Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 52: Ông Định
Từ lâu sớm đã nghe danh tiếng của Trương Văn Thành, anh ta là cảnh sát giỏi nhất trong đội đặc nhiệm, không chỉ nhiều lần bắt được một số kẻ đào tẩu mà còn phá hủy hang ổ của trùm ma túy. Nhiệt huyết và mạnh mẽ là những từ đại khái để nói về những người như Trương Văn Thành. Trên thực tế ai mà chẳng yêu quý anh hùng, đối với nhân dân mà nói Trương Văn Thành giống như một vị anh hùng vậy. “Em đi cùng với anh đi nếu không lại gặp nguy hiểm nữa thì sao?” Đỗ Minh Nguyệt mím môi đồng ý. Nhìn thấy nơi phát tờ rơi bị đánh đổ, một vài chỗ vẫn còn dấu vết của tờ rơi Đỗ Minh Nguyệt lúc này càng thêm sốt ruột. Phải làm sao bây giờ? Cô căn bản không có cách nào để giới thiệu chúng nữa rồi. Mặc dù tờ rơi đã biến mất hết nhưng lại không phải là do cô ấy gửi chúng đi. Trương Văn Thành nhìn gương mặt lo lắng của cô liền vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Đỗ Minh Nguyệt nói với anh ta về vấn đề này và anh cũng tìm chúng cùng cô. “Để anh giúp em tìm, đó chắc hẳn là thứ rất quan trọng với em.” Đỗ Minh Nguyệt cảm động trong lòng, cô sợ mình không thể nắm lấy tay anh liền dùng nước mắt nước mũi nói: “Cảm ơn anh cảnh sát Việt Nam lương thiện.” Có điều tờ rơi này không phải là dễ tìm. Lúc này các cảnh sát khác chạy tới nhìn cảnh sát Thành đang rất nhiệt tình giúp đỡ một người phụ nữ, không biết nên vui hay nên buồn. Lúc đầu thì đó cũng là một chuyện vui vì cuối cùng thì cảnh sát họ Trương cũng đã có được tình yêu, nhưng người phụ nữ này lại là vợ của Lâm Hoàng Phong, điều này có chút hơi khó. Mấy người cảnh sát liếc nhau, không biết tại sao họ có cảm giác phụ huynh vì con cái mà tan nát cõi lòng. Nếu cảnh sát Thành mà biết họ đang nghĩ như vậy thì chắc chắn họ sẽ bị mắng. “Tờ rơi biến mất rồi.” Vào lúc Đỗ Minh Nguyệt đang có chút tuyệt vọng thì lúc này có một ông già đi tới với chiếc mũ xám đen trên đầu. Ông ấy đi đến gần Đỗ Minh Nguyệt sau đó tháo chiếc mũ ra và đặt lên ngực mình. Sau đó đưa ra tờ rơi trên tay và hỏi: “Cháu bán nhà ở đây à cô bé?” Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy liền biết ông lão này có hứng thú với ngôi nhà vì vậy cô ấy lập tức nở một nụ cười ngọt ngào nhất. “Vâng thưa ông, đây là vị trí tốt nhất của tập đoàn Lâm Thị. Nếu ông mua nó thì ông sẽ không bao giờ sợ bị lỗ vốn đâu ạ.” Ông lão nở nụ cười có thể nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt nhưng cũng có thể thấy ông lão là một người rất hiền hậu. “Cô bé à ông nói cho cháu nghe, ông rất muốn mua ngôi nhà này. Vợ ông sức khỏe không được tốt lắm, ông thấy môi trường ở đây rất tốt cũng rất thích hợp với cô ấy.” Lúc nói những lời này ánh mắt của ông lão tràn ngập sự yêu thương, không cần nghĩ cũng biết ông ấy yêu chiều vợ mình đến mức nào. Đỗ Minh Nguyệt rất ghen tỵ với tình yêu như vậy, càng về già lại càng yêu thương lẫn nhau. “Như vậy đi, cháu sẽ dẫn ông đi xem qua. Nếu như ông thích nó thì chúng ta có thể quyết định sau được không ạ?” Lúc Đỗ Minh Nguyệt nói điều này trong lòng cô ấy không hề có mục đích tiếp thị mà chỉ muốn giúp đỡ họ. Nếu họ vừa lòng với nhà của tập đoàn Lâm Thị thì không có gì để nói. “Được, vậy làm phiền cháu rồi.” Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu và cười đặc biệt nhẹ nhàng: “Không có gì đâu ông ạ, cháu chỉ là có chút ghen tỵ với bà thôi.” Trương Văn Thành nghe thấy lời này liền cho rằng cô đang than thở về cuộc hôn nhân của chính mình nên càng nắm chặt lấy tay cô. Nếu như không có tình yêu thì sự ràng buộc như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Ông lão cười sâu xa: “Vậy cháu dẫn ông đi xem sao?” Tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt rất sẵn lòng và điều này được coi là đã hoàn thành một nhiệm vụ. Trương Văn Thành định đi cùng họ nhưng những cảnh sát kia lập tức dừng lại khi nghe thấy vậy. “Cảnh sát Thành à, chúng ta vẫn còn chuyện cần phải làm, anh quên rồi sao?” Trương Văn Thành nghe vậy liền quay đầu lại nhìn họ bằng một ánh mắt sắc lạnh như dao khiến cho bọn họ lập tức ôm nhau. Cảnh sát Thành nhìn chằm chằm bọn họ, thôi xong rồi, có lẽ lúc trở về sẽ không còn những ngày tháng tốt đẹp nữa. Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy cố biết mình đã mang lại phiền phức cho cảnh sát Thành, trong lòng liền cảm thấy rất ngại nên nhanh chóng nói: “Nếu anh có việc thì anh cứ đi trước đi, phía trước mặt có xe của công ty em đón rồi nên không cần phiền anh nữa.” Trương Văn Thành muốn ở bên cô thêm một chút nữa nhưng nghe Đỗ Minh Nguyệt đã nói rằng không muốn làm phiền anh nên không còn bất kì sự lựa chọn nào khác anh đành tôn trọng quyết định của cô. “Vậy anh ở đây đợi em, bao giờ em đi rồi thì anh mới đi.” Anh ta nhẹ nhàng nói. Những người đằng sau lại king ngạc, thôi xong rồi, chưa khi nào họ thấy cảnh sát Thành lại dịu dàng như vậy, chắc hẳn tình yêu đã quá sâu đậm rồi! Sau khi nhìn Đỗ Minh Nguyệt rời đi ánh mắt của Trương Văn Thành không hề nhìn đi chỗ khác, những người đằng sau liếc mắt nhìn nhau cuối cùng vẫn là quyết định để anh ta quay đầu lại nhìn. “E hèm cảnh sát Thành à, không phải là anh đã thích cô Nguyệt rồi đấy chứ?” Trương Văn Thành nhướng mày thẳng thắn thừa nhận: “Có vấn đề gì sao?” Có vấn đề gì sao? Đây là vấn đề lớn. “Cảnh sát Thành à người phụ nữ đó là vợ của Lâm Hoàng Phong. Tôi khuyên anh nên bỏ suy nghĩ này đi. Hơn nữa, trên đời này vẫn còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mà.” Anh ta cười một cái rồi chỉnh lại đồng phục cảnh sát của mình, “Nhưng những người đó lại không phải cô ấy, đúng không?” Có vẻ như lần này cảnh sát Thành thật sự rất nghiêm túc. Đỗ Minh Nguyệt đưa ông lão đến địa điểm bất động sản của tập đoàn Lâm Thị và nhiệt tình giải thích cho ông, ông lão cũng lặng lẽ lắng nghe cô nói và có vẻ đang suy nghĩ về một điều gì đó. Trình Tuấn Dương bước xuống lầu nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt và ông già đang trò chuyện vui vẻ. Anh ta không ngờ rằng người phụ nữ này sẽ thực sự mang đến một khách hàng. Anh ta cầm tập tài liệu nhìn một hồi nhưng ông lão đang quay lưng về phía anh ta nên căn bản không biết được mặt mũi ông lão như thế nào. Đợi đến khi ông lão quay lại Trình Tuấn Dương mới có thể nhìn rõ ông lão. Anh ta cau mày lại thật không ngờ đó lại là họa sĩ màu nước bậc thầy nổi tiếng Diêm Định. Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc rồi bước tới. Đỗ Minh Nguyệt nói chuyện cùng ông lão có thể nhìn ra được rằng ông lão là một người rất có học thức và hầu hết thời gian ông lão đều nói chuyện về vợ mình. Ví dụ như chuyện vợ ông lão thích trồng hoa nên ông lão muốn có một cái sân. Đỗ Minh Nguyệt có thể nhận ra rằng ông lão rất yêu thương người bạn đời của mình. Ông lão thấy cô nhiệt tình như vậy nhưng hình như có vẻ không hiểu nơi này cho lắm nên ông lão hỏi: “Cháu không phải nhân viên ở đây đúng không? Ông thấy cháu đi phát tờ rơi, cháu đang đi làm bán thời gian à?” Ở độ tuổi của cô ấy có lẽ là vừa mới tốt nghiệp. Đỗ Minh Nguyệt ngượng ngùng cười sau đó giải thích lại tình hình của bản thân một lần nữa. Ông lão nghe xong liền nói vài lời động viên. Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ngài Diêm Định!” Ngài Diêm Định thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại mà lúc này Đỗ Minh Nguyệt cũng quay người lại. Nhìn thấy Trình Tuấn Dương vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã trở lại như cũ. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là ông lão trước mặt cô thực sự là ông Định Định, một họa sĩ nổi tiếng thế giới người cũng từng đoạt giải nhất hội họa quốc tế. “Anh là?” Ngài Diêm Định cười hỏi. Ông lão đương nhiên không biết Trình Tuấn Dương nhưng Trình Tuấn Dương lại rất thích ông lão, anh đã sưu tầm tất cả các bức tranh của ông nên có thể coi anh là một fan của ông lão. Được gặp ngài Diêm Định, trên mặt Trình Tuấn Dương không giấu nổi sự vui vẻ. “Thật không ngờ lại có thể gặp được ngài Diêm Định ở đây. Đó thực sự là niềm vinh hạnh của tôi, không biết ngài có thể cho tôi xin chữ ký có được không?” Đỗ Minh Nguyệt khi nghe Trình Tuấn Dương nói câu này cô không khỏi muốn bật cười, cô thật sự không thể ngờ rằng trưởng phòng kế hoạch của tập đoàn Lâm Thị lại thực sự thích tranh đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương