàu có rồi.

Năm 18 tuổi, Diệp Lâm gặp được một ông cụ, hắn trẻ người non dạ bị lừa trở thành một Người Gác Đêm, một lòng vì tổ chức vậy mà đã 6 năm trôi qua!

Ở nơi đó, hắn đã thể hiện thiên phú võ học khủng bố của mình, chỉ với một năm đã lập được chiến công hạng nhất, tới năm thứ 3 hắn đã lấy được huân chương vinh dự cao nhất “Tinh Diệu”, hơn nữa còn thuận lợi trở thành Người Gác Đêm số 0, có người còn gọi hắn là sát thần bởi vì trong lúc hắn chấp hành nhiệm vụ luôn giết người một cách dứt khoát!

Ba năm trước, hắn cùng với Người Gác Đêm số 2 và số 7 đã nhận một nhiệm vụ bí mật, đi tới Giang Thành.

Kết quả bị quân địch mai phúc, số 7 bỏ mạng tại chỗ, trong lúc hỗn loạn hắn và số 2 đã lạc nhau.

Diệp Lân mang theo vật phẩm của nhiệm vụ, đẫm máu giết địch xông ra ngoài, nhưng đi chưa được bao xa thì không chống đỡ nổi mà hôn mê.

Lúc tỉnh lại, hắn đã nằm ở bệnh viện, người cứu hắn là cha của Lâm Vân Nguyệt.

Sau này cha của Lâm Vân Nguyệt cũng đối xử với hắn rất tốt.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, bởi vì cha của Lâm Vân Nguyệt phát hiện trên người hắn có gì đó, cảm thấy Diệp Lân chắc chắn là một nhân vật lớn, vì vậy mới có chuyện ông ta để Lâm Vân Nguyệt gả cho Diệp Lân.

Mà người được xưng là Người Gác Đêm số 0, trong thời gian 6 năm này, không biết tài sản của Diệp Lân đã tích lũy lên tới con số bao nhiêu rồi, 1,2 tỷ trong tấm thẻ kim cương kia chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi!

Bên tai, giọng nói ôn nhu dịu dàng vẫn tiếp tục.

“Anh nhớ ra chưa? Anh từng là một người mà trên thế giới này chỉ cần nghe thôi đã thấy sợ, anh là người theo đuổi ánh sáng của Người Gác Đêm, những kẻ ẩn núp ở nơi tối tăm nghe thấy tên anh đều sẽ sợ chết khiếp. Anh là số 0 của Người Gác Đêm, là thánh chủ của tội ác chi thành, trên tay anh dính vô số máu tươi, anh cũng đã cứu biết bao sinh mệnh...”

Từng cảnh tượng hồi ức dần tái hiện lại trong đầu hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn là một gương mặt xinh đẹp.

Chiết Thu Vũ ngồi trên ghế, nhìn thấy Diệp Lân mở mắt, khóe miệng cô lộ ra một tia giễu cợt.

“Sao, sao rồi?” Lúc này, cô gái tóc ngắn chạy hỏi hỏi.

Diệp Lần mỉm cười với cô, sau đó ngồi dậy, đưa tay vò đầu cô rồi nói: “Ừ, anh nhớ ra rồi, ba năm không gặp, Tiểu Nam nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

“Anh nhớ ra em rồi sao?” Giọng điệu của cô gái tóc ngắn có chút hưng phấn.

Đúng thế, Diệp Lân đã nhớ lại rồi! Cô gái trước mặt này tên là Minh Tiểu Nam. Chính Diệp Lân đã mang cô gia nhập vào Người Gác Đêm.

Đó là lần đầu tiên Diệp Lân làm nhiệm vụ, vào chín năm trước khi đó Minh Tiểu Nam 12 tuổi, nhiệm vụ lần đó, cha mẹ Minh Tiểu Nam đều bỏ mạng, Diệp Lân mang theo một cô gái 12 tuổi trở về Người Gác Đêm.

Dứt lời, Diệp Lân thở ra một hơi, nhìn về hướng Chiết Thu Vũ nói: “Cảm ơn, bác sĩ Chiết!”

Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Cảm ơn? Không ngờ tôi còn nghe được lời này từ miệng của anh đó.”

“Con người rồi sẽ thay đổi thôi.” Diệp Lân cười cười, sau đó do dự hỏi một câu: “Ông cụ và bà cụ đều khỏe chứ?”

“Thân thể cường tráng.” Minh Tiểu Nam cười haha đáp, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, vẻ mặt cô hào hứng nói: “Bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ rồi, vậy lần này bọn em chấp hành nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Diệp Lân trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Nhiệm vụ lần này của bọn em là gì?”

“Người của Huyết Liên.” Chiết Thu Vũ bình tĩnh nói: “Đã thiệt hại 3 người rồi.”

Ánh mắt của Diệp Lân trở nên lạnh lẽo!

Nếu như người nhà Lâm Vân Nguyệt nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Lân, chắc chắn bọn họ sẽ không thể nào tưởng tượng nổi!

Ba năm nay, Diệp Lân vẫn luôn trong bộ dáng khúm núm nhẫn nhục chịu khó, bọn họ đều cho rằng Diệp Lân là một người thành thật.

Nhưng Diệp Lân của bây giờ, khi nghe thấy hai từ “Huyết Liên”, trong ánh mắt hắn giờ đây ngập tràn sát ý! Thật sự là sát ý!

“Tìm thấy số 2 chưa?” Diệp Lân lại hỏi.

“Hiện tại vẫn chưa tìm được, bao gồm cả thi thể của số 7 cũng không tìm được.” Chiết Thu Vũ nói.

“Mục tiêu lần này của Huyết Liên là...”

“Reng reng reng...”

Lúc này, chuông điện thoại của Diệp Lân bỗng rưng vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, là Trâu Thiến Thiến gọi tới, hắn nhìn sang Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam, sau đó mới nghe điện thoại: “Alo, quản lý Trâu.”

“Bây giờ anh đang ở đâu, tôi tan làm rồi, anh đã đồng ý giả làm bạn trai cùng tôi dự tiệc tối đó, anh gửi địa chỉ qua cho tôi đi, tôi lái xe tới đón anh.” Trâu Thiến Thiến ở đầu dây bên kia nói.

Diệp Lân rất kinh ngạc, hắn nhìn qua đồng hồ, vậy mà đã năm rưỡi chiều rồi, hắn cứ thế mà ngủ cả buổi chiều.

“Tôi ở tiểu khu Hoa Viên, cô lái xe tới đây là được, sắp tới thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đứng trước cửa chờ cô.” Diệp Lân đáp.

“Được rồi, 10 phút sau gặp!” Trâu Thiến Thiến nói xong liền cúp máy.

“Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, hai người cho tôi chùm chìa khóa đi, hiện tại tôi không có chỗ ở, buổi tối tôi ở chỗ hai người là được rồi.” Diệp Lân ho khan một tiếng rồi nói.

Chiết Thu Vũ hừ lạnh, không để ý tới Diệp Lân sau đó đi về phía phòng ngủ.

Ánh mắt Tiểu Nam sáng lên, vội vàng đi tìm một chùm chìa khóa đưa cho Diệp Lân: “Đây là chìa khóa!”

“À đúng rồi, mục tiêu lần này của Huyết Liên là gì? Diệp Lân hỏi cô.

“Con gái của nhà giàu số một Giang Thành, Giang Uyển Uyển!” Minh Tiểu Nam đáp.

Diệp Lân do dự hỏi: “Hai người có kế hoạch gì.”

“Trong thời gian ngắn không nói rõ được, anh ra ngoài làm việc trước đi, đợi lúc về em sẽ nói chi tiết cho anh!” Minh Tiểu Nam nói.

Diệp Lân cũng không hỏi thêm, gật đầu rồi đi ra ngoài!

Đợi Diệp Lân đóng cửa lại, Minh Tiểu Nam mới cười khổ nói: “Bác sĩ Chiết, chị nói xem anh ấy có đồng ý với kế hoạch của chúng ta hay không? Dù sao anh ấy cũng vừa mới ly hôn…”

“Anh ta có không đồng ý thì cũng phải đồng ý.” Chiết Thu Vũ đẩy cửa ra, thản nhiên nói.

……

Đương nhiên Diệp Lân không hề biết kế hoạch của bọn họ là gì, rất nhanh đã có một chiếc xe màu đỏ có rèm che dừng trước cửa tiểu khu, cửa xe hạ xuống, Trâu Thiến Thiến nói với Diệp Lân: “Lên xe thôi!”

Lên xe, Diệp Lân hỏi cô: “Là yến tiệc gì vậy.”

“Là bữa tiệc dành do những người trẻ tuổi của một số doanh nghiệp lớn ở Giang Thành, người tổ chức tiệc là nhà giàu nhất Giang Thành, đa số phú nhị đại đỉnh cấp ở Giang Thành đều sẽ tới tham dự.” Trâu Thiến Thiến bĩu môi nói: “Phía ngân hàng phái tôi đi, hazzz, thật ra tôi không thích những buổi tiệc xã giao này, đám phú nhị đại đó thật sự là…”

Nói tới đây, cô lại cười khổ nói: “Thế nên…chỉ có thể ủy khuất cho anh thôi!”

“Chuyện nhỏ.” Diệp Lân sờ sờ mũi nói.

Quả thật, Trâu Thiến Thiến rất xinh đẹp, độc thân lại có năng lực, đương nhiên sẽ có không ít người theo đuổi.

Trâu Thiến Thiến nhìn qua quần áo Diệp Lân đang mặc, định nói gì, nhưng cuối cùng cũng cô vẫn không mở miệng, khởi động xe.

Nửa tiếng sau, khách sạn Marriott!

Đây là khách sạn tốt nhất Giang Thành, nghe nói mức phí bình quân đầu người phải trên 3 nghìn, lúc trước khi Diệp Lân còn đang làm việc ở công trường, hắn đã từng nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn sẽ mang gia đình Lâm Vân Nguyệt tới đây ăn cơm, như vậy gia đình Lâm Vân Nguyệt sẽ không khinh thường hắn nữa!

Đương nhiên, hiện tại đối với hắn mà nói cũng không sao cả, hắn đã thấy qua rất nhiều nơi cao cấp.

Đỗ xe xong, Diệp Lân và Trâu Thiến Thiến cùng bước xuống, Trâu Thiến Thiến rất tự nhiên khoác tay hắn.

“Anh dựa gần một chút.” Vẻ mặt Trâu Thiến Thiến ửng hồng nói: “Nếu không người ta sẽ không tin chúng ta là người yêu đâu.”

Diệp Lân yên lặng, chỉ có thể dựa gần vào cô, cứ như vậy, hai người tay trong tay đi vào trong khách sạn.

Vừa đến cửa, một giọng nói vang lên: “Quản lý Trâu.”

Diệp Lân nhìn theo tiếng gọi, hắn hơi cau mày lại.

Cách đó không xa, ba người đang bước về phía hắn.

Hắn biết hai trong số ba người đó, Lâm Vân Nguyệt và…Hàn Thạc!

Hắn không ngờ, Lâm Vân Nguyệt và Hàn Thạc cũng có thể tham dự buổi tiệc này.

Lúc này Lâm Vân Nguyệt mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, vừa trông thấy Diệp Lân, cô ta cũng ngây ngẩn cả người, cô ta hỏi: “Diệp Lân? Anh làm gì ở đây?”

Diệp Lân nhìn cô ta và Hàn Thạc, cũng không trả lời.

Bên cạnh Hàn Thạc còn có một thanh niên khác nhuộm tóc màu xám, ánh mắt anh ta âm trầm nhìn Diệp Lân rồi nói: “Quản lý Trâu, hắn ta là ai?”

Trâu Thiến Thiến mỉm cười nói: “Giới thiệu một chút, bạn trai tôi, Diệp Lân!”

Dứt lời, cô nhìn về phía Hàn Thước rồi nói: “Đây là Hàn Thạc anh cũng biết rồi, còn vị này là Trần Nghị, nhị thiếu gia của tập đoàn Trần Thị.

Trần Thiến Thiến vừa dứt lời, vẻ mặt cả ba người đối diện đều dại ra,Hàn Thạc đánh giá Diệp Lân từ trên xuống dưới rồi nói: “Khẩu vị này của quản lý Trần…có chút đặc biệt, anh em tốt của tôi theo đuôi cô hai năm cô sống chết không đồng ý, vậy mà lại tìm một thằng như vậy làm bạn trai, lại còn mới ly hôn nữa …”

“Đúng thế, Diệp Lân là một tên bốc vác gạch ở công trường, quản lý Trâu cô xinh đẹp lại có năng lực như vậy, ánh mắt cô không thấp thế chứ.” Lâm Vân Nguyệt mở lời nói.

Trâu Thiến Thiến mỉm cười đáp: “Tôi cảm thấy Diệp Lân rất tốt!”

“Tôi không tin, Thiến Thiến, nhất định em làm như vậy chỉ vì muốn tôi chết tâm thôi.” Dứt lời, anh ta khinh thường nhìn Diệp Lân nói: “Hắn ta là do em dùng tiền thuê trên mạng đúng không.”

“Em có muốn mời thì cũng nên cho hắn ta ăn mặc đẹp đẽ một chút, nhìn hắn ta ăn mặc thế này, lát nữa vào trong bữa tiệc cũng chỉ làm mất mặt em thôi.” Trần Nghị nói xong lại nhìn về phía Diệp Lân: “Thằng ăn trộm, cút khỏi Thiến Thiến xa một chút!”

Vẻ mặt Trâu Thiến Thiến thay đổi, giống như vì bị vạch trần, theo bản năng nắm thật chặt lấy cánh tay Diệp Lân.

Diệp Lân ngẩng đầu, nhìn ba người Hàn Thạc, hắn ôm lấy vòng eo Trâu Thiến Thiến: “Chúng ta đi vào thôi!”

Trâu Thiến Thiến thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu, hai người xoay người đi vào trong khách sạn.

“Tên này!” Vẻ mặt Trần Nghị thoáng tức giận!

“Yên tâm đi!” Hàn Thạc mỉm cười nói: “Hắn ta là một tên quê mùa, người như Trâu Thiến Thiến sẽ không nhìn trúng hắn ta đâu.”

“Hình như hai người hiểu rất rõ hắn ta?” Trần Nghị ngạc nhiên hỏi.

“Hắn ta là chồng cũ của tôi, làm công nhân mang vác gạch trên công trường, một tên phế vật mà thôi.” Lâm Vân Nguyệt nhìn bóng lưng của Diệp Lân lộ ra vẻ ghét cay ghét đắng, nhưng cô ta cũng có một loại khó chịu không hiểu nổi.

Đúng vậy, một món đồ chơi ba năm của mình bây giờ lại giống như bị người khác cướp đi, cô ta rất bực.

Ánh mắt vừa rồi của Diệp Lân nhìn cô ta cũng khiến cô ta khó chịu!

“Hắn chính là tên phế vật mà hai người vừa nhắc tới?” Trần Nghị rất ngạc nhiên sau đó trên mặt anh ta nở một nụ cười khẩy: “Vậy lát nữa ở trong bữa tiệc tôi sẽ khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi!”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...