7
Thành tích và số phiếu bầu chọn hoa khôi của tôi đều bỏ xa Thẩm Du. Dù cô ta có thói quen che giấu cảm xúc, nhưng mấy ngày nay cũng không duy trì được vẻ giả tạo và tránh mặt tôi. Trình Dã thì ngày nào cũng miệt mài tập chạy trên sân.
Bầu trời u ám, không chút gió. Cơn bão sắp đến.
“Pằng!”
Tiếng súng lệnh vang lên, cuộc thi 1000 mét nam chính thức bắt đầu. Cự ly này không quá dài, nên kết quả cũng nhanh chóng rõ ràng.
Ở vòng cuối cùng, chỉ còn lại Trình Dã và một nam sinh chuyên thể thao chạy ở nhóm đầu. Trình Dã chậm hơn một nhịp.
Ánh mắt Thẩm Du láo liên, tiến đến gần tôi với ý đồ xấu.
“Giang Sở, cậu có muốn ra vạch đích cổ vũ cho Trình Dã không?”
Các nữ sinh khác nghe vậy cũng cười hùa theo:
“Đúng đó, có Giang Sở cổ vũ thì Trình Dã biết đâu lại giành giải nhất!”
“Lại còn giành thêm một tấm huy chương vàng cho lớp mình nữa chứ!”
Tôi giả vờ ngượng ngùng cúi đầu, nắm lấy tay áo Thẩm Du.
“Cậu đi cùng tớ nhé? Một mình tớ ngại lắm…”
Tôi cố tình làm ra vẻ e thẹn, khóe môi Thẩm Du nhếch lên vẻ chế giễu.
“Được thôi, mình sẽ đi cùng cậu.”
Còn 200 mét cuối cùng, tôi khum tay làm loa lớn tiếng gọi:
“Trình Dã! Cố lên!”
Không biết lời cổ vũ của tôi có tác dụng thật hay không, nhưng Trình Dã nghe xong liền nở nụ cười rạng rỡ và dốc sức chạy nước rút, cuối cùng đã vượt qua nam sinh thể thao.
Dáng hình cao ráo của cậu ta nổi bật, cơ bắp hiện rõ dưới lớp áo. Trong tiếng hò reo của mọi người, Trình Dã cán đích mà không hề dừng lại, cậu ta lao thẳng về phía tôi.
Thời gian như ngừng trôi, tiếng reo hò xung quanh bỗng trở nên xa vời. Chỉ còn lại nhịp tim mạnh mẽ của Trình Dã bên tai tôi.
Thình thịch, thình thịch!
Tiếng đập dồn dập và vang dội.
Con người vốn ích kỷ, những gì dễ dàng đạt được thì chẳng ai biết trân trọng. Ở kiếp trước, tôi đã vì lòng tốt mà giúp đỡ Trình Dã không công, nhưng cậu ta chẳng những không biết ơn, mà còn khiến gia đình tôi tan nát.
Giờ đây, tôi chỉ bày ra một chút thử thách nhỏ, mà thái độ của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi.
Nghe thấy nhịp tim dồn dập bên tai, tôi thầm nghĩ, Trình Dã, trái tim cậu đã từng đập mạnh mẽ như thế vì Thẩm Du, đúng không? Nhưng giờ đây, cảm xúc này là vì tôi.
Giọng Trình Dã vừa thở dốc vừa đầy phấn khởi:
“Giang Sở, lão tử làm được rồi!”
Cậu ta cười lớn, ánh mắt sáng rỡ như những vì sao. Tôi tựa đầu lên vai cậu ta.
“Ừm, chúc mừng cậu.”
Các bạn xung quanh vừa trêu ghẹo vừa hò reo cổ vũ, Thẩm Du đứng thẫn thờ bên cạnh, không thể giữ nổi nụ cười giả tạo. Nhìn móng tay cô ta ghì sâu vào lòng bàn tay, tôi cười càng tươi hơn.
Tối hôm đó, Trình Dã tiễn Thẩm Du về nhà. Trên đường, hai người dường như đang giận dỗi nhau, bước đi cách xa nhau. Đột nhiên, Thẩm Du quay lại ôm chặt lấy Trình Dã, và hai người cứ thế ôm nhau thật lâu.
Có lẽ cô ta muốn xóa nhòa đi mọi dấu vết của tôi trong lòng cậu ta.
Thật nực cười.
8
Ngày hôm sau, Trình Dã chặn tôi lại trong phòng thiết bị.
Cậu ta vốn có dáng vẻ bất cần, chỉ cần chống một tay lên tường là đủ khiến các nữ sinh hét lên.
“Lần này cậu có thể làm bạn gái tớ chưa?”
Trình Dã trông rất vui, khẽ nâng cằm tôi lên bằng ngón trỏ, khuôn mặt điển trai áp sát, ánh mắt chiếu thẳng vào môi tôi đầy tính chiếm hữu.
Cậu ta quả thật rất quyến rũ.
Giữa khoảnh khắc căng thẳng, tôi chớp mắt vài cái, đưa tay chắn giữa hai chúng tôi. Hơi thở nóng ấm của cậu ta rơi trên đầu ngón tay tôi, bầu không khí dần trở nên mờ ám.
Ánh mắt Trình Dã thoáng hiện sự khó hiểu, nhưng vẫn giữ chặt eo tôi.
“Tôi biết người cậu thích không phải tôi.”
Đôi mắt Trình Dã mở to kinh ngạc, bàn tay ôm eo tôi khựng lại. Tôi từ từ gỡ tay cậu ta ra.
“Cậu đang nói gì vậy? Tôi không hiểu” Trình Dã cúi đầu phản bác.
Tôi mở điện thoại, cho cậu ta xem bức ảnh chụp cậu và Thẩm Du ôm nhau thân mật, rồi ghé sát tai cậu, nhẹ nhàng nói:
“Cậu thích Thẩm Du, tôi có thể giúp cậu.”
Nhìn thấy bức ảnh, Trình Dã buông xuôi không chống cự, cười tự giễu:
“Cậu có thể giúp tôi thế nào?”
Tôi giơ tay tránh khỏi cú giật điện thoại của cậu ta.
“Tôi có thể giả làm bạn gái cậu, và dạy cậu cách theo đuổi Thẩm Du.”
Trình Dã dựa vào tường, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Một lúc lâu sau, cậu ta nhếch môi cười.
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”
Tôi bật cười khinh bỉ:
“Dựa vào việc nếu không có tôi, đời này cậu sẽ không bao giờ có được Thẩm Du.”
“Dù sao cậu cũng chẳng thiệt thòi gì, tốt nhất nên cân nhắc kỹ.”
Tôi xoay người rời đi. Chưa kịp ra khỏi cửa, cổ tay tôi bị Trình Dã giữ lại.
“Tôi phải làm gì?”
“Huy chương có mang theo không?”
Trình Dã gật đầu, lấy từ trong cặp ra chiếc huy chương vàng 1000 mét.
“Đeo cho tôi đi.” Tôi ra lệnh.
Trình Dã ngơ ngác nhưng vẫn làm theo.
“Cạch.”
Tôi căn góc chụp và ghi lại khoảnh khắc cậu ta đeo huy chương cho tôi. Rồi lấy điện thoại của cậu ta, gửi ảnh sang máy tôi và đăng lên mạng xã hội của cậu ta.
Trình Dã giật lại điện thoại, bực bội hỏi:
“Cậu đang làm gì?”
“Bước đầu tiên khi muốn gần gũi một cô gái là phải chính thức và công khai đưa cô ấy vào cuộc sống của mình.”
Trình Dã dừng ngón tay đang định xóa ảnh.
Tôi bước đến, vỗ nhẹ vai cậu ta:
“Cậu ấy à, chính vì mãi nhút nhát như vậy nên mới chẳng tiến thêm được bước nào với Thẩm Du.”
“Tôi biết cậu đã quen với cách cư xử của mình với Thẩm Du, chưa thể thay đổi ngay được, nên tôi sẽ cùng cậu luyện tập, được chứ?”
Thời gian trôi qua trong im lặng.
Cuối cùng, Trình Dã đáp lại bằng giọng trầm trầm: “Được.”
9
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Trình Dã cũng không phải người quá thông minh. Nếu Thẩm Du có thể lợi dụng cậu ta, thì tại sao tôi lại không chứ?
Vốn dĩ Trình Dã đã thu hút nhiều sự chú ý vì vẻ ngoài điển trai. Khi bức ảnh được đăng lên, một lần nữa nó lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong trường. Hình ảnh Trình Dã ôm chầm lấy tôi ở đại hội thể thao đã để lại ấn tượng mạnh mẽ cho mọi người. Bức ảnh chụp chung của chúng tôi trông cũng rất đẹp đôi.
Bên dưới hầu hết là những bình luận khen “xứng đôi” và “phải lòng rồi”. Những lời chê bai mỉa mai đầy ghen tị của Thẩm Du nhanh chóng bị dập tắt giữa vô số chi tiết ngọt ngào mà các bạn đã khơi lên. Dù sao thì Trình Dã cũng đã theo đuổi tôi từ rất lâu rồi, chỉ cần cố ý tìm hiểu là sẽ có vô số chuyện thú vị để nói.
Dưới sự dẫn dắt của tôi, Trình Dã nhanh chóng trở thành hình mẫu “bạn trai hoàn hảo.”.
Buổi trưa ở căng tin đông người, tôi để cậu ta đi lấy cơm cho mình, tiết kiệm thời gian chen lấn để tôi có thể làm thêm một bài toán lý. Khi phải dọn dẹp thư viện, tôi ngồi đọc sách còn cậu ta làm cả phần của tôi. Khi tôi kiễng chân lấy sách, kệ sách đột nhiên nghiêng ngả.
“Cẩn thận!”
Trình Dã lập tức lao đến đỡ tôi, vì trước đó tôi đã dặn cậu ta phải coi tôi như Thẩm Du mà đối xử.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ buổi chiều, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến nỗi khiến người khác đỏ mặt. Bụi bay lơ lửng trong nắng, Trình Dã khẽ nuốt khan, ánh mắt cậu ta dần trở nên nguy hiểm.
Tôi né sang bên để tránh nụ hôn của cậu ta. Trình Dã giữ chặt vai tôi, siết mạnh khiến tôi đau.
“Cậu trốn cái gì? Hửm?”
“Tôi không trốn, chỉ không muốn cậu phải hối hận thôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta:
“Thích một người thì phải chung thủy với cô ấy, đó là điều cơ bản nhất. Nếu Thẩm Du biết chúng ta đã làm điều gì thân mật, cô ấy sẽ nghĩ sao?”
Ánh sáng trong mắt Trình Dã dần mờ đi, tay cậu ta cũng từ từ buông lỏng. Cậu ta thì thầm với giọng trầm:
“Chung thủy sao?”
Ở một góc khuất mà cậu ta không nhìn thấy, Thẩm Du hoảng loạn rời đi. Từ góc nhìn của cô ta, cảnh tượng vừa rồi hẳn rất kịch tính.