Linh La Giới
Chương 123: Tịch Phá Thiên nhỏ máu
Thấy Nhã Phân vươn cánh tay trắng noãn khẽ kéo ống tay áo mình, Hạ Ngôn chỉ lắc đầu cười cười, sau đó lại vươn tay lên. -Mười một vạn kim tệ! Lời của Hạ Ngôn, hung hồn quanh quẩn trong hội trường. Mạc Gia Phần ở trên đài cao, yết hầu hung hăng nuốt ực một cái, kích động nhìn Hạ Ngôn. "Hiện tại ta có sáu mươi vạn kim tệ, trừ đi hai mươi bốn vạn năm ngàn kim tệ tiền trả cho Mạc Khải, ít nhất còn có ba mươi vạn kim tệ có thể sử dụng. Ta cũng không tin, Huyết Lăng Thảo này có thể nâng đến cái giá ba mươi vạn kim tệ. Hơn nữa, lát nữa Linh Dịch của ta cũng nhất định có thể bán với giá xa xỉ" Trong lòng Hạ Ngôn ngẫm nghĩ, ánh mắt cũng nhìn về phía Tịch Phá Thiên cách đó không xa. Tịch gia này, thật đúng là âm hồn không tan mà. Thân phận Hạ Ngôn, đã có thù hận rất nặng với Tịch Gia. Mà hiện tại với thân phận Linh La, không ngờ vẫn có sung đột với Tịch gia. "Xem ra tranh chấp giữa ta với Tịch gia cũng không phải là ngẫu nhiên mà!" Trong mắt Hạ Ngôn chợt lóe tinh quang. Trong lòng Tịch Phá Thiên cười lạnh, hắn thấy Hạ Ngôn không chút do dự liền tiếp tục tăng giá, càng xác định Hạ Ngôn đối với gốc Huyết Lăng Thảo này là quyết chí phải có. Khóe miệng kéo lên một độ cong quỷ dị, liền vuốt chòm râu che lại. -Mười hai vạn kim tệ! Tịch Phá Thiên một lần nữa tăng giá! Bọn người Hạ Phi Long, Hồng Phi cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Tịch Phá Thiên. "Tịch Phá Thiên này muốn làm gì vậy chứ? Hắn sẽ tốn mười hai vạn kim tệ mua một gốc Huyết Lăng Thảo?" Hạ Phi Long cau mày, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. "Người kia là cố ý muốn nâng giá cao, khiến cho Linh La bỗng dưng phải tốn nhiều tiền mà! Hắn nhìn trúng Linh La đối với Huyết Lăng Thảo bắt buộc phải có!" Nghĩ vậy, Hạ Phi Long không khỏi nhìn lại Linh La. Kỳ thật, lão càng nhìn Linh La, lại càng có một cảm giác giống như từng quen biết. Loại cảm giác này, làm cho Hạ Phi Long không khỏi đứng về phía Linh La. -Linh La tiên sinh! Ở thành Tử Diệp cũng có thể dễ dàng mua được Huyết Lăng Thảo. Hạ Phi Long lên tiếng nói với Linh La cách đó không xa. Hạ Ngôn chuyển mắt, nhìn Hạ Phi Long lắc đầu. -Đa tạ tộc trưởng nhắc nhở, nhưng mà Huyết Lăng Thảo này ta muốn có được sớm một chút. -Mười lăm vạn kim tệ! Hạ Ngôn nhấc tay lên. Từ mười hai vạn kim tệ, thoáng cái tăng thêm ba vạn kim tệ, nâng giá đến mười lăm vạn kim tệ. Trong hội trường, vang lên một hồi tiếng hít một hơi lạnh. -Linh La này điên rồi! Có một ít người, trong lòng tự nhủ như vậy Huyết Lăng Thảo, bất luận thế nào cũng không đáng nhiều tiền như vậy. Trong lịch sử phòng đấu giá thành Ngọc Thủy, một gốc Huyết Lăng Thảo giá cao nhất cũng chỉ mười ba vạn kim tệ! Xem ra ngày hôm nay ghi chép kia đã bị phá vỡ. Mạc Gia Phần hai mắt tóe lửa, kích động run giọng hô: -Mười lăm vạn kim tệ, Linh La ra giá mười lăm vạn kim tệ cho gốc Huyết Lăng Thảo hiếm thấy này. Các vị, còn tiếp tục tăng giá nữa không? Sau khi báo ra giá, ánh mắt Hạ Ngôn tự nhiên nhìn về phía TỊch Phá Thiên, hắn muốn biết Tịch Phá Thiên có còn có thể tiếp tục ra giá nữa hay không. -Linh La, Tịch Phá Thiên này rõ ràng là ác ý nâng giá. Lão ta thấy ngài nhất định phải có mua được gốc Huyết Lăng Thảo kia mới làm như thế, thật sự là tiểu nhân ghê tởm mà. Nhã Phân phẫn nộ nắm chặt bàn tay nhỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Hạ Ngôn. Hạ Ngôn gật đầu, thản nhiên nói: -Ta biết chứ. -Ngài biết, vì sao còn không rút lui? Chiếc mũi nhỏ xinh xắn của Nhã Phân khẽ nhíu, ánh mắt u oán nhìn Hạ Ngôn. Nàng thật không muốn Hạ Ngôn phải chịu thiệt như vậy. Nguyên bản dược liệu bảy tám vạn kim tệ có thể mua được, hiện tại giá đã nâng lên gấp đôi, nhưng tiền này đều là tốn kém không công, không khác gì chắp tay tặng cho người ngoài. -Bởi vì ta nhất định phải mua được Huyết Lăng Thảo. Hạ Ngôn nói một câu ngắn gọn. Lúc này trong lòng Tịch Phá Thiên hết sức đắc ý, tuy rằng nâng giá lên thì hắn cũng không được chỗ tốt gì, thế nhưng hắn lại hết sức thoải mái. Chuyện hại người không lợi mình, hắn cũng vui vẻ mà làm. Vốn hắn đã dự định không tiếp tục ra giá nữa, thế nhưng thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn sang lại mang theo một tia hung ác, không khỏi giơ tay lên lần nữa. Do dự một chút mới nói: -Mười tám vạn kim tệ! Mười tám vạn kim tệ đã có thể mua được hai gốc Huyết Lăng Thảo rồi. Coi như là một viên đan dược cấp bậc tương đối cao cũng không đến giá này? Mọi người đều trợn to mắt. Tuy rằng, bọn họ cũng không tham dự vào vòng cạnh tranh này, thế nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn, còn muốn kích thích hơn bản thân mình ra giá. Mỗi lần tăng giá, đều hơn vạn thậm trí mấy vạn kim tệ. Kim tệ, thật giống như đá sỏi vậy! Trong lòng Hạ Ngôn lạnh lẽo, trong mắt chớp động quang, một cỗ tức giận dâng lên. Tịch Phá Thiên này… Đúng lúc này, đột nhiên có một lời nói giống như sợi chỉ nhỏ truyền vào trong tai Hạ Ngôn -Tiểu hữu! Đừng tiếp tục ra giá nữa, lão phu vừa lúc có một gốc Huyết Lăng Thảo tạm thời không dùng đến, có thể chuyển nhượng cho tiểu hữu vậy. Tiếng nói này, cực kỳ cực kỳ nhỏ, tuy nhiên vẫn làm thân thể Hạ Ngôn hơi chấn động, có chút kinh ngạc. Hắn nhìn xung quanh một chút, còn có những người khác, dường như bọn họ cũng không nghe được âm thanh kia. -Chẳng lẽ là… Hạ Ngôn chuyển ánh mắt nhìn về phía người mặc áo choàng thần bí kia. Chỉ thấy hai tia tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, ánh mắt người áo choàng chậm rãi cúi xuống. "Không sai, là người kia nói! Chỉ là, hắn chỉ gạt ta hay nói thật?" Hạ Ngôn cau mày. "Không đúng, ta với hắn không quen biết, hơn nữa vừa rồi tuy rằng ta cùng hắn đều mua dược liệu, nhưng cũng không có va chạm gì. Dược liệu, gần như là chia đều mà. " -Tịch Phá Thiên tộc trưởng ra giá mười tám vạn kim tệ mua Huyết Lăng Thảo. Như vậy, còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu như không ai ra giá cao hơn, như vậy gốc Huyết Lăng Thảo này sẽ thuộc về Tịch Phá Thiên tộc trưởng! Mạc Gia Phần hưng phấn lặp lại những lời này lần nữa. Lúc này, trong lòng Tịch Phá Thiên lại đang nhảy dựng thình thịch. Bởi vì lúc này đã trải qua một lúc, Linh La lại không tiếp tục tăng giá! Vừa nãy mới ra giá, Linh La liền lập tức tăng giá ngay, lẽ nào hắn buông tha sao? Ánh mắt Tịch Phá Thiên có chút hoảng loạn, nhìn về phía Linh La. Lúc này, trong mắt Tịch Phá Thiên xuất hiện một tia vui mừng, hắn thấy Linh La lại đang chậm rãi giơ tay lên. "Hắc hắc! Quả nhiên là hắn phải có được gốc Huyết Lăng Thảo này. Ừ! Lần này hắn tăng giá rồi, ta sẽ không nâng giá nữa. " Trong lòng buông lỏng, tâm tình khẩn trương của Tịch Phá Thiên cũng dần dần thả lỏng xuống. Thế nhưng, ngay lúc này, mắt thấy Hạ Ngôn sẽ giơ tay lên, lại chậm rãi hạ xuống, Hạ Ngôn, không tiếp tục ra giá nữa. "Cái gì?" TỊch Phá Thiên, thiếu chút nữa không nhịn được hô lên. "Linh La này, lại không ra giá nữa!" Tịch Phá Thiên trừng mắt, hung hăng nhìn Hạ Ngôn, trong lòng không bình ổn được nữa, thân thể lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi. -Nếu không ai tiếp tục trả giá, như vậy ta tuyên bố: Huyết Lăng Thảo được Tịch Phá Thiên tộc trưởng dùng mười tám vạn kim tệ mua được. Tiếng nói của Mạc Gia Phần cuối cùng phán định! Tịch Phá Thiên chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, thiếu chút nữa không thở được nữa ngất đi. Dùng mười tám vạn kim tệ, mua một gốc dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo? Cái này không chỉ thiệt thời một chút, mà là thiệt hơn mười tám vạn kim tệ Tuy rằng Tịch gia bọn họ là ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy, thế nhưng các loại ghi vào sổ sách hàng năm, cũng không đạt đến trăm vạn kim tệ. Huống hồ, Tịch gia là đại gia tộc như vậy, các loại hao tốn cũng không ít. Kim tệ còn dư lại kỳ thật không nhiều. Một đoạn thời gian trước, trên Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến liền tiêu tốn mười mấy vạn kim tệ. Hiện tại, thoáng cái đã tổn thất mười mấy vạn kim tệ. Nếu không phải Tịch Phá Thiên vì tu vi cao thâm, sớm đã là cảnh giới Linh sư, thân thể kiên cường, tuyệt đối sẽ phun ra một ngụm máu tươi. Hạ Ngôn đứng lên, cười nói lời chúc mừng với Tịch Phá Thiên: -Chúc mừng Tịch tộc trưởng thỏa lòng mong ước! Được rồi, nếu như Tịch tộc trưởng muốn chuyển nhượng Huyết Lăng Thảo, cót thể nói với tại hạ. Tịch Phá Thiên vừa khôi phục tâm tình một chút, khí huyết lại dâng trào lên lần nữa, toàn thân hung hăng run lên. Nhã Phân ở bên cạnh nhìn một màn như vậy, không nhịn được khúc khích cười hai tiếng. Những người khác, cũng đều có chút buồn cười nhìn Tịch Phá Thiên. -Chúc mừng, chúc mừng! Hạ Phi Long theo sau sát Hạ Ngôn chúc mừng Tịch Phá Thiên. -Tịch tộc trưởng à, ta nghĩ Huyết lăng thảo này ngài mua không đáng! Hồng Phi lắc đầu, lời nói sâu xa. Tuy rằng, lúc hắn nói ngữ khí giống như trầm trọng, thế nhưng ai cũng nghe ra được trong đó ba phần là cười trên nỗi đau của người khác. Tịch Phá Thiên nghe lời mấy người này nói, sắc mặt toàn một mảnh tái mét, gân xanh trên tay lồi lên. Ánh mắt hung tàn trừng Hạ Ngôn, thoạt nhìn giống như muốn nhảy lên xé xác Hạ Ngôn ngay tại đây. Đột nhiên, Tịch Phá Thiên đảo mắt, nhếch môi ngoài cười mà trong không cười nói: -Linh La tiên sinh! Đột nhiên ta không muốn gốc Huyết Lăng Thảo hiếm thấy này nữa, vậy ngài còn muốn sao? Tuy rằng lời này rất khó mở miệng, thế nhưng lúc này Tịch Phá Thiên cũng chỉ có thể bỏ mặt mũi, hy vọng Linh La này có thể tiếp nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này. Hạ Ngôn cười cười, khẽ nhướng mày nói: -Đương nhiên có thể. Tịch tộc trưởng, ta đồng ý ra giá tám vạn kim tệ mua lại gốc Huyết Lăng Thảo này! -Cái gì! Tám vạn kim tệ? Tịch Phá Thiên tròng mắt co rụt. -Ta vừa tốn mười tám vạn kim tệ mà! -Ha ha! Vậy ta mặc kệ, tám vạn kim tệ đã một giá cao hơn bình thường rồi. Hạ Ngôn lắc đầu cười nói. -Hừ! Tịch Phá Thiên thở dốc mấy hơi, sau đó hừ lạnh một tiếng, không nói lại nữa. Đè nén cơn tức trong lòng, lại ngồi xuống chỗ mình. Những người khác, cũng đều dời ánh mắt trở lại sân đấu giá. Ở phía sau, những danh nhân thành Ngọc Thủy, còn có những người tới từ trong thành trấn quận thành khác, trong lòng cũng đang cười thầm. "Tộc trưởng Tịch gia này, chịu thiệt rồi. " Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ. "Linh La này thật đúng là thủ đoạn, ngay cả tộc trưởng Tịch gia cũng bị hắn gạt!" Cũng có một ít người bội phục thủ đoạn của Linh La. Bọn họ nghĩ, là Linh La này cố ý nâng giá khiến cho Tịch Phá Thiên có hại, mà Tịch Phá Thiên lại hoàn toàn bị trêu đùa! Kỳ thật, Hạ Ngôn lại không phải có ý nâng giá, thật sự là Tịch Phá Thiên quá đáng! Kết quả như thế, cũng là hắn gieo gió gặp bão. Ngồi xuống lần nữa, Hạ Ngôn lại nhìn thoáng qua ngưới áo choàng kia, tuy nhiên người áo choàng kia vẫn cúi đầu, giống như chưa bao giờ ngẩng đầu lên vậy. Nếu không phải vừa nãy đối diện với ánh mắt hắn, Hạ Ngôn thật hoài nghi có phải mình sinh ảo giác không, câu nói cũng không phải là do người áo choàng này nói ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương