Lãnh Cung Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 8-2: Thợ săn, con mồi – Phần 2
Hai ba ngày đầu thì chạy đến nháo sự trong Phượng Hoàng cốc, hạ độc Tiểu Hạ!Mặc dù không biết tại sao hắn không hạ độc Nhận Hỷ nhưng không hề nghi ngờ oán hận tích tụ qua nhiều năm đã quá sâu, quá nhiều! Sâu đến mức ta cứ nghĩ đến việc hắn chính là Tuyên Tuyết Tán là muốn phát điên rồi!Cư nhiên ta lại thích 1 người chính là nam nhân đấu đá với mình nhiều năm làm mình chán ghét nhấtMỗi lần hắn dùng kế đều là muốn hành hạ ta, đều là muốn hại ta! Mà ta cũng đâu có lưu tình với hắn! Chỉ là, cứ thường xuyên trúng kế hắn! Ta điên rồi sao? Chẳng lẽ, đúng như Dược Nhi nói, người trong cuộc thì u mê?Mở cửa sổ ra, thân ảnh nằm trên tuyết đã biến mất! A! Hắn đi rồi sao? Sao lại hắn lại có thể bỏ đi sau khi đã đối xử với ta như vậy?Ta đang định đóng cửa sổ thì cánh cửa bị người khác níu lại, một bả tóm lấy tay ta! Là Đường Vấn Thiên!Muốn giằng ra nhưng hắn lại không buông tay! Long bào của hắn bị cháy nát vụn, vết thương trước ngực còn đang cuồn cuộn chảy máu. Hắn cứ thế bình tĩnh nhìn chằm chằm vào, muốn nói nhưng lại thôi!“Buông ta ra! Đường Vấn Thiên!” Ta lạnh lùng nói.Hắn nói, “Không buông! Ngươi mở cửa sổ là có nghĩa là ngươi đã lo lắng cho ta, phải không? Tại sao ta muốn buông tay? Nếu buông tay, ngươi sẽ lui vào trong Dược Nô cung của ngươi, không bao giờ nữa đi ra nữa, phải không? Đốt cái Bát Giác đình này không phải là vì ngươi không muốn ngày ngày nhìn thấy ta sao? Ta làm cho ngươi chán ghét như vậy sao?”Hắn hai mắt đỏ ngầu, cơ hồ rơi lệ!“Như thế nào? Đường Vấn Thiên! Không phải là ngươi đã yêu ta đấy chứ! Biết rõ đây chỉ là 1 trò chơi của ngươi, nhưng mà ta vẫn cứ trúng kế của ngươi, biết rõ ngươi không hề thật tình, ngươi nói xem, ta phải làm sao để đáp trả lại ngươi? Ngay cả Tuyên, từ lúc bắt đầu cũng chỉ là 1 âm mưu của ngươi, ngươi nói xem, làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Còn nữa, ngươi diễn trò trông rất giả tạo!” Ta chỉ vào mặt hắn, “Nếu như không phải bị ta phát hiện thì có phải ngươi sẽ tiếp tục lừa gạt ta? Ngươi nói xem! Bị ngươi lừa gạt đến như vậy, sao mà ta có thể tin rằng lúc này địa ngươi đang thật tâm? Cho nên, Đường Vấn Thiên, buông tay ra!” Nói xong, ta liền muốn rút tay lại.Nhưng tay hắn lại càng siết chặt hơn! “Ngươi đã quên, muội muội của ngươi!” Hắn trừng mắt nhắc nhở.Ta cười lạnh, “Chúng ta ở chỗ này, ngươi không thể làm trái với ước định của ngươi! Lúc đầu ta đáp ứng làm phi tử của ngươi không có nghĩa là ta đáp ứng rằng mình nhất định phải trúng kế của ngươi!” Dứt lời, tay lại dùng lực, nhưng hắn vẫn không buông tay!Lửa giận công tâm. Cúi đầu, ta cắn 1 phát vào cánh tay hắn! Hắn bất động, cứ như vậy để mặc cho ta cắn! cho đến khi trong miệng nếm thấy mùi máu tươi, ta mới biết được, ta cư nhiên đã để lại 1 loạt dấu răng trên cẳng tay hắn! Nếu thịt trên tay bị ta cắn nát thì hằn sẽ ra sao? À! Vết thương trên ngực thì hắn có thể che giấu, nhưng vết thương trên tay, có muốn giấu cũng không giấu được!Ta ngẩng đầu, nói với hắn, “Đường quốc chủ thật sự là sẽ không buông tay đấy chứ!”Hắn kiên định gật đầu. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện rằng trên khuôn mặt kiên nhẫn của hắn không có chút biểu hiện đau đớn!“Cứ không buông tay như vậy! Đường quốc chủ, cho ta xem xem, lòng của ngươi có bao nhiêu kiên định!” Đôi môi đỏ mọng nở ra ý cười mê hoặc, ta hài lòng chứng kiến sắc thái mê hoặc cộng kinh diễm của hắn.“Đem tuyết lại đây!” Ta nhỏ giọng ra lệnh cho hắn. Lúc này, ta rõ ràng chỉ là 1 con mèo nhỏ ấm thuận. Hắn nhíu đầu mày, không biết ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại ngồi xổm xuống đất, vốc lấy 1 nắm tuyết rồi đưa cho ta.Ta nhận lấy nắm tuyết từ trong tay hắn, bỏ thêm 1 ít vào nghiên mực được đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, chậm rãi mài mực .Chậm rãi, đám tuyết trắng đã nhiễm đầy mực. Hắn không lên tiếng, ngây ngốc nhìn ta.Ta nghiêng đầu, cầm lang hào (*) lên, hai mắt bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên lộ ra 1 nụ cười với hắn, làm cho hắn giật mình!Dưới tay không chút lưu tình, dùng nước mực đổ thẳng vào vết thương của hắn! Hắn cả kinh, nhanh chóng rút tay vềHắn ôm lấy tay, kinh hãi nhìn ta! Vội vàng ngồi chồm hổm xuống đất, dùng nước tuyết để rửa tay!Bên môi ta nhiễm ý cười, nói nhỏ, “Vết thương trên ngực, sau khi tắm sạch thì không sao nữa! Nhưng vết thương bị ta cắn trên tay sẽ vĩnh viễn dính nước mực! Đường Vấn Thiên! Sau này nếu ngươi giả trang thành người khác thì ta có thể dễ dàng phát hiện mà xử lý rồi! À! Sao tuyết vẫn còn rơi chứ?” Ta vui sướng cười.Mặc kệ gương mặt kinh ngạc của hắn, tay lấy tay đóng cửa sổ lại!Ta mặc kệ hắn có nhiều ý đồ, ta chỉ biết là ta không kham nổi những mưu kế của hắn! Nếu như thế, nếu như thế….. A! Những đau đớn ngày hôm nay, chỉ hận là không thể trả lại cho hắn gấp đôi! Thế nhưng ta không thể dùng bạo lực, đành không thể làm gì khác hơn là phải dùng kế!Đang nghĩ tới đó thì cửa sổ bị lại mở ra!Thật đúng là chưa từ bỏ ý định! Ta thầm nghĩ. Hắn khinh thân, tiến vào trong phòng.“Không ngờ là Hoàng thượng còn có thể trở về! Thần thiếp quả nhiên là vinh hạnh đến cực điểm!” Ta dựa tại giường vừa cười nói. Thấy vết mực trên tay hắn đã hoàn toàn được tẩy sạch, chỉ để lại vết thương bên trong. Chưa biết chừng nó sẽ để lại dấu vết đến trọn đời!Sắc mặt hắn xanh mét, chỉ vào bộ dáng chật vật của chính mình, “Với bộ dáng này, ngươi nói xem, ta có thể đi nơi nào?” Dứt lời, liền không khách khí ngồi xuống ghế.”Nếu nói thì cũng đã nói, thân phận cũng bị ngươi vạch trần rồi, ngươi cũng không động tâm với ta, như vậy, mọi người cũng không ai lừa gạt ai rồi! Chỉ là, Diệp Dược Nô, lúc đầu khi giả trang Tuyên Tuyết Tán, căn bản là không ngờ rằng ngươi sẽ phát hiện! Vì vậy, liền thực hiện cuộc cá cược kia! Chỉ là, Chỉ là a, việc cá cược kia còn chưa hoàn thành mà ngươi đã yêu Tuyên Tuyết Tán! Ta tưởng rằng Diệp Dược Nô vẫn còn tỉnh táo để phân tích mọi chuyện, nhưng nguyên lai, khi đối mặt tình yêu, ngươi lại xuất hiện trong tư thế nhiệt huyết dâng trào như vậy! Vốn là đã nghĩ là sẽ dùng thân phận của Tuyên Tuyết Tán để cưới ngươi, dù sao thì vẫn chưa từng có ý nghĩ rằng mình sẽ buông tay nữ tử này! Nhưng không ngờ lại bị ngươi giở trò đào hôn! Cũng chính vì ngươi giở trò nên ta đã nổi lên ý định “săn” trái tim của ngươi! Đáng tiếc, đã bị ngươi phát hiện” Hắn phủi phủi tay, làm ra vẻ tiếc nuối.Ta cười nói, “Lúc này mới đúng là Đường Vấn Thiên! Cái nam nhân tình thâm chân thành vừa rồi thật đúng là làm cho ta không quen! Nhìn ngươi nhiệt huyết sôi trào như vậy, thật sự là không khỏi làm cho ta giật mình! vốn biết rằng, sao Đường Vấn Thiên có thể lấy tư thái đầy nhiệt huyết mà xuất hiện trước mặt Diệp Dược Nô đây? Không phải là ta thông minh mà là chuyện này quá mức hoang đường mà thôi! Ngươi không thua! Ít nhất mà nói thì trong chuyện này, ngươi đã thắng rồi! Chỉ là thân thể bị thương nho nhỏ 1 chút! Sao nào? Đường đường là 1 đại nam nhân như Đường quốc chủ, sao lại có thể sợ 1 vết thương nho nhỏ như thế này? Có phải không?”Ta vỗ tay, cười nói, “À! Biết Đường quốc chủ chính là người đó, Diệp Dược Nô thật sự không để từ bỏ hết mọi chân tình! Đáng tiếc, Đường quốc chủ lại đang bị thương, làm sao bây giờ đây? Còn nữa, nếu đi ra ngoài với bộ dáng này thì biết làm sao bây giờ đây? Không bằng, ta cho Đường quốc chủ mượn áo choàng, thế nào? Chỉ là, đáng tiếc, áo choàng Đường quốc chủ ban thưởng cho ta chỉ toàn màu đỏ! Làm sao bây giờ? Hay là, Đường quốc chủ cứ thế mà dùng đi?” Hài lòng địa chứng kiến sắc mặt xanh mét cùng với khoé môi co quắp của hắn!Hắn lạnh lùng nói, “Bây giờ ta quá chật vật, bất quá, nếu nhiên phải về cung thì cũng không phải là không có khả năng! Chỉ là phải hi sinh danh tiếng trong sạch của Nô phi nương nương 1 chút thôi!” Hắn lộ ra với ta 1 nụ cười như ác ma, đứng dậy, 1 tay ôm ta vào trong lòng, áp người ta vào trước ngực hắn. Hai người cứ thế cùng áp vào 1 chỗ như vậy, vừa lúc làm cho quần áo của hắn dính sát vào vết thương đang chảy máu!Ta cười đầy yêu hoặc. Không đẩy hắn ra, ngược lại còn trở tay ôm lấy thắt lưng của hắn, gắt gao dán sát vào hắn, hài lòng chứng kiến khoé môi của hắn rủ xuống vài phần! Chà xát vào vết thương như vậy, sao hắn lại không đau đây?Hắn cắn răng, cầm lấy áo choàng màu đó trên ghế rồi dùng nó bao phủ lấy ta. Cũng hảo hảo che khuất bộ dáng chật vật của hắn, hắn kiên định gở bàn tay của ta đang ôm lấy thắt lưng của hắn ra mà vòng qua ôm cổ hắn. Một ôm lấy thân thể ta, hắn đá văng cửa phòng, chậm rãi đi ra ngoài. Giống như nghi thức của thần thánh, 2 người chúng ta không có ai lên tiếng.Các cung nữ thấy hắn đi ra đều quỳ xuống. Bên môi ta phiếm nụ cười, bàn tay đặt trong áo choàng lại hung hăng ấn xuống vết thương của hắn. Khoé môi của hắn rủ xuống vài phần, sắc mặt cũng không biến, vẫn cứ mỉm cười như thế.“Hôm nay Trẫm dẫn Nô phi đến Băng Tuyết cung để thị tẩm! Các ngươi không cần chờ của! Đi thông báo cho lễ văn ghi chép lại!” Hắn cười nói.Người này, quả nhiên là tiếng đồn không sai: mặt cười dạ hổ! Rõ ràng đã đau đến không thể chịu được mà còn có thể nói ra loại chuyện này!Bên môi ta phiếm ý cười, mềm mại nói, “Không cần thông báo! Bổn cung sẽ lập tức trở về!”Mấy người cung nữ không biết phải phản ứng như thế nào. Hoàng thượng tuy lớn, nhưng nương nương ta vừa mới sai bọn họ đi phóng hỏa đốt nhà xong! Nếu làm cho ta mất hứng, nói rõ mọi chuyện ra thì bọn họ liền chỉ có một con đường chết! Bởi thế, ai cũng không dám mở miệng đáp lời!Bàn tay bên trong áo choàng chậm rãi ấn lên chỗ vết thương của hắn. Dùng tay lau đi vết thương trên người hắn, hưởng thụ niềm vui thú khi hành hạ hắn! Tên nam nhân này hành hạ ta đã đủ lâu!Đi ra khỏi Dược Nô cung, xác định chung quanh không có ai, hắn liền xanh mặt cảnh cáo, “Xem ra, tối nay ngươi quả nhiên là muốn thị tẩm, phải không? Chọc giận ta thì kết quả như thế nào, ngươi không biết sao? Ta nói rồi, chơi đùa lửa thì có ngày chết cháy!”Ta cười thầm, dưới tình cảnh này mà hắn còn nói ta đang chơi đùa với lửa? Hắn thi không có việc gì sao! Ý nghĩ này của hắn quá mức buồn cười, buồn cười đến mức trong lúc đó ta đã cười to thành tiếng.Hài lòng chứng kiến sắc mặt xanh mét của hắn, ta cười nói, “Hoàng thượng, tối nay ngài đã bị thương mà còn có thể nghĩ như vậy sao?” Tay của ta lại dùng sức, lần này là ấn thẳng ngón tay vào vết thương của hắn!Hắn rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn. Phẫn nộ trừng mắt liếc ta một cái, khinh thân vào trong Băng Tuyết cung!Băng Tuyết cung không còn giống ngày đó khi ta tới đây, linh đường màu trắng đã đổi thành hoàng đường màu vàng, biểu hiện rõ thân phận của chủ tử.Hắn lên tiếng, bay nhanh vào trong phòng ngủ!Vừa vào phòng, liền lập tức buông ta ra! Mà ngón tay của ta vẫn nằm sâu trong vết thương của hắn!Hắn rút ngón tay của ta thì trong vết thương ra. Siết thật chặt đầu ngón tay dính máu đỏ tươi, lộ rõ vẻ khát máu của chủ nhân.“Ngươi thật đúng hạ thủ tàn nhẫn! Diệp Dược Nô! Ta quả nhiên phải ăn sạch ngươi! Mau giúp ta băng bó vết thương! Việc ngươi làm thì ngươi phải phụ trách!” Hắn lạnh lùng nói. Bẻ ngón tay của ta ra phía sau.Ta đau đớn, nhưng lại cười ra tiếng, “Như thế nào? Đường quốc muốn bẻ gãy ngón tay của ta sao? Gãy tay rồi thì làm sao có thể băng bó vết thương cho Đường quốc chủ đây? Thật hao tâm tổn trí!”Trước ngực hắn phập phồng kịch liệt. Lạnh giọng cười nói, “Bẻ gãy thì có làm sao? Ngón tay của phụ nữ là dùng để chữa lành vết thương cho nam nhân, còn ngón tay của có ích lợi gì? Không bẻ gãy thì thật có lỗi với ngươi rồi?”Oh oh oh! Hắn đang tức giận! Vừa không nói nhưng ta biết hắn đang rất đau đớn!“Nguyên lai, Đường quốc chủ cũng đau đớn! Thật đáng thương! Nô nhi đang cảm thấy thật đáng thương đây!” Ta cười, rút ngón tay ra khỏi tay hắn. Cười lạnh nói, “Bẻ gãy cũng được, nhưng ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi băng bó vết thương!”Hắn cười lạnh, “Xem ra, có người không biết tình cảnh của chính mình đây! Ngươi cũng biết, chỉ cần ta muốn là đủ làm ngươi chết một trăm lần rồi. Nếu không phải không muốn con mồi mình bị giết chết sớm như vậy thì ngươi cho rằng ta sẽ nhẫn nại đến bây giờ?”Ta cười đầy yêu mỵ.”Ai da! Thật đáng sợ! Nếu quốc chủ đã nói như vậy thì ta đành phải giúp ngươi băng bó vết thương rồi”Mấy ngòn tay âm thầm siết chặt. Đường Vấn Thiên, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!“Nếu băng bó không tốt thì ta sẽ giữ ngươi lại để thị tẩm.” Hắn cười lạnh nói.chú thích:(*) lang hào: đồ đựng mực [khác vs nghiên mực đó nhá ^^]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương