Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói
Chương 38
Editor: demcodon
Tống Lộ nhìn thấy Hứa Ninh bận rộn trước sau lấy lòng bạn gái càng thêm khó chịu, giọng điệu khiêu khích nói: "Có dám thi với tôi một lần không?"
Thạch Khải: "Nhưng tôi không biết leo núi."
Hứa Ninh đứng bên cạnh nhanh nhẹn tiếp lời: "Em không biết cũng không sao, anh rất giỏi. Anh sẽ dạy cho em."
Ánh mắt của cậu sáng rực, bắt đầu sử dụng bộ não, cố gắng suy nghĩ làm sao dạy cách nào hai người có thể tay trong tay và kề sát bên nhau?
Tống Lộ: "..."
Thạch Khải vô tội nhìn về phía Tống Lộ: "Nếu không một mình cô chơi trước đi, anh ấy từ từ dạy tôi?"
Tống Lộ cắn răng, mấy chữ lọt ra từ kẽ răng: "Không sao đâu, tôi cùng leo với hai người."
Sau đó, Tống Lộ bắt đầu hành trình mù mịt của mình.
Sau khi buộc dây và thắt lưng leo núi, Hứa Ninh nghiêm túc nói rằng thiết bị an toàn là rất quan trọng. Người mới học buộc không chặt có thể tiềm ẩn nguy hiểm. Vì vậy cậu là tay già đời tự mình ra trận, giúp Thạch Khải buộc.
Một lát thì vòng tay ôm lấy bạn gái mình cọ một cái. Một lát giả vờ dạy leo lên như thế nào lấy nhân cơ hội sờ tay bạn gái.
Sau khi đeo thiết bị vào, Hứa Ninh thuần khiết nói rằng người mới leo núi có thể gặp nguy hiểm, không bằng để cậu ôm Thạch Khải, dẫn cô đi trải nghiệm cảm giác leo núi. Nếu không thể leo lên, cậu có thể kéo Thạch Khải lên.
Tống Lộ ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, cả người không tốt.
Người mới leo núi rất nguy hiểm. Cho nên mới phải đeo thiết bị an toàn! Người trưởng thành dùng bức tường đá thì khó hơn một chút, nhưng đó mới là khó khăn đối với trẻ em tay mới khi chọn nơi dành cho người lớn!
Cho dù trẻ em leo núi thì ba mẹ của đứa trẻ cũng không căng thẳng đến mức này! Tỉnh lại được chưa?
Một bụng nói móc lại không thể nói ra miệng. Bởi vì nói ra khỏi miệng chính là cổ vũ kiêu ngạo của kẻ địch. Tống Lộ nghẹn đến mức khó chịu.
Thạch Khải lại vừa tức giận vừa buồn cười, liếc nhìn bạn trai của mình: "Không cần, tự em leo là được."
Hứa Ninh rất tiếc nuối. Hắn suy nghĩ lại, vỗ ngực một cái an ủi: "Em cứ yên tâm leo đi. Anh sẽ đi theo sau nhìn em. Mặc kệ xảy ra chuyện gì phía sau đều có anh."
Tống Lộ rốt cuộc nghe không nổi nữa, cũng không muốn nhìn biểu cảm của Thạch Khải. Cô ta đơn giản đeo thiết bị vào tự mình chạy đi leo núi.
Chân đạp lên tảng đá và kẻ hở, Tống Lộ nhanh chóng leo lên.
Một lúc sau, cô ta đã leo đến điểm cao nhất của bức tường đá. Từ trên cao nhìn xa, Tống Lộ cảm thấy dễ chịu hơn một cách khó hiểu. Cô ta đắc ý quay đầu lại nhìn xuống, đang muốn chứng minh năng lực của mình với Thạch Khải thì lại nhìn thấy một cảnh làm cho cô ta muốn hộc máu.
Thạch Khải đạp chân vào khoảng không rồi gã xuống, may là buộc dây leo núi.
Hứa Ninh leo theo phía sau thuận thế buông tay ôm bạn gái một cái, hai người đồng thời chậm rãi rơi xuống đất.
Tống Lộ: "..."
Cô ta cuối cùng hiểu được cô ta chơi chính là trò chơi leo núi. Hai người khác chơi chính là trò chơi yêu đương.
Có phải người ta căn bản không quan tâm đến có leo đến điểm cuối cùng hay không mà chỉ muốn tìm cơ hội để ôm ấp, hôn hít nhau.
Tống Lộ suy nghĩ cẩn thận cảm thấy mình quá tẻ nhạt, một mình diễn độc thoại. Cô ta đơn giản nhẹ buông tay, cũng trở về mặt đất.
--- ---
Trên mặt đất, Thạch Khải đang xụ mặt, tức giận nhìn bạn trai nhà mình: "Đều tại anh."
Người nào đó đi theo phía sau cô vẫn luôn không ngừng nói chuyện, làm hại cô tập trung phần lớn tâm trí vào người nào đó mà không để ý đến dưới chân. Lúc này mới đạp vào khoảng không.
Hứa Ninh cười đến thỏa mãn, gật đầu phụ họa nói: "Nên trách anh, đều tại anh." Bạn gái nói cái gì cũng đúng!
Hắn vừa nói vừa cười vui vẻ, hất gương mặt đẹp trai của mình về phía Thạch Khải.
Thạch Khải rất bất lực. Cô hoàn toàn không có cách nào tức giận với người nào đó.
Tống Lộ trở lại mặt đất nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy hai người thân thiết nữa.
Cô ta cho rằng bản tính của Hứa Ninh như vậy, đối với tất cả người phụ nữ tiếp cận cậu đều không hiểu tình cảm nam nữ. Cô ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng hiện thực nói cho cô ta rằng khi Hứa Ninh nhìn thấy người nào đó thì đôi mắt sẽ toả sáng, không tự chủ nhếch lên mỉm cười.
Thực ra từ lúc mới vừa gặp mặt thì Tống Lộ đã biết rõ. Ánh mắt Hứa Ninh nhìn bạn gái giống như cô ta nhìn Hứa Ninh. Trong ánh mắt có si tình, vui mừng và say đắm. Chỉ là cô ta không muốn hết hy vọng.
Nhưng đến lúc này, cô ta không có cách nào lại tiếp tục lừa gạt mình.
"Thì ra... người này thật sự là bạn gái của anh." Tống Lộ không khỏi biểu lộ vẻ u sầu trong lời nói.
Hứa Ninh kiêu ngạo ưỡn ngực, đắc ý dào dạt nói: "Tôi đã nói không lừa cô mà."
Tống Lộ nhìn trời, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, cố ý nói: "Nhiều cô gái tiếp cận anh như vậy, ai biết người nào là thật, người nào là giả chứ?"
Hứa Ninh sợ hãi, người này tại sao nói bậy bạ trước mặt bạn gái cậu vậy? Cậu nhanh chóng quay đầu lại, cố gắng giải thích mấy câu với Thạch Khải.
Thạch Khải mỉm cười, vỗ đầu của cậu: "Anh không cần nói, em hiểu rõ."
Hứa Ninh bừng tỉnh. Bạn gái nhà cậu biết xem bói. Có phải là sự thật hay không bói một quẻ sẽ biết. Căn bản sẽ không bị lừa!
Hứa Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại tức giận nhìn Tống Lộ, cô ta rốt cuộc muốn rắp tâm gì thế?
Thạch Khải rũ mi xuống.
Tống Lộ nói đúng. A Ninh có gương mặt đẹp, dáng chuẩn, xuất thân từ gia đình giàu có nên quả thật có rất nhiều người vây quanh cậu. Nhưng A Ninh cũng không có nói dối. Bởi vì cậu không thích những người kia nên trước giờ không để ý đến.
Ánh mắt của Hứa Ninh quá 'nóng bỏng'. Tống Lộ không có cách nào giả vờ như không biết, đành phải nhìn cậu và nhấn mạnh "Tôi nói thật, không có lừa anh."
Má nó cô nói thật! Rõ ràng là đang phá hoại.
Nếu không phải đối diện là con gái. Nếu không phải đã gặp qua mấy lần xem như người quen thì Hứa Ninh rất muốn xắn tay áo đánh người.
"Nói giỡn thì làm sao coi là sự thật được." Tiếp theo, Tống Lộ tùy tiện tìm lý do: "Tôi đi ra ngoài một lát."
--- ---
Người đi rồi, Thạch Khải cười khẽ than thở: "Tất cả lời nói quá mức đều là nói giỡn, người xem là thật ngược lại sẽ bị cho rằng quá tích cực."
Hứa Ninh cũng rất khó chịu, nói thầm: "Chúng ta lập tức rời đi, không dẫn theo cô ta chơi."
Thạch Khải nhíu mày, hơi ngạc nhiên và bất ngờ: "Anh cũng nhìn ra rồi hả?" Hiếm khi thấy cơ trí như vậy.
"Không phải là ghen tị sao? Cho rằng có thể giấu được ai chứ?" Hứa Ninh hừ nhẹ, xem thường.
"Thôi, nói thế nào cũng là cô gái. Cho cô ta chút thể diện, đừng nói toạc ra, tùy tiện tìm lý do nào đó rời đi là được rồi." Thạch Khải suy nghĩ, dù sao A Ninh là người đối phương thật lòng yêu thích. Nếu như quan tâm người ta nói khó nghe sẽ đặc biệt tổn thương người.
Lúc còn trẻ, có cô gái nào không mơ mộng viển vông đâu? Đương nhiên, trong đây không bao gồm cô.
"Cô gái thì thế nào? Cô gái thì có thể bởi vì mình là chó độc thân nên ghen tị người khác yêu đương thật hạnh phúc? Cho nên cố ý phá hư sao?" Hứa Ninh bất mãn, nói thì thầm một hồi lâu. Cuối cùng cố hết sức bày tỏ: "Anh nghe lời em, tìm lý do rời đi. Sau này không bao giờ trả lời cô ta nữa."
"..." Mặt Thạch Khải không cảm xúc, nghĩ thầm: không, A Ninh vẫn ngốc nghếch trước sau như một.
Nghĩ đến việc đối phương mê đắm yêu thích đối tượng nhưng căn bản không hiểu được, thực ra cũng rất khổ.
Thạch Khải liếc nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của A Ninh không khỏi mỉm cười. Bạn trai bị trêu chọc còn tức giận hơn cả bạn gái bị coi như tình địch. Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên gặp phải.
"Không chơi nữa sao? Lát nữa trực tiếp đưa em về nhà à?" Thạch Khải cố ý chọc cậu.
Lập tức, chuông cảnh báo trong lòng Hứa Ninh vang lên dữ dội, vô cùng lo lắng.
Cậu trịnh trọng nói: "Hiếm khi gặp được một lần, sao có thể trực tiếp về nhà chứ? Chúng ta đi chỗ khác chơi tiếp đi."
Cho dù qua đêm ở bên ngoài cũng không thành vấn đề!
--- ---
Trong lúc nói giỡn, Tống Lộ đã trở lại.
Cô ta vừa muốn nói gì thì Hứa Ninh đã nói trước: "Có chuyện đột xuất, chúng tôi phải đi trước."
Vì thế, Tống Lộ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thực ra cô ta cũng cảm thấy xấu hổ muốn rời đi, không nghĩ tới bị cướp lời thoại.
Nhìn Thạch Khải, vẻ mặt của Tống Lộ càng trở nên phức tạp. Cô ta đương nhiên biết những lời nói và việc làm của mình không được hoan nghênh như thế nào. Cô thậm chí hy vọng Hứa Ninh nói ra điều gì đó khó nghe và lộ ra ánh mắt chán ghét. Như vậy cô ta có thể tự nói với bản thân rằng Hứa Ninh là tên cặn bã.
Lúc còn trẻ, ai chưa từng yêu mấy tên cặn bã chứ? Cô ta có thể không chút lưu luyến hoàn toàn cắt đứt những mơ mộng viển vông.
Nhưng cô ta không ngờ chính là Hứa Ninh đã cho cô ta bậc thang xuống, giả vờ không biết gì, không xé rách mặt chút nào.
Dựa vào EQ của người nào đó hoàn toàn không biết được tâm tư của cô ta, càng không thể biểu hiện chu đáo như thế. Cô ta chỉ có thể suy đoán, tất cả mọi thứ đều bởi vì có Thạch Khải bày mưu tính kế.
Tống Lộ đột nhiên mỉm cười.
Cô ta nhìn Hứa Ninh, vui lòng chịu thua: "Bạn gái của anh thật sự rất dịu dàng." Ngay cả cô ta cũng không nhịn được mềm lòng.
Khóe miệng của Hứa Ninh lập tức cong lên, không chút nào rụt rè nói tiếp: "Đó là đương nhiên!"
Tất cả những từ khen ngợi đều dùng trên người bạn gái mình cũng không quá đáng! Nó thật tuyệt!
Hứa Ninh khen ngợi bạn gái không biết xấu hổ, sắc mặt như bình thường. Thạch Khải nghe không nổi nữa mặt hơi đỏ, đẩy Hứa Ninh một cái thúc giục: "Đi thôi!"
Thạch Khải dẫn đầu đi trước, Hứa Ninh lập tức vui sướng đi theo.
Tống Lộ ở tại chỗ cười tự giễu, thì thầm nói: "Mình rốt cuộc đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Quả thực là ngốc nghếch."
* * *
Ra khỏi câu lạc bộ, Thạch Khải dừng bước chân lại. Sau khi Hứa Ninh đuổi tới, cô hỏi: "Tiếp theo đi đâu?"
Hứa Ninh sửng sỡ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thạch Khải mỉm cười: "Trước đó anh không phải nói muốn dẫn em đi chơi sao? Đúng lúc gần đây em vẫn luôn bận rộn không có thời gian đến tìm anh. Hay là hôm nay đi?"
Vốn định thừa dịp chuyện làm ăn tốt, kiếm thêm chút tiền, ai biết ngày càng bận rộn làm cho mình không thể thoát thân được.
Thạch Khải có một loại linh cảm rằng tình hình sau này sẽ còn nghiêm trọng hơn, không bằng nhân lúc còn sớm mà chơi.
Hứa Ninh rất vui vẻ, vội vã trả lời: "Không thành vấn đề, anh đã tìm được chỗ tốt rồi. Anh đi lái xe."
Quán nào nấu chảo sắt ngon nhất, quán nào có đồ nướng tự chọn đầy đủ nhất, quán nào có môi trường yên tĩnh nhất. Thậm chí khách sạn nào có giường lớn nhất và ngủ thoải mái nhất, cậu đã làm bài tập từ trước rồi!
Hứa Ninh lén lút nghĩ: lỡ như chơi mệt rồi cần chỗ nghỉ ngơi thì sao? Lỡ như thì sao?
Nghĩ đến lỡ như như vậy, cậu lập tức kích động đến mức không kềm chế được.
Nhưng mà đã chuẩn bị hết mọi thứ không có phát huy được tác dụng. Bởi vì trên đường lái xe đến nhà hàng, cậu nhận được một cú điện thoại.
Lúc Hứa Ninh nhận được điện thoại lòng tràn đầy cho rằng Chu Tử Uyên đang ở nhà dưỡng bệnh, nhớ đến tình bạn cách mạng từng ăn chơi trác táng của bọn họ mà đặc biệt gọi điện thoại liên lạc tình cảm.
Khi mở loa ngoài ra, giọng Chu Tử Uyên hấp tấp bộp chộp truyền ra: "Nè, gần đây bạn gái của cậu có rảnh không? Tớ muốn tìm cô ấy cứu mạng, rất gấp!"
Mặt Hứa Ninh không cảm xúc, suy nghĩ một vấn đề. Bây giờ trở lời câu ‘Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không có người bắt máy. Xin gọi lại sau. Sory, the number....’ còn kịp hay không?
Tống Lộ nhìn thấy Hứa Ninh bận rộn trước sau lấy lòng bạn gái càng thêm khó chịu, giọng điệu khiêu khích nói: "Có dám thi với tôi một lần không?"
Thạch Khải: "Nhưng tôi không biết leo núi."
Hứa Ninh đứng bên cạnh nhanh nhẹn tiếp lời: "Em không biết cũng không sao, anh rất giỏi. Anh sẽ dạy cho em."
Ánh mắt của cậu sáng rực, bắt đầu sử dụng bộ não, cố gắng suy nghĩ làm sao dạy cách nào hai người có thể tay trong tay và kề sát bên nhau?
Tống Lộ: "..."
Thạch Khải vô tội nhìn về phía Tống Lộ: "Nếu không một mình cô chơi trước đi, anh ấy từ từ dạy tôi?"
Tống Lộ cắn răng, mấy chữ lọt ra từ kẽ răng: "Không sao đâu, tôi cùng leo với hai người."
Sau đó, Tống Lộ bắt đầu hành trình mù mịt của mình.
Sau khi buộc dây và thắt lưng leo núi, Hứa Ninh nghiêm túc nói rằng thiết bị an toàn là rất quan trọng. Người mới học buộc không chặt có thể tiềm ẩn nguy hiểm. Vì vậy cậu là tay già đời tự mình ra trận, giúp Thạch Khải buộc.
Một lát thì vòng tay ôm lấy bạn gái mình cọ một cái. Một lát giả vờ dạy leo lên như thế nào lấy nhân cơ hội sờ tay bạn gái.
Sau khi đeo thiết bị vào, Hứa Ninh thuần khiết nói rằng người mới leo núi có thể gặp nguy hiểm, không bằng để cậu ôm Thạch Khải, dẫn cô đi trải nghiệm cảm giác leo núi. Nếu không thể leo lên, cậu có thể kéo Thạch Khải lên.
Tống Lộ ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, cả người không tốt.
Người mới leo núi rất nguy hiểm. Cho nên mới phải đeo thiết bị an toàn! Người trưởng thành dùng bức tường đá thì khó hơn một chút, nhưng đó mới là khó khăn đối với trẻ em tay mới khi chọn nơi dành cho người lớn!
Cho dù trẻ em leo núi thì ba mẹ của đứa trẻ cũng không căng thẳng đến mức này! Tỉnh lại được chưa?
Một bụng nói móc lại không thể nói ra miệng. Bởi vì nói ra khỏi miệng chính là cổ vũ kiêu ngạo của kẻ địch. Tống Lộ nghẹn đến mức khó chịu.
Thạch Khải lại vừa tức giận vừa buồn cười, liếc nhìn bạn trai của mình: "Không cần, tự em leo là được."
Hứa Ninh rất tiếc nuối. Hắn suy nghĩ lại, vỗ ngực một cái an ủi: "Em cứ yên tâm leo đi. Anh sẽ đi theo sau nhìn em. Mặc kệ xảy ra chuyện gì phía sau đều có anh."
Tống Lộ rốt cuộc nghe không nổi nữa, cũng không muốn nhìn biểu cảm của Thạch Khải. Cô ta đơn giản đeo thiết bị vào tự mình chạy đi leo núi.
Chân đạp lên tảng đá và kẻ hở, Tống Lộ nhanh chóng leo lên.
Một lúc sau, cô ta đã leo đến điểm cao nhất của bức tường đá. Từ trên cao nhìn xa, Tống Lộ cảm thấy dễ chịu hơn một cách khó hiểu. Cô ta đắc ý quay đầu lại nhìn xuống, đang muốn chứng minh năng lực của mình với Thạch Khải thì lại nhìn thấy một cảnh làm cho cô ta muốn hộc máu.
Thạch Khải đạp chân vào khoảng không rồi gã xuống, may là buộc dây leo núi.
Hứa Ninh leo theo phía sau thuận thế buông tay ôm bạn gái một cái, hai người đồng thời chậm rãi rơi xuống đất.
Tống Lộ: "..."
Cô ta cuối cùng hiểu được cô ta chơi chính là trò chơi leo núi. Hai người khác chơi chính là trò chơi yêu đương.
Có phải người ta căn bản không quan tâm đến có leo đến điểm cuối cùng hay không mà chỉ muốn tìm cơ hội để ôm ấp, hôn hít nhau.
Tống Lộ suy nghĩ cẩn thận cảm thấy mình quá tẻ nhạt, một mình diễn độc thoại. Cô ta đơn giản nhẹ buông tay, cũng trở về mặt đất.
--- ---
Trên mặt đất, Thạch Khải đang xụ mặt, tức giận nhìn bạn trai nhà mình: "Đều tại anh."
Người nào đó đi theo phía sau cô vẫn luôn không ngừng nói chuyện, làm hại cô tập trung phần lớn tâm trí vào người nào đó mà không để ý đến dưới chân. Lúc này mới đạp vào khoảng không.
Hứa Ninh cười đến thỏa mãn, gật đầu phụ họa nói: "Nên trách anh, đều tại anh." Bạn gái nói cái gì cũng đúng!
Hắn vừa nói vừa cười vui vẻ, hất gương mặt đẹp trai của mình về phía Thạch Khải.
Thạch Khải rất bất lực. Cô hoàn toàn không có cách nào tức giận với người nào đó.
Tống Lộ trở lại mặt đất nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy hai người thân thiết nữa.
Cô ta cho rằng bản tính của Hứa Ninh như vậy, đối với tất cả người phụ nữ tiếp cận cậu đều không hiểu tình cảm nam nữ. Cô ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng hiện thực nói cho cô ta rằng khi Hứa Ninh nhìn thấy người nào đó thì đôi mắt sẽ toả sáng, không tự chủ nhếch lên mỉm cười.
Thực ra từ lúc mới vừa gặp mặt thì Tống Lộ đã biết rõ. Ánh mắt Hứa Ninh nhìn bạn gái giống như cô ta nhìn Hứa Ninh. Trong ánh mắt có si tình, vui mừng và say đắm. Chỉ là cô ta không muốn hết hy vọng.
Nhưng đến lúc này, cô ta không có cách nào lại tiếp tục lừa gạt mình.
"Thì ra... người này thật sự là bạn gái của anh." Tống Lộ không khỏi biểu lộ vẻ u sầu trong lời nói.
Hứa Ninh kiêu ngạo ưỡn ngực, đắc ý dào dạt nói: "Tôi đã nói không lừa cô mà."
Tống Lộ nhìn trời, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, cố ý nói: "Nhiều cô gái tiếp cận anh như vậy, ai biết người nào là thật, người nào là giả chứ?"
Hứa Ninh sợ hãi, người này tại sao nói bậy bạ trước mặt bạn gái cậu vậy? Cậu nhanh chóng quay đầu lại, cố gắng giải thích mấy câu với Thạch Khải.
Thạch Khải mỉm cười, vỗ đầu của cậu: "Anh không cần nói, em hiểu rõ."
Hứa Ninh bừng tỉnh. Bạn gái nhà cậu biết xem bói. Có phải là sự thật hay không bói một quẻ sẽ biết. Căn bản sẽ không bị lừa!
Hứa Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại tức giận nhìn Tống Lộ, cô ta rốt cuộc muốn rắp tâm gì thế?
Thạch Khải rũ mi xuống.
Tống Lộ nói đúng. A Ninh có gương mặt đẹp, dáng chuẩn, xuất thân từ gia đình giàu có nên quả thật có rất nhiều người vây quanh cậu. Nhưng A Ninh cũng không có nói dối. Bởi vì cậu không thích những người kia nên trước giờ không để ý đến.
Ánh mắt của Hứa Ninh quá 'nóng bỏng'. Tống Lộ không có cách nào giả vờ như không biết, đành phải nhìn cậu và nhấn mạnh "Tôi nói thật, không có lừa anh."
Má nó cô nói thật! Rõ ràng là đang phá hoại.
Nếu không phải đối diện là con gái. Nếu không phải đã gặp qua mấy lần xem như người quen thì Hứa Ninh rất muốn xắn tay áo đánh người.
"Nói giỡn thì làm sao coi là sự thật được." Tiếp theo, Tống Lộ tùy tiện tìm lý do: "Tôi đi ra ngoài một lát."
--- ---
Người đi rồi, Thạch Khải cười khẽ than thở: "Tất cả lời nói quá mức đều là nói giỡn, người xem là thật ngược lại sẽ bị cho rằng quá tích cực."
Hứa Ninh cũng rất khó chịu, nói thầm: "Chúng ta lập tức rời đi, không dẫn theo cô ta chơi."
Thạch Khải nhíu mày, hơi ngạc nhiên và bất ngờ: "Anh cũng nhìn ra rồi hả?" Hiếm khi thấy cơ trí như vậy.
"Không phải là ghen tị sao? Cho rằng có thể giấu được ai chứ?" Hứa Ninh hừ nhẹ, xem thường.
"Thôi, nói thế nào cũng là cô gái. Cho cô ta chút thể diện, đừng nói toạc ra, tùy tiện tìm lý do nào đó rời đi là được rồi." Thạch Khải suy nghĩ, dù sao A Ninh là người đối phương thật lòng yêu thích. Nếu như quan tâm người ta nói khó nghe sẽ đặc biệt tổn thương người.
Lúc còn trẻ, có cô gái nào không mơ mộng viển vông đâu? Đương nhiên, trong đây không bao gồm cô.
"Cô gái thì thế nào? Cô gái thì có thể bởi vì mình là chó độc thân nên ghen tị người khác yêu đương thật hạnh phúc? Cho nên cố ý phá hư sao?" Hứa Ninh bất mãn, nói thì thầm một hồi lâu. Cuối cùng cố hết sức bày tỏ: "Anh nghe lời em, tìm lý do rời đi. Sau này không bao giờ trả lời cô ta nữa."
"..." Mặt Thạch Khải không cảm xúc, nghĩ thầm: không, A Ninh vẫn ngốc nghếch trước sau như một.
Nghĩ đến việc đối phương mê đắm yêu thích đối tượng nhưng căn bản không hiểu được, thực ra cũng rất khổ.
Thạch Khải liếc nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của A Ninh không khỏi mỉm cười. Bạn trai bị trêu chọc còn tức giận hơn cả bạn gái bị coi như tình địch. Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên gặp phải.
"Không chơi nữa sao? Lát nữa trực tiếp đưa em về nhà à?" Thạch Khải cố ý chọc cậu.
Lập tức, chuông cảnh báo trong lòng Hứa Ninh vang lên dữ dội, vô cùng lo lắng.
Cậu trịnh trọng nói: "Hiếm khi gặp được một lần, sao có thể trực tiếp về nhà chứ? Chúng ta đi chỗ khác chơi tiếp đi."
Cho dù qua đêm ở bên ngoài cũng không thành vấn đề!
--- ---
Trong lúc nói giỡn, Tống Lộ đã trở lại.
Cô ta vừa muốn nói gì thì Hứa Ninh đã nói trước: "Có chuyện đột xuất, chúng tôi phải đi trước."
Vì thế, Tống Lộ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thực ra cô ta cũng cảm thấy xấu hổ muốn rời đi, không nghĩ tới bị cướp lời thoại.
Nhìn Thạch Khải, vẻ mặt của Tống Lộ càng trở nên phức tạp. Cô ta đương nhiên biết những lời nói và việc làm của mình không được hoan nghênh như thế nào. Cô thậm chí hy vọng Hứa Ninh nói ra điều gì đó khó nghe và lộ ra ánh mắt chán ghét. Như vậy cô ta có thể tự nói với bản thân rằng Hứa Ninh là tên cặn bã.
Lúc còn trẻ, ai chưa từng yêu mấy tên cặn bã chứ? Cô ta có thể không chút lưu luyến hoàn toàn cắt đứt những mơ mộng viển vông.
Nhưng cô ta không ngờ chính là Hứa Ninh đã cho cô ta bậc thang xuống, giả vờ không biết gì, không xé rách mặt chút nào.
Dựa vào EQ của người nào đó hoàn toàn không biết được tâm tư của cô ta, càng không thể biểu hiện chu đáo như thế. Cô ta chỉ có thể suy đoán, tất cả mọi thứ đều bởi vì có Thạch Khải bày mưu tính kế.
Tống Lộ đột nhiên mỉm cười.
Cô ta nhìn Hứa Ninh, vui lòng chịu thua: "Bạn gái của anh thật sự rất dịu dàng." Ngay cả cô ta cũng không nhịn được mềm lòng.
Khóe miệng của Hứa Ninh lập tức cong lên, không chút nào rụt rè nói tiếp: "Đó là đương nhiên!"
Tất cả những từ khen ngợi đều dùng trên người bạn gái mình cũng không quá đáng! Nó thật tuyệt!
Hứa Ninh khen ngợi bạn gái không biết xấu hổ, sắc mặt như bình thường. Thạch Khải nghe không nổi nữa mặt hơi đỏ, đẩy Hứa Ninh một cái thúc giục: "Đi thôi!"
Thạch Khải dẫn đầu đi trước, Hứa Ninh lập tức vui sướng đi theo.
Tống Lộ ở tại chỗ cười tự giễu, thì thầm nói: "Mình rốt cuộc đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Quả thực là ngốc nghếch."
* * *
Ra khỏi câu lạc bộ, Thạch Khải dừng bước chân lại. Sau khi Hứa Ninh đuổi tới, cô hỏi: "Tiếp theo đi đâu?"
Hứa Ninh sửng sỡ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thạch Khải mỉm cười: "Trước đó anh không phải nói muốn dẫn em đi chơi sao? Đúng lúc gần đây em vẫn luôn bận rộn không có thời gian đến tìm anh. Hay là hôm nay đi?"
Vốn định thừa dịp chuyện làm ăn tốt, kiếm thêm chút tiền, ai biết ngày càng bận rộn làm cho mình không thể thoát thân được.
Thạch Khải có một loại linh cảm rằng tình hình sau này sẽ còn nghiêm trọng hơn, không bằng nhân lúc còn sớm mà chơi.
Hứa Ninh rất vui vẻ, vội vã trả lời: "Không thành vấn đề, anh đã tìm được chỗ tốt rồi. Anh đi lái xe."
Quán nào nấu chảo sắt ngon nhất, quán nào có đồ nướng tự chọn đầy đủ nhất, quán nào có môi trường yên tĩnh nhất. Thậm chí khách sạn nào có giường lớn nhất và ngủ thoải mái nhất, cậu đã làm bài tập từ trước rồi!
Hứa Ninh lén lút nghĩ: lỡ như chơi mệt rồi cần chỗ nghỉ ngơi thì sao? Lỡ như thì sao?
Nghĩ đến lỡ như như vậy, cậu lập tức kích động đến mức không kềm chế được.
Nhưng mà đã chuẩn bị hết mọi thứ không có phát huy được tác dụng. Bởi vì trên đường lái xe đến nhà hàng, cậu nhận được một cú điện thoại.
Lúc Hứa Ninh nhận được điện thoại lòng tràn đầy cho rằng Chu Tử Uyên đang ở nhà dưỡng bệnh, nhớ đến tình bạn cách mạng từng ăn chơi trác táng của bọn họ mà đặc biệt gọi điện thoại liên lạc tình cảm.
Khi mở loa ngoài ra, giọng Chu Tử Uyên hấp tấp bộp chộp truyền ra: "Nè, gần đây bạn gái của cậu có rảnh không? Tớ muốn tìm cô ấy cứu mạng, rất gấp!"
Mặt Hứa Ninh không cảm xúc, suy nghĩ một vấn đề. Bây giờ trở lời câu ‘Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không có người bắt máy. Xin gọi lại sau. Sory, the number....’ còn kịp hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương