Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Chương 34: Trừ Phi Chàng Hôn Ta Một Cái



Lãnh Phi Nhan đẩy cửa phòng ra, liền thấy Tả Thương Lang. Nàng ta vẫn tóc đen, cung bạc, nhưng Lãnh Phi Nhan cảm thấy có cái gì đó khác thường.

“Sao lại có thời gian đến chỗ muội vậy?” Giọng có vẻ không nồng nhiệt lắm, nhưng loáng thoáng lộ vẻ quan tâm.

“Người bảo muội ra tay.”

“Với ai?”

“Còn có thể với ai?”

“Tàng Ca? Tại sao?”

“Y đang phá giải các chiêu thức của muội, muội không biết hay vờ như không biết?”

“Chàng sẽ không ra tay với muội.”

“Y sẽ không, nhưng lại châm dầu vào lửa, từng bước lót đường cho muội.”

“Sao vậy, sao hôm này lại nóng như vậy, hay là… người đó lại không thỏa mãn được tỷ?” Chỉ một câu nói đùa, nhưng Lãnh Phi Nhan lại nhìn thấy vẻ bi thương từ trong mắt nàng ta.

“Phi Nhan…” Một lát sau Tả Thương Lang mới mở miệng, nhưng lại trả lời một nẻo: “Người nhìn thấy tương lai của muội. Nếu muội không ra tay được thì tỷ giúp muội.”

“Không.”

Từ này thốt ra rất kiên quyết, Tả Thương Lang cũng trở nên nghiêm túc: “Lãnh Phi Nhan, muội muốn phản bội người sao?”

Thế là trong mắt lâu chủ Yến Lâu cũng lộ ra vẻ kính sợ: “Muội…”

Lãnh Phi Nhan hẹn Tàng Ca gặp tại thác nước ở Thù Châu. Thời tiết không tốt, âm âm u u, không thấy được dấu chân người. Lãnh Phi Nhan rất thành thật: “Tàng Ca, ta phụng mệnh đến giết chàng!”

Cho dù đã là hòa thượng, nhưng đôi khi Tàng Ca vẫn hết cách với nàng. Tiếng thác nước rất lớn, khiến sự im lặng của hai người cũng không quá xấu hổ.

Hai người giao đấu trên đỉnh núi. Tàng Ca rất quen thuộc từng chiêu thức của Lãnh Phi Nhan, thậm chí nhiều chiêu đã bị y hóa giải thành chưởng. Mấy năm nay Lãnh Phi Nhan rất bận, mà y thì rất nhàn.

Giữa các chiêu thức qua lại, chỉ nghe tiếng nước chảy, không nghe mùi sát khí. Lãnh Phi Nhan nghĩ có lẽ hai người họ cứ đánh thế này thì chỉ có thể mệt chết. Tàng Ca cũng không hiểu, những tội ác mà Yến Lâu đã làm khiến cho người ta giận sôi, nhưng vì sao y lại không cách nào ra tay được với người này.

Tả Thương Lang đứng xem. Sao nàng ta lại không biết tính Lãnh Phi Nhan. Phi Nhan, nếu muội thật sự không ra tay được thì để tỷ giúp muội. Giương cánh cung, kéo cây cung. Không có tên, chỉ có dây cung, nhưng cũng đủ long trời lở đất.

Hai người đang đánh nhau trên núi cũng rùng mình. Tên nhắm thẳng vào Tàng Ca, Hàm Quang trong tay Lãnh Phi Nhan xuất hiện, ánh đỏ lóe lên, mũi tên ngưng từ khí ấy mất chuẩn xác. Nhưng sau đó lại có ba mũi khác vọt tới. Lãnh Phi Nhan nhíu chặt mày, hai người đang đánh nhau, một tăng một phàm, nhưng sát vào nhau thành một.

“Phong hỏa liên hoàn tiễn?” Tàng Ca cũng chấn kinh. Viêm Triều có truyền thuyết Khương hoàng hậu – một điệu múa khuynh đảo thiên hạ và Tả Thương Lang – một mũi tên làm khiếp sợ quỷ thần. Mũi tên này chính là Phong hỏa liên hoàn tiễn, nhưng sao Tả Thương Lang – đại nguyên soái của triều đình lại ở đây, hơn nữa còn ra tay với y?

Lãnh Phi Nhan chỉ biết cười khổ. Tàng Ca, chàng đã biết thật ra trên thế gian này, chính tà không có ranh giới chưa?

“Ta ngăn tỷ ấy, chàng chạy vào rừng đi.” Sắc mặt Lãnh Phi Nhan nghiêm trọng, nhưng giọng cũng rất bình tĩnh: “Ngoài ba trượng, Thiếu Lâm Tự là vô địch.”

“Ngươi đi đi.” Dường như Tàng Ca cũng hiểu ra: “Mục tiêu của cô ta là ta.”

Thế là Lãnh Phi Nhan cũng rất sảng khoái nói: “Được!”

Sau đó vùi người xuống, độn thổ đi.

Lúc nàng xuất hiện thì đã đứng trước mặt cách Tả Thương Lang một trượng. Hai người đối mặt nhau, đều rất cương quyết: “Muội sẽ không để tỷ giết chàng.”

Phảng phất như lại trở về năm đó, kẻ thắng thì sống, thua thì chết. Tả Thương Lang rút mũi tên sau lưng ra, dưới ánh mặt trời, mũi tên bằng bạc có vẻ chói mắt.

Mặt Lãnh Phi Nhan cũng nặng nề, Hàm Quang sáng lên.

Nhưng Lãnh Phi Nhan đã lầm. Mũi tên ấy… không ai có thể ngăn được.

Từ sức gió thì nàng đã nhìn ra. Nhanh như chớp, nàng lướt người theo ngăn nó lại, ngay khi nó xuyên qua bả vai nàng thì nắm được đuôi của nó. Tên không xuyên qua hết người nàng mà mang nàng lùi sau năm trượng mới ném nàng lên đất.

Cuối cùng thì Tàng Ca cũng biết được thế nào là Phong hỏa liên hoàn tiễn trong truyền thuyết.

Lúc y đỡ nàng dậy, nàng cười: “Thương Lang, cuối cùng thì muội cũng chặn được tên của tỷ. Ha ha ha ha…”

Tả Thương Lang mím môi, lại rút tên ra, Lãnh Phi Nhan bỗng quay người kéo Tàng Ca chạy đi. Vẫn tốc độ nhanh như trước, lần này khoảng cách lại xa nên sức mạnh của tên càng lớn. Tên lại kéo nàng về phía sau, văng vào trong rừng cây.

Trên vai có hai mũi tên, dù là Lãnh Phi Nhan cũng không cười được, sắc mặt nàng trắng như tuyết: “Đi, chạy vào sâu trong rừng.”

Tàng Ca bế nàng lên: “Tại sao lúc nãy không chạy?”

“Bởi vì chàng vừa xoay người, đã đủ để tỷ ấy biến chàng thành con nhím.”

“Vào rừng thì cô ta không đuổi theo sao?”

“Ừ, tỷ ấy không dám?”

“Không dám?”

“Ừ, tỷ ấy sợ rắn.”

“…” Tàng Ca cố gắng chạy sâu vào rừng. Khó mà tưởng tượng được một người từng chinh chiến sa trường, thây bọc trong da ngựa mà lại sợ rắn.

Chân núi có thác thì đương nhiên trên núi có suối.

Lãnh Phi Nhan bẻ mũi tên, đưa tay ra sau lưng cố gắng nhỏ đầu mũi tên ra, môi cũng tím rịm. Tàng Ca hái cây cỏ cầm máu, vò thành nắm nhỏ đắp lên cho nàng. Mới xử lí một vết thương, Lãnh Phi Nhan đã nghiến răng nghiến lợi: “Tàng Ca, có phải chàng muốn ta đau chết không?”

Tàng Ca không trả lời, nàng lại giãy giụa không để y đắp thuốc nữa.

“Đừng quấy!” Cuối cùng y cũng mở miệng, cố nén nỗi đau trong lòng.

“Tránh ra! Đừng hòng thừa cơ mưu hại bổn tọa.”

“…” Tàng Ca đè nàng lại, máu của nàng đã nhuộm đỏ cả tà áo trắng: “Nếu còn không cầm máu, không chờ đến lượt bần tăng phải hại ngươi!”

“Không cầm máu đó!” Nàng kéo áo lại như đứa trẻ, sắc mặt trắng như tờ giấy, cười một cách ranh mãnh: “Trừ phi chàng hôn ta một cái.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...