Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 924: Tôi tên hà cảnh hành
Lương Diệu Thần dần dần hiểu ra, sở dĩ mẹ hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của cô ta, 3cứng rắn bắt cô ta phải sinh đứa bé này ra là vì muốn kiềm chế ba, để ba chi ra trợ cấp 2nuôi dưỡng càng nhiều
Ở, không đúng, cái đó không nên gọi là trợ cấp nuôi dưỡng, 5mà đó là mẹ ác ý đòi lấy tiền tài của ba, là phiếu cơm siêu cấp để mẹ tiêu xài hoang phí4 cho mình
Sau khi nghĩ rõ ràng mục đích của Tào Huệ Hân, Lương Diệu Thần khó chịu0 gần như muốn ngất đi, đầu ngã xuống giường
“Diệu Diệu..
bác sĩ, bác sĩ...” Lương Thiên Kiều hốt hoảng gọi bác sĩ
“Ba đừng lo.” Lương Diệu Thần ngăn ông lại, cũng bảo ông yên tâm, “Con chỉ thấy rất khó chịu vì chuyện mẹ đã làm
Con không ngờ mẹ lại ích kỷ đến thế, từ nhỏ mẹ luôn nói với con, ba không cần mẹ và con, con cho rằng..
Con cho rằng..
ba, con xin lỗi, con trách nhẩm ba rồi...
Lương Thiên Kiểu không giống Tào Huệ Hân là loại chuyên nói xấu người sau lưng người khác
Sự từng trải của những năm qua đã khiến ông thôi thờ ơ với mọi thứ mà trở nên phóng khoáng, cởi mở hơn, với những lời nói dối mà Tào Huệ Hân nói với con gái, ông cũng có thể cười bỏ qua
“Diệu Diệu, ba chưa từng trách con, những chuyện của khi xưa đều đã qua rồi
Sau này con đi theo ba, bây giờ ba đã có năng lực cho con và đứa bé có một cuộc sống sung túc, được không con?” Lương Diệu Thần khóc lóc gật đầu, cuối cùng cô ta cũng có nơi nương tựa rồi.
Con gái ngoan, con vẫn còn trẻ lắm, cuộc đời sau này vẫn còn dài
Từ nhỏ con đã được tập luyện, chịu khó chịu khổ
Ba biết con là người có khát vọng
Con yên tâm, con muốn theo đuổi giấc mộng của mình thì con cứ yên tâm mà theo đuổi, ba vinh viên là hậu thuẫn vững chắc nhất của con.” Lương Diệu Thần vô cùng cảm động, lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với ba gần gũi như thế, cũng là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là ba, thế nào là tình thương của ba
“Cảm ơn ba, cảm ơn ba.” Lương Thiên Kiều nắm lấy tay con gái, mỉm cười gật đầu nhìn con mình, giống như đang nói, đừng sợ, có ba ở đây, không phải sợ gì cả
Buổi chiều Tào Tuệ Hân mới tới bệnh viện, sống ở nơi xa lạ, bà dùng mở tiếng Anh bập bõm hỏi hồi lâu mới tìm được bệnh viện
Vừa thấy Lương Thiên Kiều, lần đầu tiên bà tự động câm mồm, không sỉ vả ông bằng máy từ khó nghe nữa
Vẻ mặt bà ta đầy mệt mỏi, cho dù bà ta cố tình sửa sang lại đầu tóc và quần áo cũng không che đậy nổi gương mặt uể oải nặng nề của mình
Tào Huệ Hân thẳng thừng vòng qua Lương Thiên Kiều, đến trước mặt Lương Diệu Thần, chồng có thể đổi nhưng con gái vẫn là con gái
Chỉ cần bà dỗ dành được con gái thì bà sẽ không đói chết
“Diệu Diệu, Diệu Diệu, sao rồi con? Sao sắc mặt con khó coi thế hả?” Tào Tuệ Hân quay đầu, nổi giận trừng mắt với Lương Thiên Kiều, “Ông chăm sóc con gái kiểu gì thế?” Lần này Lương Thiên Kiều không có gì để nói, ông quả thật không chăm sóc con gái đàng hoàng, ông không hiểu cách chăm sóc, cũng không tiện chăm sóc
“Tôi biết, ông vốn không muốn tới đây, không muốn thì cút, con gái là của tôi, không cần ông chăm sóc nó.” Tào Tuệ Hân mang theo cơn giận đã phải chịu đựng lúc còn ở trong tù, đẩy mạnh Lương Thiên Kiều ra: “Con gái tôi, tôi tự chăm sóc, không cần ống giả vờ ở đây chướng mắt lắm, xéo về bên con ả đê tiện đó đi!” Lương Diệu Thần lạnh lùng nhìn mẹ biểu diễn, Lương Thiên Kiều cũng không vạch trần bà ta . Nha𝒏h 𝒏hấ𝐭 𝐭ại ﹢ T r ù 𝑚 T r u y ệ 𝒏﹒𝓥𝒏 ﹢
Cha con hai người vốn đã giao hẹn trước rồi, bất kể bà ta có mắng thể nào đều coi như không khí, không cần tranh cãi với bà ta.
Tào Tuệ Hân thấy Lương Thiên Kiều từ bộ dạng lạnh nhạt vô tình khi ở trong ngục giam đổi thành dáng vẻ thành thật thì không nhịn nổi trào phúng: “Diệu Diệu con nhìn đi, bây giờ ông ta mặc vest rất ra hình ra dáng
Con không biết đó thôi, năm đó ông ta chỉ là một tên lính quèn, sau khi xuất ngũ, ngay cả một công việc cho ra hồn cũng không có
Nếu không phải ông ngoại con đề bạt thì ông ta có thể leo đến chức đội trưởng đại đội bảo an chắc?” “Ông ngoại con khi xưa cũng thấy ông ta thành thật nên mới gả mẹ cho ông ta
Nhưng ai biết, hừ, biết người biết mặt không biết lòng
Ai biết ông ta phát đạt rồi thì đá mẹ con mình ra
Cái thứ ăn cháo đá bát chắc chắn sẽ gặp báo ứng.” “Diệu Diệu, chúng ta bây giờ rơi vào tình cảnh khó khăn, nhưng ngày tháng còn dài, con nhất định phải lấy công bằng cho mẹ, Diệu Diệu...” Lương Diệu Thần đột nhiên trừng mắt nhìn bà ta, trực tiếp cắt ngang lời bà ta
“Sao thế Diệu Diệu? Sao con...” Lương Diệu Thần quay đầu, nằm nghiêng người đi, còn kéo chăn lên, mệt mỏi nói: “Mẹ yên lặng đi, con muốn nghỉ ngơi.” “..
Giở tính tình gì thế?” “Con không thoải mái, mẹ có thể yên tĩnh một chút được không?” “Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, con nghỉ ngơi đi.” Tào Tuệ Hân vỗ về con gái, rồi quay sang nói với Lương Thiên Kiều: “Nghe chưa, Diệu Diệu muốn nghỉ ngơi, ông đi đi, ở đây không cần ông.” Lương Thiên Kiều lặng lẽ thở dài: “Diệu Diệu, nhớ kĩ lời ba nói, ba đi trước đây, ngày mai lại tới thăm con.” “Ơ, ông còn không đi? Không phải rất bận à? Ở đây đã không cần ông rồi.” Lương Thiên Kiều nhắc nhở: “Bà chỉ được bảo lãnh, chứ không được phóng thích, tiếp theo còn có nhiều việc phải phối hợp với cảnh sát, bà chắc chắn một mình bà có thể làm được chứ?” Vẻ mặt Tào Tuệ Hân mắc nghẹn giống như ăn phải ruồi, lúc chửi thì rất sảng khoái, bây giờ bị vả mặt thì rất đau, “Thể..
thể vẫn cần ông ra mặt...” Lương Thiên Kiều khẽ thở dài, “Được rồi, bà yên tâm chăm sóc Diệu Diệu đi, y tá nói lát nữa phải theo dõi tim thai, hai người chuẩn bị đi, tôi đi đây.” Trong phòng bệnh chỉ còn hai mẹ con họ, Tào Tuệ Hân bắt đầu rục rịch dò hỏi: “Diệu Diệu, ba con nói gì với con thế?” “Trời ơi, mẹ có thể không nói được không?” “..
Con, cái con bé đáng chết này, ông ta chăm sóc con mới hai ngày thì con đã ăn cây táo, rào cây sung rồi hả? Mẹ đã nuôi con hai mươi năm đấy.” “Đủ rồi, câu này con đã nghe hơn trăm lần rồi, mẹ nói đủ chưa? Con rất mệt, con muốn nghỉ ngơi!” “Con..
Được được được, không nói nữa, mẹ cũng mệt muốn chết, con nghỉ đi, đúng lúc mẹ cũng có thể nghỉ một lát.” Từ đầu tới cuối Lượng Diệu Thần vẫn quay lưng với mẹ, không muốn nhìn mẹ, cũng không nghe lọt bất cứ lời nào mẹ nói, kiểu bất mãn này nảy sinh tự nhiên thế đó
Mấy ngày sau, Lương Diệu Thần ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, không kêu gào đòi về nước phá thai nữa
Trác Việt đã xuất viện, miệng vết thương của anh ta đã để lại vết sẹo, e rằng vết sẹo này sẽ theo anh ta cả đời
Hôm xuất viện, Hà Viễn làm chủ mời mọi người ăn uống tại nhà hàng cao cấp
Đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của ông và Cố Thành Kiêu
Sau lưng Cố Thành Kiêu có một mạng tình báo chặt chẽ nhất toàn cầu, chỉ có cái anh không muốn tra, chứ không có cái anh không tra được
Lúc anh gặp mặt Hà Viễn trong phòng ăn đã đặt sẵn, anh xác định chắc chắn đã thấy khuôn mặt này ở phần tư liệu nào đó
Chắc chắn anh đã điều tra người này rồi, chỉ là có thể không phải nhân vật quan trọng cho nên anh không nhớ kĩ.
“Thủ trưởng Cổ, rất vui được gặp anh
Cảnh Hành nói lần này nó đại nạn không chết là nhờ có các anh giúp nó
Cảm ơn anh, cảm ơn mọi người.”
Bọn họ đã nghe nói đến cuộc nhận nhau ly kỳ giữa Trác Việt và người ba của anh ta, biết ông Hà này là ba ruột của Trác Việt, nhưng “Cảnh Hành” là ai?
Trác Việt đứng sau lưng Hà Viễn cũng hơi lúng túng, ngại ngùng giải thích: “Tôi tên Hà Cảnh Hành, sau này nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Ở, không đúng, cái đó không nên gọi là trợ cấp nuôi dưỡng, 5mà đó là mẹ ác ý đòi lấy tiền tài của ba, là phiếu cơm siêu cấp để mẹ tiêu xài hoang phí4 cho mình
Sau khi nghĩ rõ ràng mục đích của Tào Huệ Hân, Lương Diệu Thần khó chịu0 gần như muốn ngất đi, đầu ngã xuống giường
“Diệu Diệu..
bác sĩ, bác sĩ...” Lương Thiên Kiều hốt hoảng gọi bác sĩ
“Ba đừng lo.” Lương Diệu Thần ngăn ông lại, cũng bảo ông yên tâm, “Con chỉ thấy rất khó chịu vì chuyện mẹ đã làm
Con không ngờ mẹ lại ích kỷ đến thế, từ nhỏ mẹ luôn nói với con, ba không cần mẹ và con, con cho rằng..
Con cho rằng..
ba, con xin lỗi, con trách nhẩm ba rồi...
Lương Thiên Kiểu không giống Tào Huệ Hân là loại chuyên nói xấu người sau lưng người khác
Sự từng trải của những năm qua đã khiến ông thôi thờ ơ với mọi thứ mà trở nên phóng khoáng, cởi mở hơn, với những lời nói dối mà Tào Huệ Hân nói với con gái, ông cũng có thể cười bỏ qua
“Diệu Diệu, ba chưa từng trách con, những chuyện của khi xưa đều đã qua rồi
Sau này con đi theo ba, bây giờ ba đã có năng lực cho con và đứa bé có một cuộc sống sung túc, được không con?” Lương Diệu Thần khóc lóc gật đầu, cuối cùng cô ta cũng có nơi nương tựa rồi.
Con gái ngoan, con vẫn còn trẻ lắm, cuộc đời sau này vẫn còn dài
Từ nhỏ con đã được tập luyện, chịu khó chịu khổ
Ba biết con là người có khát vọng
Con yên tâm, con muốn theo đuổi giấc mộng của mình thì con cứ yên tâm mà theo đuổi, ba vinh viên là hậu thuẫn vững chắc nhất của con.” Lương Diệu Thần vô cùng cảm động, lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với ba gần gũi như thế, cũng là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là ba, thế nào là tình thương của ba
“Cảm ơn ba, cảm ơn ba.” Lương Thiên Kiều nắm lấy tay con gái, mỉm cười gật đầu nhìn con mình, giống như đang nói, đừng sợ, có ba ở đây, không phải sợ gì cả
Buổi chiều Tào Tuệ Hân mới tới bệnh viện, sống ở nơi xa lạ, bà dùng mở tiếng Anh bập bõm hỏi hồi lâu mới tìm được bệnh viện
Vừa thấy Lương Thiên Kiều, lần đầu tiên bà tự động câm mồm, không sỉ vả ông bằng máy từ khó nghe nữa
Vẻ mặt bà ta đầy mệt mỏi, cho dù bà ta cố tình sửa sang lại đầu tóc và quần áo cũng không che đậy nổi gương mặt uể oải nặng nề của mình
Tào Huệ Hân thẳng thừng vòng qua Lương Thiên Kiều, đến trước mặt Lương Diệu Thần, chồng có thể đổi nhưng con gái vẫn là con gái
Chỉ cần bà dỗ dành được con gái thì bà sẽ không đói chết
“Diệu Diệu, Diệu Diệu, sao rồi con? Sao sắc mặt con khó coi thế hả?” Tào Tuệ Hân quay đầu, nổi giận trừng mắt với Lương Thiên Kiều, “Ông chăm sóc con gái kiểu gì thế?” Lần này Lương Thiên Kiều không có gì để nói, ông quả thật không chăm sóc con gái đàng hoàng, ông không hiểu cách chăm sóc, cũng không tiện chăm sóc
“Tôi biết, ông vốn không muốn tới đây, không muốn thì cút, con gái là của tôi, không cần ông chăm sóc nó.” Tào Tuệ Hân mang theo cơn giận đã phải chịu đựng lúc còn ở trong tù, đẩy mạnh Lương Thiên Kiều ra: “Con gái tôi, tôi tự chăm sóc, không cần ống giả vờ ở đây chướng mắt lắm, xéo về bên con ả đê tiện đó đi!” Lương Diệu Thần lạnh lùng nhìn mẹ biểu diễn, Lương Thiên Kiều cũng không vạch trần bà ta . Nha𝒏h 𝒏hấ𝐭 𝐭ại ﹢ T r ù 𝑚 T r u y ệ 𝒏﹒𝓥𝒏 ﹢
Cha con hai người vốn đã giao hẹn trước rồi, bất kể bà ta có mắng thể nào đều coi như không khí, không cần tranh cãi với bà ta.
Tào Tuệ Hân thấy Lương Thiên Kiều từ bộ dạng lạnh nhạt vô tình khi ở trong ngục giam đổi thành dáng vẻ thành thật thì không nhịn nổi trào phúng: “Diệu Diệu con nhìn đi, bây giờ ông ta mặc vest rất ra hình ra dáng
Con không biết đó thôi, năm đó ông ta chỉ là một tên lính quèn, sau khi xuất ngũ, ngay cả một công việc cho ra hồn cũng không có
Nếu không phải ông ngoại con đề bạt thì ông ta có thể leo đến chức đội trưởng đại đội bảo an chắc?” “Ông ngoại con khi xưa cũng thấy ông ta thành thật nên mới gả mẹ cho ông ta
Nhưng ai biết, hừ, biết người biết mặt không biết lòng
Ai biết ông ta phát đạt rồi thì đá mẹ con mình ra
Cái thứ ăn cháo đá bát chắc chắn sẽ gặp báo ứng.” “Diệu Diệu, chúng ta bây giờ rơi vào tình cảnh khó khăn, nhưng ngày tháng còn dài, con nhất định phải lấy công bằng cho mẹ, Diệu Diệu...” Lương Diệu Thần đột nhiên trừng mắt nhìn bà ta, trực tiếp cắt ngang lời bà ta
“Sao thế Diệu Diệu? Sao con...” Lương Diệu Thần quay đầu, nằm nghiêng người đi, còn kéo chăn lên, mệt mỏi nói: “Mẹ yên lặng đi, con muốn nghỉ ngơi.” “..
Giở tính tình gì thế?” “Con không thoải mái, mẹ có thể yên tĩnh một chút được không?” “Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, con nghỉ ngơi đi.” Tào Tuệ Hân vỗ về con gái, rồi quay sang nói với Lương Thiên Kiều: “Nghe chưa, Diệu Diệu muốn nghỉ ngơi, ông đi đi, ở đây không cần ông.” Lương Thiên Kiều lặng lẽ thở dài: “Diệu Diệu, nhớ kĩ lời ba nói, ba đi trước đây, ngày mai lại tới thăm con.” “Ơ, ông còn không đi? Không phải rất bận à? Ở đây đã không cần ông rồi.” Lương Thiên Kiều nhắc nhở: “Bà chỉ được bảo lãnh, chứ không được phóng thích, tiếp theo còn có nhiều việc phải phối hợp với cảnh sát, bà chắc chắn một mình bà có thể làm được chứ?” Vẻ mặt Tào Tuệ Hân mắc nghẹn giống như ăn phải ruồi, lúc chửi thì rất sảng khoái, bây giờ bị vả mặt thì rất đau, “Thể..
thể vẫn cần ông ra mặt...” Lương Thiên Kiều khẽ thở dài, “Được rồi, bà yên tâm chăm sóc Diệu Diệu đi, y tá nói lát nữa phải theo dõi tim thai, hai người chuẩn bị đi, tôi đi đây.” Trong phòng bệnh chỉ còn hai mẹ con họ, Tào Tuệ Hân bắt đầu rục rịch dò hỏi: “Diệu Diệu, ba con nói gì với con thế?” “Trời ơi, mẹ có thể không nói được không?” “..
Con, cái con bé đáng chết này, ông ta chăm sóc con mới hai ngày thì con đã ăn cây táo, rào cây sung rồi hả? Mẹ đã nuôi con hai mươi năm đấy.” “Đủ rồi, câu này con đã nghe hơn trăm lần rồi, mẹ nói đủ chưa? Con rất mệt, con muốn nghỉ ngơi!” “Con..
Được được được, không nói nữa, mẹ cũng mệt muốn chết, con nghỉ đi, đúng lúc mẹ cũng có thể nghỉ một lát.” Từ đầu tới cuối Lượng Diệu Thần vẫn quay lưng với mẹ, không muốn nhìn mẹ, cũng không nghe lọt bất cứ lời nào mẹ nói, kiểu bất mãn này nảy sinh tự nhiên thế đó
Mấy ngày sau, Lương Diệu Thần ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, không kêu gào đòi về nước phá thai nữa
Trác Việt đã xuất viện, miệng vết thương của anh ta đã để lại vết sẹo, e rằng vết sẹo này sẽ theo anh ta cả đời
Hôm xuất viện, Hà Viễn làm chủ mời mọi người ăn uống tại nhà hàng cao cấp
Đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của ông và Cố Thành Kiêu
Sau lưng Cố Thành Kiêu có một mạng tình báo chặt chẽ nhất toàn cầu, chỉ có cái anh không muốn tra, chứ không có cái anh không tra được
Lúc anh gặp mặt Hà Viễn trong phòng ăn đã đặt sẵn, anh xác định chắc chắn đã thấy khuôn mặt này ở phần tư liệu nào đó
Chắc chắn anh đã điều tra người này rồi, chỉ là có thể không phải nhân vật quan trọng cho nên anh không nhớ kĩ.
“Thủ trưởng Cổ, rất vui được gặp anh
Cảnh Hành nói lần này nó đại nạn không chết là nhờ có các anh giúp nó
Cảm ơn anh, cảm ơn mọi người.”
Bọn họ đã nghe nói đến cuộc nhận nhau ly kỳ giữa Trác Việt và người ba của anh ta, biết ông Hà này là ba ruột của Trác Việt, nhưng “Cảnh Hành” là ai?
Trác Việt đứng sau lưng Hà Viễn cũng hơi lúng túng, ngại ngùng giải thích: “Tôi tên Hà Cảnh Hành, sau này nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương