Lãnh Cung Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 13: Hoa rơi
Hắn cả người phát run, nắm lấy vai ta, run rẩy nói, “Người đem gọc lục như ý này giao cho nàng từ lúc nào? Tại sao ta không biết! Nàng gặp người từ khi nào?” Hắn hỏi dồn dập, có thể thấy được ta đã đánh cuộc đúng!“Đã 8 năm rồi! Lúc ấy, hắn tới nhà ta mời cha ta đi cốc Lá Rụng, không biết đã xảy ra chuyện j, từ sau lần đó, cha và mẫu thân, còn có lão thành chủ, đã mất tích!” Những j ta nói đều là sự thật. Bởi vì sau hôm đó, hắn bị ta giết chết, mẫu thân của ta khó sinh mà qua đời, cha ta bị ta bức ra khỏi gia môn, từ nay về sau, 1 chút tin tức cũng không có!Hắn ngây cả người. Buông tay, nước mắt, từ mâu quang rơi xuống.”Cha ta mất tích, cũng đã tám năm, sau khi đi cốc Lá Rụng! Nàng quả nhiên là con của bằng hữu của cha, nếu như vậy thì chính là khách của Tuyên Tuyết Tán ta. Dứt lời, ôm lấy ta, phi thân lên ngựa, đem ta ôm vào trong lòng, chân kẹp bụng ngựa, con ngựa liền bắt đầu chạy.Con ngựa chạy rất nhanh, những binh lính hắn mang theo, cũng đi theo sau, hắn vẫn chưa trực tiếp trở về thành, mà là đi đường vòng dọc theo Tuyên thành. Bọn lính thấy hắn như vậy, tâm trí ko khỏi lo lắng nhưng cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng đi theo phía sauTa dựa vào trong ngực hắn, gió đổi hướng, thổi từ phía sau lên, ta đc hắn che chắn, hoàn toàn ko thấy lạnh! Đột nhiên cảm nhận đc 1 giọt nước lạnh băng rớt xuống người. Hắn thế nhưng lại rơi nước mắt dọc trên đường đi! Ta nghĩ, lão thành chủ địa mất tích đối với hắn mà nói, vốn là một sự đả kích rất lớn! Lại nhìn đến những j thuộc về hắn, nghĩ đến, thật là thương tâm!Điều này làm ta nhớ đến cha. Nhớ đến bóng lưng của cha khi bị ta bức ra khỏi gia môn. Tám năm nay, chưa từng có ngày nào như hôm nay, lại nhớ đến người những 2 lần! Cha, có khỏe không? Nếu không phải vì ta, giết hết những người mà cha đã cứu, ta tất có thể nghe đc 1 chút tin tức của cha, cũng có thể biết rằng người đang sống tốt ở 1 nơi nào đó trên cuộc đời này! Chỉ là, cha hình như đã bốc hơi khỏi thế giới này, hoàn toàn ặt vô âm tínGiờ phút này, nghe nhịp tim đang đập của Tuyên Tuýêt Tán, ta có thể cảm nhận được tâm tình của hắn. Nước mắt, ko kiềm đc mà rơ xuống! Vì cha, ta và nam nhân phía sau, là cùng vận mệnh!Khi ngửi thấy mùi hương hoa mai, hắn kéo chặt dây cương, ta mới biết được, chúng ta đã đến mai Lâm! Quay đầu lại nhìn, bọn lính toàn bộ đứng bên ngoài mai Lâm. Chưa cùng tiến vàoHoa mai nơi đây, nhìn xa như tuyết, ở gần thì nghe mùi hương thanh mát, hương hoa mai lan toả khắp nơi! Biểu tượng hoa mai trắng của Tuyên thành, quả nhiên là danh bất hư truyềnHít sâu 1 hơi, ta nói nhỏ, “Hoa thật đẹp!” Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn mang trên vai trách nhiệm chăm sóc các muội muội, chưa từng có tâm trạng tốt mà thưởng hoa. Hoa mai cốt cách thanh cao chính là loài hoa ta yêu thích, bây giờ lại đc nhìn thấy nhiều hao mai như vậy, tâm ko khỏi rung động.Bất chấp vết thương trên người, ta giãy dụa muốn xuống ngựa, hắn như hiểu đc ý ta, ôm ta nhảy xuống ngựa. Hắn buông tay, ta tự bước đi, đứng dưới táng cây hoa mai. Ngửa đầu nhìn ngắm hoa mai mới nở, thưởng thức hương hoa mai, đứng trên mặt đất những cánh hoa rụngHắn yên lặng phía sau ta, một hồi lâu không nói lời nào.“Hoa mai ở Tuyên thành, quả nhiên rất đẹp! Giống như lời lão thành chủ đã từng nói!” Ta vươn tay đón đc 1 đoá mai đang rơi xuống, đưa đến bên mũi, khẽ ngửi, đoá hoa này, lại mang theo mùi hương nồng đậm như vậy, như một loại rượu đc ủ lâu năm, những đoá hoa rụng khỏi cành mới là đẹp nhất, những đoá hoa rơi trên mặt đất, mới là thật sự thơm mát! Đc thưởng thức mùi hương của hoa mai, những gian khổ đã trải qua cũng đều rất đáng giáHắn không lên tiếng, yên lặng tiến đến gốc mai đại thụ to nhất, cúi đầu, hai vai run run rõ ràng là đang khóc. Hắn vẫn đứng như thế 1 lúc rất lâu, ta cây mai đại thụ này, tràn ngập những hồi ức của hắn về lão thành chủ! Nghĩ đến đây, ta thấy sống mũi cay cay. Cơ hồ rơi lệ.Một lúc sau, hắn rút trường kiếm bên hông ra, đứng giữa không gian tràn ngập cánh hoa rơi mà múa kiếm. Mặc dù xem không rõ, nhưng là, dáng người thật đẹp của hắn, màu bạc của y phục giữa trời chiều lại hiện ra vẻ mị hoặc đến vô tận!Đường kiếm của hắn rất nhanh, so vs nam nhân âm độc kia, không biết ai hơn aiTa không biết hắn ở chỗ này múa kiếm cho ai xem, vốn tưởng rằng, hắn múa là cho ta xem địa, nhưng là, ta đánh giá cao sức quyến rũ của chính mình rồi! Nếu ta biết nên nói j, như vậy, những cực khở sau này, liền có thể tan thành mây khói.Hắn đâm về phía trước 1 kiếm, thân kiếm làm 8 đoá hoa mai lần lượt rơi xuống. A! Quả nhiên! Kiếm pháp của hắn, nếu so vs nam nhân âm độc kia thì cao hơn một bậc!Tra kiếm vào vỏ, hắn trở về vs dáng vẻ nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói, “Nàng biết bọn họ đi cốc Lá Rụng là vì chuyện gì sao?”Ta cười 1 tiếng, nói, “Vì một bản bí kiếp. Nghe nói, có đc nó là có được thiên hạ!”Bên môi hắn hiện lên ý ời, nói, “Từ sau ngày đó, trên giang hồ liền có rất nhiều người bán bản bí kiếp này, nhiều vô số, có đến 140 người cùng sở hữu. Ta giết một trăm bốn mươi người này, đem tất cả các bản bí kiếp tập hơp lại một chỗ, phát hiện bí kiếp này dĩ nhiên là được người mỗi chỗ sao chép 1 ít mà thành! Trong đó mười bản giống nhau dạng, chương lễ đều không có, vì vậy, ta liền đem một trăm bốn mươi bản bí tịch tập hợp về một chỗ, rốt cục hợp lại thành 1 bản bí kiếp đầy đủ. Cái hồi nãy nàng mới đc xem, đó là kiếm pháp do ta tu luyện mà thành.”Ta thấy kinh hãi. Vì một bản bí kiếp, rốt đã có bao nhiêu người bỏ mạng, ta cũng ko rõ nữa rồi. Ta giết một nửa, hắn giết một nửa! Mà hắn, lại thông minh đến vậy, đem những bản bí kiếp đc sao ra mà tập hợp lại, thật sự là quá thông minh!Ta không thể để lộ chân tướng, nếu hắn biết, cha hắn là do ta giết, cho dù có trốn đến chân trời góc biển, hắn cũng sẽ giết taSắc trời tối dần, hắn thấy thân thể đầy thương tích của ta đơn độc bước đi, cả người lạnh đến run rẩy, liền cởi áo choàng, phủ thêm cho ta.“Nếu là nương tử mà cha ta đã lựa chọn, ta liền đem nàng về gặp mẫu thân!” Dứt lời, một tay ôm lấy ta, bay vọt lên ngựa, chân kẹp bụng ngựa, bay nhanh ra khỏi mai Lâm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương