Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 93: Người Mẹ Bị Bạo Hành Gia Đình
“Thể trạng của bệnh nhân vốn không tốt, cộng thêm vết thương ngoài khá nghiêm trọng nên dẫn đến hôn mê tạm thời, chúng tôi phải tiến hành cấp cứu lập tức.” Thể trạng của bệnh nhân vốn không tốt! Cộng thêm vết thương ngoài khá nghiêm trọng! Không biết qua bao lâu, bên tai Giang Nhung còn vang vọng câu nói trước khi bước vào phòng cấp cứu của bác sĩ. Nghĩ tới trên người mẹ mình toàn những vết thương chỗ xanh chỗ tím, và ánh mắt hối hận xen lẫn đau khổ lúc mẹ nhìn cô, Giang Nhung đau lòng đến nỗi không thể thở nổi. Mẹ cô là người hèn yếu, không có chủ kiến. Nhưng từ nhỏ đến lớn, tình yêu mẹ dành cho cô không hề kém những người mẹ khác. Giang Nhung còn nhớ rõ, khi cô còn bé cực kỳ nghịch ngợm, thường xuyên ngã xước đầu gối, mẹ vừa xử lý vết thương giúp cô vừa thương xót đến nỗi rơi lệ. Mẹ cô đúng là một người thích khóc, động một chút là dùng nước mắt để giải quyết vấn đề. Ấy vậy mà người mẹ ngày thường chẳng dám nói to với bố một câu lại năm lần bảy lượt cãi nhau với bố vì cô. Giang Nhung nhớ rõ nhất là khi cô chấp nhận đính hôn với Cù Mạnh Chiến, bởi vì chuyện này mà lần đầu tiên mẹ cãi cọ với bố. Cũng vì trong suy nghĩ của Giang Nhung, mẹ vẫn luôn thương yêu cô như vậy, cho nên sau khi xảy ra chuyện kia, chính miệng mẹ khuyên cô nhường cho chị gái nên cô mới cảm thấy mình không thể tha thứ cho mẹ nhất. Người khác phản bội cô, tổn thương cô nhưng bọn họ chỉ là người ngoài, cô có thể đáp trả bọn họ bằng thủ đoạn tương tự, thậm chí có thể trả thù gấp đôi. Nhưng mẹ là người thân nhất của cô, cô là máu mủ ruột già của mẹ, tại sao mẹ có thể nói ra những câu như vậy chứ. Giang Nhung bưng mặt hít sâu một hơi. Rốt cuộc lần này mẹ đến Giang Bắc là vì chuyện gì? Có đúng như lời Giang Hân nói, là mẹ nghe lời bố, khuyên cô về Kinh Đô sinh con cho Cù Mạnh Chiến thay Giang Hân không? Nếu quả thật như vậy, có lẽ mẹ cũng không khóc đến đau lòng như thế, cũng sẽ không đến mức ngất xỉu ở ven đường. Giang Nhung ôm đầu nghĩ lại, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm mẹ? Có lẽ lần này mẹ tới đây không phải khuyên cô về Kinh Đô? Giang Nhung đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, đánh thức cô khỏi những suy nghĩ miên man. Lúc nhìn thấy hai chữ “Ông Trần” trên màn hình điện thoại, cô chần chừ không dám nghe máy, chỉ sợ nghe thấy giọng Trần Việt là mình sẽ òa khóc mất. Nhìn số điện thoại trên màn hình chốc lát, Giang Nhung hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mới ấn nghe máy, cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng thoải mái: “Ông Trần, có việc gì thế?” Không có chuyện gì chẳng lẽ không thể gọi điện thoại cho cô được à? Cô không thể nhìn thấy Trần Việt ở đầu bên kia hơi cau mày rồi làm như không có chuyện gì, thản nhiên dặn dò: “Buổi trưa đừng quên ăn cơm nhé.” “Vâng.” Tuy rằng Trần Việt không nhìn thấy cô nhưng Giang Nhung vẫn cố gắng mỉm cười. Giang Nhung không chủ động tìm chủ đề nói chuyện, Trần Việt lại càng không biết nói gì, hai người vẫn luôn im lặng hồi lâu. “Cô Giang, tình hình của bệnh nhân không mấy lạc quan. Tuy rằng tạm thời đã tỉnh nhưng xem tình hình sức khỏe của bà ấy hiện tại, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê lần nữa.” Phòng cấp cứu tắt đèn, một bác sĩ đi ra trao đổi với Giang Nhung. Nghe thấy lời bác sĩ nói, Giang Nhung lo lắng vô cùng, quên mất điện thoại vẫn đang kết nối với Trần Việt. Cô bắt lấy áo bác sĩ, vội vã hỏi: “Bác sĩ, cái gì mà bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê lần nữa? Tóm lại tình hình của mẹ tôi thế nào?” Bác sĩ gỡ tay Giang Nhung ra, thở dài: “Cô Giang, cô đừng kích động. Tình trạng sức khỏe của mẹ cô rất kém, chắc chuyện này cô đã biết rồi. Trong tình huống đã yếu như thế mà còn bị đánh, liệu có bao nhiêu người chịu đựng được.” Đã yếu mà còn bị đánh á? Có phải lần này mẹ làm trái ý người kia, không muốn đến Giang Bắc khuyên cô về nên người kia lại ra tay độc ác với mẹ cô phải không? “Giang Nhung, em đang ở bệnh viện nào?” Vừa nãy qua điện thoại, Trần Việt đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa cô và bác sĩ. “Em...” Giang Nhung đang định nói thì khựng lại, mím môi theo bản năng. Thật ra thì cô muốn kể rõ sự tình cho Trần Việt. Lúc này cô muốn anh tiếp thêm sức mạnh cho mình, nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Trần Việt, lại càng không muốn để anh trông thấy gia đình bê bối của mình. “Giang Nhung, nói cho anh biết, em đang ở bệnh viện nào?” Giọng trầm thấp của Trần Việt truyền đến tai Giang Nhung qua loa nghe. Giang Nhung hít sâu một hơi: “Em ở bệnh viện nhân dân Giang Bắc.” “Giang Nhung, có bác sĩ ở đấy không. Mẹ vợ không sao đâu, em đừng sợ.” Trần Việt dịu dàng an ủi. “Ừ.” Giang Nhung ra sức gật đầu. “Anh cúp máy đây.” Sau khi hỏi thăm vài câu, Trần Việt cúp điện thoại, vừa đi vừa chỉ đạo: “Trợ lý Hứa, sắp xếp cho tôi chuyến bay sớm nhất về Giang Bắc.” “Tổng giám đốc Trần, anh phải về Giang Bắc ngay sao?” Đột nhiên nghe Trần Việt muốn về đó, Hứa Huệ Nhi cũng sửng sốt: “Tổng giám đốc, cuộc họp buổi chiều sắp bắt đầu rồi. Cuộc họp lần này liên quan đến việc Thịnh Thiên phát triển ở miền Tây, anh mà đi bây giờ...” Trần Việt hoàn toàn không để ý đến Hứa Huệ Nhi đang nói gì, tiếp tục giao việc: “Liên lạc với bệnh viện nhân dân Giang Bắc, yêu cầu các bác sĩ giỏi nhất chăm sóc cho mẹ Giang Nhung. Trước khi tôi lên máy bay thì gửi bệnh án của mẹ Giang Nhung cho tôi.” Hứa Huệ Nhi vẫn cố khuyên: “Tổng giám đốc Trần, cuộc họp sắp bắt đầu rồi. Mấy lãnh đạo cao cấp của các tỉnh phía Tây đều đã đến...” up trên app mê tình truyện “Tôi nói gì, cô không nghe rõ sao?” Trần Việt dừng bước lạnh lùng nhìn Hứa Huệ Nhi, giọng không nặng cũng chẳng nhẹ nhưng mang sự uy nghiêm khiến người khác không thể làm trái. Hứa Huệ Nhi há miệng song không dám khuyên nữa. Chị ta lặng lẽ nhìn Lục Diên bên kia đang đi theo Trần Việt. Lục Diên hiểu ý Hứa Huệ Nhi, nhanh chóng đuổi theo Trần Việt và khuyên: “Tổng giám đốc Trần, để được đặt cơ sở ở khu vực phía Tây, Thịnh Thiên đã mất ba năm chuẩn bị, đây là cuộc họp quan trọng nhất. Nhưng nếu anh đi rồi, nhân lực vật lực mà Thịnh Thiên tiêu tốn ba năm cũng đổ sông đổ bể.” Trần Việt vẫn không để ý tới, giơ tay lên xem đồng hồ: “Từ chỗ này tới sân bay phải mất bao lâu?” Hứa Huệ Nhi nói: “Nhanh nhất cũng phải nửa giờ.” “Đặt vé máy bay đi Giang Bắc vào bốn mươi phút sau.” Ra lệnh cho Hứa Huệ Nhi xong, Trần Việt lại nhìn về phía Lục Diên: “Cuộc họp buổi chiều để cho Kiều Mạc chủ trì, cậu ở lại giúp cậu ta.” “Tổng giám đốc Trần...” Lục Diên còn định khuyên nữa, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Trần Việt, anh ta chẳng thốt thành lời. Từ lúc chính thức tiếp nhận Thịnh Thiên, trong suốt thời gian sáu năm qua Tổng giám đốc Trần của bọn họ chưa bao giờ có một quyết sách thất bại, cũng chưa bao giờ bồng bột tùy hứng thế này. Hôm nay anh lại bỏ đi trước khi bắt đầu cuộc họp quan trọng, rốt cuộc chuyện gì khiến anh đưa ra quyết định khác thường như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương