Lão Tướng
Chương 52: Cố Gắng Nỗ Lực (Thượng)
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]Tin tức của thuyền trưởng và Cục hàng không Trung ương một đi một về đã tốn hai ngày trời, chờ xuất phát lần hai, đã là chuyện của ngày thứ ba. Phi thuyền không ngừng chạy vội về sao Thủ Đô, thi đấu của Học viện Thanh Dương đánh với Đại học Xuân Dân cũng đã kết thúc. Vừa đi vào phạm vi của sao Thủ Đô, Trình Tụ đã nhận được rất nhiều tin tức của đội trưởng, vài cái trước là hỏi bọn họ lúc nào về đến, vài cái giữa là thúc giục, một cái cuối cùng là gào khóc, khóc tới đinh tai nhức óc, dẫn tới không ít chú ý của người trên cảng. Tào Hi tra xét điểm số thi đấu của Học viện Thanh Dương, mặt đen như than. Trình Tụ hỏi: "Bao nhiêu hỏng bét rồi?" "Đánh với Đại học Cát Tường 1:9, đánh với Đại học Xuân Dân 0:8." 21 điểm của nhóm đứng đầu thoáng cái bị trừ hết 16, vì còn 5 điểm đành rớt xuống nhóm hạng tư. Hiện giờ Đại học Xuân Dân lấy 22 điểm tạm đứng đầu nhóm; Đại học Vọng Tân thiếu một vòng thi đấu, lấy 20 điểm đứng ở nhóm hạng nhì; Đại học Văn Cảnh tích 10 điểm, đứng hạng ba. Triển vọng của vòng đấu sau thật đẹp biết bao, bởi vì hai trận này thảm bại nên thoáng cái trở nên xa vời hơn. Trình Tụ hỏi: "Trận sau đánh với Đại học Vọng Tân?" Tào Hi gật đầu. Đại học Vọng Tân là nhóm nhỏ duy nhất cùng với Học viện Thanh Dương nằm trong đội hạt giống, muốn từ trong tay của nó lấy điểm không khó, khó khăn là làm sao ở lúc lấy điểm đồng thời duy trì được điểm của mình. Hiện giờ, điểm số của Học viện Thanh Dương và Đại học Vọng Tân là 5:20, nếu Học viện Thanh Dương muốn lấy được hạng từ trên người của nó, thì cần phải hoàn thành hai điều kiện sau: Một là phải ở trong cuộc tranh tài này, lấy 8 điểm cách biệt mà thắng lớn. Nói cách khác, tốt nhất, cũng phải 8:0, 9:1, 10:2. Ngoại trừ trận đầu, Tào Hi dẫn dắt Học viện Thanh Dương đánh Đại học Mậu Tân trở tay không kịp, lấy được 10:1 ra, vài trận sau, hắn đều thành trọng điểm bị nhìn chòng chọc mà đề phòng, thành tích tốt nhất cũng chỉ có 8:2, 8:0, 9:1 điểm cũng có, ở dưới tình huống Học viện Thanh Dương vắng mặt Tào Hi, bại bởi đối phương, có thể thấy được độ khó của việc thực hiện. Hai là Đại học Vọng Tân và Đại học Mậu Tân không được điểm nào trong thi đấu. Nhiệm vụ gần hồ là không thể nào. Trình Tụ suy nghĩ một lát, đang muốn nói thì máy truyền tin của Tào Hi vang lên. Là Tào Khải Trí, cậu ta biết phi thuyền bọn họ trễ giờ, lo lắng lại gặp chuyện gì đó. Tào Hi vài ba lời giải thích xong, vừa ra bến, đã thấy Khâu Húc. Khâu Húc vừa nói vừa cười: "Quản lý Triệu đã tra chuyến bay, biết các cậu ngày hôm nay trở về, cố ý gọi tới đón các cậu." Trình Tụ: "Gần đây công ty không bận?" Khâu Húc: "Chuyện có khi nhẹ có khi nặng, những thứ khác có thể xếp thành một hàng ở sau." Anh ta mang hành lý của hai người đặt ở cóp sau. Trình Tụ xít lại gần Tào Hi: "Không hổ là cao thủ của Liên đoàn Doanh nghiệp tuyển chọn ra mà, kiện cáo này không chỉ không để lại dấu vết, còn làm cho lòng người sản sinh ra vui mừng." Khâu Húc là đại tướng của hội trưởng cố ý đưa tới giúp đỡ cho Tào Khải Trí, cho dù là nhất thời không muốn dùng tới, cũng tuyệt đối là nâng ở trong tay sợ ngã, phải tìm một lư hương cúng bái, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện mà dùng làm tài xế được? Triệu Viễn Chúc đây là đang bài xích người ngoài. Tào Hi cười cười. Trình Tụ: "Có thể xem cuộc vui thật thích thú?" "Tôi là người như vậy?" "Lại muốn tôi giải thuyết nữa sao?" Tào Hi: "Triệu Viễn Chúc phải đối phó Khâu Húc, là bởi vì hắn cảm thấy uy hiếp." Trình Tụ: "Hắn sợ Khâu Húc cướp vị trí quản lí tranh cử của hắn?" Tào Hi cười híp mắt nhìn y. Trình Tụ hiểu ra ngay: "Nếu như hắn thật không muốn làm, sao phải sợ chứ? Hắn sợ đã nói lên được hắn còn muốn làm tiếp." Tào Hi gật đầu. Trình Tụ lắc đầu: "Lại là một người miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo." "Lại?" Tào Hi đáp, "Tôi đối với anh cho tới giờ nghĩ sao nói vậy, ví dụ như mới quen biết, tôi đã thuận theo lòng mình, dũng cảm ra trận rồi." "Cậu biết ở Địa cầu cổ, hành động của cậu gọi là gì không? Đăng Đồ Tử*." [Đây có thể là nhân vật hư cấu trong văn học cận đại. Bởi vì nhân vật này xuất hiện đại biểu cho kẻ háo sắc.] Tào Hi cười nói: "Hàn Tương Tử, Âu Dã Tử, Đăng Đồ Tử... Vẫn rất xuôi tai." [Hàn Tương Tử là một trong số 8 vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Ông giỏi thổi tiêu, thuộc nhà Đường. Âu Dã Tử: là một thợ rèn kiếm Trung Quốc người nước Việt sống vào cuối thời Xuân Thu. Âu Dã Tử được coi là một trong những thợ rèn kiếm huyền thoại trong lịch sử Trung Quốc.] "Vậy mà cậu biết Hàn Tương Tử và Âu Dã Tử?" Phần sau này ngay cả y cũng không biết. Tào Hi: "Tôi còn biết Hoa tiên tử." Trình Tụ: "..." Khâu Húc xếp xong hành lý rồi sang đây, Trình Tụ vội lên xe. Tào Hi giải thích: "Mặt Trời ở bên ngoài có hơi chói." Khâu Húc lau mồ hôi trán, gật đầu đồng cảm. Khâu Húc đưa bọn họ tới trường báo danh trước, hành lý kéo xuống, thuận tiện thu dọn ký túc xá một chút. Tào Hi và Trình Tụ ngoảnh mặt làm ngơ, đều nghĩ người này ra được phòng khách, vào được phòng bếp, là một nhân tài hiếm có, trách không được bị xa lánh. Dưới sự so sánh lẫn nhau, kỹ năng cá nhân của Triệu Viễn Chúc chỉ có nổi giận tức giận phát cáu, thật sự là quá yếu rồi. Thu dọn xong đồ đạc, Khâu Húc dẫn bọn họ đi ăn hội hợp với Tào Khải Trí. Triệu Viễn Chúc thời gian qua tích giờ như vàng cũng đại giá quang lâm rồi, còn dẫn theo một trợ lý, giá này hơi lớn. Tào Hi và Trình Tụ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy buồn cười. Cùng đi còn có Vương Chấn và Quách Tham. Người vây quanh bàn ăn ngồi đủ một vòng, chính là thành viên nồng cột của đảng Lợi Lợi hiện nay. Tào Khải Trí tự mình rót nước trái cây cho Tào Hi và Trình Tụ, vì bọn họ đón gió tẩy trần. Trọng tâm câu chuyện đầu tiên là cùng nhau ăn ăn uống uống, tâm sự thời tiết, tám nhảm đủ mọi thứ, chờ mọi người ăn gần xong, lúc trò chuyện gì cũng không còn chán nữa, trọng tâm câu chuyện dần dần quay về việc chính rồi. Vương Chấn là người khơi chuyện. Người ứng cử của đảng Khoa Triển là một giáo sư già, bị người bóc mẻ, mấy bài luận văn đều là tìm người viết thay, lúc còn trẻ còn cướp thành quả nghiêm cứu của người khác, thoáng cái từ phần tử trí thức cấp cao té xuống phần tử cấp thấp đầu cơ, tỷ lệ ủng hộ của đảng Khoa Triển bất ngờ tuột dốc, thoáng cái rơi xuống hạng năm, không hề tạo thành uy hiếp đối với đảng Lợi Lợi nữa. Ngược lại đảng Quân Ích, người ứng cử là một phụ nữ quân nhân xuất ngũ nhận được huy chương hạng Ba, con trai của bà ta ở ba năm trước đây hi sinh trong một lần trấn áp bạo loạn, có hai thân phận phụ nữ anh hùng và mẹ anh hùng, tỷ lệ ủng hộ vô cùng cao. Tào Hi nhìn Triệu Viễn Chúc. Triệu Viễn Chúc nói chậm rãi: "Bà ta có một tình nhân bí mật, hiện giờ còn chưa tra được tin tức cụ thể. Hai người ở trước khi bà ta ly hôn đã có qua lại, thế nhưng cụ thể phát triển tới một bước ấy vẫn không thể xác định." Vương Chấn bất giác mà nói: "Làm sao anh biết? Lẽ nào chuyện của nhà khoa học gia ấy cũng là anh sắp xếp cho phơi sáng hả?" Những người khác đều không nói mà nhìn hắn. Tào Hi: "Không cần phải gấp gáp." Triệu Viễn Chúc: "Thời gian của chúng ta còn lại không nhiều, dân điều của đảng Quân Ích hiện nay cao hơn chúng ta bảy phần trăm, chênh lệch quá lớn, phải nghĩ cách kéo trở lại. Tôi có thể thả tin tức này ra ngoài trước, sẽ có những ruồi muỗi khác bu vào, theo đuổi tới cùng." Tào Hi lắc đầu: "Đảng Khoa Triển mới xảy ra chuyện, giờ lại thả tin tức nữa, chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích." "Chúng ta không có thời gian," Triệu Viễn Chúc cường điệu, "Còn lại hai trận diễn thuyết, một trận còn ở trong đại bản doanh của đảng Quân Ích, sao theo kịp số phiếu?" Tào Hi: "Vậy cũng không tới mức tự loạn trận cước*." [quân địch chưa tới mà bản thân đã loạn trước rồi.] Tào Khải Trí thấy Triệu Viễn Chúc bắt đầu bực tức, vội đi ra hòa giải: "Sau khi diễn thuyết còn có biện luận, đó mới là sân nhà của chúng ta phát huy." Triệu Viễn Chúc: "Trừ phi ở trong biện luận, đối thủ của cậu đột nhiên xảy ra bệnh động kinh, thần kinh điên loạn, không thì, cho dù bà ta cũng không nói gì, chỉ cần mỉm cười, cậu cũng sẽ binh bại như núi đổ." Tào Khải Trí: "Đây quá khoa trương rồi." Triệu Viễn Chúc: "Nếu không tại sao gọi là người được ủng hộ chứ?" Tào Khải Trí tìm kiếm ý kiến của Tào Hi. Khâu Húc đột nhiên nói: "Đã thế hai trận diễn thuyết cuối cùng cực kỳ quan trọng, chúng ta càng phải chuẩn bị thật tốt." Triệu Viễn Chúc ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cười lạnh một tiếng, không lên tiếng. Mặc dù có thể ngầm gạt chân, nhưng trên bề mặt chính là phải cho đầy đủ mặt mũi, dù sao tinh hệ Nguyên Bảo là tinh hệ lớn nhất ủng hộ bọn họ. Khâu Húc: "Với lại hội trưởng còn đang tích cực qua lại, tỷ lệ ủng hộ của tinh hệ Nguyên Bảo sẽ tiếp tục lên cao." "Tôi đi hút điếu thuốc." Triệu Viễn Chúc xô ghế đi ra ngoài, trợ lý của hắn ta đành phải cười làm lành, một trận đón tiếp rốt cuộc tan rã trong không vui. Đám người Tào Hi và Tào Khải Trí sau khi tách ra, lại ngay sau đó tham gia bữa tiệc thứ hai. Bàng Hạc Viên là thông báo tạm thời, nhưng Cục trưởng Cơ quan tình báo trước kia, uy thế của Phụ tá trưởng đương nhiệm không thể khinh thường, lúc bọn họ tới, giờ cơm đã trải qua vài vòng dọn dẹp, đại sảnh và hàng lang đều trống rỗng, trên đường đi vào, có thể cảm giác được gió mát từng đợt thổi qua. Trình Tụ sờ sờ cánh tay: "Điều hòa nhiệt độ này sao phải thấp như thế, bộ chuẩn bị ướp xác hả?" Tào Hi có chút khó xử. Hai ngày nay trời nóng nực, trên người hắn chỉ mặc một cái áo sơmi, nếu như cởi ra cho Trình Tụ khoác lên, bản thân sẽ cởi trần rồi, nếu không cởi... Cơ hội biểu hiện tốt như thế này nữa chứ. Hắn thuận tiện kéo xuống tấm rèm trong hành lang dùng để trang trí, khoác lên trên vai Trình Tụ. Đẩy ra cửa phòng VIP, Bàng Hạc Viên ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Trình Tụ khoác tấm rèm màu đỏ vàng đi vào, Tào Hi đứng ở bên cạnh, như một thị vệ. "Các cậu đây là đang chơi trò gia đình? Hoàng đế đăng cơ?" Bàng Hạc Viên vì hai người rót nước trái cây. Tào Hi: "Nhiệt độ quá thấp." "Ta cố ý, ngay hôm nay ăn lẩu, nhiệt độ thấp một chút, ăn mới sảng khoái." Ông ta chào hỏi để hai người ngồi xuống, tự mình gắp thịt vào trong nồi, "Nghe nói chuyến đi chung của các cậu lần này có hơi không thuận, ăn nhiều thịt chút để bổ dưỡng thêm." Tào Hi: "Đúng thật phải bổ dưỡng thêm, lúc thấy hội trưởng Liên đoàn Doanh nghiệp sao Kim Tệ nhắc tới tờ điều lệnh kia, trái tim tôi cũng phải bị dọa sợ nhảy ra ngoài luôn rồi." "Phải không? Không sợ hãi như thế?" Bàng Hạc Viên nở nụ cười. Tào Hi ngầm hiểu không có vật cản mà nhắc tới tờ điều lệnh, nói rõ vẫn tín nhiệm mình, sợ là sợ hắn cũng không thèm hỏi ra, giấu ở trong lòng suy xét. "Chuyện của điều lệnh Vương Long đã nói với tôi rồi, tôi từng điều tra rồi, là Lợi Ý bên kia xuất hiện chỗ sơ suất, hiện giờ đã giải quyết rồi." Tào Hi nửa ngờ nửa tin: "Sẽ không mấy ngày nữa gã lại xuất hiện chỗ sơ suất nữa đâu nhỉ? Tôi thấy, dứt khoát đem gã gọi về Quân bộ?" Bàng Hạc Viên: "Ta làm việc luôn luôn giữ chữ tín, ban đầu đồng ý gã không hề nhắc tới chuyện của điều lệnh nữa, nhất định nói được thì làm được. Với lại, chúng ta bây giờ là bạn cùng thuyền hợp tác, vì phồn vinh Tinh quốc cùng cố gắng." "Thịt nấu hơi quá rồi." Trình Tụ bất mãn. Tào Hi từ trong bát y gấp ra một miếng nếm thử, gật đầu: "Quả thực hơi quá rồi." Hai người thành thật nhúng thịt cho mình, cùng nhau gấp cho đối phương, thi đấu xem thịt người nào nhúng ngon hơn. Bàng Hạc Viên ở bên cạnh lặng lẽ ăn một mình nhúng một mình. Tào Hi ăn một lát, sờ sờ bụng Trình Tụ: "Đã gồ lên rồi." Trình Tụ nhấm nuốt thịt, bất mãn mà nhìn hắn chằm chằm: "Chê người ta béo hả?" Tào Hi lắc đầu: "Anh ôm rất đã. "Chê người ta ăn nhiều?" "Dù sao cũng ăn của người khác." Tào Hi: "Ăn quá no không tốt cho dạ dày." Bàng Hạc Viên để đũa xuống: "..." Ông nhìn no rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương