Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 93: Đời người ai cuối cùng cũng phải chết



Radio lặp lại hai lần, Lâm Dật Phi mặt nhăn nhíu mày. Trong lúc đang do dự, một người xách theo hòm vội vàng đi qua. Lâm Dật Phi ngẫm nghĩ một chút, vẫn là đi tới toa giường nằm phòng số năm.

Nhìn người đó vội vã chạy về phía toa giường nằm, Lâm Dật Phi không nhanh không chậm đi theo phía sau. Người nọ dường như cũng là thầy thuốc, hơn phân nửa cũng là giúp, Lâm Dật Phi trong lòng thầm nghĩ.

Toa xe của hắn là toa số tám. Vị trí múc nước chính là đầu của toa đó. Toa cách là một toa ghế cứng, và một toa nhà ăn. Đi theo người phía trước tới cửa phòng số năm, liền nhìn thấy hai nhân viên phục vụ lo lắng nhìn xung quanh.

– Chị Lưu, nếu không thì kêu nhân viên phục vụ phát radio một lần nữa?

Một nữ nhân viên phục vụ lo lắng hỏi.

– Được, em bảo nhân viên phục vụ sắp xếp thông báo một lần nữa.

Chị Lưu tóc ngắn, một bộ dạng chín chắn điềm đạm. Đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn người đàn ông đi tới, hỏi:

– Xin hỏi anh là thầy thuốc sao?

– Đúng vậy.

Người đàn ông thoạt nhìn còn chính chắn hơn so với chị Lưu. Cái trán rậm nếp nhăn, mặt chữ điền, nói:

– Tôi là bác sĩ chính của một bệnh viện cấp tỉnh, tên Khổng Hoa. Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi. Nghe được radio, lập tức liền chạy tới. Người bệnh ở đâu? Tôi cũng không có nắm chắc quá lớn. Hiện tại trong tay không có thiết bị chữa bệnh gì cả, chỉ mang theo chút thuốc.

– Tốt quá, mời đi theo tôi.

Chị Lưu dẫn Khổng Hoa đi được hai bước, đột nhiên quay lại phía sau nhìn Lâm Dật Phi nói:

– Bác sĩ Khổng, vị này chính là người của anh ư?

Khổng Hoa nhìn về phía sau một cái, hoảng sợ, không biết phía sau từ khi nào đã có một người đi theo lại đây, lắc lắc đầu nói:

– Tôi không biết.

– Tôi là bác sĩ thực tập.

Lâm Dật Phi cười cười, nhìn ánh mắt chị Lưu nhìn mình vô cùng nghi hoặc, đành phải nói dối. Phỏng chừng nếu như nói mình là một sinh viên khoa báo chí, sẽ trực tiếp bị đá ra ngoài. Đá ra ngoài thì không có làm sao, nhưng nếu chậm trễ bệnh tình của người bệnh, bản thân nói như thế nào cũng có chút băn khoăn.

Hắn tuy rằng không phải thầy thuốc, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là thấy chết mà không cứu.

– Mặc dù không có kinh nghiệm gì, tuy nhiên làm trợ thủ cũng rất tốt.

Lâm Dật Phi nhìn chị Lưu chân thành nói.

Chị Lưu nghĩ rằng hắn nói không sai, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, gặp miếu liền thắp hương. Ngày nay nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trên xe lửa nhìn không bệnh, chỉ có thể dựa vào bác sĩ ngoại lai. Người này tuổi còn trẻ đấy, coi như nhiệt tình. Nghe hắn nói là bác sĩ thực tập, cũng không có hỏi lại, thầm nghĩ chỉ cần không thêm phiền là được.

Ba người bước nhanh đến gần toa giường nằm số năm. Bên trong đã tạm thời dọn ra một chỗ trống, một ông cụ tầm bảy mươi đang nằm trên một cái giường, cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hai mắt nhắm nghiền.

Một đứa bé trai đang khóc nức nở, kêu:

– Ông nội, ông tỉnh lại đi. Ông nội, ông tỉnh lại đi.

Lâm Dật Phi nhìn thấy hơi sửng sốt, chú bé con này chính là đứa bé tài chí vừa rồi.

– Đây là bác sĩ Khổng Hoa, bác sĩ trưởng một bệnh viện cấp tỉnh. Đây là… là một bác sĩ kiến tập.

Chị Lưu hướng về một cô gái giới thiệu nói. Cô cũng chẳng muốn hỏi tên của Lâm Dật Phi. Hiện tại tất cả hy vọng đều ký thác lên người vị bác sĩ Khổng Hoa.

Lâm Dật Phi cũng không để ý, quét mắt nhìn cô gái một cái. Chỉ cảm thấy con ngươi của cô đặc biệt sáng, cả người tạo cho người ta một cảm giác điềm tĩnh. Khi ánh mắt của Lâm Dật Phi dừng trên khuôn mặt của ông cụ, lòng thầm giật mình, vừa muốn tiến lên một bước, một bác sĩ của xe lửa vẫn luôn ở cạnh ông cụ ngẩng đầu lên, hỏi:

– Cậu làm gì?

– Tôi có thể xem một chút không?

Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

Nhìn ánh mắt không tín nhiệm của mọi người, thời khắc này trôi qua, đành phải cười khổ nói:

– Vậy mời bác sĩ Khổng xem trước một chút, không được tôi sẽ xem.

Bác sĩ Khổng và chị Lưu lòng không hài lòng. Hai người nghe mặc dù là một câu, nhưng lại nghe ra hai ý nghĩa. Bác sĩ Khổng nghĩ rằng tiểu tử này tự cho rằng y thuật cao hơn mình, hơn nữa còn nhận định bản thân mình chắc chắn không chữa được. Còn chị Lưu lại cho là hắn nói điềm xấu, cái gì mà không được với chả không được chứ.

Bác sĩ Khổng đi đến trước mặt ông cụ, từ trong hòm lôi ra ống lắngbệnh.

Chú bé con ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Dật Phi, kinh ngạc vui mừng vọt tới trước mặt kêu lên:

– Đại ca ca, anh đến rồi. Anh tới cứu ông nội em, đúng không?

Hai tay dùng sức lắc lắc cánh tay của Lâm Dật Phi, trong mắt của chú bé tràn đầy hy vọng. Trong mắt chú bé, không có phương pháp chữa bệnh gì hay là phương pháp gì nan giải cả. Chú bé chỉ biết một điều, chính là đại ca ca có thể giúp mình đánh người xấu, thì nhất định có thể giúp mình cứu ông nội. Đương nhiên, lúc này đối với nó mà nói, khái niệm tốt xấu vẫn còn rất mơ hồ. Bản thân nó đương nhiên cũng có chỗ không đúng, chỉ có điều chưa từng có ai trừng mắt với nó như vậy. Chị tuy rằng hung dữ, nhưng nó biết rằng vẫn rất thương mình.

Lâm Dật Phi cười cười, nói:

– Em yên tâm, ông nội của em sẽ không sao đâu.

– Đại ca ca, anh thật tốt.

Chú bé con nhảy dựng lên, quay về phía chị gái:

– Chị, chị mau tới, đại ca ca nói ông nội sẽ không sao đâu.

Đương nhiên ở mắt của nó, Lâm Dật Phi đã không có gì là không làm được, nói ông nội không sao thì sẽ không sao.

– Vũ Hi, đừng làm ồn.

Cô gái đứng ở một bên hạ giọng nói, đi tới liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, nói:

– Anh là?

– Anh ấy rất tốt, giúp em đánh người xấu.

Vũ Hi cướp lời giới thiệu nói.

– Người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen vào.

Cô gái thấp giọng quát, sợ quấy rầy bác sĩ Khổng xem bệnh. Vũ Hi lè lưỡi, bướng bỉnh làm mặt quỷ, dường như đã không lo lắng nữa.

Cô gái lại cau mày. Ở góc độ của cô mà nói, ông nội vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ Khổng xem hồi lâu rồi, dường như vẫn không có cách gì, không khỏi lo lắng. Chỉ là bên ngoài chậm chạp, vẫn không có bác sĩ nào khác.

– Tôi là Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi đang nghĩ ngợi diễn đạt như thế nào, thì bác sĩ Khổng đã thất thanh nói:

– Người bệnh tim đập càng ngày càng yếu, ở đây có thuốc trợ tim không?

Tất cả mọi người đều lắc đầu. Cô gái không kịp để ý tới Lâm Dật Phi, bước nhanh tiến lên phía trước nói:

– Chúng tôi chỉ có thuốc, không có thuốc gì tiêm được. Nhưng ông nội của tôi hôn mê bất tỉnh, cắn chặt hàm răng, bón vài lần thuốc đều không thể nuốt xuống. Bác sĩ, dù sao ông cũng phải đưa ra sáng kiến chứ.

Bác sĩ Khổng nhìn ông cụ trên giường, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

– Thật sự xin lỗi, tôi đã tận lực.

Ông ta vốn muốn dùng phương pháp vật lý để hồi phục tim cho ông cụ. Hoặc là đấm nến, hoặc là dồn ép. Nhưng nhìn ông cụ kia hít thở yếu như vậy, nói không chừng làm vài cái sẽ chết trong tay mình. Điều này bảo ông ta phải đề xuất như thế nào? Nếu chẳng may người bệnh xảy ra chuyện, bản thân mặc dù nói là cứu người, nhưng khó bảo đảm người nhà sẽ không bắt đền mình!

Lúc này bác sĩ Khổng có chút hối hận. Vốn tưởng chỉ là bệnh gì thông thường. Nếu như ông cụ không quá yếu nói không chừng còn có chút chỗ tốt, đằng này nhìn hơi thở của ông cụ yếu ớt, bất cứ lúc nào có thể tử vong. Bản thân lần này đúng là gậy ông đập lưng ông.

– Chị Lưu, bệnh viện gần nhất khi nào thì có thể tới?

Cô gái thấy ông ta lắc đầu, ánh mắt đã có vẻ lo lắng, nhưng vẫn rất điềm tĩnh.

– Trạm gần nhất vẫn còn nửa giờ, nhưng lại là một nhà ga, không có bệnh viện gì.

Chị Lưu bất đắc dĩ nói.

– Chỉ có tới trạm Tiềm Sơn mới có bệnh viện lớn chút, tuy nhiên vẫn còn phải một tiếng nữa mới tới!

Cô gái biết chị ta nói rất đúng tình hình thực tế. Đây là xe lửa, cho dù khẩn cấp dừng xe, gần đó cũng không tìm thấy bệnh viện, vẫn là không có biện pháp.

-Vậy còn có bác sĩ khác không?

Những lời này hiển nhiên có chút không tôn kính đối với bác sĩ Khổng. Trong lúc này, mạng người quan trọng, cô gái cũng không để tâm nhiều.

Bác sĩ Khổng có chút xấu hổ, lại chỉ có thể cúi đầu không nói.

– Thật xin lỗi.

Chị Lưu dường như rất tôn trọng tcô gái.

– Chúng tôi đã bảo nhân viên phục vụ không ngừng phát radio, nhưng cho tới bây giờchỉ hai vị này.

Ánh mắt của cô gái xẹt qua bác sĩ Khổng, đã rơi lên người của Lâm Dật Phi, chần chờ một chút, nói:

– Xin hỏi, bác sĩ Lâm, anh có cách gì tốt không?

Lâm Dật Phi thoạt nhìn thật sự tuổi còn rất trẻ. Trong lòng mọi người luôn luôn có cách nhìn thông thường là bình thường người tuổi còn trẻ sẽ không có bản lĩnh gì.

Cô kỳ thật không có kỳ vọng gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Lâm Dật Phi lại gật đầu, nói:

– Để tôi thử xem.

Giọng hắn trầm thấp, chỉ là nói ra có niềm tin khôn cùng. Tinh thần của cô gái rung lên, gấp giọng nói:

– Vậy cảm ơn anh.

Trên dưới nhìn hắn một cái, rồi nói:

– Bác sĩ Lâm, anh không mang thiết bị chữa bệnh gì sao?

Người ta bác sĩ trưởng gì gì đó còn có cái ống nghe bệnh, vị này lại chỉ là hai tay trống trơn, không khỏi khiến cho cô gái vừa có chút lòng tin gần như tiêu tan hết sạch.

Lâm Dật Phi lắc đầu, đi đến đầu giường ông cụ, đột nhiên quay đầu nói:

– Có ống nhổ không?

– Làm gì?

Chị Lưu khó hiểu hỏi. Bác sĩ xem bệnh không hiếm thấy, bác sĩ xem bệnh dùng ống nhổ lại từ trước tới nay mới gặp lần đầu.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...