Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 926: Nó không chịu tỉnh lại
Mọi người đều nói rằng những gì Trác Việt đã trải qua là kì tích, và cảm thấy vui mừ3ng khi anh ta có thể tìm được ba ruột của mình
Sau này mọi người đều phải gọ2i anh ta là Hà Cảnh Hành rồi
Mà Hà Cảnh Hành và đám
Cố Thành Kiêu h5ợp tác với nhau ăn ý vô cùng, nếu không phải vì tuổi tác không cho phép, anh ta thậ4t sự muốn đi làm lính
Hà Viễn lần này về nước, ngoài thăm em gái ra còn phải0 đi đăng ký khôi phục hộ tịch cho con trai
Sau khi vợ con mất tích Hà Viễn mới di dân ra nước ngoài, cho nên nếu hộ khẩu của Hà Cảnh Hành có thể khôi phục thì hẳn vẫn ở thành phố B
Máy bay vừa hạ cánh, Hà Viễn không hiểu sao có một cảm giác xúc động vô cùng, ông ta đặt tay lên ngực, tim đập rất nhanh hơn bất cứ lúc nào
“Thưa ông, ông có cần giúp gì không?” Tiếp viên hàng không thấy sắc mặt ông ta khác lạ thì tốt bụng đi tới hỏi
Hà Viễn bùi ngùi nói: “Tôi đã hơn..
mười năm không về nước rồi...” Tiếp viên hàng không cười bảo: “Vậy là ông về nước nên lòng thấp thỏm rồi
Hơn mười năm qua nước ta thay đổi cũng không ít, xuống máy bay rồi ông hãy xem kĩ càng nhé?” “Ù, Ù.”
Hà Viễn mang theo tâm trạng phập phồng bước xuống máy bay, thật ra hồi đó, nhà ông ngoài em gái ra thì toàn bộ người thân đều di dân đến Anh hết
Họ cũng ôm ấp trong lòng tâm tình không nỡ, vội vội vàng vàng đuổi kịp làn sóng xuất ngoại vào năm đó
Sau này hôn nhân của em gái không hạnh phúc nên cũng xuất ngoại, họ cũng không tính toán về nước nữa
Nhưng hôm nay, khi ông đặt chân lên đất mẹ một lần nữa, khi ông tận mắt nhìn thấy phồn hoa của tổ quốc, ông vẫn kích động không thôi, một cảm giác tự hào bất chợt trào dâng
Mặc dù gió đông rét lạnh giống như lưỡi đao cắt lên mặt ông, nhưng ông vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi sục khắp người
Ông nghĩ, mình có cảm xúc thế này thì ắt hẳn cảm xúc của ba mẹ già của ông còn sâu đậm hơn
Chẳng qua, giờ phút này ông không kịp bùi ngùi xúc động, ông phải nhanh chóng đến bệnh viện thăm em gái
Đây là đứa em gái ruột duy nhất của ống, hồi trẻ hôn nhân của em gái không hạnh phúc, chồng ngoại tình, bỏ vợ bỏ con, nó cẩm chứng nhận ly hôn và mang theo chứng bệnh trầm cảm trầm trọng chạy về nhà mẹ đẻ ở nước ngoài
Anh trai như cha, khi đó ông xúc động đến mức muốn giết chết cái gã đê tiện kia.
Em gái vì thằng đó mà vứt bỏ cơ hội di dân, một mình ở trong nước giúp chống dạy con, nhưng chỉ đổi lại kiểu đối xử như thế này
Cả nhà ông căm hận muốn giết chết gã đàn ông kia
Sau này em gái được gia đình và bạn bè cổ vũ, cuối cùng đã bước ra khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân trước, rồi tái hôn, chứng trầm cảm từ từ trị khỏi
Lúc cả nhà hoàn toàn an tâm và thả lỏng tinh thần thì đột nhiên tin tức em gái bị bạo lực gia đình, cùng tin em rể bị bỏ tù truyền tới
Bọn họ là người cuối cùng nhận được tin tức
Những năm qua, em gái đều báo tin vui chứ không báo tin buồn, họ đều nhìn thấy sự chăm sóc và yêu quý mà em rể dành cho em gái
Lúc hay tin đó, họ đều nghĩ rằng đó là tin đồn, hai ông bà cụ trong nhà thì lắc đầu phất tay không tin
Những tấm hình và video em gái nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không thể làm giả được, tin tức em rể vào tù cũng có thể tìm thấy trên mạng
Bọn họ không thể không tin
Hai ông bà cụ không chờ được nên lập tức mua vé máy bay về nước, còn ông thì mang theo tâm trạng mâu thuẫn và sốt ruột đi cùng với Lương Thiên Kiều tới Miami xử lý một việc khẩn cấp
May mà ông đi Miami trước
Hà Viễn kéo vali chạy thẳng tới bệnh viện, vừa tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt đã nghe thấy giọng nói quen thuộc
“Không làm phiền cậu, chúng tôi ở khách sạn gần đây, đến đây cũng tiện hơn.” Là tiếng của ba, Hà Viễn bước chậm đi vào
Lúc tới gần, ông kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ hồi lâu mới ngờ ngợ kêu tên đối phương, “Ông là..
Lâm Húc...?”
“Vâng, em là Lâm Húc, anh Cả, đã lâu không gặp, em đã nói với mọi người tình trạng của Hà Hâm trong điện thoại, cô ấy lúc này rất cần người nhà cổ vũ và ủng hộ.” Lâm Húc của quá khứ tướng mạo anh tuấn, hăm hở hăng hái, là người xuất chúng trong quý công tử ở Bắc Kinh, hấp dẫn hàng ngàn vạn thiếu nữ, trong đó có cả em gái ông
Nhưng Lâm Húc của bây giờ đã không còn sự sắc sảo của thủa thiếu thời, tóc mai bạc phơ, ria mép trên môi và râu dưới cằm, bộ dạng nản chí, thoạt nhìn còn già hơn cả ông
Hà Viễn quan sát Lâm Húc lần nữa, hỏi: “Hà Hâm là em gái tôi, không liên quan đến ông, ông ở đây làm gì?” Lâm Húc ngại ngùng nói ra, ông hổ thẹn với Hà Hâm và đồng thời cũng hổ thẹn sâu sắc với người nhà của bà
Ông ở đây chỉ là vì quan tâm bà, nhưng sự quan tâm này đã muộn nửa thế kỷ, ông không có mặt mũi nói ra điều này
“Ba, mẹ, Hà Hâm sao rồi?” Hà Viễn không chờ Lâm Húc trả lời, đã đi vòng qua ông
Hai ngày nay Dư Oánh đều rửa mặt bằng nước mắt, tận mắt thấy con gái thế này, còn chấn động hơn cả lúc xem ảnh và video, cái thằng súc sinh Kim Bách Minh lại ra tay nặng thế này
Hà Trường Khanh đã hơn tám mươi tuổi, đã trải qua mọi sóng gió trong đời, cũng nhìn thấu nhân tình thế thái, ông lão nhìn nhận bất cứ chuyện gì cũng hờ hững hơn, nhưng chỉ có duy nhất chuyện này thật sự đã làm ông rất đau
lòng.
“Hà Hâm vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói nó đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, theo lý mà nói thì có thể tỉnh lại sớm rồi, nhưng nó vẫn không chịu tỉnh lại.” “Nó không chịu tỉnh lại?” “Ừ, nó đang trốn tránh, không muốn đối mặt với tình hình trước mắt.” Hà Trường Khanh cầm lấy thanh kéo hành lý trong tay Hà Viễn, “Để hành lý ở đây trước đi, con vào nói chuyện với em nó đi, ba mẹ nói chuyện với nó hai ngày nay rồi, nhưng vẫn không phản ứng.” Hà Viễn mang tâm trạng nặng nề, nhìn ba mẹ tiều tụy, ông trình trọng nói: “Dạ.” Ba người không ai để ý Lâm Húc, ngầm tự động bài xích Lâm Húc
Lâm Húc cũng không muốn quấy rầy hai ông bà cụ quá nhiều chỉ đành đứng xa xa
Hà Hâm sau khi trải qua điều trị thì bệnh tình đã ổn định, máu bầm trong lồng ngực cũng đã được loại bỏ, mảnh xương sườn bị vỡ cũng đã tìm thấy, nó vỡ thành nhiều mảnh rất nhỏ nằm trong cơ thể, cơ bản thì không gây ảnh hưởng gì lớn
Ảnh chụp CT não bộ không hiển thị có gì khác thường, hai chiếc xương sườn bị gãy cũng đang từ từ bình phục, tình hình ngày một tốt hơn
Nhưng bà vẫn hôn mê bất tỉnh
Bác sĩ bảo theo như tình trạng hiện tại của bà thì rất có thể sẽ gây ra các loại bệnh thần kinh khác, trong tiềm thức bà muốn trốn tránh tất cả chuyện đã xảy ra trong hiện thực
Là chính bản thân bà không muốn tỉnh lại.
Bác sĩ còn bảo, với tình trạng này bà thì rất cần sự trợ giúp của gia đình và bạn bè, đặc biệt là sự kêu gọi của người mà bà để ý nhất
Bạn bè của Hà Hâm không nhiều, người bạn duy nhất qua lại là Trương Hiểu Mạch cũng đã bị hại rồi
Ngày thường Hà Hâm rất khiêm tốn, đồng nghiệp trong châu báu XIN không có phương thức liên hệ với bà, cũng không có phương thức liên hệ với người nhà của bà, cuối cùng vẫn là Lâm Húc thông qua rất nhiều con đường gián tiếp mới liên lạc được với người nhà của Hà Hâm.
Hà Trường Khanh trịnh trọng nói với Lâm Húc: “Chúng tôi rất cảm ơn cậu đã thông báo cho chúng tôi tình trạng của Hà Hâm, còn những chuyện khác thật sự không cần cũng không muốn làm phiền cậu
Hà Hâm biến thành như ngày hôm nay, đương nhiên Kim Bách Minh rất đáng hận, nhưng cậu cũng không thoát khỏi trách nhiệm
Ôi, là con tôi mạng khổ, cậu đi đi, chỗ chúng tôi không hoan nghênh cậu.”
Lâm Húc không nói gì, đúng là ông không có tư cách ở lại đây
“Vâng, vậy hai bác phải giữ gìn sức khỏe, cháu ở thành phố B
Hai bác cũng biết số liên lạc của cháu, có vấn đề gì thì liên lạc với cháu bất cứ lúc nào.” Hà Trường Khanh xua tay, để Lâm Húc nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của hai ông bà
Vẻ mặt Lâm Húc đẩy mất mát, ông cũng muốn nói với hai ông bà cụ về Lâm Thiển, để an ủi hai người, nhưng Lâm Thiển vẫn đang ở nước ngoài đến nay vẫn chưa về, với lại nó bị bắt cóc đi, cho nên ông không định nói chuyện này làm hai ông bà cụ lo lắng thêm
Thôi, đợi Lâm Thiển về rồi tính.
Sau này mọi người đều phải gọ2i anh ta là Hà Cảnh Hành rồi
Mà Hà Cảnh Hành và đám
Cố Thành Kiêu h5ợp tác với nhau ăn ý vô cùng, nếu không phải vì tuổi tác không cho phép, anh ta thậ4t sự muốn đi làm lính
Hà Viễn lần này về nước, ngoài thăm em gái ra còn phải0 đi đăng ký khôi phục hộ tịch cho con trai
Sau khi vợ con mất tích Hà Viễn mới di dân ra nước ngoài, cho nên nếu hộ khẩu của Hà Cảnh Hành có thể khôi phục thì hẳn vẫn ở thành phố B
Máy bay vừa hạ cánh, Hà Viễn không hiểu sao có một cảm giác xúc động vô cùng, ông ta đặt tay lên ngực, tim đập rất nhanh hơn bất cứ lúc nào
“Thưa ông, ông có cần giúp gì không?” Tiếp viên hàng không thấy sắc mặt ông ta khác lạ thì tốt bụng đi tới hỏi
Hà Viễn bùi ngùi nói: “Tôi đã hơn..
mười năm không về nước rồi...” Tiếp viên hàng không cười bảo: “Vậy là ông về nước nên lòng thấp thỏm rồi
Hơn mười năm qua nước ta thay đổi cũng không ít, xuống máy bay rồi ông hãy xem kĩ càng nhé?” “Ù, Ù.”
Hà Viễn mang theo tâm trạng phập phồng bước xuống máy bay, thật ra hồi đó, nhà ông ngoài em gái ra thì toàn bộ người thân đều di dân đến Anh hết
Họ cũng ôm ấp trong lòng tâm tình không nỡ, vội vội vàng vàng đuổi kịp làn sóng xuất ngoại vào năm đó
Sau này hôn nhân của em gái không hạnh phúc nên cũng xuất ngoại, họ cũng không tính toán về nước nữa
Nhưng hôm nay, khi ông đặt chân lên đất mẹ một lần nữa, khi ông tận mắt nhìn thấy phồn hoa của tổ quốc, ông vẫn kích động không thôi, một cảm giác tự hào bất chợt trào dâng
Mặc dù gió đông rét lạnh giống như lưỡi đao cắt lên mặt ông, nhưng ông vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi sục khắp người
Ông nghĩ, mình có cảm xúc thế này thì ắt hẳn cảm xúc của ba mẹ già của ông còn sâu đậm hơn
Chẳng qua, giờ phút này ông không kịp bùi ngùi xúc động, ông phải nhanh chóng đến bệnh viện thăm em gái
Đây là đứa em gái ruột duy nhất của ống, hồi trẻ hôn nhân của em gái không hạnh phúc, chồng ngoại tình, bỏ vợ bỏ con, nó cẩm chứng nhận ly hôn và mang theo chứng bệnh trầm cảm trầm trọng chạy về nhà mẹ đẻ ở nước ngoài
Anh trai như cha, khi đó ông xúc động đến mức muốn giết chết cái gã đê tiện kia.
Em gái vì thằng đó mà vứt bỏ cơ hội di dân, một mình ở trong nước giúp chống dạy con, nhưng chỉ đổi lại kiểu đối xử như thế này
Cả nhà ông căm hận muốn giết chết gã đàn ông kia
Sau này em gái được gia đình và bạn bè cổ vũ, cuối cùng đã bước ra khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân trước, rồi tái hôn, chứng trầm cảm từ từ trị khỏi
Lúc cả nhà hoàn toàn an tâm và thả lỏng tinh thần thì đột nhiên tin tức em gái bị bạo lực gia đình, cùng tin em rể bị bỏ tù truyền tới
Bọn họ là người cuối cùng nhận được tin tức
Những năm qua, em gái đều báo tin vui chứ không báo tin buồn, họ đều nhìn thấy sự chăm sóc và yêu quý mà em rể dành cho em gái
Lúc hay tin đó, họ đều nghĩ rằng đó là tin đồn, hai ông bà cụ trong nhà thì lắc đầu phất tay không tin
Những tấm hình và video em gái nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không thể làm giả được, tin tức em rể vào tù cũng có thể tìm thấy trên mạng
Bọn họ không thể không tin
Hai ông bà cụ không chờ được nên lập tức mua vé máy bay về nước, còn ông thì mang theo tâm trạng mâu thuẫn và sốt ruột đi cùng với Lương Thiên Kiều tới Miami xử lý một việc khẩn cấp
May mà ông đi Miami trước
Hà Viễn kéo vali chạy thẳng tới bệnh viện, vừa tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt đã nghe thấy giọng nói quen thuộc
“Không làm phiền cậu, chúng tôi ở khách sạn gần đây, đến đây cũng tiện hơn.” Là tiếng của ba, Hà Viễn bước chậm đi vào
Lúc tới gần, ông kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ hồi lâu mới ngờ ngợ kêu tên đối phương, “Ông là..
Lâm Húc...?”
“Vâng, em là Lâm Húc, anh Cả, đã lâu không gặp, em đã nói với mọi người tình trạng của Hà Hâm trong điện thoại, cô ấy lúc này rất cần người nhà cổ vũ và ủng hộ.” Lâm Húc của quá khứ tướng mạo anh tuấn, hăm hở hăng hái, là người xuất chúng trong quý công tử ở Bắc Kinh, hấp dẫn hàng ngàn vạn thiếu nữ, trong đó có cả em gái ông
Nhưng Lâm Húc của bây giờ đã không còn sự sắc sảo của thủa thiếu thời, tóc mai bạc phơ, ria mép trên môi và râu dưới cằm, bộ dạng nản chí, thoạt nhìn còn già hơn cả ông
Hà Viễn quan sát Lâm Húc lần nữa, hỏi: “Hà Hâm là em gái tôi, không liên quan đến ông, ông ở đây làm gì?” Lâm Húc ngại ngùng nói ra, ông hổ thẹn với Hà Hâm và đồng thời cũng hổ thẹn sâu sắc với người nhà của bà
Ông ở đây chỉ là vì quan tâm bà, nhưng sự quan tâm này đã muộn nửa thế kỷ, ông không có mặt mũi nói ra điều này
“Ba, mẹ, Hà Hâm sao rồi?” Hà Viễn không chờ Lâm Húc trả lời, đã đi vòng qua ông
Hai ngày nay Dư Oánh đều rửa mặt bằng nước mắt, tận mắt thấy con gái thế này, còn chấn động hơn cả lúc xem ảnh và video, cái thằng súc sinh Kim Bách Minh lại ra tay nặng thế này
Hà Trường Khanh đã hơn tám mươi tuổi, đã trải qua mọi sóng gió trong đời, cũng nhìn thấu nhân tình thế thái, ông lão nhìn nhận bất cứ chuyện gì cũng hờ hững hơn, nhưng chỉ có duy nhất chuyện này thật sự đã làm ông rất đau
lòng.
“Hà Hâm vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói nó đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, theo lý mà nói thì có thể tỉnh lại sớm rồi, nhưng nó vẫn không chịu tỉnh lại.” “Nó không chịu tỉnh lại?” “Ừ, nó đang trốn tránh, không muốn đối mặt với tình hình trước mắt.” Hà Trường Khanh cầm lấy thanh kéo hành lý trong tay Hà Viễn, “Để hành lý ở đây trước đi, con vào nói chuyện với em nó đi, ba mẹ nói chuyện với nó hai ngày nay rồi, nhưng vẫn không phản ứng.” Hà Viễn mang tâm trạng nặng nề, nhìn ba mẹ tiều tụy, ông trình trọng nói: “Dạ.” Ba người không ai để ý Lâm Húc, ngầm tự động bài xích Lâm Húc
Lâm Húc cũng không muốn quấy rầy hai ông bà cụ quá nhiều chỉ đành đứng xa xa
Hà Hâm sau khi trải qua điều trị thì bệnh tình đã ổn định, máu bầm trong lồng ngực cũng đã được loại bỏ, mảnh xương sườn bị vỡ cũng đã tìm thấy, nó vỡ thành nhiều mảnh rất nhỏ nằm trong cơ thể, cơ bản thì không gây ảnh hưởng gì lớn
Ảnh chụp CT não bộ không hiển thị có gì khác thường, hai chiếc xương sườn bị gãy cũng đang từ từ bình phục, tình hình ngày một tốt hơn
Nhưng bà vẫn hôn mê bất tỉnh
Bác sĩ bảo theo như tình trạng hiện tại của bà thì rất có thể sẽ gây ra các loại bệnh thần kinh khác, trong tiềm thức bà muốn trốn tránh tất cả chuyện đã xảy ra trong hiện thực
Là chính bản thân bà không muốn tỉnh lại.
Bác sĩ còn bảo, với tình trạng này bà thì rất cần sự trợ giúp của gia đình và bạn bè, đặc biệt là sự kêu gọi của người mà bà để ý nhất
Bạn bè của Hà Hâm không nhiều, người bạn duy nhất qua lại là Trương Hiểu Mạch cũng đã bị hại rồi
Ngày thường Hà Hâm rất khiêm tốn, đồng nghiệp trong châu báu XIN không có phương thức liên hệ với bà, cũng không có phương thức liên hệ với người nhà của bà, cuối cùng vẫn là Lâm Húc thông qua rất nhiều con đường gián tiếp mới liên lạc được với người nhà của Hà Hâm.
Hà Trường Khanh trịnh trọng nói với Lâm Húc: “Chúng tôi rất cảm ơn cậu đã thông báo cho chúng tôi tình trạng của Hà Hâm, còn những chuyện khác thật sự không cần cũng không muốn làm phiền cậu
Hà Hâm biến thành như ngày hôm nay, đương nhiên Kim Bách Minh rất đáng hận, nhưng cậu cũng không thoát khỏi trách nhiệm
Ôi, là con tôi mạng khổ, cậu đi đi, chỗ chúng tôi không hoan nghênh cậu.”
Lâm Húc không nói gì, đúng là ông không có tư cách ở lại đây
“Vâng, vậy hai bác phải giữ gìn sức khỏe, cháu ở thành phố B
Hai bác cũng biết số liên lạc của cháu, có vấn đề gì thì liên lạc với cháu bất cứ lúc nào.” Hà Trường Khanh xua tay, để Lâm Húc nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của hai ông bà
Vẻ mặt Lâm Húc đẩy mất mát, ông cũng muốn nói với hai ông bà cụ về Lâm Thiển, để an ủi hai người, nhưng Lâm Thiển vẫn đang ở nước ngoài đến nay vẫn chưa về, với lại nó bị bắt cóc đi, cho nên ông không định nói chuyện này làm hai ông bà cụ lo lắng thêm
Thôi, đợi Lâm Thiển về rồi tính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương