Lấy Người Em Từng Yêu
Chương 8
Mấy ngày sau đó, việc gặp được Vũ không hề dễ dàng. Chỉ cần tôi xuất hiện ở cửa quán bar, nhóm vệ sĩ của Vũ lập tức ngăn tôi lại, bọn họ nghe lệnh bà Thanh cấm tôi tiếp cận với Vũ. Nếu đã không thể đơn giản gặp được Vũ, tôi chỉ có thể bất ngờ lao ra để có thể gây chú ý với anh. Chắc chắn… con người không thể nào vô tình trước một người có lòng nhất nhất muốn gặp mình, nhất định anh sẽ phải nghe tôi nói!
Ba ngày sau, tôi nấp ở một bụi cây gần nơi Vũ để xe hơi. Mười một giờ đêm, ngay khi anh chuẩn bị mở cửa xe, tôi liền lao ra, níu lấy tay anh, cảm xúc dâng cao khiến nước mắt lăn dài, giương đôi mắt đỏ hoe tôi nói với anh:
– Anh Vũ… anh nghe em nói! Nghe em nói đi!
Đôi mắt Vũ đanh lại, từ phía xa đám vệ sĩ của anh đã rầm rập chạy đến. Tôi run lên nấp sau lưng Vũ.
– Mẹ anh sai họ cấm em gặp anh, anh hãy nghe em nói dù chỉ một lần có được không?
Vũ quát to:
– Chúng mày biến hết đi!
– Anh, con nhỏ đó bịa chuyện đấy, anh đừng tin nó!
– Không phải việc của chúng mày!
Tôi vẫn còn run rẩy, biết Vũ chấp nhận nghe tôi nói, cõi lòng bất giác ấm áp liền sụt sịt gạt nước mắt.
– Vào xe rồi nói!
Vũ hất hàm mở cửa bên ghế lái, tôi không chậm trễ liền mở cánh cửa còn lại, chui vào trong xe anh.
– Có gì thì nói đi!
– Anh… anh hoàn toàn không nhớ em là ai sao?
– Không. Với tôi, cô là người xa lạ.
Tôi nuốt nghẹn, nín lại cảm giác đau đớn để nói tiếp:
– Anh có biết… tại sao anh lại bị tai nạn không?
– Tôi cứu cô. Lúc đó, chúng ta vừa mới làm đám cưới, đúng không?
Tôi gật đầu, bà Thanh đã nói đúng sự thật với anh.
– Vậy… việc chúng ta là vợ chồng anh đã biết rồi. Chúng ta… rất yêu nhau anh ạ.
Vũ bất giác nhếch miệng:
– Tôi và cô yêu nhau sao? Tôi đã xem lại video đám cưới, tôi không cho là như vậy, hơn nữa chúng ta chẳng có gì liên quan trước đó. Tôi tin những lời mẹ tôi nói hơn là cô đấy! Tôi không rõ tại sao tôi lại muốn lấy cô, có điều nếu chỉ là tình cảm một chiều từ tôi thì lúc này cô không nên hi vọng nữa.
– Anh… chúng ta từng gặp nhau bảy năm trước… khi đó em mới là sinh viên năm thứ hai…
– Tôi không quan tâm tôi và cô gặp nhau lúc nào, tôi đã tìm hết rồi, những gì trong cuộc sống của tôi không hề có bóng dáng của cô!
Vũ hơi gắt lên. Vậy là… anh đã tìm kiếm về tôi, anh có thắc mắc về tôi. Đương nhiên là vậy, chẳng ai lại không tìm hiểu về một người đã làm đám cưới với mình. Có điều, những gì anh nói hoàn toàn là sự thật. Vậy… còn video đỏ mặt kia, chẳng phải anh đã quay lại sao… Nếu có nó thật thì… anh phải thấy chứ? Dù ngại vô cùng nhưng tôi vẫn cố gắng hít một hơi, nóng ran mặt mũi nói:
– Chẳng lẽ… anh chưa tìm thấy video đêm hôm đó… cái đêm… chúng ta ở bên nhau sao?
Khuôn mặt Vũ lập tức chuyển sang vẻ khinh bỉ, anh nén cơn tức giận để nheo mắt nhìn tôi hỏi:
– Giữa chúng ta đã xảy ra chuyện đó, còn quay phim lại sao? Ý tưởng này là của cô đấy à?
Tôi sững sờ như không tin vào tai mình, cảm giác nhục nhã cùng tức giận khiến tôi cứng đờ cả người. Chút lý trí còn sót lại khiến tôi hiểu tôi không nên trách anh. Có lẽ lúc trước anh đã bịa ra video đó để đe dọa và ép buộc tôi, sự thật hoàn toàn không hề có. Lúc này anh càng tin là tôi bịa đặt, không đời nào anh hành động đáng xấu hổ như vậy.
Chẳng thể nói gì, bằng chứng về cuộc tình của tôi và anh không hề có, tôi thẫn thờ gật đầu cam chịu:
– Tôi hiểu rồi, tôi sai khi chạy đi tìm anh, lặn lội vì anh suốt thời gian qua trong khi… cuộc đời chúng ta đã đi trên hai con đường khác biệt.
Gạt nhanh nước mắt tôi mở cửa xe, chấp nhận sự thật tôi có nói gì cũng không thể làm Vũ tin, không thể làm anh động lòng trước tôi. Đã không còn yêu thương, mọi câu nói đều vô nghĩa, anh không tin hay không muốn tin thì cũng như nhau mà thôi.
Cả đêm tôi nằm trằn trọc, nước mắt cứ lăn dài ướt gối, thương cho thân mình, thương cho đứa con trong bụng. Nhớ lại ánh mắt khinh bỉ của Vũ, nhớ những lời lạnh lùng sắc như dao của anh, tôi chỉ biết thở dài. Ít nhất thì tôi nên mừng vì anh đã khỏe mạnh hoàn toàn, không có tôi trong trí óc anh thì có sao đâu, anh vì tôi nên mới ra như vậy, chỉ cần anh mạnh khỏe, anh vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Biết là thế nhưng trái tim tôi vẫn cứ đau nhói, nghĩ đến tấm hình anh và cô gái xinh đẹp kia trong vòng tay nhau mà cơn co thắt trong lồng ngực tôi lại hành hạ. Rồi sẽ quen… sẽ quen thôi… sẽ quen một cuộc sống không anh. Chẳng phải tôi đã sống như vậy suốt sáu năm qua hay sao, chỉ là định mệnh khiến tôi gặp lại anh, khiến tôi mang trong mình cốt nhục của anh, niềm vui lớn nhất của tôi lúc này. Thôi thì… tôi sẽ xem như… Vũ của tôi đã chết trong tai nạn đó rồi, con của tôi cũng sẽ biết ba của nó ra đi vì hai mẹ con nó, là người hùng của hai mẹ con nó. Người còn sống kia… không phải là anh, không phải là Phạm Hoàng Vũ mà tôi yêu thương khao khát ngày nào.
Tư tưởng thông hơn, tôi dần bình tâm trở lại. Nếu ông trời thương tôi, cho anh lại ký ức về tôi thì tôi đón nhận, còn nếu không thì… cứ coi như Vũ của tôi đã chết rồi đi.
Những ngày sau đó ba mẹ cũng nhẹ lòng hơn khi tôi vui vẻ cười nói trở lại, không còn chìm đắm vào những suy nghĩ buồn bã trông mong. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nhất là khi tôi có gia đình ấm áp yêu thương tôi như vậy. Làm sao tôi nỡ để ba mẹ buồn vì tôi chứ? Ba mẹ đã chấp nhận bao bọc hai mẹ con tôi, hai người cũng thống nhất mặc kệ thiên hạ để tôi làm mẹ đơn thân, còn sắp đặt để tôi ra nước ngoài sinh con một thời gian rồi mới trở lại Việt Nam để tránh làm gia đình Vũ nghi ngờ. Buồn thì buồn thật nhưng mỗi khi ngắm nghía những bức ảnh siêu âm đứa bé còn tí xíu trong bụng tôi hai người lại cười lên khanh khách, niềm vui ngời sáng trong đáy mắt họ.
Một tuần trôi qua từ đêm tôi lao đi gặp Vũ. Lúc này tôi đang kiểm kê lại hàng hóa trong kho hàng công ty Sao Việt. Công ty cơ khí Sao Việt của gia đình tôi là một khu nhà xưởng mái tôn hình ống rộng trên dưới một nghìn mét vuông chế tạo máy móc nhỏ theo yêu cầu của khách hàng. Nhân sự chỉ xấp xỉ bốn chục người. Cả ba tôi và anh trai tôi đều tốt nghiệp đại học về Cơ khí, họ gắn bó với công ty bằng cả tâm huyết.
Mải ghi chép, bất ngờ tôi nghe có người gọi từ xa:
– Cô Linh, có người nào tìm cô ngoài cổng đấy!
Tôi ngạc nhiên không biết ai tìm, trong lòng có chút hi vọng ngớ ngẩn, rửa tay sạch sẽ rồi bước ra cổng. Người đứng chờ tôi… là Vũ thật. Tôi trấn tĩnh cảm xúc khó kiểm soát nổi niềm vui, nhác thái độ của anh tôi biết anh vẫn không nhớ ra tôi, chẳng qua… muốn gặp thì gặp thôi.
Tôi lạnh giọng tiến lại gần Vũ, cảm giác tức giận đêm hôm đó lại dâng lên nghẹn ở cổ:
– Anh đến tìm tôi có việc gì? Mà sao anh biết tôi ở đây thế?
– Đi uống nước đi.
Tôi nheo nheo mắt nhìn anh, không biết anh muốn nói với tôi chuyện gì, gật đầu đáp:
– Đi một lát thì được, đang giờ làm việc.
Tôi chui vào xe Vũ. Anh ngồi ngay bên cạnh mà như xa cách nghìn trùng, tôi không khỏi cay cay sống mũi. Anh đưa tôi đến một quán cà phê không xa Sao Việt. Mở cửa xe tôi bước theo anh vào bên trong, lên tầng hai vắng người.
– Cô uống gì?
– Ừm… cho tôi nước cam ấm… ít đường.
Một lát người phục vụ bưng ra, một tách cà phê cho anh, một cốc nước cam cho tôi. Thì ra… anh thích cà phê phin đen sánh. Tôi tự cười mình, tôi và anh… còn chưa ngồi uống nước với nhau bao giờ, thế mà vẫn cứ mơ mộng bóng hình nhau được bao năm, trái tim quả thật nhiều lý lẽ.
– Cô kể cho tôi nghe… chúng ta gặp nhau thế nào đi!
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Vũ cất lời làm tôi giật mình quay về với hiện thực. Tôi khuấy cốc nước cam, hoài nghi hỏi:
– Anh quan tâm chuyện đó làm gì?
– Chẳng phải cô lặn lội tìm tôi chỉ để kể những chuyện này sao?
– Tôi muốn kể… là để gợi nhớ cho anh… về tôi. Anh thật lòng muốn biết sao?
Vũ không trả lời, hàng mày cau lại chăm chú nhìn tôi như lời xác nhận. Tôi bặm môi gật nhẹ, dòng ký ức hiện về trong trí óc, tôi nhẹ giọng nói:
– Lần đầu tiên tôi gặp anh là khi tôi đưa mẹ đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, tình cờ anh cũng đưa mẹ anh đến đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì là như vậy.
Vũ gật đầu, chẳng biết anh có tin những lời này không nữa.
– Sau đó mấy ngày, một buổi chiều sau khi tan học, vừa dắt xe ra khỏi cổng trường, bất ngờ có một toán cướp chạy vụt qua cướp lấy túi xách của tôi, sau đó anh đuổi theo giã cho chúng nó một trận, đòi lại túi trả cho tôi.
– Tôi nghĩa hiệp như vậy sao?
– Tôi cũng đã nghĩ thế, còn cảm ơn anh rối rít, sau đó một tên trong bọn cướp bất chợt gọi tên anh.
Đáy mắt Vũ thoáng ánh lên tia vui vẻ, anh có vẻ thích câu chuyện này thì phải. Tôi mỉm cười nói tiếp:
– Chiêu trò tiếp cận của anh bị lật tẩy, nhóm cướp ấy thực ra chính là nhóm vệ sĩ của anh. Anh cứ hỏi anh Huy thì biết.
– Thằng Huy ấy hả? Sao nó nói nó không quen biết gì cô?
Tôi sững lại, thì ra… Huy không nói thật về tôi cho Vũ, có thể anh ta có ẩn tình gì đó.
– Anh ta bây giờ ở đâu rồi?
– Mẹ tôi cho nó nghỉ việc, tôi gọi cho nó không được.
Tôi gật đầu chấp nhận. Bà Thanh đã nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn bà ta có cách khiến Huy không thể nói gì cả.
Vũ nhấp môi tách cà phê, khẽ giục:
– Cô kể tiếp đi!
– Ừm… biết bị anh lừa tôi tức lắm, bước vội lên xe máy phóng về nhà. Hồi đó tôi còn hay đi cùng mấy đứa bạn. Những ngày sau đó… mỗi ngày anh đều chờ tôi ở cổng trường… đến khi tôi đi qua anh mới đội mũ bảo hiểm phóng xe theo sau tôi về đến tận nhà. Anh còn… đến lớp đại học của tôi, xin giáo viên vào lớp ngồi cạnh tôi nữa. Anh hỏi mấy đứa bạn tôi thì biết. Khi đó tôi rất bực vì bị làm phiền. Tôi chưa muốn yêu đương, tôi… muốn tập trung cho việc học.
Ba ngày sau, tôi nấp ở một bụi cây gần nơi Vũ để xe hơi. Mười một giờ đêm, ngay khi anh chuẩn bị mở cửa xe, tôi liền lao ra, níu lấy tay anh, cảm xúc dâng cao khiến nước mắt lăn dài, giương đôi mắt đỏ hoe tôi nói với anh:
– Anh Vũ… anh nghe em nói! Nghe em nói đi!
Đôi mắt Vũ đanh lại, từ phía xa đám vệ sĩ của anh đã rầm rập chạy đến. Tôi run lên nấp sau lưng Vũ.
– Mẹ anh sai họ cấm em gặp anh, anh hãy nghe em nói dù chỉ một lần có được không?
Vũ quát to:
– Chúng mày biến hết đi!
– Anh, con nhỏ đó bịa chuyện đấy, anh đừng tin nó!
– Không phải việc của chúng mày!
Tôi vẫn còn run rẩy, biết Vũ chấp nhận nghe tôi nói, cõi lòng bất giác ấm áp liền sụt sịt gạt nước mắt.
– Vào xe rồi nói!
Vũ hất hàm mở cửa bên ghế lái, tôi không chậm trễ liền mở cánh cửa còn lại, chui vào trong xe anh.
– Có gì thì nói đi!
– Anh… anh hoàn toàn không nhớ em là ai sao?
– Không. Với tôi, cô là người xa lạ.
Tôi nuốt nghẹn, nín lại cảm giác đau đớn để nói tiếp:
– Anh có biết… tại sao anh lại bị tai nạn không?
– Tôi cứu cô. Lúc đó, chúng ta vừa mới làm đám cưới, đúng không?
Tôi gật đầu, bà Thanh đã nói đúng sự thật với anh.
– Vậy… việc chúng ta là vợ chồng anh đã biết rồi. Chúng ta… rất yêu nhau anh ạ.
Vũ bất giác nhếch miệng:
– Tôi và cô yêu nhau sao? Tôi đã xem lại video đám cưới, tôi không cho là như vậy, hơn nữa chúng ta chẳng có gì liên quan trước đó. Tôi tin những lời mẹ tôi nói hơn là cô đấy! Tôi không rõ tại sao tôi lại muốn lấy cô, có điều nếu chỉ là tình cảm một chiều từ tôi thì lúc này cô không nên hi vọng nữa.
– Anh… chúng ta từng gặp nhau bảy năm trước… khi đó em mới là sinh viên năm thứ hai…
– Tôi không quan tâm tôi và cô gặp nhau lúc nào, tôi đã tìm hết rồi, những gì trong cuộc sống của tôi không hề có bóng dáng của cô!
Vũ hơi gắt lên. Vậy là… anh đã tìm kiếm về tôi, anh có thắc mắc về tôi. Đương nhiên là vậy, chẳng ai lại không tìm hiểu về một người đã làm đám cưới với mình. Có điều, những gì anh nói hoàn toàn là sự thật. Vậy… còn video đỏ mặt kia, chẳng phải anh đã quay lại sao… Nếu có nó thật thì… anh phải thấy chứ? Dù ngại vô cùng nhưng tôi vẫn cố gắng hít một hơi, nóng ran mặt mũi nói:
– Chẳng lẽ… anh chưa tìm thấy video đêm hôm đó… cái đêm… chúng ta ở bên nhau sao?
Khuôn mặt Vũ lập tức chuyển sang vẻ khinh bỉ, anh nén cơn tức giận để nheo mắt nhìn tôi hỏi:
– Giữa chúng ta đã xảy ra chuyện đó, còn quay phim lại sao? Ý tưởng này là của cô đấy à?
Tôi sững sờ như không tin vào tai mình, cảm giác nhục nhã cùng tức giận khiến tôi cứng đờ cả người. Chút lý trí còn sót lại khiến tôi hiểu tôi không nên trách anh. Có lẽ lúc trước anh đã bịa ra video đó để đe dọa và ép buộc tôi, sự thật hoàn toàn không hề có. Lúc này anh càng tin là tôi bịa đặt, không đời nào anh hành động đáng xấu hổ như vậy.
Chẳng thể nói gì, bằng chứng về cuộc tình của tôi và anh không hề có, tôi thẫn thờ gật đầu cam chịu:
– Tôi hiểu rồi, tôi sai khi chạy đi tìm anh, lặn lội vì anh suốt thời gian qua trong khi… cuộc đời chúng ta đã đi trên hai con đường khác biệt.
Gạt nhanh nước mắt tôi mở cửa xe, chấp nhận sự thật tôi có nói gì cũng không thể làm Vũ tin, không thể làm anh động lòng trước tôi. Đã không còn yêu thương, mọi câu nói đều vô nghĩa, anh không tin hay không muốn tin thì cũng như nhau mà thôi.
Cả đêm tôi nằm trằn trọc, nước mắt cứ lăn dài ướt gối, thương cho thân mình, thương cho đứa con trong bụng. Nhớ lại ánh mắt khinh bỉ của Vũ, nhớ những lời lạnh lùng sắc như dao của anh, tôi chỉ biết thở dài. Ít nhất thì tôi nên mừng vì anh đã khỏe mạnh hoàn toàn, không có tôi trong trí óc anh thì có sao đâu, anh vì tôi nên mới ra như vậy, chỉ cần anh mạnh khỏe, anh vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Biết là thế nhưng trái tim tôi vẫn cứ đau nhói, nghĩ đến tấm hình anh và cô gái xinh đẹp kia trong vòng tay nhau mà cơn co thắt trong lồng ngực tôi lại hành hạ. Rồi sẽ quen… sẽ quen thôi… sẽ quen một cuộc sống không anh. Chẳng phải tôi đã sống như vậy suốt sáu năm qua hay sao, chỉ là định mệnh khiến tôi gặp lại anh, khiến tôi mang trong mình cốt nhục của anh, niềm vui lớn nhất của tôi lúc này. Thôi thì… tôi sẽ xem như… Vũ của tôi đã chết trong tai nạn đó rồi, con của tôi cũng sẽ biết ba của nó ra đi vì hai mẹ con nó, là người hùng của hai mẹ con nó. Người còn sống kia… không phải là anh, không phải là Phạm Hoàng Vũ mà tôi yêu thương khao khát ngày nào.
Tư tưởng thông hơn, tôi dần bình tâm trở lại. Nếu ông trời thương tôi, cho anh lại ký ức về tôi thì tôi đón nhận, còn nếu không thì… cứ coi như Vũ của tôi đã chết rồi đi.
Những ngày sau đó ba mẹ cũng nhẹ lòng hơn khi tôi vui vẻ cười nói trở lại, không còn chìm đắm vào những suy nghĩ buồn bã trông mong. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nhất là khi tôi có gia đình ấm áp yêu thương tôi như vậy. Làm sao tôi nỡ để ba mẹ buồn vì tôi chứ? Ba mẹ đã chấp nhận bao bọc hai mẹ con tôi, hai người cũng thống nhất mặc kệ thiên hạ để tôi làm mẹ đơn thân, còn sắp đặt để tôi ra nước ngoài sinh con một thời gian rồi mới trở lại Việt Nam để tránh làm gia đình Vũ nghi ngờ. Buồn thì buồn thật nhưng mỗi khi ngắm nghía những bức ảnh siêu âm đứa bé còn tí xíu trong bụng tôi hai người lại cười lên khanh khách, niềm vui ngời sáng trong đáy mắt họ.
Một tuần trôi qua từ đêm tôi lao đi gặp Vũ. Lúc này tôi đang kiểm kê lại hàng hóa trong kho hàng công ty Sao Việt. Công ty cơ khí Sao Việt của gia đình tôi là một khu nhà xưởng mái tôn hình ống rộng trên dưới một nghìn mét vuông chế tạo máy móc nhỏ theo yêu cầu của khách hàng. Nhân sự chỉ xấp xỉ bốn chục người. Cả ba tôi và anh trai tôi đều tốt nghiệp đại học về Cơ khí, họ gắn bó với công ty bằng cả tâm huyết.
Mải ghi chép, bất ngờ tôi nghe có người gọi từ xa:
– Cô Linh, có người nào tìm cô ngoài cổng đấy!
Tôi ngạc nhiên không biết ai tìm, trong lòng có chút hi vọng ngớ ngẩn, rửa tay sạch sẽ rồi bước ra cổng. Người đứng chờ tôi… là Vũ thật. Tôi trấn tĩnh cảm xúc khó kiểm soát nổi niềm vui, nhác thái độ của anh tôi biết anh vẫn không nhớ ra tôi, chẳng qua… muốn gặp thì gặp thôi.
Tôi lạnh giọng tiến lại gần Vũ, cảm giác tức giận đêm hôm đó lại dâng lên nghẹn ở cổ:
– Anh đến tìm tôi có việc gì? Mà sao anh biết tôi ở đây thế?
– Đi uống nước đi.
Tôi nheo nheo mắt nhìn anh, không biết anh muốn nói với tôi chuyện gì, gật đầu đáp:
– Đi một lát thì được, đang giờ làm việc.
Tôi chui vào xe Vũ. Anh ngồi ngay bên cạnh mà như xa cách nghìn trùng, tôi không khỏi cay cay sống mũi. Anh đưa tôi đến một quán cà phê không xa Sao Việt. Mở cửa xe tôi bước theo anh vào bên trong, lên tầng hai vắng người.
– Cô uống gì?
– Ừm… cho tôi nước cam ấm… ít đường.
Một lát người phục vụ bưng ra, một tách cà phê cho anh, một cốc nước cam cho tôi. Thì ra… anh thích cà phê phin đen sánh. Tôi tự cười mình, tôi và anh… còn chưa ngồi uống nước với nhau bao giờ, thế mà vẫn cứ mơ mộng bóng hình nhau được bao năm, trái tim quả thật nhiều lý lẽ.
– Cô kể cho tôi nghe… chúng ta gặp nhau thế nào đi!
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Vũ cất lời làm tôi giật mình quay về với hiện thực. Tôi khuấy cốc nước cam, hoài nghi hỏi:
– Anh quan tâm chuyện đó làm gì?
– Chẳng phải cô lặn lội tìm tôi chỉ để kể những chuyện này sao?
– Tôi muốn kể… là để gợi nhớ cho anh… về tôi. Anh thật lòng muốn biết sao?
Vũ không trả lời, hàng mày cau lại chăm chú nhìn tôi như lời xác nhận. Tôi bặm môi gật nhẹ, dòng ký ức hiện về trong trí óc, tôi nhẹ giọng nói:
– Lần đầu tiên tôi gặp anh là khi tôi đưa mẹ đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, tình cờ anh cũng đưa mẹ anh đến đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì là như vậy.
Vũ gật đầu, chẳng biết anh có tin những lời này không nữa.
– Sau đó mấy ngày, một buổi chiều sau khi tan học, vừa dắt xe ra khỏi cổng trường, bất ngờ có một toán cướp chạy vụt qua cướp lấy túi xách của tôi, sau đó anh đuổi theo giã cho chúng nó một trận, đòi lại túi trả cho tôi.
– Tôi nghĩa hiệp như vậy sao?
– Tôi cũng đã nghĩ thế, còn cảm ơn anh rối rít, sau đó một tên trong bọn cướp bất chợt gọi tên anh.
Đáy mắt Vũ thoáng ánh lên tia vui vẻ, anh có vẻ thích câu chuyện này thì phải. Tôi mỉm cười nói tiếp:
– Chiêu trò tiếp cận của anh bị lật tẩy, nhóm cướp ấy thực ra chính là nhóm vệ sĩ của anh. Anh cứ hỏi anh Huy thì biết.
– Thằng Huy ấy hả? Sao nó nói nó không quen biết gì cô?
Tôi sững lại, thì ra… Huy không nói thật về tôi cho Vũ, có thể anh ta có ẩn tình gì đó.
– Anh ta bây giờ ở đâu rồi?
– Mẹ tôi cho nó nghỉ việc, tôi gọi cho nó không được.
Tôi gật đầu chấp nhận. Bà Thanh đã nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn bà ta có cách khiến Huy không thể nói gì cả.
Vũ nhấp môi tách cà phê, khẽ giục:
– Cô kể tiếp đi!
– Ừm… biết bị anh lừa tôi tức lắm, bước vội lên xe máy phóng về nhà. Hồi đó tôi còn hay đi cùng mấy đứa bạn. Những ngày sau đó… mỗi ngày anh đều chờ tôi ở cổng trường… đến khi tôi đi qua anh mới đội mũ bảo hiểm phóng xe theo sau tôi về đến tận nhà. Anh còn… đến lớp đại học của tôi, xin giáo viên vào lớp ngồi cạnh tôi nữa. Anh hỏi mấy đứa bạn tôi thì biết. Khi đó tôi rất bực vì bị làm phiền. Tôi chưa muốn yêu đương, tôi… muốn tập trung cho việc học.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương