Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm
Chương 15: Khẳng định chủ quyền, chủ nhân của phủ Sở thân Vương
Một buổi sáng đẹp trời, tôi thức dậy với ánh nắng đã dần hé lộ, không khí vẫn còn lành lạnh vì còn là mùa đông, hai má tôi lúc nào cũng ửng đỏ do thời tiết hiện tại, bước đi trên con đường dẫn đến hoa viên của phủ, tôi cần hái một ít hoa, phơi khô để ngâm trà uống, đến khúc cua để quẹo qua vườn hoa thì tôi chợt khựng lại, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, liền nép vào thành gỗ gần bên, lặng lẽ quan sát.
Ở vườn hoa viên là hai người đang đứng yên, một trai một gái, chàng trai là Sở Minh Quân, còn cô gái…là Diệp Thanh Hư, vài ngài trước nàng ta vào phủ, tôi cũng chả biết giao việc gì, cứ bảo nàng ta chọn việc mình giỏi nhất, cuối cùng lại chọn kè kè kế bên Sở Minh Quân, chăm trà rót nước. Diệp Thanh Hư đang xoa xoa chiếc khăn trong tay, rồi lại nhìn Sở Minh Quân, ngại ngùng cất lời:
- Chàng thật sự không thắc việc thần thiếp đã đi đâu trong mấy năm qua sao? Năm đó khi chàng rời đi, thần thiếp cũng không đành lòng nỡ xa chàng, sợ chàng gặp điều bất trắc, liền không ngại gian khổ, lén đến thành Tây Bắc, chỉ để có thể ở bên chàng thôi đấy!!!
Vừa nói, nàng ta vừa cầm khăn tay lên để lau nước mắt, sắp có màn hoa lê đái vũ, người khóc người thương rồi, tôi căng mắt ra nhìn, tập trung để nghe lén. Còn Sở Minh Quân thì quay lưng về phía nàng ta, lạnh lùng đáp lời:
- Cô nên chú ý cách xưng hô sao cho đúng đi! Bản thân ta cũng đã có phu nhân của mình rồi. Lúc đó, ta đã mong cô có thể từ bỏ mối tình cảm này, kiếm cho mình một phu quân và sống thật hạnh phúc!
- Đối với thần thiếp, được ở bên chàng là điều hạnh phúc nhất cuộc đời này, chàng không biết thần thiếp đã gặp phải nhiều chuyện bất trắc ngoài đó, khó khăn lắm mới có thể quay về, chỉ cần có thể được gặp lại chàng, thần thiếp không cần danh phận nào cả, chỉ cần mỗi ngày được hầu hạ, chăm sóc chàng là thần thiếp đã mãn nguyện rồi!
Đối mặt với khuôn mặt khóc nức nở cùng với giọng nói nỉ non, Sở Minh Quân một chữ cũng không động, chỉ buông một câu “Tùy cô, ta không quan tâm”, rồi quay người rời đi, bỏ lại Diệp Thanh Hư đang đứng đó khóc như mưa, tôi nhìn một cảnh này, chỉ biết tặc lưỡi, đứng ngoài trời khóc như vầy, không cảm thấy lạnh sao, quay đầu tính trở về phòng, liền giật mình khi thấy Sở Minh Quân đang đứng lù lù phía sau lưng.
“ Tên này là ma sao? Mới vừa ở bên đó, thoắt cái đã hiện ra sau lưng mình rồi?’’, đó là câu hỏi trong lòng tôi, đã bị tôi nhìn trộm hết toàn bộ cảnh tỏ tình ban nãy, Sở Minh Quân nhìn tôi, rồi cất lời:
- Nàng nhìn đủ chưa? Phu quân của nàng bị người khác chuẩn bị cướp lấy, không phải một người vợ như nàng phải chạy đến ngăn cản sao?
- Sao em có thể ngăn cản được một cô gái đang hừng hực tình yêu như thế được? Lỡ như cô ấy ghét em rồi sao? Với em cũng chỉ là chính thất của ngài, nếu ngài ưng ai thì em có quyền cản được chắc?
Tôi chu mỏ giảo biện, Sở Minh Quân cũng đã quá quen với việc nói một câu đáp lại một câu của tôi, liền nhanh chóng bỏ cuộc, véo vào cặp má đang ửng đỏ của tôi, giận dỗi mà bỏ đi. Tôi cũng thấy kì lạ, người vừa từ chối tình cảm của người ta là hắn,lại tự dưng giận dỗi với mình, không biết là ăn nhầm cái gì rồi. Một bên má của tôi đỏ lừ, xoa xoa cái má, quay trở về phòng định bụng sẽ nhiều chuyện với Minh Ca.
Vừa cầm cái bánh mochi dẻo hạnh nhân lên, tôi vừa hỏi Minh Ca:
- Minh Ca à, có phải em đã nghe nhầm tin đồn về Sở Minh Quân rồi không? Ban nãy ta đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng có vẻ tình cảm của họ không xuất phát từ hai phía thì phải?
Minh Ca ngồi kế bên tôi, vừa châm trà cho tôi vừa đáp lại:
- Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không thể nào biết chính xác được, nhưng mà tiểu thư à, không phải như vậy càng tốt sao, người là vợ của ngài Sở thân Vương, ngài ấy không có tình cảm với người con gái khác, đáng lẽ tiểu thư phải vui mừng chứ!!!
“Vui mừng sao?”, lúc trước tôi chỉ nghĩ đến việc nếu Sở Minh Quân cưới người khác, sẽ đá tôi ra khỏi phủ, nhưng đến hiện tại, tôi lại nghĩ đến việc hắn thích người khác thì sao chứ, tôi là người được Hoàng đế ban hôn, cưới gả đàng hoàng, là người quản lí cả phủ này, cứ nơm nớp lo chuyện tình cảm như vậy, chẳng có ích lợi gì cả. Nếu vậy, tôi cần phải là người nắm quyền chủ động, để không ai có thể chạm đến tôi.
Đến tối, sau khi đọc vài quyển truyện dân gian mà Minh Ca lén mua từ bên ngoài, tôi rời khỏi ghế, tổi tắt nến, chuẩn bị lên giường ngủ. Nằm trên giường đắp chăn sẵn sàng tiến vào giấc mơ, thì cửa phòng bỗng mở ra, một người khoác áo choàng lông màu đen bước vào, dùng tay phủi phủi vài vết tuyết còn động lên vai, sau đó tiến đến giường tôi.
Tôi giật mình ngồi phắt dậy, vơ lấy thân đèn ở gần, chĩa thẳng vào người đó, làm động tác phòng thủ. Chỉ thấy người đó dừng lại bên bàn, sau đó chậm rãi đốt nến, từ ánh nến lập lòe rồi từ từ sáng lên, tôi mới hướng đầu lên phía trước, nhìn khuôn mặt người đó, trong đầu xuất hiện vài câu hỏi, liền lên tiếng chất vấn:
- Sau đêm hôm ngài lại đến đây? Có chuyện gì xảy ra sao? Sau này ngài cho người thông báo trước, đỡ làm em tưởng là mình gặp thích khách!!!
Định lại tinh thần, tôi để thân đèn về lại chỗ cũ, Sở Minh Quân giọng hơi khàn khàn, có vẻ như đã đi ra ngoài khá lâu nên bị lạnh, nói với tôi:
- Có vẻ nàng không chào đón ta lắm nhỉ? Nếu như ta nói, ta đến đây đêm nay để ngủ với nàng thì sao?
Lời vừa dứt, tôi nghẹn họng suýt bị sặc, liền ho khụ khụ vài tiếng, tôi nhìn Sở Minh Quân đầy khó hiểu.
- Hôm nay ngài lại uống nhầm thuốc gì vậy, ban sáng thì tự dưng giận dỗi bỏ đi, bây giờ lại đến phòng nói nhăng nói cuội.
Sở Minh Quân không bất ngờ với thái độ của tôi, chỉ ngồi xuống ghế, sau đó nói nhỏ, đủ chỉ để hai người có thể nghe:
- Về chuyện này, Diệp Thanh Hư là người mới đến phủ, nếu thấy ta và nàng ngủ riêng, sẽ thấy nghi ngờ, mà báo lại với Đại Hoàng tử, như thế không hay lắm. Nên ta mới nghĩ đến cách này, tạm thời ta sẽ ngủ ở đây một thời gian.
Tôi nghe hắn như vậy cũng không thấy lạ gì nữa, giống như đang ở ghép thôi vậy, cũng xem như không còn gì để hỏi.
- Vậy để em bảo với Minh Ca đem thêm một bộ chăn gối vào đây, ngài chịu khó ngủ ở ghế dài một thời gian nhé!
Tôi định sẵn giọng gọi Minh Ca vào thì Sở Minh Quân đã ngăn tôi lại.
- Nàng định để phu quân mình cảm lạnh chết sao? Ghế dài đó nằm kế cửa sổ, đây còn đang là mùa đông nữa!
- Vậy ngài định nằm ở đâu? Ở dưới sàn cũng lạnh lắm đó!
Sở Minh Quân lắc lắc đầu, nhướn mày rồi nhìn vào hướng tôi đang nằm, tôi chợt hiểu ý đồ, liền quấn chặt cái chăn bông quanh người, trợn mắt từ chối.
- Đây…đây là giường của em, ngài không được giành, với lại…nam nữ thụ thụ bất thân, ngài biết mà, đúng chứ?
- Ta biết nhưng hiện tại cũng đành chịu vậy, ta đành thiệt thòi cho bản thân chút, ngủ cùng với nàng vậy!!
- Cái gì mà ngài thiệt thòi chứ! Nếu vậy, để…để em ngủ bên dưới sàn ngài cứ thoải mái ngủ trên giường đi!!!
- Nàng sẽ bị cảm mất, ta không muốn người khác đồn rằng ta bạc đãi phu nhân mình đâu! Nếu nàng sợ, chúng ta có thể phân chia chiếc giường, ta tuyệt đối sẽ không động đến nàng!
Sở Minh Quân khẳng định chắc nịnh, tôi thì thầm nghĩ, dưới sàn đúng là lạnh lắm, ở trên giường đắp hai lớp chăn như vậy còn chưa đủ ấm, hay là cứ đồng ý đêm nay, ngày mai dậy sẽ suy nghĩ cách khác sau, quyết định xong, tôi liền gật gật đầu đồng ý, xem như thỏa thuận được chấp nhận. Chỉ thấy ngài ấy mỉm cười, hoặc có thể là do tôi đã nhìn nhầm, dù sao ánh sáng của nến cũng không đủ, ngài ấy xoay người, cởi bớt lớp áo khoác ngoài, rồi tiến đến bên giường.
Tôi liền lấy cái gối ôm, ngăn thành hai bên, làm lãnh thổ, tôi nằm bên trong, còn Sở Minh Quân nằm bên ngoài. Sở Minh Quân không nói gì thêm nữa, nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt, còn kéo mất phân nửa chiếc chăn bông của tôi, tôi cũng ngại, nên cũng không nói gì, nằm xuống bên cạnh.
Nhưng chiếc giường nhỏ quá, lại thiếu mất nửa chiếc chăn bông, làm tôi phải nằm nghiêng, hạn chế bớt diện tích, tôi nằm xoay lưng lại với Sở Minh Quân, mặt hướng vào vách tường. Tôi cố gắng nhắm mắt, nhưng không thể nào ngủ lại được, có thể là do có người lạ trên giường khiến tôi không quen, sau lưng tôi đã là tiếng thở đều của Sở Minh Quân. Nghĩ rằng hắn đã ngủ say, nên tôi mới xoay người lại, trộm nhìn.
Trong bóng tối mờ mờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Sở Minh Quân, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày hơi chau lại, thầm nghĩ đúng là mỹ nam, ngủ cũng vẫn đẹp phết, thì Sở Minh Quân bỗng trở người, nằm nghiêng về hướng tôi, hai khuôn mặt đối nhau, tôi giật mình thon thót, nhìn lại Sở Minh Quân vẫn đang nhắm mắt, mới thở phào một hơi, tôi liền xoay người trở lại như cũ. Đâu biết rằng, đôi môi của Sở Minh Quân dần dần hiện lên nụ cười mỉm.
Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc mơ, trong mơ, tôi thấy mình được quay trở lại thế giới hiện đại, mọi người đang đứng chờ tôi phía bên kia đường, ở đó đó ba mẹ tôi, có cô bạn thân đang vẫy tay còn có một chàng trai không rõ mặt đang mỉm cười, tôi cũng không để ý nhiều, chạy đến ôm lấy mẹ tôi, vùi mặt vào lòng bà ấy nói rằng “ Con nhớ mẹ lắm, rất nhớ!!”, rồi tiếp tục nói “ nhớ cánh gà chiên của mẹ nữa, nó ngon lắm!”… “ngon lắm!”.
Tôi lẩm nhẩm trong miệng, liên hồi khen cánh gà ngon, tôi liền giật mình mở mắt ra, nhưng khung cảnh vẫn như cũ, kế bên còn là một người đàn ông đang ngủ, chỉ có điều tư thế tôi hơi lạ… tay và chân tôi đều gác lên người Sở Minh Quân, đầu cũng gối vào tay của hắn, chiếc gối ôm làm để đánh dấu cũng đã bị đá bay vào một góc giường.
Chắc là do đêm qua lạnh quá, cơ thể tôi tự động tìm nơi ấm nhất mà tiến lại, tự nghĩ lý do để đỡ phải xấu hổ, tôi liền nhẹ nhàng nhất có thể, từ từ nhấc tay và chân mình lên, không thể đê cho tên này biết được, nếu không tôi còn biết giấu mặt vào đâu cơ chứ.
Ở vườn hoa viên là hai người đang đứng yên, một trai một gái, chàng trai là Sở Minh Quân, còn cô gái…là Diệp Thanh Hư, vài ngài trước nàng ta vào phủ, tôi cũng chả biết giao việc gì, cứ bảo nàng ta chọn việc mình giỏi nhất, cuối cùng lại chọn kè kè kế bên Sở Minh Quân, chăm trà rót nước. Diệp Thanh Hư đang xoa xoa chiếc khăn trong tay, rồi lại nhìn Sở Minh Quân, ngại ngùng cất lời:
- Chàng thật sự không thắc việc thần thiếp đã đi đâu trong mấy năm qua sao? Năm đó khi chàng rời đi, thần thiếp cũng không đành lòng nỡ xa chàng, sợ chàng gặp điều bất trắc, liền không ngại gian khổ, lén đến thành Tây Bắc, chỉ để có thể ở bên chàng thôi đấy!!!
Vừa nói, nàng ta vừa cầm khăn tay lên để lau nước mắt, sắp có màn hoa lê đái vũ, người khóc người thương rồi, tôi căng mắt ra nhìn, tập trung để nghe lén. Còn Sở Minh Quân thì quay lưng về phía nàng ta, lạnh lùng đáp lời:
- Cô nên chú ý cách xưng hô sao cho đúng đi! Bản thân ta cũng đã có phu nhân của mình rồi. Lúc đó, ta đã mong cô có thể từ bỏ mối tình cảm này, kiếm cho mình một phu quân và sống thật hạnh phúc!
- Đối với thần thiếp, được ở bên chàng là điều hạnh phúc nhất cuộc đời này, chàng không biết thần thiếp đã gặp phải nhiều chuyện bất trắc ngoài đó, khó khăn lắm mới có thể quay về, chỉ cần có thể được gặp lại chàng, thần thiếp không cần danh phận nào cả, chỉ cần mỗi ngày được hầu hạ, chăm sóc chàng là thần thiếp đã mãn nguyện rồi!
Đối mặt với khuôn mặt khóc nức nở cùng với giọng nói nỉ non, Sở Minh Quân một chữ cũng không động, chỉ buông một câu “Tùy cô, ta không quan tâm”, rồi quay người rời đi, bỏ lại Diệp Thanh Hư đang đứng đó khóc như mưa, tôi nhìn một cảnh này, chỉ biết tặc lưỡi, đứng ngoài trời khóc như vầy, không cảm thấy lạnh sao, quay đầu tính trở về phòng, liền giật mình khi thấy Sở Minh Quân đang đứng lù lù phía sau lưng.
“ Tên này là ma sao? Mới vừa ở bên đó, thoắt cái đã hiện ra sau lưng mình rồi?’’, đó là câu hỏi trong lòng tôi, đã bị tôi nhìn trộm hết toàn bộ cảnh tỏ tình ban nãy, Sở Minh Quân nhìn tôi, rồi cất lời:
- Nàng nhìn đủ chưa? Phu quân của nàng bị người khác chuẩn bị cướp lấy, không phải một người vợ như nàng phải chạy đến ngăn cản sao?
- Sao em có thể ngăn cản được một cô gái đang hừng hực tình yêu như thế được? Lỡ như cô ấy ghét em rồi sao? Với em cũng chỉ là chính thất của ngài, nếu ngài ưng ai thì em có quyền cản được chắc?
Tôi chu mỏ giảo biện, Sở Minh Quân cũng đã quá quen với việc nói một câu đáp lại một câu của tôi, liền nhanh chóng bỏ cuộc, véo vào cặp má đang ửng đỏ của tôi, giận dỗi mà bỏ đi. Tôi cũng thấy kì lạ, người vừa từ chối tình cảm của người ta là hắn,lại tự dưng giận dỗi với mình, không biết là ăn nhầm cái gì rồi. Một bên má của tôi đỏ lừ, xoa xoa cái má, quay trở về phòng định bụng sẽ nhiều chuyện với Minh Ca.
Vừa cầm cái bánh mochi dẻo hạnh nhân lên, tôi vừa hỏi Minh Ca:
- Minh Ca à, có phải em đã nghe nhầm tin đồn về Sở Minh Quân rồi không? Ban nãy ta đã nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng có vẻ tình cảm của họ không xuất phát từ hai phía thì phải?
Minh Ca ngồi kế bên tôi, vừa châm trà cho tôi vừa đáp lại:
- Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không thể nào biết chính xác được, nhưng mà tiểu thư à, không phải như vậy càng tốt sao, người là vợ của ngài Sở thân Vương, ngài ấy không có tình cảm với người con gái khác, đáng lẽ tiểu thư phải vui mừng chứ!!!
“Vui mừng sao?”, lúc trước tôi chỉ nghĩ đến việc nếu Sở Minh Quân cưới người khác, sẽ đá tôi ra khỏi phủ, nhưng đến hiện tại, tôi lại nghĩ đến việc hắn thích người khác thì sao chứ, tôi là người được Hoàng đế ban hôn, cưới gả đàng hoàng, là người quản lí cả phủ này, cứ nơm nớp lo chuyện tình cảm như vậy, chẳng có ích lợi gì cả. Nếu vậy, tôi cần phải là người nắm quyền chủ động, để không ai có thể chạm đến tôi.
Đến tối, sau khi đọc vài quyển truyện dân gian mà Minh Ca lén mua từ bên ngoài, tôi rời khỏi ghế, tổi tắt nến, chuẩn bị lên giường ngủ. Nằm trên giường đắp chăn sẵn sàng tiến vào giấc mơ, thì cửa phòng bỗng mở ra, một người khoác áo choàng lông màu đen bước vào, dùng tay phủi phủi vài vết tuyết còn động lên vai, sau đó tiến đến giường tôi.
Tôi giật mình ngồi phắt dậy, vơ lấy thân đèn ở gần, chĩa thẳng vào người đó, làm động tác phòng thủ. Chỉ thấy người đó dừng lại bên bàn, sau đó chậm rãi đốt nến, từ ánh nến lập lòe rồi từ từ sáng lên, tôi mới hướng đầu lên phía trước, nhìn khuôn mặt người đó, trong đầu xuất hiện vài câu hỏi, liền lên tiếng chất vấn:
- Sau đêm hôm ngài lại đến đây? Có chuyện gì xảy ra sao? Sau này ngài cho người thông báo trước, đỡ làm em tưởng là mình gặp thích khách!!!
Định lại tinh thần, tôi để thân đèn về lại chỗ cũ, Sở Minh Quân giọng hơi khàn khàn, có vẻ như đã đi ra ngoài khá lâu nên bị lạnh, nói với tôi:
- Có vẻ nàng không chào đón ta lắm nhỉ? Nếu như ta nói, ta đến đây đêm nay để ngủ với nàng thì sao?
Lời vừa dứt, tôi nghẹn họng suýt bị sặc, liền ho khụ khụ vài tiếng, tôi nhìn Sở Minh Quân đầy khó hiểu.
- Hôm nay ngài lại uống nhầm thuốc gì vậy, ban sáng thì tự dưng giận dỗi bỏ đi, bây giờ lại đến phòng nói nhăng nói cuội.
Sở Minh Quân không bất ngờ với thái độ của tôi, chỉ ngồi xuống ghế, sau đó nói nhỏ, đủ chỉ để hai người có thể nghe:
- Về chuyện này, Diệp Thanh Hư là người mới đến phủ, nếu thấy ta và nàng ngủ riêng, sẽ thấy nghi ngờ, mà báo lại với Đại Hoàng tử, như thế không hay lắm. Nên ta mới nghĩ đến cách này, tạm thời ta sẽ ngủ ở đây một thời gian.
Tôi nghe hắn như vậy cũng không thấy lạ gì nữa, giống như đang ở ghép thôi vậy, cũng xem như không còn gì để hỏi.
- Vậy để em bảo với Minh Ca đem thêm một bộ chăn gối vào đây, ngài chịu khó ngủ ở ghế dài một thời gian nhé!
Tôi định sẵn giọng gọi Minh Ca vào thì Sở Minh Quân đã ngăn tôi lại.
- Nàng định để phu quân mình cảm lạnh chết sao? Ghế dài đó nằm kế cửa sổ, đây còn đang là mùa đông nữa!
- Vậy ngài định nằm ở đâu? Ở dưới sàn cũng lạnh lắm đó!
Sở Minh Quân lắc lắc đầu, nhướn mày rồi nhìn vào hướng tôi đang nằm, tôi chợt hiểu ý đồ, liền quấn chặt cái chăn bông quanh người, trợn mắt từ chối.
- Đây…đây là giường của em, ngài không được giành, với lại…nam nữ thụ thụ bất thân, ngài biết mà, đúng chứ?
- Ta biết nhưng hiện tại cũng đành chịu vậy, ta đành thiệt thòi cho bản thân chút, ngủ cùng với nàng vậy!!
- Cái gì mà ngài thiệt thòi chứ! Nếu vậy, để…để em ngủ bên dưới sàn ngài cứ thoải mái ngủ trên giường đi!!!
- Nàng sẽ bị cảm mất, ta không muốn người khác đồn rằng ta bạc đãi phu nhân mình đâu! Nếu nàng sợ, chúng ta có thể phân chia chiếc giường, ta tuyệt đối sẽ không động đến nàng!
Sở Minh Quân khẳng định chắc nịnh, tôi thì thầm nghĩ, dưới sàn đúng là lạnh lắm, ở trên giường đắp hai lớp chăn như vậy còn chưa đủ ấm, hay là cứ đồng ý đêm nay, ngày mai dậy sẽ suy nghĩ cách khác sau, quyết định xong, tôi liền gật gật đầu đồng ý, xem như thỏa thuận được chấp nhận. Chỉ thấy ngài ấy mỉm cười, hoặc có thể là do tôi đã nhìn nhầm, dù sao ánh sáng của nến cũng không đủ, ngài ấy xoay người, cởi bớt lớp áo khoác ngoài, rồi tiến đến bên giường.
Tôi liền lấy cái gối ôm, ngăn thành hai bên, làm lãnh thổ, tôi nằm bên trong, còn Sở Minh Quân nằm bên ngoài. Sở Minh Quân không nói gì thêm nữa, nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt, còn kéo mất phân nửa chiếc chăn bông của tôi, tôi cũng ngại, nên cũng không nói gì, nằm xuống bên cạnh.
Nhưng chiếc giường nhỏ quá, lại thiếu mất nửa chiếc chăn bông, làm tôi phải nằm nghiêng, hạn chế bớt diện tích, tôi nằm xoay lưng lại với Sở Minh Quân, mặt hướng vào vách tường. Tôi cố gắng nhắm mắt, nhưng không thể nào ngủ lại được, có thể là do có người lạ trên giường khiến tôi không quen, sau lưng tôi đã là tiếng thở đều của Sở Minh Quân. Nghĩ rằng hắn đã ngủ say, nên tôi mới xoay người lại, trộm nhìn.
Trong bóng tối mờ mờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Sở Minh Quân, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày hơi chau lại, thầm nghĩ đúng là mỹ nam, ngủ cũng vẫn đẹp phết, thì Sở Minh Quân bỗng trở người, nằm nghiêng về hướng tôi, hai khuôn mặt đối nhau, tôi giật mình thon thót, nhìn lại Sở Minh Quân vẫn đang nhắm mắt, mới thở phào một hơi, tôi liền xoay người trở lại như cũ. Đâu biết rằng, đôi môi của Sở Minh Quân dần dần hiện lên nụ cười mỉm.
Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc mơ, trong mơ, tôi thấy mình được quay trở lại thế giới hiện đại, mọi người đang đứng chờ tôi phía bên kia đường, ở đó đó ba mẹ tôi, có cô bạn thân đang vẫy tay còn có một chàng trai không rõ mặt đang mỉm cười, tôi cũng không để ý nhiều, chạy đến ôm lấy mẹ tôi, vùi mặt vào lòng bà ấy nói rằng “ Con nhớ mẹ lắm, rất nhớ!!”, rồi tiếp tục nói “ nhớ cánh gà chiên của mẹ nữa, nó ngon lắm!”… “ngon lắm!”.
Tôi lẩm nhẩm trong miệng, liên hồi khen cánh gà ngon, tôi liền giật mình mở mắt ra, nhưng khung cảnh vẫn như cũ, kế bên còn là một người đàn ông đang ngủ, chỉ có điều tư thế tôi hơi lạ… tay và chân tôi đều gác lên người Sở Minh Quân, đầu cũng gối vào tay của hắn, chiếc gối ôm làm để đánh dấu cũng đã bị đá bay vào một góc giường.
Chắc là do đêm qua lạnh quá, cơ thể tôi tự động tìm nơi ấm nhất mà tiến lại, tự nghĩ lý do để đỡ phải xấu hổ, tôi liền nhẹ nhàng nhất có thể, từ từ nhấc tay và chân mình lên, không thể đê cho tên này biết được, nếu không tôi còn biết giấu mặt vào đâu cơ chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương