Liệu Tôi Có Thể Quay Lại Không?
Chương 9: Chán thật!
Ha! Ném tôi! Mấy người nghĩ sao tôi có thể chịu được cái đó hả? NGHĨ TÔI LÀ CON GÁI LÀ MẠNH LẮM HAY SAO HẢ? TÔI LÀ CON TRAI THÌ MỚI CHỊU ĐƯỢC CÁI ĐẤY! MÀ MẤY NGƯỜI SAO LẠI NGHĨ RA ĐƯỢC CÁI TRÒ KHỈ GIÓ GÌ ĐẤY HẢ?!
- Chúng em xin lỗi ạ! Bọn em chỉ là muốn cho ngài với ngài ấy thân nhau một chút thôi ạ!
- Các cậu đừng nói nữa! Tôi mệt rồi! Cảnh cáo các cậu! Không đi theo tôi nữa! Không tôi giết các cậu đấy!
- Vâng... vâng ạ chúng em biết rồi ạ! Chúng em xin phép ạ!
Rồi họ chạy đi cậu đi đến xé mảnh vải ở cổ tay của cậu rồi quấn vào chân của anh. Hành động của cậu thật rõ ràng, người đó đứng đấy mặc để cho cậu băng bó miệng cậu không ngừng lẩm bẩm.
- Hay anh về nhà tôi đi! Nhà tôi ở gần đây! Cũng có cả thuốc nữa, tôi sẽ bôi cho anh và anh có thể đi đâu tùy ý.
Hàn Châu tối mặt rồi kéo cậu lên. Khuôn mặt anh ta đang muốn làm rõ ràng việc gì đó.
- !!!! Anh... Anh đang làm gì vậy?
Cậu ngước lên nhìn thấy một khuôn mặt chầm, với ánh mắt nghi hoặc nào đó của người ấy.
- Anh ấy chưa bao giờ trưng cái mặt này như vậy? Chỉ có lúc__ "
- Cô__! Là con trai!
- Ha... ha sao có thể chứ! Tôi là con gái mà!
- Vừa nãy cô bảo là con trai mà!
- À! Chỉ là trêu họ tý thôi để mấy bọn nó không làm loạn nữa á mà! Chứ thật ra tôi là con trai á!
- Con trai!!
- “Thôi chết! Vừa nãy mình nói ra rồi!” Là con gái! Có cần tôi cho anh biết không?
Trình Tử Diệp từ từ mở từng nút áo ra gần đến chỗ vòng ngực, thì Hàn Châu quay đi không đếm xỉa gì. Giọng nói vẫn trầm ấy. Vì anh sẽ không bao_ giờ_ tiếp xúc một người phụ nữ nào. Nếu mình cảm thấy họ bình thường như Đào Mễ.
- “Sao mình thấy có cái gì quen thuộc của Tiểu Diệp nhỉ?” Tôi đi đây! Mong không gặp!
- Anh ấy vẫn như vậy?-
Trình Tử Diệp cài lại áo của mình mà bước đi, cậu nhẹ nhàng thở phào vì may vừa nãy đã thu lại mùi của cơ thể nên người đó không cảm nhận được.
- Sao rồi! Anh có tìm thấy cô ấy không?!
- Chạy rồi!
Hàn Châu cầm ly rượu mà xoay qua xoay lại. Vẻ mặt trầm tư, nhưng lại không chịu nổi được tính cách của đồng nghiệp.
- Hả?! Vẻ mặt của ông mà người ta cũng chạy á! Tưởng là người ta say đắm ông chứ! Ha ha!
- Này Đào Mễ!
- Có gì không?
- Người ta là con trai sao?! Cái cô gái đó ấy!!
[Leng keng]
Câu nói của cậu làm cho hai người còn lại ngỡ ngàng. Họ không biết phải trả lời làm sao nên đã nói nhỏ. Anh chỉ biết nhìn dáng người ấy rất giống với Diệp Diệp mà thôi.
“LÀ CON TRAI SAO?!”
- Anh tưởng là em biết chứ!
- Chắc không phải đâu! Chắc cô ấy nói dối đấy! Em thấy cô ấy cũng mặc váy mà!
- Ò!
- Không lẽ! Hàn Châu anh... Anh thích cô ấy sao!
[Phụt]
- Ha ha ha! Người như cậu ta mà có người thích á! Người ta nhìn thấy đã bỏ chạy rồi! Mà ông này đang có đối tượng rồi đấy! Thưa tiểu cô nương ạ!
Có ĐỐI TƯỢNG RỒI Á! Là ai vậy? Nói cho em biết đi Hàn Châu!
- Tự tìm! Tôi về đây! “Chỉ mình em được đi vào lòng tôi thôi! Không ai đi vào được cả cho dù cô ấy có mùi pheromones giống em nhưng anh không thích cô ấy, chỉ mỗi mình em!”
- Hazzz!
- Anh Lệ Thành người mà vừa nãy anh nhắc đến là ai vậy? Chắc có lẽ anh là người biết rõ nhất đấy! Vì anh ấy hay rủ anh hoặc anh rủ. Chứ có bào giờ rủ em ik đâu!
- Được rồi không phải tiểu cô nương này đang ghen đấy hả?! Hình như là Trình Tử Diệp thì phải!
- Là cậu ta sao!
- Em biết cậu ta à!
- Vâng! Mấy ngài trước cậu ấy có đến đây xin việc nhưng mà chỗ em chỉ nhận con gái Omega thôi! Nên từ lúc đó không cậu ấy không xuất hiện ở đây một lần nào nữa cả!
- Ồ! Thì ra là vậy?
- Bộ có chuyện gì sao?
- Cậu ấy á! Bỏ đi rồi đấy!
- Không lẽ cậu ấy! Thời gian trước đó vẫn ở nhà của anh Châu sao?!
- Đúng rồi đấy! Còn đặc biệt hắn ta còn nhận Trình Tử Diệp là em trai nữa đấy!
- Trời ơi! Anh Hàn Châu cũng mang người ta về nhà mình sao? Trời ơi anh ấy thay đổi nhiều quá rồi! Còn đặc biệt nhận người ta làm em ruột nữa chứ!
- Thôi anh cũng về làm việc đây! Mai phải lên trường nữa! Bai nhá khi nào có sự kiện mà cô bé kia thì nhớ gọi cho anh đấy! Nghe giọng cũng hay giải toả tâm trạng!
Thế là anh ra về để lại cho cô em hàng loạt những câu hỏi lạc lõng.
- Cái quái gì thế này hội mình bị loạn rồi hay sao vậy?! Hazzz thôi bỏ đi!!!!!
Cô đi ra ngoài thì bắt gặp Trình Tử Diệp đang đi ngoài đường. Cậu vừa đi vừa cầm điện thoại. Cô thấy vậy mà hét lên.
- TRÌNH TỬ DIỆP!! Cậu đợi tôi với!
- “Chết rồi ra ngoài không quên đội tóc giả lên rồi!”
Hai con người đuổi nhau. Sau đó cậu rẽ vào một ngõ nhỏ để cắt đuôi Đào Mễ.
- Cậu ấy đâu rồi! Bực mình thật đấy! Lại để mất dấu hiệu rồi!
Giúp mình nhé mọi người một năm mới vui vẻ!
- Chúng em xin lỗi ạ! Bọn em chỉ là muốn cho ngài với ngài ấy thân nhau một chút thôi ạ!
- Các cậu đừng nói nữa! Tôi mệt rồi! Cảnh cáo các cậu! Không đi theo tôi nữa! Không tôi giết các cậu đấy!
- Vâng... vâng ạ chúng em biết rồi ạ! Chúng em xin phép ạ!
Rồi họ chạy đi cậu đi đến xé mảnh vải ở cổ tay của cậu rồi quấn vào chân của anh. Hành động của cậu thật rõ ràng, người đó đứng đấy mặc để cho cậu băng bó miệng cậu không ngừng lẩm bẩm.
- Hay anh về nhà tôi đi! Nhà tôi ở gần đây! Cũng có cả thuốc nữa, tôi sẽ bôi cho anh và anh có thể đi đâu tùy ý.
Hàn Châu tối mặt rồi kéo cậu lên. Khuôn mặt anh ta đang muốn làm rõ ràng việc gì đó.
- !!!! Anh... Anh đang làm gì vậy?
Cậu ngước lên nhìn thấy một khuôn mặt chầm, với ánh mắt nghi hoặc nào đó của người ấy.
- Anh ấy chưa bao giờ trưng cái mặt này như vậy? Chỉ có lúc__ "
- Cô__! Là con trai!
- Ha... ha sao có thể chứ! Tôi là con gái mà!
- Vừa nãy cô bảo là con trai mà!
- À! Chỉ là trêu họ tý thôi để mấy bọn nó không làm loạn nữa á mà! Chứ thật ra tôi là con trai á!
- Con trai!!
- “Thôi chết! Vừa nãy mình nói ra rồi!” Là con gái! Có cần tôi cho anh biết không?
Trình Tử Diệp từ từ mở từng nút áo ra gần đến chỗ vòng ngực, thì Hàn Châu quay đi không đếm xỉa gì. Giọng nói vẫn trầm ấy. Vì anh sẽ không bao_ giờ_ tiếp xúc một người phụ nữ nào. Nếu mình cảm thấy họ bình thường như Đào Mễ.
- “Sao mình thấy có cái gì quen thuộc của Tiểu Diệp nhỉ?” Tôi đi đây! Mong không gặp!
- Anh ấy vẫn như vậy?-
Trình Tử Diệp cài lại áo của mình mà bước đi, cậu nhẹ nhàng thở phào vì may vừa nãy đã thu lại mùi của cơ thể nên người đó không cảm nhận được.
- Sao rồi! Anh có tìm thấy cô ấy không?!
- Chạy rồi!
Hàn Châu cầm ly rượu mà xoay qua xoay lại. Vẻ mặt trầm tư, nhưng lại không chịu nổi được tính cách của đồng nghiệp.
- Hả?! Vẻ mặt của ông mà người ta cũng chạy á! Tưởng là người ta say đắm ông chứ! Ha ha!
- Này Đào Mễ!
- Có gì không?
- Người ta là con trai sao?! Cái cô gái đó ấy!!
[Leng keng]
Câu nói của cậu làm cho hai người còn lại ngỡ ngàng. Họ không biết phải trả lời làm sao nên đã nói nhỏ. Anh chỉ biết nhìn dáng người ấy rất giống với Diệp Diệp mà thôi.
“LÀ CON TRAI SAO?!”
- Anh tưởng là em biết chứ!
- Chắc không phải đâu! Chắc cô ấy nói dối đấy! Em thấy cô ấy cũng mặc váy mà!
- Ò!
- Không lẽ! Hàn Châu anh... Anh thích cô ấy sao!
[Phụt]
- Ha ha ha! Người như cậu ta mà có người thích á! Người ta nhìn thấy đã bỏ chạy rồi! Mà ông này đang có đối tượng rồi đấy! Thưa tiểu cô nương ạ!
Có ĐỐI TƯỢNG RỒI Á! Là ai vậy? Nói cho em biết đi Hàn Châu!
- Tự tìm! Tôi về đây! “Chỉ mình em được đi vào lòng tôi thôi! Không ai đi vào được cả cho dù cô ấy có mùi pheromones giống em nhưng anh không thích cô ấy, chỉ mỗi mình em!”
- Hazzz!
- Anh Lệ Thành người mà vừa nãy anh nhắc đến là ai vậy? Chắc có lẽ anh là người biết rõ nhất đấy! Vì anh ấy hay rủ anh hoặc anh rủ. Chứ có bào giờ rủ em ik đâu!
- Được rồi không phải tiểu cô nương này đang ghen đấy hả?! Hình như là Trình Tử Diệp thì phải!
- Là cậu ta sao!
- Em biết cậu ta à!
- Vâng! Mấy ngài trước cậu ấy có đến đây xin việc nhưng mà chỗ em chỉ nhận con gái Omega thôi! Nên từ lúc đó không cậu ấy không xuất hiện ở đây một lần nào nữa cả!
- Ồ! Thì ra là vậy?
- Bộ có chuyện gì sao?
- Cậu ấy á! Bỏ đi rồi đấy!
- Không lẽ cậu ấy! Thời gian trước đó vẫn ở nhà của anh Châu sao?!
- Đúng rồi đấy! Còn đặc biệt hắn ta còn nhận Trình Tử Diệp là em trai nữa đấy!
- Trời ơi! Anh Hàn Châu cũng mang người ta về nhà mình sao? Trời ơi anh ấy thay đổi nhiều quá rồi! Còn đặc biệt nhận người ta làm em ruột nữa chứ!
- Thôi anh cũng về làm việc đây! Mai phải lên trường nữa! Bai nhá khi nào có sự kiện mà cô bé kia thì nhớ gọi cho anh đấy! Nghe giọng cũng hay giải toả tâm trạng!
Thế là anh ra về để lại cho cô em hàng loạt những câu hỏi lạc lõng.
- Cái quái gì thế này hội mình bị loạn rồi hay sao vậy?! Hazzz thôi bỏ đi!!!!!
Cô đi ra ngoài thì bắt gặp Trình Tử Diệp đang đi ngoài đường. Cậu vừa đi vừa cầm điện thoại. Cô thấy vậy mà hét lên.
- TRÌNH TỬ DIỆP!! Cậu đợi tôi với!
- “Chết rồi ra ngoài không quên đội tóc giả lên rồi!”
Hai con người đuổi nhau. Sau đó cậu rẽ vào một ngõ nhỏ để cắt đuôi Đào Mễ.
- Cậu ấy đâu rồi! Bực mình thật đấy! Lại để mất dấu hiệu rồi!
Giúp mình nhé mọi người một năm mới vui vẻ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương