Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 69: Mình làm mình chịu



Lăng Khiếu thở hổn hển, trong lúc vô ý cúi đầu hắn nhìn thấy bàn tay mình có dấu vết màu đỏ nhạt, dĩ nhiên là vết máu từ mông Lăng Thiên, tâm trạng bấn loạn, tự trách chính mình: sao lại nặng tay với chính con của mình như thế?

Sở Đình Nhi cùng Lăng Nhiên hai mắt sớm đã rưng rưng, đồng thời đi tới, cẩn trọng ôm Lăng Thiên vào lòng, tâm trạng cả hai rối bời. Nhìn cảnh mông Lăng Thiên đẫm máu khiến hai nàng không cầm được sự đau xót, rơi lệ. Cả hai cùng quay đầu trợn mắt nhìn Lăng Khiếu

Lăng Nhiên càng không khách khí, cất giọng trách cứ: "Đại ca không màng đạo lý gì cả. Thiên nhi chỉ là một tiểu hài tử, có đáng nặng tay như vậy không? Chuyện lớn như thế một đứa trẻ có thể hiểu sao? Cái này coi như cũng do đại ca bất chấp lý lẽ giam cầm hài tử, đại ca tức giận cái nỗi gì?" Nghĩ đến mình thật vất vả có cơ hội viếng thăm phụ mẫu, chạy vội tới gặp mặt đứa cháu trai xa cách đã lâu, đến nơi đã mệt mỏi lại còn thấy cháu bị một trận đòn tơi bời.

Sở Đình Nhi nghe những lời này, mặt đỏ bừng, bất chấp nỗi thẹn thùng ôm con đi vào phòng trong, vừa đi vừa kêu gia nhân mang thuốc trị thương, khăn vải để rửa vết thương đến.

Lăng Khiếu ngượng ngùng quay đi, trong lòng đã hối hận nhưng không muốn muối mặt thừa nhận sai lầm. Huống chi Lăng Khiếu thực sự tức giận, nếu không phải con hắn đùa giỡn với nha hoàn, một đứa trẻ như vậy sao có thể làm được gì chứ? Cái này có phải là tai nạn không? Người làm Lăng Khiếu thực sự tức giận chính là hành động vô sỉ của con mình đã bị nhiều người chứng kiến. Xem ra việc này muốn che giấu cũng không có khả năng.

Lăng Khiếu có thể tưởng tượng việc này trong vài ngày tới sẽ lan truyền khắp thành, bản thân ông ta trong triều e rằng cũng trở thành trò cười. Sau lần này tên tuổi Lăng công tử phóng đãng e rằng sẽ lan truyền khắp thiên hạ.

Lăng Không phụ tử ánh mắt hả hê, nói vài câu an ủi Lăng Khiếu, cả hai rời đi với tâm trạng vui sướng. Thời điểm này không còn phù hợp cho bọn họ lưu lại nơi đây.

Lăng Khiếu nghiêm mặt, quay người đối diện với vẻ mặt cười cợt của đám Thiết Huyết Vệ. Hắn cùng với những người này hằng năm nay đồng cam cộng khổ, sớm đã coi nhau là huynh đệ, không phân biệt cao thấp, giờ phút này nhìn dáng vẻ của mọi người trong hoàn cảnh này, hắn không khỏi cau mày, hỏi: "Các ngươi nghĩ đây là cái gì? Các ngươi sao lại chật vật như vậy?"

Vẻ mặt mọi người lập tức nghiêm lại, ai cũng nhớ Lăng Thiên nói như đinh đóng cột rằng: "Không cho phép bất cứ ai tiết lộ tin tức gì về hắn."

Một lúc sau, thấy nét mặt Lăng Khiếu càng u tối, mắt hắn đã thấy bão táp sắp nổ ra, đám thuộc hạ này ngay cả câu hỏi hắn đặt ra cũng không trả lời?

tình hình không tốt, luôn mồm nói: "Cái này… cái đó…"

Lăng Khiếu cả giận quát: "Cái này, cái kia, sao? Nói mau."

Phùng Mặc thầm niệm phật nói: "Tiểu công tử bắt bọn tiểu nhân chạy bộ." Hắn thầm nghĩ cái này không tính là tiết lộ bí mật. Dù sao mọi người cũng đã biết.

"Chạy bộ?" Lăng Khiếu nghi hoặc "Chay bộ là sao?"

"Cái này" Phùng Mặc xấu hổ gãi đầu: "Công tử nói chúng tiểu nhân chạy bộ chơi đùa rất vui." Phùng Mặc xấu hổ cả người, lần đầu tiên từ lúc chào đời nói dối, xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

" Chơi đùa?" Lăng Khiếu nhảy dựng lên, phẫn nộ nhảy lên gào thét: "Lão tử ta một tay huấn luyện Thiết Huyết Vệ, trải qua trăm trận, là dũng sĩ của vương quốc, là anh hùng nơi chiến địa. Cái tên súc sanh đó thoải mái chơi đùa, bắt anh em chạy bộ? Thật là, đồ súc sinh".

Nhìn các Thiết Huyết Vệ, Lăng Khiếu áy náy nói: "Các huynh đệ, là ta hại các ngươi, đều do ta. Các anh em ở đây đã mệt mỏi, bị tên tiểu súc sanh ngược đãi, các huynh đệ yên tâm, ta sẽ cố nghĩ ra biện pháp để cho các anh em trở lại phục vụ trong quân doanh.

Mọi người yên lặng nhìn nhau, không ai nói gì.

Trong lúc Lăng Khiếu trọng tình nghĩa mà cảm động, mọi người cũng không nhịn được lo lắng, nếu Lăng Khiếu thật sự có thể thuyết phục để mọi người trở lại quân doanh thì làm sao bây giờ? Trong nửa tháng qua, ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ đã cảm nhận rõ ràng bản thân họ về thể lực hay tinh thần liên tục tăng tiến so với trước kia, không ai có thể tin sự tiến bộ đó chỉ diễn ra trong vòng có nửa tháng mà thôi, hơn nữa công tử đã nói đây mới chỉ là khảo nghiệm ban đầu, con đường dẫn tới sự thay đổi mạnh mẽ vẫn còn chưa bắt đầu.

Gặp được cơ hội cùng một chủ nhân tốt như thế. Người nào lại nguyện ý quay lại những ngày đen tối, không có ánh sáng, cả đời cũng không ngẩng đầu được trong quân doanh sao? Trừ phi người đó đã bị lừa đá vào đầu, mọi người đều trợn mắt nhìn Phùng Mặc, nếu bởi vì hai câu nói của hắn, mọi người bị tước đi cái cơ hội hiếm có như vậy, họ chắc chắn sẽ lột da hắn.

Cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn của mọi người chung quanh, trán Phùng Mặc đổ mồ hôi lạnh, hắn cứng cỏi cười nói: "Nguyên soái, không cần lo lắng, tiểu nhân và mọi người đang vui vẻ chơi ở đây"

Lăng Khiếu thở dài, mắt rớm lệ, vỗ vỗ vào vai Phùng Mặc, trầm giọng nói: "Huynh đệ, ta biết các ngươi không muốn làm khó ta, cái này không cần nói nữa, các huynh đệ cứ chờ tin tốt của ta." Nói xong, Lăng Khiếu xoay người bước đi, khuôn mặt nghiêm lạnh, bước chân nặng nề mà kiên định.

Mọi người sau lưng nhất thời ngây người, nhìn bóng dáng Lăng Khiếu xa dần, đám Thiết Huyết Vệ nghiến răng nghiến lợi, tiến sát Phùng Mặc, tất cả thấy chân tay ngứa ngáy, tiếng bẻ tay kêu rắc rắc.

Phùng Mặc thấy tình hình không ổn, từ từ lui về phía sau, cười gượng, nói: "Các vị huynh đệ, chuyện đó nói ra cũng tốt mà, ta chỉ là vạn bất đắc dĩ"

" Đánh hắn!" không biết ai hô lên một tiếng, đám đông vây kín Phùng Mặc, hắn xoay người muốn chạy, nhưng đã quá muộn, một trận kêu la thảm thiết lại nổi lên, so với của Lăng Thiên lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

Trong phòng, Lăng thiên vận công để nghe mọi người nói chuyện, khuôn mặt hắn lộ vẻ hài lòng, hắn biết đám Thiết huyết vệ này đã bắt đầu biết dựa vào nhau.

Một bóng người nhỏ bé từ trong phòng Lăng Thiên đi ra, đó là Lăng Kiếm. Lúc trước Lăng Kiếm quay lại phủ, nghe tin công tử chịu phạt, lòng như lửa đốt, ngay cả mặt cũng không rửa vội vàng chạy vào.

Mọi người thấy Lăng Kiếm đi ra, vây quanh hắn để tìm hiểu tin tức, bỏ mặc Phùng Mặc dở sống dở chết nằm trên mặt đất.

" Này, Lăng Kiếm, công tử sao rồi?"

" Hây, hây, Kiếm Kiếm, công tử nói sao?"

"Nữa tháng rồi, công tử có nói đủ tư cách không?"

"…"

Lăng Kiếm nhìn mọi người, mắt ánh lên vẻ thương xót, nhưng chợt lóe rồi biến mất, vẻ mặt kỳ quái, tựa hồ có chút tươi cười, lại như có chút muốn khóc, nhìn mọi người mộ lúc lâu, yên lặng không nói gì. Mọi người không khỏi nóng ruột, hận không htể xông vào túm cổ tên tiểu tử bắt hắn nói nhanh ra.

" Khụ, khụ" Lăng Kiếm hắng giọng, ra vẻ bắt đầu nói, mọi người vội nín thở, tĩnh khí, vểnh tai.

Lăng Kiếm sau khi ho xong, bả vai lại run rẩy, hắn nhíu mày nói:" Bả vai nhức quá."

" Đau à? Để ta bóp vai cho ngươi" Một gã thiết huyết vệ hai mắt như muốn bốc lửa đi tới cạnh hắn.

" Khụ, khụ, đùi đau quá."

" Ta xoa bóp cho ngươi."

" Khu, khụ, khụ, cánh tay nhức quá, cả hai tay đều nhức."

" Ta bóp cho ngươi."

" Ta bóp cho ngươi."

Rốt cục Lăng Kiếm thỏa mãn, xoay cổ một vòng, nói:" Công tử nhân lúc phu nhân và quý phi không ở đó, lén nói với ta hai câu, công tử muốn ta ra ngoài nói cho mọi người biết."

Mọi người nhất thời khẩn trương, hai mắt không chớp nhìn môi Lăng Kiếm, chỉ sợ bỏ sót câu nào.

Lăng Kiếm lại ho một tiếng nói: "Công tử nói rằng..." Hắn vừa nói vừa nhìn mọi người cười hì hì, cũng không nói gì thêm nữa.

Mọi người bừng bừng tức giận, tay chân ngứa ngáy muốn giáo huấn tên tiểu tử này.

Lăng Kiếm thấy tình hình bất ổn, rụt cổ lại, bắt chước giọng Lăng Thiên nói: "A, vốn các ngươi đã đủ tư cách, nhưng các ngươi hôm nay nhìn công tử bị đánh, không có chút động tâm, tất cả hả hê đứng nhìn. Cho nên bổn công tử quyết định: các ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách" Lăng Kiếm cười, mắt nhấp nháy.

Mọi người đồng loạt thở dài, ý chí suy giảm.

Lăng Kiếm tiếp tục: "Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong.

Nghe xong, mọi người lập tức lấy lại tinh thần.

"Ta nghĩ, ta nên cho các ngươi một cơ hội"

"Ha, ha, ha công tử vạn tuế" Âm thanh reo mừng nổi lên như điên.

Lăng Kiếm thờ ơ, lạnh nhạt nhìn đám người đang hò reo, công tử có thấy náo nhiệt không? Không phải mất gì mà cũng đựợc xem trò đấy sao? Cái đó thật là buồn cười quá. Hắn thong thả nói: "Vì vậy ngày mai là ngày khảo nghiệm, ai qua được thì sẽ được ở lại"

" Ha, ha, ha, cuối cùng ngày khảo ngiệm, dễ thôi, dễ thôi" Mọi người mừng rỡ reo hò như điên.

Lăng Kiếm lạnh lùng tuyên bố:" Nội dung khảo nghiệm ngày mai: Mỗi người đeo một khối đá trên lưng, đi từ cửa phủ tới biệt viện, hành trình hai lần, tổng cộng một trăm sáu mươi dặm, tất cả phải quay về trước bữa ăn trưa" Ở thời đó, mỗi khối đá phải nặng đủ mười cân, vừa dày vừa nặng.

" Ôi?" Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, sắc mặt ba sáu đại hán đồng thời hiện lên nỗi thống khổ, mặt cắt không còn giọt máu.

Một người nhìn vẻ mặt đắc ý, tươi cười của Lăng Kiếm, không nhịn được sự đả kích của hắn nói: "Chúng ta tất cả đều phải kiên trì, Tiểu Kiếm, chẳng lẽ ngươi sẽ tránh được sao? He, he, ngươi hãy đi cầu xin công tử đi."

Đó cũng là suy nghĩ của mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Kiếm cười hắc hắc nói:" Thật ngượng quá, ta đã đã cầu xin công tử, công tử cũng phá lệ khai ân, cuộc khảo nghiệm ngày mai ta không cần phải tham gia, ha, ha…."

Mọi người tất thảy đều giật mình ngã ngửa.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...