Liên Thủ Với Con Gái Trừng Phạt Người Chồng Cặn Bã
Chương 8
Trong phòng học vang lên tiếng Tư Kiều mạnh mẽ rõ ràng, giọng điệu tràn ngập trào phúng.
Tôi đã xem bài văn Tư Kiều viết, biết tất cả những gì con bé nói đoạn sau đều là phát huy tại hiện trường.
Lương Nhân Lễ nghe mà mặt đỏ rần.
Không biết là tức giận hay xấu hổ.
Đỗ Hân Hinh sau lưng có khi đã hối hận vì ở lại nơi này rồi.
Bị châm chọc thành con côn trùng mập mạp thăm dò cái này đến cái khác, nhưng lại không dám nổi giận.
Không tức giận đến mức hộc m.á.u thì không sao.
Khi Tư Kiều chậm rãi nói xong.
Cả lớp bộc phát ra tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Tiếng ca ngợi liên tiếp vang lên.
Giống như tất cả mọi người đang ăn mừng Tư Kiều đánh thắng một trận.
Cô bé cũng ngước cằm vì vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, vô cùng khiêu khích nhìn qua Lương Nhân Lễ và Đỗ Hân Hinh.
Có phụ huynh hòa đồng trực tiếp đứng dậy, bội phục cúi đầu xuống đất: "Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối không dám tin đây là trình độ của một đứa trẻ lớp 3. Tư tưởng rất cao, tính châm biếm xã hội rất mạnh!"
Tư Kiều cầm tờ giấy viết văn trong tay, cười với tôi lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
"Là do mẹ cháu dạy tốt, mẹ giảng rất nhiều đạo lý cho cháu, bỏ ra rất nhiều vì chuyện học tập của cháu."
Ngay sau đó ra vẻ tiếc nuối nói thêm.
"Còn nữa, có lẽ do từ nhỏ cháu đã không có ba cho nên trưởng thành sớm hơn các bạn khác một chút."
....
Các phụ huynh nghe vậy thì đều thấy đồng tình.
Lương Nhân Lễ nghe thấy lời này, lập tức đứng lên.
Anh ta thực sự không chịu được chuyện con gái nói mình đã c.h.ế.t trước mặt mọi người.
"Tư Kiều!"
Lúc này, chủ nhiệm lớp đi tới, khó hiểu hỏi Lương Nhân Lễ: "Ba Diệu Tổ, anh có lời muốn nói sao?"
Xưng hô này khiến Lương Nhân Lễ lập tức tỉnh táo lại.
Tôi thấy anh ta tức giận đến mức sắp phải uống thuốc trợ tim, nhưng lại chỉ có thể nuốt cơn giận này vào.
Chủ nhiệm lớp nói: "Các vị phụ huynh, trong ngăn bàn của mọi người có một bức thư mà bọn trẻ viết cho mọi người."
Trong tiếng reo vui mừng của mọi người, Lương Nhân Lễ cũng không quá mong chờ mò vào ngăn bàn của Lương Diệu Tổ.
Mà tôi thì mở phong thư của Tư Kiều ra.
Phía trên có rất nhiều lời cảm ơn, khiến trái tim người đọc ấm áp.
Trong tay Lương Nhân Lễ là thư của Diệu Tổ.
Phía trên chỉ viết một hàng chữ: "Ba, con yêu ba, con muốn ăn Hamburger."
Tôi đã xem bài văn Tư Kiều viết, biết tất cả những gì con bé nói đoạn sau đều là phát huy tại hiện trường.
Lương Nhân Lễ nghe mà mặt đỏ rần.
Không biết là tức giận hay xấu hổ.
Đỗ Hân Hinh sau lưng có khi đã hối hận vì ở lại nơi này rồi.
Bị châm chọc thành con côn trùng mập mạp thăm dò cái này đến cái khác, nhưng lại không dám nổi giận.
Không tức giận đến mức hộc m.á.u thì không sao.
Khi Tư Kiều chậm rãi nói xong.
Cả lớp bộc phát ra tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Tiếng ca ngợi liên tiếp vang lên.
Giống như tất cả mọi người đang ăn mừng Tư Kiều đánh thắng một trận.
Cô bé cũng ngước cằm vì vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, vô cùng khiêu khích nhìn qua Lương Nhân Lễ và Đỗ Hân Hinh.
Có phụ huynh hòa đồng trực tiếp đứng dậy, bội phục cúi đầu xuống đất: "Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối không dám tin đây là trình độ của một đứa trẻ lớp 3. Tư tưởng rất cao, tính châm biếm xã hội rất mạnh!"
Tư Kiều cầm tờ giấy viết văn trong tay, cười với tôi lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
"Là do mẹ cháu dạy tốt, mẹ giảng rất nhiều đạo lý cho cháu, bỏ ra rất nhiều vì chuyện học tập của cháu."
Ngay sau đó ra vẻ tiếc nuối nói thêm.
"Còn nữa, có lẽ do từ nhỏ cháu đã không có ba cho nên trưởng thành sớm hơn các bạn khác một chút."
....
Các phụ huynh nghe vậy thì đều thấy đồng tình.
Lương Nhân Lễ nghe thấy lời này, lập tức đứng lên.
Anh ta thực sự không chịu được chuyện con gái nói mình đã c.h.ế.t trước mặt mọi người.
"Tư Kiều!"
Lúc này, chủ nhiệm lớp đi tới, khó hiểu hỏi Lương Nhân Lễ: "Ba Diệu Tổ, anh có lời muốn nói sao?"
Xưng hô này khiến Lương Nhân Lễ lập tức tỉnh táo lại.
Tôi thấy anh ta tức giận đến mức sắp phải uống thuốc trợ tim, nhưng lại chỉ có thể nuốt cơn giận này vào.
Chủ nhiệm lớp nói: "Các vị phụ huynh, trong ngăn bàn của mọi người có một bức thư mà bọn trẻ viết cho mọi người."
Trong tiếng reo vui mừng của mọi người, Lương Nhân Lễ cũng không quá mong chờ mò vào ngăn bàn của Lương Diệu Tổ.
Mà tôi thì mở phong thư của Tư Kiều ra.
Phía trên có rất nhiều lời cảm ơn, khiến trái tim người đọc ấm áp.
Trong tay Lương Nhân Lễ là thư của Diệu Tổ.
Phía trên chỉ viết một hàng chữ: "Ba, con yêu ba, con muốn ăn Hamburger."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương