Let you love me
75
Một ngày sau khi đến Mỹ. Anh mới gọi lại được cho cô. Cứ hết việc này đến việc kia, anh đã thức nguyên một ngày rồi. Quá mệt, giờ chỉ muốn ngủ thôi. Nhưng phải gọi cho cô đã, anh mới yên tâm. Chắc cô lo cho anh lắm. Cuộc gọi facetime. Inna suốt một ngày cũng cứ thấp thỏm, không yên. Muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ anh đang làm việc, bận bịu, sẽ phiền. Nên cứ ôm chặt di động, đi đi lại lại trong nhà. Lúc này là buổi trưa, di động của cô reo. Nhìn vào màn hình, là Jimin. Inna ngay lập tức bắt máy. Miệng tươi cười chưa được bao lâu, co thấy gương mặt mệt mỏi của anh. - Inna, anhxinlỗi. Nhiềuviệcquá, giờmớigọiđượcchoem. Đừnggiậnanh. - Mệtlắmkhông? Cô xót xa nhìn gương mặt bơ hờ của anh. Sao chưa gì mới một ngày đã mọc râu rồi. Jimin bớt cô lo, mới nhoẻn miệng cười, trấn an cô. - Anhkhôngsao, đừnglo. Jungkook ngủ chưa? - Haizz, anhquênà? - Àừ, giờđanglàbuổitrưanhỉ? Ởđâylàđêm. - Đượcrồi, anhmaungủđi. Nhìnanhnhưcongấutrúcrồi. - Vậyanhngủnhé. Bye, yêuvợ. - Emcũngyêuanh. Tắt máy, mặt cô lại buồn thiu. Chắc anh mệt lắm, nhìn chẳng có chút sức sống nào, vẫn cố gọi cho cô nữa. Chỉ mong anh đừng làm việc quá sức thôi. Vừa để điện thoại lên tủ đầu giường, thì coa thông báo. Cô lại với lấy, mở máy. "Anhsẽcốgắngvềsớmvớiem. Đợianh ❤❤❤"Cô mỉm cười. Còn chưa ngủ nữa, cái người này. Jimin ở bên kia nhắn xong cái tin cho cô, cũng mệt mỏi mà ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Đến quần áo cũng không buồn thay nữa. Kệ đi, sang mai dậy rồi tắm sau cũng được. Chứ giờ thì anh hết sức rồi. LUCASS tại Hàn, Jimin giao lại cho Inna, đương nhiên sẽ có sự giúp sức của Yoongi nữa. Cũng nên đi làm chứ, ở nhà cô sẽ buồn đến phát chán mất. Việc đi học của Jungkook phải để bà Park lo vậy. À, quên nữa. Chưa nói nhỉ. Yoongi và Ami đăng kí kết hôn rồi, chỉ là chưa tổ chức đám cưới thôi. Không phải Yoongi không muốn, mà chính Ami không muốn. Nói phải đợi Inna, rồi sẽ cùng tổ chức đám cưới một ngày luôn. Đó, một năm sau khi Inna bỏ đi, hai người đã đưa nhau đi đăng ký kết hôn, tính đến nay đã 4 năm rồi. Yoongi dường như bây giờ cũng không quá quan trọng chuyện tổ chức hôn lễ nữa. Chỉ cần Ami thích ngày nào, anh sẽ lập tức tiến hành. - Yoongi, anhphảixưng "anh" vớiemchứ? Yoongi lại đang nhìn chằm chằm lên màn hình laptop, vu vơ đáp lời cô. - Emlạisaonữa? - Emkhôngthíchanhxưng "tôi" vớiemnữađâu. - Why? - Emkhôngthích. - Ừm hứm, vậyanhcũngkhôngthích. Ami đứng trước mặt Yoongi dậm dậm chân, gương mặt phụng phịu, không hài lòng với câu trả lời của hắn. - Ứ, emkhôngthíchđâu. - Emtrậttựchút. Tôiđanglàmviệcđấy. - Emghétanh. Yoongi dường như đã quá quen với cái tính hay giận dỗi của Ami rồi. Cũng không lấy gì làm lạ, bình thản, tiế tục gõ bàn phím. Kiểu gì lát nữa cũng chạy đến ôm cổ hắn thôi. Nghĩ vậy nên hắn yên tâm, tập trung vào công việc. Yoonfi ngồi làm việc từ 7h tối. Đến lúc ngẩng đầu lên cũng đã 10r rồi. Vươn vai một cái. Rồi lại cảm thấy lạ. Cô nhóc kia hôm nay không thấy chạy lại ôm hân nhỉ. Hay ngủ rồi? Gập latop lại, Yoongi đi vào phòng. Ngó thấy cô cuộn tròn trong chăn, nghĩ đã ngủ rồi. Cũng không đánh thức. Chỉ nhẹ nhàng bước vào phòng tắm. 15 sau, Yoongi từ trong nhà tắm đi ra. Hắn có thói quen, tắm xong chỉ mặc một chiếc quần ngủ thôi, để thoải mái mà. Rồi vẫn như cũ, hắn trèo lên giường, ôm lấy Ami. Nhíu mày. Sao người Ami lại run thế này? Hắn vội ngồi dậy. - Ami, Ami..... Sao thế? Ngườilạirunnhưvậy? Ami ở trong chăn không nói gì, người vẫn cứ tiế tục run lên. Yoongi có chút bực bội, giật chăn, rồi xoay người cô lại. Hắn cứng người. Người nằm đối diện anh, mặt mũi lại tèm nhem toàn nước thế này. - Sao......saovậy? Hửm? Đừngkhóc. Nói tôi nghe. Đừng nói là cô nhóc này từ lúc giận dỗi bỏ đi, khóc đến bây giờ nhé? Yoongi nhỏ giọng, cố dỗ dành. - Ngoan, khôngkhócnữa. - Anh......emghét.....ghét..... - Làchuyệnlúctối? Ami quay lưng lại, không nhìn mặt Yoongi nữa. Hắn thở dài. Rồi, đấy. Hôm nay là giận thật luôn. Còn không thèm đến ôm hắn nữa luôn. Hắn nhẹ nhàng dịch người, ôm lấy cô từ phía sau. Đặt cằm lên vai cô, thủ thỉ. - Nênmớigiậnrồikhócnhè? - Emkhôngthíchanh. Anhđirađi. - Vạy đi nhé. Đi thậtnhé. - Đi đi. - Đừngcóchạytheogọitôivề. - Không thèm. - Được. Yoongi còn chưa ra hỏi phòng. Ami trên giường đã òa khóc rõ to. - Mẹ, Yoongi......ngườixấu....... Anhấybắtnạtcon, cònnói.....bỏ.....bỏconđinữa. - Cái thằng...... Đượcrồi, ngoan, khôngkhóc. Đểmẹmắng nó một trận. Yoongi cười khổ. Cứ lúc nào giận dỗi là y như rằng, lại gọi điện mách mẹ hắn. Mà nào hắn bỏ đi, là bị cô đuổi đi mà. Lại lững thững đi đến, lấy điện thoại trong tay cô. Chưa kịp nói câu nào. - Lạilàmgìđể con bé khócthươngtâm như vậyhả? Vàingàylạithấy con bégọi. Anhlàmchồngkiểugìthếhả? - Mẹ, bìnhtĩnh. Khôngphảit....... - Anhcònđịnhcãi. Maudỗconbénín đi. Cònđểcongáitôigọichotôilầnnàonữa. Nếukhôngtôi bay vềtróianhlạiđó. - Đượcrồimẹ, conbiếtrồi. Riết rồi không biết ai là con đẻ của hai người nữa. Con đẻ như anh cứ như người thừa trong nhà vậy. Thôi, số phận vậy thì đành chịu thôi. Hải dỗ cô nhóc kia đã. Khóc nhiều mắt sưng húp rồi. - Bà hoàngcủatôi, nínđinào. - Khôngbiếtanh. - Anhyêuem. Yoongi nói thầm vào tai Ami. Đang sụt sịt, bỗng dưng nín hẳn, xoay người lại nhìn hắn. - Anhnóigì? - Tôiyêuem. - Khôngphải.... - Đúngthế mà. - Không..... ????????????Yoongi đỡ trán, đến khổ với cô vợ này thôi. - Anhyêuem. Ngherõchưa? - Chưa....... Hắn phì cười, ôm lấy cô vào lòng. - Anhyêuem. Ami nhoẻn miệng cười. Yoongi với lấy khăn giấy, nhẹ lau mặt cho cô. - Nhìnxem, cógìmàcứkhócnhưvậy? - Tạianh...... - Vâng, tạit.........anh. Ami trèo vào giữa hai chân, áp mặt lên ngực hắn. - Đượcrồi, giờ đi ngủ. - Anhôm..... - Được. Nào, nằmxuống. Lớn rồi mà cứ như đứa trẻ con vậy. Đúng là ông trời cho Ami đến bên hắn để trị hắn đây mà. Thật không thể giận cô được. Thử giận xem? Biết đòn ngay-----------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
