Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Chương 20: Cá nằm trên thớt
Rất nhanh đã đến cuộc hẹn với ông nội Tề vào buổi trưa hôm nay.
Cao Mẫn đi cùng Tề Hàn phía trước, Ciin và Đào Cẩn nối bước theo sau. Họ đến trang viên của Tề gia, nhưng lại vào một căn mật thất nằm sâu trong lồng đất. Đây là lần đầu tiên Cao Mẫn được đặt chân tới không gian đáng sợ này.
Theo chân lão Hồ đàn em thân cận của ông nội Tề, bốn người họ được đưa đến phòng chính của mật thất. Ở đây, Tề Hưng và Tề Vương đã sớm chờ sẵn. Gặp lại trưởng bối, hai cô gái liền cúi đầu chào hỏi.
"Tới rồi, thì vào việc thôi. Hôm nay, thử thách sức bền bỉ khi đương đầu với đối thủ của mình. Để xem, một trong hai đứa đánh hạ được bao nhiêu tên, ai đánh được nhiều hơn, kẻ đó thắng." Ông nội Tề từ tốn lên tiếng.
Khói thuốc từ điếu xì gà trên tay ông, khiến Cao Mẫn cảm thấy ngột ngạt vô cùng vì không gian trong phòng chỉ có mỗi một cửa thông gió bé tí. Chỉ sợ chưa vào trận, cô đã bị lượng khói này làm cho ngạt chết.
Ciin bản chất mạnh mẽ, một vẻ lạnh lùng bất khuất bên cạnh cũng đủ làm Cao Mẫn lo lắng.
"Lão Hồ, đưa chúng đi." Tề Hưng nghiêm nghị ra lệnh.
"Hai vị tiểu thư, mời."
Ciin nhanh chóng cất bước đi theo lão Hồ, Cao Mẫn vẫn bị vướng chân bởi bàn tay Tề Hàn đang nắm nên cô phải quay qua mỉm cười trấn an, rồi gỡ tay anh ra, sau đó mới được bước đi.
Tề Hàn một mặt lạnh lùng như băng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh bước vào thử thách, mà tay anh bất giác siết chặt thành quyền.
Lẽ ra anh có thể thay đổi tất cả mọi thứ, nếu như...
Một tiếng trước...
Trước khi đến với thử thách, Tề Hàn đã tìm tới ba mình. Vừa gặp anh, ông Tề đã lên tiếng:
"Con đừng xin xỏ ta thêm vô ích. Trước mắt, con buộc phải nghe theo sắp xếp của ông nội, đến khi ông ấy chịu giao lại ba phần quyền hạn lẫn tài sản còn lại của Tề gia. Đừng để phụ nữ cản trở con đường thành công của ba con chúng ta, hiểu chứ?"
"Con muốn giao dịch." Tề Hàn trầm giọng.
"Giao dịch gì, nói ba nghe xem." Ông Tề tỏ ra hứng thú, hết lời liền nhấp ngay ngụm rượu.
"Chỉ cần đến khi ba lấy được tất cả quyền hạn lẫn tài sản, hãy thả mẹ ra và trả cho con tự do, tất nhiên ba cũng không được phép động vào Mẫn Mẫn. Còn không, chúng ta nhất định sẽ đồng quy vu tận cùng nhau."
Ánh mắt người đàn ông trở nên tàn nhẫn khi nói ra những điều đó. Bởi vì, vốn dĩ anh cũng chỉ là một con rối bị nắm thóp, nên buộc lòng phải nghe theo mọi sắp đặt của ba mình.
Tề Hưng, người đàn ông mang trong lòng dã tâm to lớn. Ông đã bắt nhốt chính người vợ của mình để uy hiếp anh làm theo mọi sự sai khiến. Cũng đã mười năm rồi, anh không được gặp mặt người mẹ thân yêu, mỗi nỗi nhớ da diếc chỉ được khỏa lắp qua những cuộc gọi ngắn ngủi hiếm khi có được.
"Con đang uy hiếp ba đó sao?" Tề Hưng nhếch mép cười lạnh.
Uống xong tí rượu, ông lại ung dung cất tiếng:
"Tự do của cả hai mẹ con, điều đó có thể hiểu. Nhưng sau khi điều tra được chính con đã nhúng tay vào việc cứu sống và che giấu con gái của Cao Tư Tồn, thì ta lại thắc mắc không biết sao con lại bảo vệ kẻ thù của mình vậy chứ? Không sợ một ngày nào đó khi cô ta biết được sự thật, thì chính nó sẽ cầm súng dí vào đầu con sao?"
"Nếu thật sự có ngày đó, thì xem như đời này của Tề Hàn đã trả xong ân hiếu nghĩa tình, chết không hối tiếc."
"Nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Ba chỉ cần trả lời có chấp thuận giao dịch hay không."
Tề Hàn kiên định, âm giọng lạnh lùng dứt khoát, khiến Tề Hưng nghe xong cũng không còn lời gì để nói. Đối với ông, danh vọng phù hoa mới là thứ quý giá nhất trên đời này.
"Được! Cứ làm theo ý con muốn, ta nhất định sẽ không nuốt lời."
...
Trở về hiện tại...
Lúc này, Ciin và Cao Mẫn đều đã bước vào hai căn phòng kém ánh sáng. Xung quanh có bàn ghế, có ấm trà và cốc thủy tinh.
Trong khi Ciin đang bình thản đón chờ kẻ thù của mình xuất hiện, thì Cao Mẫn ở bên này vẫn đang tỉ mỉ quan sát căn phòng.
Không lâu sâu, cả hai căn phòng lần lượt xuất hiện hai tên đàn ông khá vạm vỡ. Theo như Ciin biết, thì đây là nhóm sát thủ cấp một của tổ chức, vì trên tay họ có hình xăm một la mã, mà vấn đề là vừa lộ mặt họ đã xông vào tấn công.
Ciin thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài đòn cơ bản đã hạ được một người. Cao Mẫn được Tề Hàn dạy võ từ nhỏ, thân thủ cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu. Rất nhanh sau, từng người một trong nhóm sát thủ đều bị đánh bại.
Qua ba người cấp một, đến lượt nhóm sát thủ cấp hai lao vào tấn công. Tề Hàn và những người khác ở phòng chính theo dõi qua màn hình camera giám sát. Người đàn ông ấy cực kỳ căng thẳng khi thấy thể lực của Cao Mẫn đã yếu đi không ít. Lúc đó, anh bất giác nhìn qua Đào Cẩn như ngầm hỏi điều gì, thì chính lúc này, Mẫn Mẫn đã bị đối thủ đánh ngã.
Tên sát thủ chẳng chút nhượng bộ, liền cầm chắc đường quyền, dứt khoát lao thẳng về người phụ nữ. Trong tình huống nguy cấp, Cao Mẫn nhanh nhẹn kịp thời tránh được đòn đánh chí mạng. Cô lăn một vòng đến vị trí bàn gỗ, nhanh tay chụp chiếc ghế dùng làm vũ khí. Nhân lúc sát thủ chưa kịp phản ứng sau cú đánh hụt, cô đã phản đòn bằng chiếc ghế gỗ trong tay và đem về chiến thắng cho bản thân.
Khi ấy, Ciin cũng đồng thời hạ được thêm một người. Ngay sau đó, sát thủ tiếp theo đột ngột xông vào, lần này họ còn cầm theo dao nhọn, khiến Tề Hàn đứng bên ngoài lập tức mất bình tĩnh.
"Ông nội, đã nói thử thách võ thuật, sao sát thủ lại dùng vũ khí?"
Trước thịnh nộ của Tề Hàn, ông nội Tề chỉ nhàn nhã đáp gọn một câu:
"Dao chứ không phải súng, vừa rồi Cao Mẫn cũng dùng ghế tấn công đối thủ của mình đấy thôi."
"Ông..."
"Bình tĩnh xem tiếp đi. Cá nằm trên thớt, càng vùng vẫy thì càng nhanh mất mạng."
Cao Mẫn đi cùng Tề Hàn phía trước, Ciin và Đào Cẩn nối bước theo sau. Họ đến trang viên của Tề gia, nhưng lại vào một căn mật thất nằm sâu trong lồng đất. Đây là lần đầu tiên Cao Mẫn được đặt chân tới không gian đáng sợ này.
Theo chân lão Hồ đàn em thân cận của ông nội Tề, bốn người họ được đưa đến phòng chính của mật thất. Ở đây, Tề Hưng và Tề Vương đã sớm chờ sẵn. Gặp lại trưởng bối, hai cô gái liền cúi đầu chào hỏi.
"Tới rồi, thì vào việc thôi. Hôm nay, thử thách sức bền bỉ khi đương đầu với đối thủ của mình. Để xem, một trong hai đứa đánh hạ được bao nhiêu tên, ai đánh được nhiều hơn, kẻ đó thắng." Ông nội Tề từ tốn lên tiếng.
Khói thuốc từ điếu xì gà trên tay ông, khiến Cao Mẫn cảm thấy ngột ngạt vô cùng vì không gian trong phòng chỉ có mỗi một cửa thông gió bé tí. Chỉ sợ chưa vào trận, cô đã bị lượng khói này làm cho ngạt chết.
Ciin bản chất mạnh mẽ, một vẻ lạnh lùng bất khuất bên cạnh cũng đủ làm Cao Mẫn lo lắng.
"Lão Hồ, đưa chúng đi." Tề Hưng nghiêm nghị ra lệnh.
"Hai vị tiểu thư, mời."
Ciin nhanh chóng cất bước đi theo lão Hồ, Cao Mẫn vẫn bị vướng chân bởi bàn tay Tề Hàn đang nắm nên cô phải quay qua mỉm cười trấn an, rồi gỡ tay anh ra, sau đó mới được bước đi.
Tề Hàn một mặt lạnh lùng như băng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh bước vào thử thách, mà tay anh bất giác siết chặt thành quyền.
Lẽ ra anh có thể thay đổi tất cả mọi thứ, nếu như...
Một tiếng trước...
Trước khi đến với thử thách, Tề Hàn đã tìm tới ba mình. Vừa gặp anh, ông Tề đã lên tiếng:
"Con đừng xin xỏ ta thêm vô ích. Trước mắt, con buộc phải nghe theo sắp xếp của ông nội, đến khi ông ấy chịu giao lại ba phần quyền hạn lẫn tài sản còn lại của Tề gia. Đừng để phụ nữ cản trở con đường thành công của ba con chúng ta, hiểu chứ?"
"Con muốn giao dịch." Tề Hàn trầm giọng.
"Giao dịch gì, nói ba nghe xem." Ông Tề tỏ ra hứng thú, hết lời liền nhấp ngay ngụm rượu.
"Chỉ cần đến khi ba lấy được tất cả quyền hạn lẫn tài sản, hãy thả mẹ ra và trả cho con tự do, tất nhiên ba cũng không được phép động vào Mẫn Mẫn. Còn không, chúng ta nhất định sẽ đồng quy vu tận cùng nhau."
Ánh mắt người đàn ông trở nên tàn nhẫn khi nói ra những điều đó. Bởi vì, vốn dĩ anh cũng chỉ là một con rối bị nắm thóp, nên buộc lòng phải nghe theo mọi sắp đặt của ba mình.
Tề Hưng, người đàn ông mang trong lòng dã tâm to lớn. Ông đã bắt nhốt chính người vợ của mình để uy hiếp anh làm theo mọi sự sai khiến. Cũng đã mười năm rồi, anh không được gặp mặt người mẹ thân yêu, mỗi nỗi nhớ da diếc chỉ được khỏa lắp qua những cuộc gọi ngắn ngủi hiếm khi có được.
"Con đang uy hiếp ba đó sao?" Tề Hưng nhếch mép cười lạnh.
Uống xong tí rượu, ông lại ung dung cất tiếng:
"Tự do của cả hai mẹ con, điều đó có thể hiểu. Nhưng sau khi điều tra được chính con đã nhúng tay vào việc cứu sống và che giấu con gái của Cao Tư Tồn, thì ta lại thắc mắc không biết sao con lại bảo vệ kẻ thù của mình vậy chứ? Không sợ một ngày nào đó khi cô ta biết được sự thật, thì chính nó sẽ cầm súng dí vào đầu con sao?"
"Nếu thật sự có ngày đó, thì xem như đời này của Tề Hàn đã trả xong ân hiếu nghĩa tình, chết không hối tiếc."
"Nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Ba chỉ cần trả lời có chấp thuận giao dịch hay không."
Tề Hàn kiên định, âm giọng lạnh lùng dứt khoát, khiến Tề Hưng nghe xong cũng không còn lời gì để nói. Đối với ông, danh vọng phù hoa mới là thứ quý giá nhất trên đời này.
"Được! Cứ làm theo ý con muốn, ta nhất định sẽ không nuốt lời."
...
Trở về hiện tại...
Lúc này, Ciin và Cao Mẫn đều đã bước vào hai căn phòng kém ánh sáng. Xung quanh có bàn ghế, có ấm trà và cốc thủy tinh.
Trong khi Ciin đang bình thản đón chờ kẻ thù của mình xuất hiện, thì Cao Mẫn ở bên này vẫn đang tỉ mỉ quan sát căn phòng.
Không lâu sâu, cả hai căn phòng lần lượt xuất hiện hai tên đàn ông khá vạm vỡ. Theo như Ciin biết, thì đây là nhóm sát thủ cấp một của tổ chức, vì trên tay họ có hình xăm một la mã, mà vấn đề là vừa lộ mặt họ đã xông vào tấn công.
Ciin thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài đòn cơ bản đã hạ được một người. Cao Mẫn được Tề Hàn dạy võ từ nhỏ, thân thủ cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu. Rất nhanh sau, từng người một trong nhóm sát thủ đều bị đánh bại.
Qua ba người cấp một, đến lượt nhóm sát thủ cấp hai lao vào tấn công. Tề Hàn và những người khác ở phòng chính theo dõi qua màn hình camera giám sát. Người đàn ông ấy cực kỳ căng thẳng khi thấy thể lực của Cao Mẫn đã yếu đi không ít. Lúc đó, anh bất giác nhìn qua Đào Cẩn như ngầm hỏi điều gì, thì chính lúc này, Mẫn Mẫn đã bị đối thủ đánh ngã.
Tên sát thủ chẳng chút nhượng bộ, liền cầm chắc đường quyền, dứt khoát lao thẳng về người phụ nữ. Trong tình huống nguy cấp, Cao Mẫn nhanh nhẹn kịp thời tránh được đòn đánh chí mạng. Cô lăn một vòng đến vị trí bàn gỗ, nhanh tay chụp chiếc ghế dùng làm vũ khí. Nhân lúc sát thủ chưa kịp phản ứng sau cú đánh hụt, cô đã phản đòn bằng chiếc ghế gỗ trong tay và đem về chiến thắng cho bản thân.
Khi ấy, Ciin cũng đồng thời hạ được thêm một người. Ngay sau đó, sát thủ tiếp theo đột ngột xông vào, lần này họ còn cầm theo dao nhọn, khiến Tề Hàn đứng bên ngoài lập tức mất bình tĩnh.
"Ông nội, đã nói thử thách võ thuật, sao sát thủ lại dùng vũ khí?"
Trước thịnh nộ của Tề Hàn, ông nội Tề chỉ nhàn nhã đáp gọn một câu:
"Dao chứ không phải súng, vừa rồi Cao Mẫn cũng dùng ghế tấn công đối thủ của mình đấy thôi."
"Ông..."
"Bình tĩnh xem tiếp đi. Cá nằm trên thớt, càng vùng vẫy thì càng nhanh mất mạng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương