Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Chương 54: Tự mình chuốc lấy cực khổ
Giằng co cả đêm,hoan ái triền miên,hai người đều ngủ rất sâu,ngay cả Lục Chu Việt từ trước đến quen dậy sớm cũng không tỉnh lại, người giúp việc đi lên gõ cửa không được đáp lại sau liền biết điều không quấy rầy bọn họ. Ước chừng giữa trưa Hứa Lưu Liễm rốt cục từ trong cơn ngủ tỉnh lại,cô vốn nghiêng người nằm ở nơi đó,sau lưng đột nhiên cảm giác vật gì đó nóng bỏng lồng ngực cứng rắn còn có bàn tay to ôm lấy cô làm không tự chủ run rẩy một chút, đêm qua những trí nhớ mơ hồ bắt đầu một chút xuất hiện trong đầu. Cô có vọng động muốn ình một cái tát,cô tại sao lại cùng hắn dây dưa với nhau?Trong cuộc hôn nhân không tình nguyện,cô không có ý định giao ra tim của mình,nhưng tại sao thân thể không nghe lời? Cô nhớ mang máng đêm qua hắn làm cho nàng những thứ cảm giác tiêu hồn tận xương. Cô cứ như vậy nằm ở nơi đó hồi lâu cũng không có động tĩnh,người đàn ông phía sau giống như mới vừa tỉnh lại,lại như đã sớm tỉnh đợi cô dậy,chỉ lấy cánh tay kéo mạnh cô vào trong ngực ôm thật chặt,vui vẻ thỏa mãn tựa đầu chống trên tóc đen cô, “Tỉnh rồi?” Cô không nói lời nào, giơ tay lên đẩy bàn tay hắn đặt bên hông cô,dùng lực mạnh để đẩy,cô ghét cảm giác tỉnh lại trong ngực hắn,ghét nghe giọng nói dịu dàng của hắn,biến thành thật giống cô và hắn thường như vậy,cô không quên chính người đàn ông này làm cho tuổi thanh xuân của mình bao phủ khói mù, sẽ không quên chính hắn làm cho cuộc sống cô biến đổi lớn. Lục Chu Việt không để cho cô được như ý, ngược lại dùng sức đưa lưng cô về phía hắn cả người cô cũng vặn lại, cứ như vậy giữa khoảng cách hai người càng gần, gần đến ngay cả tiếng tim đập lẫn nhau cũng có thể nghe được. Mắt cô cực đẹp, khóe mắt nhướng lên lúc cười lông mày cong cong sáng rỡ động lòng người ,chẳng qua nụ cười của cô chưa bao giờ tách ra. Hắn khẽ dùng cánh tay chống đỡ nâng thân thể mình lên cao nhìn xuống cùng cô đối mặt với cô, “Tối hôm qua. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Là hắn sai trước, không nên nói không đụng cô rồi lại khắc chế không được mình. “Không cần anh giả mù sa mưa nói xin lỗi!” Hắn không nói như vậy thì không có gì,vừa nói như vậy Hứa Lưu Liễm cảm thấy tức giận,liền đưa tay tính toán đẩy ra hắn đứng dậy. “Tháng trước lúc nào em tới cái kia ?” Hắn đột nhiên hỏi ra một câu như vậy,mặc dù Hứa Lưu Liễm trước đó một khắc nữa hờ hững vô tình vẫn thoáng cái đỏ mặt,có chút lúng túng ngẩn người không biết hắn tại sao đột nhiên hỏi chuyện khói nói này. “Tối hôm qua không có dùng biện pháp phòng tránh. . . . . .” Lục Chu Việt cau mày tìm từ thích hợp giải thích với cô,cũng không thể nói là lỗi của hắn, hắn đã muốn tiết ra bên ngoài nhưng cô gắt gao ôm hắn không tha, hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là phóng ra trong cô thể cô. Cô vừa nghe liền giận, giận đến đưa tay đẩy ra hắn,hắn đè lại cô không tha cẩn thận quan sát nét mặt cô. “Nếu như. . . . . em đồng ý chúng ta cứ thuận theo tự nhiên,có con thì sinh,nếu em không muốn ——” “Em không muốn!” Lời của hắn còn chưa nói hết cô đã kịch liệt cắt đứt,trong mắt không có một chút do dự, trên mặt hắn lướt qua một tia bị thương sau đó lúng ta lúng túng mở miệng, “Anh . . . . . mua thuốc cho em!” Hắn nói xong liền buông lỏng cô ra đứng dậy xuống giường mặc quần áo,cho dù trong lòng biết cô trả lời ra sao,nhưng vẫn hỏi đúng là tự chuốc lấy khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương