Linh La Giới
Chương 114: Kim phiếu kếch xù
Trên đại lục vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về bí điển đặc biệt. Bí điển trong truyền thuyết đó lại được xưng là bí điển thượng cổ. Tuy nhiên uy lực của nó thật ra chưa chắc là mạnh hơn so với bí điển Thần cấp. Bất kể là bí điển Thần cấp, bí điển Thiên cấp, bí điển Nhân cấp hay là các loại bí điển bất nhập lưu đều là từ cường giả nhân loại sáng chế ra, đồng thời lưu truyền cho tới nay. Mà bí điển thượng cổ lại không thể như thế. Không có ai biết bí điển thượng cổ rốt cuộc xuất xứ từ địa phương nào, tuy nhiên nó lại thực sự tồn tại. Đương nhiên bí điển thượng cổ rất chi là hiếm hoi, trên cơ bản có thể nói là sừng lân lông phụng. An Quát đảm nhiệm Đường chủ Thánh đường thành Ngọc thủy đã hơn mười năm, bao gồm cả thời gian trước khi đảm nhiệm Đường chủ, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua có người có được bí điển đặc biệt thời thượng cổ. Hạ Ngôn cười khẽ hai tiếng, dừng một chút, sau đó cất giọng trầm thấp khàn khàn nói: - Kỳ thật ta có nói ra chân tướng. Đường chủ cùng các vị chấp sự cũng không thể tin tưởng lắm. Lúc ấy ta bị Tây Xuyên tiên sinh đánh một trảo bay ra sau, nội lực toàn thân tan rã. Nhưng lại không biết vì sao đột nhiên từ trong Tụ Linh huyệt tràn ra một chút linh lực, rồi sau đó ở trong đầu liền hiện lên kiếm kỹ kia. Hiện tại ta hồi tưởng lại cũng hoàn toàn không nhớ được chút gì về kiếm kỹ đó. Ta nói đều là lời nói thật. Tuyệt không có giả dối. An Quát cùng đám người Lý Thiên Luân nghe Hạ Ngôn nói thế, thân hình đều hơi hơi chấn động. Mấy người đưa mắt nhìn lẫn nhau, biểu tình ngưng trọng hiện rõ trong mắt. Đôi chân mày cũng thoáng hơi run run, hiển nhiên là trong lòng đều đang suy nghĩ không biết lời Hạ Ngôn nói là thực hay giả. Tuy nhiên nghe giọng điệu của Hạ Ngôn thì dường như không giống là nói dối. Sau một lúc lâu, Đường chủ An Quát mới vuốt vuốt chòm râu cười nói: - Xem ra Linh La tiên sinh là ở thời điểm nguy cấp bộc phát ra tiềm năng trong cơ thể rồi. Chuyện như vậy trước kia ta cũng đã từng gặp phải. Ha ha. Linh La tiên sinh quả nhiên là thiên phú hơn người, lại nói đến trải qua tiềm năng bộc phát ra lần này, đúng là thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần. Ở thời khắc nguy cấp sinh mệnh bị uy hiếp hoặc là ở thời điểm bị kích thích thật lớn, có một số người lúc đó sẽ bị kích phát ra tiềm lực ẩn sâu trong cơ thể. Chuyện như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng thật ra cũng không phải không có, ví dụ như lần này. Người như vậy thường thường sau khi tiềm lực bị kích phát, thực lực đều tăng mạnh lên. - Đúng vậy! Đúng vậy! Đám người Lý Thiên Luân cũng đều lóe sáng ánh mắt, tươi cười nhìn về phía Hạ Ngôn biểu lộ đồng tình. - Hy vọng như thế. Hạ Ngôn gật đầu cười nói, trong lòng cũng thầm kinh ngạc: "Ứng phó với các lão già này, quả thật khiến cho người ta đau đầu". - Linh La tiên sinh! Ngoài cửa chợt lóe lên một bóng người, Nhã Phân khôi phục lại thần thái bình thường, trên mặt mang theo nụ cười say đắm lòng người, rảo bước sen uyển chuyển đi vào, một mùi hương thơm thanh nhã thoang thoảng ập vào chóp mũi mọi người. Mấy người An Quát nhìn thấy Nhã Phân vừa tiến vào liền tươi cười mở miệng nói: - Linh La tiên sinh! Chúng ta đây cáo từ đi trước! Hy vọng Linh La tiên sinh có thể vẫn ở lại thành Ngọc Thủy. Chờ qua mấy ngày này chức vị chấp sự Thánh đường có lẽ sẽ có một ghế trống. Đến lúc đó hoan nghênh Linh La tiên sinh gia nhập Thánh đường chúng ta! Cuối cùng khi An Quát trịnh trọng nói ra lời nói này. Câu nói từ trong miệng hắn nói ra kia chẳng khác nào là mời Linh La làm chấp sự Thánh đường. Địa vị chấp sự Thánh đường chỉ dưới một người Đường chủ Thánh đường mà thôi, vô cùng tôn sùng ở toàn bộ các quận thành. Trong lòng Hạ Ngôn sửng sốt: "Chấp sự Thánh đường". Hắn đảo mắt cười nói: - Đa tạ Đường chủ đại nhân! - Linh La tiên sinh! Đây là kim phiếu của ngài, tổng cộng là năm mươi tám vạn bốn ngàn kim tệ. Nhã Phân cầm trong tay một xấp kim phiếu ánh vàng chói mắt, nhẹ nhàng đưa xấp kim phiếu đến trước mặt Hạ Ngôn. Thân thể mềm mại hơi lay động, đôi gò bồng đảo khẽ phập phồng, hai mắt chớp chớp lóe ra hào quang kỳ lạ. Mới vừa rồi ở trên lôi đài khiêu chiến, trái tim trong lòng ngực của nàng mấy lần cơ hồ như sắp ngừng đập. Mãi đến lúc trận so tài khiêu chiến chấm dứt. Nhã Phân mới biết được trong lòng mình có bao nhiêu phần quan tâm tới thiếu niên thiên tài mười lăm tuổi này. Sau khi trận so tài khiêu chiến kết thúc, Nhã Phân luôn luôn nghĩ tới mình rốt cuộc nên làm thế nào. Dù sao nàng đã hai mươi lăm tuổi mà Linh La cũng chính là Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, hai người chênh lệch nhau tới mười tuổi. - Ồ! Cảm ơn Nhã Phân tiểu thư! Hạ Ngôn tiếp nhận kim phiếu cũng không thèm nhìn tới liền toàn bộ cho vào vạt áo. Trong lòng thầm kinh ngạc: "Nhã Phân tiểu thư, như thế nào dùng loại ánh mắt này nhìn ta". Hạ Ngôn nhìn thấy Nhã Phân chớp chớp mắt đồng tử sáng ngời, không ngờ trái tim hắn đập nhanh hơn. Ở trước mặt Nhã Phân ngay cả Hạ Ngôn cũng không thể khống chế tim đập rộn ràng. - Hì hì! Không có gì! Linh La tiên sinh! Chẳng lẽ ngài cũng không kiểm kê xem kim phiếu đủ thiếu hay sao? Không sợ ta lấy bớt kim phiếu của ngài sao? Rời khỏi hội trường rồi ta không chịu trách nhiệm nha. Nhã Phân cười quyến rũ nói. Hạ Ngôn vội vàng lắc lắc đầu. - Ta tin tưởng Nhã Phân tiểu thư. - Thời gian không còn sớm, ta cũng cần phải trở về. Ổn định lại tâm tình xao động trong lòng, Hạ Ngôn vội vàng chuyển ánh mắt hướng nơi khác. "Linh La này, vì sao thời điểm ta nhìn hắn luôn luôn có cảm giác như rất quen thuộc vậy". Hạ Phi Long vẫn nhíu mày trầm ngâm. Nhất là vừa rồi khi ở trong phòng tuyển thủ nghỉ ngơi, Linh La ở trước mặt, ông lại cảm thấy rất quen thuộc. Chỉ là Linh La đeo mặt nạ nên ông nhìn không rõ bộ mặt. "Nhất định là ta đã thấy qua người này, hơn nữa không phải gặp qua một lần". Hạ Phi Long thầm nghĩ. Trong các vị chấp sự Thánh đường, có một số người là đặt cược Linh La thắng, còn lại mấy người khác là đặt Tây Xuyên. Đặt Linh La thắng tự nhiên thu hoạch thật phong phú, mà đặt cửa Tây Xuyên, thì đương nhiên cụt vốn méo mặt. Tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên lúc này đây lại mất đi mười vạn kim tệ. Tuy rằng Tịch gia giàu có nứt vách, nhưng tiền cược cũng không phải số lượng nhỏ cho nên mặt mày Tịch Phá Thiên méo xệch. Ở hội trường khiêu chiến các vị chấp sự cung kính nhìn theo Đường chủ Thánh đường rời đi, lúc này mới đều tự tán đi. Đường chủ Thánh đường An Quát cũng là đặt một vạn kim tệ vào cửa Linh La thắng. Kỳ thật thời điểm bắt đầu hắn cũng không nghĩ rằng Linh La sẽ thắng, sở dĩ hắn đặt cửa cũng chính là tùy ý hứng thú mà thôi, bằng không sẽ không chỉ đặt một vạn kim tệ, hơn nữa là thời điểm cuối cùng đặt cửa sắp chấm dứt hắn mới đặt. "Linh La chết tiệt này, không ngờ thực lực mạnh như thế!" Trên đường về sắc mặt Tịch Phá Thiên xanh mét, luôn thầm mắng trong lòng. Mới vừa rồi ở trước mặt Đường chủ hắn còn che dấu cơn phẫn nộ trong lòng mình, hiện tại hoàn toàn phải bộc phát ra ngoài. "Hừ! Tên hỗn đản Hạ phi Long! Vừa rồi khi hắn lấy kim phiếu, dáng vẻ đắc ý. Lúc này đây Hạ gia bọn chúng lại thắng hai mươi vạn kim tệ, thật đáng giận mà!" Thân hình Tịch Phá Thiên không ngừng rung động, có thể thấy được hắn tức giận đến mức nào. "Hừ! Ngươi cũng đắc ý không được bao lâu đâu! Hãy chờ tộc trưởng hậu tuyển của Hạ gia ngươi chết non, để xem ngươi còn có thể cao hứng nữa hay không? ta thật muốn khiến Hạ gia không gượng dậy nổi!" Đột nhiên trên mặt Tịch Phá Thiên lại thay đổi, ánh mắt bắn ra một loại biểu tình hung ác nham hiểm. Vù. Vù. Hạ Ngôn rời hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, sau đó liền thúc động toàn bộ nội lực vừa mới khôi phục trong cơ thể, bằng tốc độ nhanh nhất bắn về phía một đường hẻm nhỏ hẻo lánh. Đồng thời cũng mở cả năm giác quan đề cao cảnh giác, phát hiện phía sau không có ai theo dõi. Hạ Ngôn tự tin vào năm giác quan của mình, thời điểm khai mở cho dù là chính Đường chủ Thánh đường theo dõi mình, chỉ cần khoảng cách không xa hơn trăm thước hắn đều có thể phát hiện được. "Không có ai!" Trong lòng Hạ Ngôn buông lỏng, thả chậm cước bộ dừng lại ở một chỗ hẻo lánh trong hẻm, rất nhanh cởi mặt nạ, đồng thời cởi bộ áo choàng xanh bên ngoài, lộ ra một thân áo dài trắng như tuyết. Áo dài này cũng là Tiểu Thanh mua cho hắn. Hạ Ngôn tự mua áo dài cho mình đều là màu xanh hoặc là màu xám. Mà Tiểu Thanh mua cho Hạ Ngôn mấy bộ áo dài màu trắng đều là phục sức bình dân bình thường, chừng mấy ngân tệ là có thể mua được một bộ. Lần trước Hạ Ngôn đưa cho Tiểu Thanh một kim tệ, đến nay Tiểu Thanh còn chưa có dùng hết. Nàng mua cho mình một ít son phấn căn bản là tiêu phí không bao nhiêu tiền. Khẽ vuốt ngón tay trên vạt áo trắng tinh, trong lòng Hạ Ngôn cũng cảm thấy hơi ấm áp. "Vừa rồi ở trận khiêu chiến so tài, lúc cận kề nguy hiểm chết người đó vì sao lại có cảm giác dường như Linh La Giới cùng Tụ Linh huyệt liên kết với nhau nhỉ?" ở trong đường tắt, Hạ Ngôn chậm rãi đi tới, đồng thời nhíu mày suy nghĩ. Loại tương liên giữa Linh La Giới cùng Tụ Linh huyệt lúc đó là lần đầu tiên Hạ Ngôn nảy sinh ra cảm giác như vậy. "Tụ Linh huyệt hoàn toàn lột xác, tuy rằng thể tích không có tăng lớn, nhưng so sánh với Tụ Linh huyết duệ biến, khi ta khống chế linh lực tăng mạnh lên thập bội, tuy rằng linh lực là không nhiều lắm nhưng trong nháy mắt đó liền có thể chạy tới khắp mọi ngõ ngách trong một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Điều này trước kia là còn lâu không thể đạt tới được". Chuyển hướng về phủ viện Hạ gia, trong đầu Hạ Ngôn không lúc nào ngừng suy nghĩ. "Thánh Hoàng gia gia. " Hạ Ngôn thầm kêu trong lòng một tiếng định hỏi, nhưng ánh mắt hắn chợt lóe sáng: "Ôi! Quên đi! Tốt hơn là đi về nhà trước nói sau". - Hạ Ngôn thiếu gia! Hạ Ngôn đang đi tới đột nhiên nghe có người gọi, nhìn lại thấy một người trẻ tuổi lưng đeo trường kiếm, hắn không khỏi nhíu mày, hắn chưa bao giờ gặp qua người này. Nhìn cách ăn mặc cũng không phải con cháu Hạ gia. - Ngươi là. Hạ Ngôn không khỏi hỏi. - Hạ Ngôn thiếu gia! Ta là Lưu Cổ Phong Lưu gia. A! Cha ta là Lưu Hỉ Lai. Nhà ta mở cửa hàng trang phục ngay tại phường thị Hạ gia đấy. Gã nam nhân trẻ tuổi đó cười ha hả nói. Hạ Ngôn nghe vậy biết Lưu Cổ Phong này lại là tới muốn lôi kéo quan hệ, hắn không khỏi cười khổ một cái. - Ha ha! Thì ra là Lưu công tử đây! Hạ Ngôn ôm quyền cười nói. - Hạ Ngôn thiếu gia! Ha ha! Ngài đây là đi đâu? Không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp mặt ngài, không bằng ta làm ông chủ chúng ta đi uống mấy chén. Lúc này hai mắt Lưu Cổ Phong tỏa sáng, hai má cũng hồng nhuận hẳn lên, xem ra trong lòng hắn kích động không ít. Hạ Ngôn khẽ nhíu mày nhìn lên sắc trời, ngược lại nói: - À! Hiện tại ta đang vội quay về Hạ gia, không bằng để lần khác, thế nào? Lưu Cổ Phong biết Hạ Ngôn tư chối khéo, sắc mặt hắn buồn bã, tuy nhiên chợt lại khôi phục bình thường. Hạ Ngôn tuy rằng lần này khước từ lời mời của hắn, tuy nhiên lại không có cự tuyệt thẳng thừng. Lần sau vẫn còn có cơ hội. Lập tức hắn cười nói: - Không có gì! Lần sau nhất định phải cấp mặt mũi cho tiểu đệ nha! Hạ Ngôn vội vàng cười nói: - Nhất định! Nhất định rồi! Sau nửa canh giờ Hạ Ngôn trở về tới phủ viện Hạ gia. Lúc này hắn theo cửa sau trở lại tiểu viện của mình. "Xem ra là phải nắm chắc đi trước thành Tử Diệp nếu không về sau cũng không dám đi lại trên đường phố, gặp phải người như Lưu Cổ Phong sẽ giằng co mất thời gian, nhưng thật ra còn đỡ hơn đám người quần là áo lụa Trương Vận như vậy". Hạ Ngôn phiền não lắc lắc đầu đẩy cửa bước vào tiểu viện. "Tụ Linh huyệt của ta cùng Linh La Giới còn có chiêu kiếm cuối cùng kia xuất ra thật kỳ diệu khó hiểu". Rốt cuộc. Hạ Ngôn khẽ lắc lắc đầu bước vào sân. Phàm mỗi lần thời tiết vào thu, đại đa số bông hoa đều dần dần phai tàn, nhưng trong tiểu viện của Hạ Ngôn, vẫn còn mùi hoa thơm lan tỏa ra bốn phía. Mới vừa bước vào sân liền hít một hơi đầy bụng mùi hương hoa say lòng người. Hạ Ngôn không khỏi hít sâu một hơi, trong cơ thể nội lực đang khôi phục ổn định chạy khắp kinh mạch toàn thân. Hắn khôi phục nội lực không nhất định phải ngồi xuống tĩnh tọa, cho dù là đang đi trên đường, cũng có thể không ngừng khôi phục nội lực. Đương nhiên nếu có thể tĩnh tọa dùng tâm pháp dẫn đường, tốc độ khôi phục phải nhanh hơn một ít. " Hạ Ngôn ca! " Tiểu Thanh nghe tiếng động bên ngoài, từ trong phòng đi ra, thấy là Hạ Ngôn, lập tức kêu lên mừng rỡ, đồng thời bước nhanh tới chào đón. Lúc này sắc mặt Hạ Ngôn đã dần chuyển lại hồng nhuận bình thường. Thời điểm Hạ Ngôn giao chiến cùng Tây Xuyên ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, cứng rắn so cùng đối phương uy lực vũ kĩ gần ba trăm độ, thân thể cũng bị chấn động không ít. Lúc ấy, nếu không nhờ Tụ Linh huyệt đột nhiên phát sinh biến chất quỷ dị, từ trong nó phóng xuất ra một ít tinh lực tẩm bổ kinh mạch huyết nhục trong cơ thể, đừng nói là tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ thật sự thời gian rất lâu Hạ Ngôn sẽ không gượng dậy được. Nhìn thấy Tiểu Thanh mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, vẻ mặt vui mừng đi tới, Hạ Ngôn cười cười. - Gấu! Thổ Cẩu trong sương phòng bên phải, cũng lập tức nhảy ra phóng tới chỗ Hạ Ngôn. Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng trọng, mạnh mẽ vung tay phải chặn lại, trầm giọng nói: - Dừng lại! Thổ Cẩu này căn bản là không giống một con Huyễn Ảnh Lang oai phong của rừng sâu, quả thực giống hệt như một con chó hoang tùy ý có thể thấy được trên đường cái, thời điểm nhìn thấy chủ nhân lại thân thiết nhảy vọt tới. - Gấu gấu! Thổ Cẩu sủa lên mấy tiếng ủy khuất, đột nhiên cúi đầu nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Ngôn. Tiểu Thanh trông thấy tình cảnh này, lập tức cười khì. Hạ Ngôn ca mang về Thổ Cẩu này phi thường thông minh. Hạ Ngôn nói ra nó đều có thể nghe hiểu. - Con chó này khẳng định lại muốn ăn thịt đây! Tiểu Thanh! Muội đi phường thị mua một ít thịt tươi cùng đồ ăn về. Hạ Ngôn cười cười nhìn Tiểu Thanh nói. Đồng thời lấy ra trong túi một kim tệ đưa cho nàng. - Hạ Ngôn ca! Lần trước huynh đưa tiền, còn chưa xài hết đây. Tiểu Thanh vội vàng mang theo thần sắc khẩn trương nói. Hạ Ngôn khoát tay, làm mặt nghiêm nhìn Tiểu Thanh: - Chút tiền ấy với ta mà nói không tính là gì! Tiểu Thanh! Về sau muội cần thứ gì, đều có thể nói với ta, ngàn vạn lần không nên băn khoăn gì nghe không? Gửi tiền trên người muội ta cũng yên tâm. Tiểu Thanh trầm ngâm một hồi, mới chớp chớp cặp mắt to linh động nói: - Dạ! Hạ Ngôn ca! Muội biết rồi! - Muội đi đây, Hạ Ngôn ca! Tiểu Thanh nhận kim tệ Hạ Ngôn đưa qua, nói như hát. Hạ Ngôn cười gật gật đầu. Phường thị Hạ gia gần sát bên phủ viên Hạ gia. Cho dù tốc độ người bình thường, thời gian đi đường không tới tàn một nén nhang cũng có thể trở về tới rồi. - Ngươi quay về phòng ngươi đợi, một hồi Tiểu Thanh quay về sẽ cho ngươi ăn. Sau khi Tiểu Thanh rơi đi, Hạ Ngôn chuyển ánh mắt nhìn Thổ Cẩu đang nằm rạp trên mặt đất không ngừng gừ gừ, chỉ chỉ sương phòng bên phải nói. Thổ Cẩu lại gừ gừ mấy tiếng, há miệng lộ một bộ dáng u oán, không tình nguyện giậm bốn chân lui trở lại sương phòng. Tuy nhiên cửa phòng vẫn để mở ra, Hạ Ngôn có thể nhìn thấy Thổ Cẩu này tuy rằng lui trở lại trong phòng, đầu lại lén lút thò ra ngoài, một đôi mắt xanh sâu kín đáng thương chằm chằm nhìn hắn. Hạ Ngôn cũng không để ý đến Thổ Cẩu nữa, lập tức quay vào phòng mình. " Biến hóa của Tụ Linh huyệt, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Có phải mỗi Linh sư đều sẽ phát sinh biến chất của Tụ Linh huyệt như vậy hay không? ". Sau khi ngồi xếp bằng tĩnh tọa, Hạ Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại. Nội thị Tụ Linh huyệt trong bụng đã biến thành màu xám trắng. " Ồ? Các điểm sáng này là cái gì đây? " Khi tâm tình Hạ Ngôn trầm tĩnh lại, hắn cẩn thận quan sát, phát hiện xung quanh Tụ Linh huyệt, chính là một trăm lẻ tám đường kinh mạch tương liên với Tụ Linh huyệt, đều có một số điểm sáng rất nhỏ. Nhưng điểm sáng này không ngừng lấp lánh, thật giống như có sinh mệnh vậy. Dưới tác dụng của các điểm sáng này, Hạ Ngôn cảm giác được cơ huyết mạch toàn thân đều có một loại sức sống bùng lên mạnh mẽ. Nội lực, vẫn đang không ngừng dũng mãnh theo các đường kinh mạch vào đến Tụ Linh huyệt, rồi sau đó trải qua chuyển hóa biến thành linh lực. Chỉ nhìn một cách đơn thuần tốc độ chuyển hóa cũng không có nhiều biến hóa lắm, cũng không có nhanh hơn. Tuy nhiên, Hạ Ngôn khống chế đối với linh lực, lại hoàn toàn nhận được một loại biến chất nhanh hơn. Trước kia, Hạ Ngôn cũng không dùng ý chí để khống chế linh lực, linh lực chính là cùng nội lực dung hợp cùng một chỗ, Hạ Ngôn sử dụng vẫn còn là nội lực. Nhưng hiện tại, Hạ Ngôn lại có thể thông qua Tụ Linh huyệt, khống chế được linh lực phân bố đều trong một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Biến hóa này nói đến dường như không lớn, nhưng đối với Hạ Ngôn mà nói, điều này không thể nghi ngờ là một biến hóa phi thường to lớn. Có thể khống chế linh lực, nói cách khác ở một mức độ nhất định nào đó, Hạ Ngôn đã có thể sử dụng linh lực để phát huy võ kĩ! Điều này, khẳng định ở thời khắc mấu chốt thực lực tăng lên gấp mấy lần. " Đúng rồi, Linh La Giới! " Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn vừa chuyển:" Hiện tại lại không có liên hệ. " Sau một hồi cảm giác tỉ mỉ, Hạ Ngôn cũng không tìm lại được cái loại cảm giác tương thông giữa Linh La Giới cùng Tụ Linh huyệt. Lúc này, Linh La Giới lại khôi phục nguyên dạng, chỉ là một thứ vật dụng lạnh như băng. Tuy nhiên, sau khi ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đột nhiên xuất hiện cái loại cảm giác này, khẳng định là không sai. Nguyên nhân Tụ Linh huyệt lột xác hoàn toàn là do Linh La Giới. Trong phòng đột nhiên có một đạo dao động năng lượng rất nhỏ, Hạ Ngôn nhanh chóng mở to mắt. Thân thể lão nhân Thánh Hoàng đang rất nhanh hình thành. Hạ Ngôn biết rằng, Thánh Hoàng gia gia khẳng định sẽ xuất hiện giảng giải cho mình một lần. Một phần nếu để tự mình nghiền ngẫm tìm hiểu, thì bất luận thế nào cũng không thể suy đoán ra được. Thấy Hạ Ngôn mắt sáng ngời nhìn mình, lão nhân Thánh Hoàng lộ ra ánh mắ sáng rực, chòm râu bạc thật dài không gió mà lay động, hai tay chắp sau lưng, bước thong thả đi tới đi lui ở phía trước giường. - Như thế nào? Không có gì muốn hỏi sao? Qua hồi lâu, thấy Hạ Ngôn vẫn không mở miệng hỏi, lão nhân Thánh Hoàng không khỏi trợn trừng mắt, nói. Hạ Ngôn bật cười ha hả, vội vàng nói: - Không phải! Là hiện tại vấn đề của con nhiều lắm, thoáng cái không biết nên hỏi từ vấn đề gì. Quả thật, lúc này Hạ Ngôn đúng là có rất nhiều chỗ không biết rõ: " Linh La Giới, rốt cuộc là cái gì vậy, vì sao có thể sinh ra liên hệ với Tụ Linh huyệt? Tụ Linh huyệt rốt cuộc là như thế nào phát sinh lột xác? Loại lột xác này có thể có ảnh hưởng với bản thân mình hay không? Còn nữa là, thời điểm cuối cùng chính mình dùng đến một kiếm kinh hãi thế tục kia, rốt cuộc là làm thế nào mới thi triển ra được! " Đủ thứ vấn đề, toàn bộ đều là nghi vấn. Ánh mắt lão nhân Thánh Hoàng chớp chớp, ngưng thần trầm tư một lát, chậm rãi lên tiếng: - Ta sớm đã nói với ngươi, huyền bí của Linh La Giới, cũng không chỉ có tâm pháp Linh La ngươi đã học được kia. Huyền bí của Linh La Giới, về sau này ngươi hãy từ từ tìm hiểu đi. Ngươi chỉ cần biết rằng, Linh La Giới cũng không đơn giản là một vật dụng, nó cùng ngươi đã là một thể, các ngươi huyết nhục tương liên. Chỉ có điều bởi vì thực lực của bản thân ngươi hiện tại, cho nên không thể thấu hiểu Linh La Giới. - Còn Tụ Linh huyệt của con? Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi. - Tụ Linh huyệt của ngươi đã hoàn toàn một lần lột xác, loại lột xác này đối với ngươi mà nói là có rất nhiều chỗ tốt. Đối với khống chế linh lực, ngươi hơn xa các Linh sư bình thường. Về sau, hấp thụ linh lực trong thiên địa, cũng sẽ dễ dàng thập bội. Hà hà!Quan trọng nhất là…Luyện đan đối với năng lực khống chế linh lực nhưng lại rất cao. Phần đông Linh sư, đều là vì hạn chế năng lực khống chế linh lực, cho nên mới không thể trở thành luyện đan sư. Lão nhân Thánh Hoàng nhếch khóe miệng cười nói. - Sau khi Tụ Linh huyệt lột xác, linh lực phóng thích ra cũng khác với linh lực bình thường: loại linh lực này có công hiệu chữa thương phi thường mạnh. Sau trận giao chiến giữa ngươi và tên Tây Xuyên kia, thân thể bị đánh bay đi, kinh mạch thân thể, xương cốt cơ thể, đều đã bị tổn thương, nhưng sau khi được linh lực làm dịu liền không còn đáng ngại. Nếu không nhờ linh lực này, chỉ sợ ít nhất ngươi phải tu dưỡng nửa tháng mới bình phục. - Lại nói tiếp, tiểu tử ngươi này quả thật làm ta thực bất ngờ. Ngay cả ta cũng thật không ngờ, ngươi có thể nhanh như vậy liền kích phát Linh La Giới cải tạo Tụ Linh huyệt của ngươi. Còn nhớ ngày xưa, lúc ta thành tựu cảnh giới Linh tông, mới thành công kích phát Linh La Giới cải tạo Tụ Linh huyệt của ta đấy. Thật là! Lão nhân Thánh Hoàng lắc lắc đầu, cảm thán nói. Hạ Ngôn hơi có chút ngẩn người: - Con kích phát Linh La Giới? - Khó trách con cảm giác được linh lực trải rộng khắp toàn thân đều có một số điểm sáng kì dị bao quanh! - Đúng vậy!Ở thời điểm cuối cùng, chính là tinh thần lực của ngươi bùng nổ đã kích phát được Linh La Giới. Tại khoảnh khắc đó, tiềm lực ẩn chứa trong người của ngươi cũng bộc phát ra, không ngờ lại phát huy ra kiếm kỹ có thể so với võ kỹ của bí điển Thiên cấp. Điều này khiến ta cũng kinh ngạc. Lão nhân Thánh Hoàng nhìn Hạ Ngôn nói tiếp: - Về phần các điểm sáng ngươi nói, đó là linh lực sau khi Tụ Linh huyệt lột xác phóng thích còn dư thừa! - Nói như vậy cuối cùng kiếm kỹ con thi triển ra, quả thật là bởi kích phát tiềm lực mà bạo phát ra tới sao? Hạ Ngôn miệng thở dốc, chính hắn cũng không thể tin. Hạ Ngôn còn nhớ rõ uy thế của một kiếm kia, nhưng rốt cục làm thế nào để thi triển ra, Hạ Ngôn cũng không thể nhớ lại được chút nào. Hiện tại Hạ Ngôn muốn thi triển một kiếm kinh thiên động địa đó một lần nữa, dĩ nhiên không có khản năng làm được! Tuy nhiên hiện tại linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn, đã có công hiệu chữa thương cường đại, có linh lực như vậy, cho dù thân thể bị thương cũng có thể rất nhanh chóng được chữa trị. Chỉ cần chuyển hóa xong toàn bộ nội lực thành linh lực. Như vậy mặc dù Hạ Ngôn chỉ là Linh sư sơ kì, nhưng thực lực của hắn cũng không phải Linh sư sơ kì có thể so sánh được! So sánh với Linh sư bình thường mà nói, tuyệt đối chiếm ưu thế lớn. Hiện tại điều Hạ Ngôn cần làm chính là tăng lớn Tụ Linh huyệt!Để tăng nhanh tốc độ chuyển hóa nội lực thành linh lực!Mà lần lột xác này, cũng không làm cho Tụ Linh huyệt thành lớn thêm, Tụ Linh huyệt vẫn chỉ bằng đấu ngón tay. - Đúng vậy! Hạ Ngôn, ngươi quả thực là thiên tài!Khó trách Linh La Giới lại chọn ngươi. Ta nghĩ, đây không phải hoàn toàn là huyết mạch của ngươi phù hợp yêu cầu. Vẻ mặt lão nhân Thánh Hoàng đột nhiên trở nên ngưng trọng nói: - Tuy nhiên, kích phát tiếm lực nhất định không thể tùy tiện cố ý làm, nếu không một khi ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì mất cả tính mạng! Hạ Ngôn cũng biết rõ tiềm lực trong cơ thể này sở dĩ gọi là tiềm lực, chỉ vì nó là lực lượng ẩn tàng trong cơ thể, bình thường cũng không thể tùy tiện sử dụng. Nếu như tùy ý kích phát, thực có thể dẫn tới chuyện xấu: Tiềm lực này bùng nổ, cũng cần thời gian tích tụ lâu dài! Hạ Ngôn gật gật đầu, hít vào một hơi, con ngươi lóe sáng: - Thánh Hoàng gia gia! Ngài yên tâm đi! con sẽ không đặt đó lên ngọn tre, không làm chuyện vì cái lợi trước mắt. Con đường tu luyện của con. Con hiểu! Lão nhân Thánh Hoàng nghe Hạ Ngôn nói như vậy, gật gật đầu cười vui mừng: - Vậy là tốt rồi! Con đường ngươi phải đi còn rất dài…rất dài! Hiện tại chẳng qua mới là bước khởi đầu mà thôi. Ha ha! Hạ Ngôn! Có chiếc Linh La Giới này nhất định ngươi không phải là người tầm thường! Khi câu nói cuối cùng còn âm vang chưa dứt, thân ảnh lão nhân Thánh Hoàng đã biến mất, về lại trong Linh La Giới! Linh La Giới này, cũng không đơn giản là một vật dụng đơn giản như vậy, nó cũng có linh tính nhất định. Hạ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc Linh La Giới trên tay, trong ánh mắt chợt bắn ra một luồng tinh quang sáng ngời, ngay sau đó lại dần dần lặng lẽ biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương