Lãng Tử Gió
Chương 9
Tôi không miêu tả được cụ thể cảm giác của tôi khi nhìn thấy anh, nó có cái gì đó thất vọng và không thoải mái.“Anh bày trò gì vậy?” – Tôi đặt cốc nước lên bàn và ngồi xuống.“Trò gì đâu, anh cần được tư vấn”. Khoa ngồi thẳng lưng, 2 bàn tay anh đan vào nhau, kiểu như sẵn sàng cho 1 cuộc nói chuyện quan trọng.“Anh không thấy là anh đang làm em khó xử hả?”“Sao phải khó xử? Em cứ xem như anh là khách bình thường, những người mà hằng ngày em vẫn tiếp và tư vấn cho họ”.Whew….Nếu bây giờ tôi cương quyết không tiếp, bảo anh về, Khoa sẽ chấp nhận. Anh chưa bao giờ ép tôi điều gì. Nhưng liệu tôi có nên làm như thế? Dù sao thì cũng có hay ho gì đâu nếu để đồng nghiệp thắc mắc rồi lấy chuyện tôi ra bàn tán, và chưa kể sếp có thể không hài lòng nữa.“Thôi được rồi. Vậy, thưa quý khách, anh cần tôi tư vấn gì đây?”Thấy thái độ tôi nói không tỏ ra thân thiện lắm, Khoa bật cười – “Ôi, em đừng căng thẳng như thế chứ!”“Em có căng thẳng gì đâu. Anh nói đi” – Vẫn bằng bộ mặt không cảm xúc, tôi đáp trả. Lúc này, nụ cười của Khoa tắt dần, và anh bắt đầu kể chuyện, không khác những vị khách tôi đã gặp.“Anh có 1 cô bạn gái, yêu nhau đã 3 năm. Tình cảm tốt đẹp, dịu êm như con thuyền lướt trên mặt hồ phẳng lặng. Không thấy cô ấy phàn nàn gì về anh, và ngược lại…”“Dừng lại đi” – Tôi lên tiếng – “Anh muốn hỏi em chuyện gì thì cứ thẳng thắn ra, cần gì phải thế???”Giờ thì tôi đã căng thẳng thật sự, trong khi đó Khoa không thay đổi sắc mặt nhiều, dường như anh đã đoán trước phản ứng của tôi.“Nếu anh hỏi thẳng, em chắc chắn sẽ bảo là không có gì…”“……”“Đúng không?”“Vậy anh nghĩ dùng cách này thì em sẽ nói?”“Anh không chắc. Thật ra anh đến đây để gây cho em 1 bất ngờ, xem em có vui khi thấy anh… nhưng sự thật thì dường như không”Không khí căn phòng nhỏ bỗng chật chội và ngột ngạt, chúng tôi nhìn nhau, mỗi đứa 1 suy nghĩ riêng xoay vần trong đầu. Không biết Khoa đang thấy thế nào, chứ tôi thì chỉ muốn chấm dứt buổi nói chuyện khó thở này ngay lập tức.“Anh muốn hỏi gì thì hỏi nốt đi”.“Tại sao cô ấy không muốn lấy anh? Cô ấy có buồn khi xa anh lâu như vậy? Cô ấy có từng nghĩ sẽ bảo anh đừng đi không?”“……Em không biết…”Từ bên kia bàn, Khoa đứng dậy, đi vòng sang phía tôi và nắm 2 vay tôi từ phía sau. Còn tôi, chỉ ngồi im như 1 pho tượng đá.“Chuyên viên tư vấn kiểu này thì hỏng bét, ngốc ạ.” – Giọng anh nhẹ nhàng – “Em không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm 3 năm của mình à?”Hôm nay? 16/5?Ừ nhỉ. 16/5 năm đó, ngày tôi được nhận học bổng lần đầu tiên, Khoa đã mang đến 1 chùm bong bóng đủ màu, vì tôi từng bảo ngày bé thường ước có chùm bóng bay như thế. Trong khoảnh khắc vui mừng hân hoan, tôi xúc động nhiều trước sự tinh ý và chân thành ấy, để rồi nhận lời yêu ngay khi còn chưa hiểu tình yêu có thực sự giản đơn như thế không…“Ừ, 3 năm. Không ngờ mình đã quen nhau lâu như vậy rồi”Bỗng Khoa đặt lên tay tôi 1 hộp quà nho nhỏ – “Tặng em, cảm ơn 3 năm đã ở bên anh”.Sao lúc nào Khoa cũng dịu dàng và ngọt ngào như thế? Ngay cả trong hoàn cảnh không chút lãng mạn nào thế này… Nhưng sao tôi không bao giờ có 1 cảm giác hạnh phúc như những đứa bạn trong trường hợp tương tự?Tôi chỉ thấy nên trân trọng anh, như trân trọng 1 điều quý giá mà mình may mắn có được. Nói theo phương diện tâm lý học thì đó cũng là 1 cảm giác tồn tại trong tình yêu, nhưng nó lại phải biểu hiện của tình yêu.Mà thôi, phân tích làm gì, chẳng phải chúng tôi đã và đang yêu nhau sao??
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương