Linh La Giới
Chương 60: Thân hình mảnh mai
"Bịch bịch bịch. " Tịch Thu Thủy vẻ mặt kiêu ngạo, vội vàng sải bước đi tới chỗ tảng đá. - Có thể bắt đầu rồi sao? Tịch Thu Thủy nhìn phía Lưu Phương, Lưu Phương nhìn hắn gật đầu. "Ầm. " Tịch Thu Thủy chộp hai bàn tay vào tảng đá, nội lực toàn thân lưu chuyển, bộ quần áo đắt tiền trên người hắn đều rung động cả lên. Phía trên thân hình hắn truyền ra từng đợt tiếng vang rất nhỏ. "Tịch Thu Thủy này, thật sự đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch rồi. " Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng trọng lên. Tuy rằng nội lực trên người Tịch Thu Thủy phát ra tiếng vang cũng không lớn, nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể nghe được rõ ràng. Người tu luyện chỉ có sau khi đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, thì lúc vận chuyển nội lực mới có thể phát ra tiếng động "bốp bốp" khiến người ta sợ hãi này. Ngay cả Lưu Phương đang dứng cạnh đó cũng hơi biến sắc. Đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch liền trở thành cường giả Hậu Thiên đỉnh phong. Một trăm lẻ tám đường kinh mạch, cho dù có một cái chưa đánh thông, cũng không thể xem như cường giả Hậu Thiên đỉnh cấp. Người tu luyện đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch cùng người tu luyện đả thông một trăm lẻ bảy đường kinh mạch so sánh thực lực rõ ràng cao hơn một bậc. Nếu như hai người đánh nhau, không có gì bất ngờ xảy ra thì người sau tất bại. Tịch Thu Thủy vừa lên sân khấu, ở phía trận doanh con cháu Tịch gia, liền phát ra một tràng tiếng ồn ào náo động. Một số con cháu Tịch gia có điều gần gũi với Tịch Thu Thủy, lại từ trong đám người nhảy ra, lắc lư thân nình, lớn tiếng hò hét cổ vũ Tịch Thu Thủy. "Bốp!" Tịch Thu Thủy trợn to hai mắt, bàn tay nổi gân xanh cuồn cuộn, toàn thân nội lực tụ tập đến song chưởng, đột nhiên mạnh mẽ áp tay xuống tảng đó. "Bốp" một tiếng. Hai tay như đôi thiết trảo sắc bén, vững chắc chộp vào trên tảng đá. - Đi! Tịch Thu Thủy có chút đắc ý, tự nhiên muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người, hắn hét lớn một tiếng, mới bắt đầu vận công đẩy tảng đá lăn đi. Tảng đá tròn rất nhanh hướng chỗ cao lăn đi, vạch khắc độ con số không ngừng tăng lớn. "Tịch Thu Thủy này, quả thật rất tài, Tịch gia không hổ là một trong ba đại gia tộc. Chỉ là không biết, Vương gia cùng Hạ gia, năm nay thi đấu tranh giành danh ngạch có con cháu nào nổi trội hay không?" Lưu Phương khiếp sợ sau đó thầm nghĩ trong lòng. Ở trên khán đài các vị Chấp sự Thánh đường cũng tập trung ánh mắt vào trên người Tịch Thu Thủy. Vừa rồi tuy rằng Tịch Thu Thủy biểu hiện lỗ mảng, nhưng đó là chuyện thứ yếu, chỉ cần có thực lực, Thánh đường sẽ đồng loạt đề cử hắn tham gia khảo hạch nhập học tại Học Viện Tử Diệp. Bởi vì có liên quan tới danh tiếng danh vọng của thành Ngọc Thủy! Một cái quận thành có thể tiến vào Học Viện Tử Diệp càng nhiều người, như vậy đối với danh tiếng của quận thành đó càng có lợi. Thành Ngọc Thủy là một trong hơn hai mươi quận thành dưới quyền quản hạt của thành Tử Diệp, bài danh là so ra ở phía sau. Nếu không phải bởi vì khoảng cách gần Tội Ác Sâm Lâm, mỗi ngày có rất đông người tu luyện tiến vào Tội Ác Sâm Lâm đều phải đi ngang qua thành Ngọc Thủy, chỉ sợ thành Ngọc Thủy ngay cả mức độ phồn thịnh như hiện tại này cũng không thể đạt tới. - Hừ hừ! Tịch Phá Thiên lại cười lạnh một tiếng, quét ánh mắt nhìn toàn trường, trên mặt đầy vẻ đắc ý vì biểu hiện của đứa con mình. "Quả nhiên Tịch Thu Thủy đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch rồi. " Hạ Phi Long cùng Vương Nhạc ngồi trên khán đài riêng của mình, trên mặt cũng đều có vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lại lộ ra thần sắc quả nhiên là như thế. -------------- - Dựa vào đan dược cưỡng ép đả thông đường kinh mạch, hiện tại căn cơ còn không có gì bất ổn, nhưng sau này nhất định thành tựu sẽ bị hạn chế. Vương Ngữ Yên nói với giọng bình thần. Nàng nói ra những lời này, lại khiến trong lòng Hạ Ngôn chấn động một hồi. Bởi vì, Hạ Ngôn hiện tại cũng chính là dựa vào dược phẩm để tăng cao độ vững chắc của thân thể, tăng độ cứng cỏi tinh thần lực. Hạ Ngôn đã sử dụng dược phẩm mười một lần, tinh thần lực so với trước kia cứng cỏi hơn gấp mấy lần. Bằng không hắn cũng không cách nào dung hợp tinh luyện "Thiên Vũ Thần Thương" được. Phút chốc sau! Rất nhanh, Tịch Thu Thủy liền thu công ngừng lại, viên đá đã lăn đến sau vạch mức khắc một trăm lẻ tám độ. Lúc này Lưu Phương gật gật đầu thực rõ ràng, ánh mắt lóe sáng. - Hà hà.! Tịch Thu Thủy cười đắc ý, lại đưa ánh mắt nhìn Hạ Ngôn đầy vẻ khiêu khích. "Hạ Ngôn! Mặc dù ngươi cũng đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, nhưng ta tu luyện "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm", tất nhiên cũng có thể chiến thắng ngươi! Hà hà! Đợi đến lúc cuối cùng thời điểm giao chiến, ta nhất định phải đòi lại hết thảy những gì đã mất. " Tịch Thu Thủy nghiến răng một cách ngoan độc, trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy. "Bốp! Bốp! " Bốn phía quảng trường xôn xao vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng như tiếng sấm rền. Đến ngay cả con cháu Vương gia cùng Hạ gia cũng đều vì cảnh tượng trước mắt mà khiếp sợ tận đáy lòng. Đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, chuyện này quả thực khó có thể tưởng tượng. Cho dù là người tu luyện tu luyện bốn năm mươi năm, cũng rất khó đả thông toàn thân một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Ở thành Ngọc Thủy người có thể đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, khẳng định cũng không nhiều lắm. - Tịch Thu Thủy đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, hoàn thành giai đoạn Tẩy Tủy. Tiếp theo, mời Vương Ngữ Yên Vương gia trắc nghiệm nội lực. Thanh âm của Lưu Phương dường như cũng xuất hiện một tia dao động. Biểu hiện của Tịch Thu Thủy đã khiến hắn không thể bình tĩnh lại như lúc đầu. Chính hắn cũng đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Nhưng Tịch Thu Thủy này bao nhiêu tuổi chứ! Mới chỉ bằng một phần ba tuổi của hắn mà thôi. Tiếp qua vài chục năm thật khó dám chắc Tịch Thu Thủy sẽ không vượt qua hắn, trở thành một Linh sư. Cảnh giới Linh sư. - Hạ công tử! Ta lên trước rồi! Vương Ngữ Yên nở nụ cười xinh đẹp, thi lễ cùng Hạ Ngôn nói. Hạ Ngôn chìa tay phải, nói: - Mời Ngữ Yên tiểu thư! Vương Ngữ Yên lại hướng về Hạ Tử Hân khẽ nhún mình thi lễ, Hạ Tử Hân tự nhiên vội vàng hoàn lễ. Hai người này ở trong sân thi đấu, là hai trong bốn đại mỹ nữ Thành Ngọc Thủy cũng làm cho trận đấu rạng rỡ lên không ít. Mà lúc này ở quảng trường có ba nàng, trừ Vương Ngữ Yên và Hạ Tử Hân, còn có Nhã Phân. Trên mặt Nhã Phân vẫn không có biến hóa gì, dường như hết thảy đều không có quan hệ gì với nàng. Vương Ngữ Yên thân mình mảnh mai, gót sen yểu điệu, tuy rằng thoạt nhìn cước bộ không nhanh, nhưng tốc độ đi cũng không chậm. Thời gian ba bốn lần hô hấp nàng đã tới chỗ tảng đá trong sân thi đấu. Trước tiên nàng hướng về Lưu Phương thi lễ, Lưu Phương khẽ gật gật đầu. - Ha ha! Tịch gia chúng ta mới là lợi hại nhất. Tịch Thu Thủy thiếu gia, đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Ở chỗ khán đài giao giới giữa con cháu Tịch gia và con cháu Vương gia, một gã con cháu Tịch gia vô cùng đắc ý vung nắm tay kiêu ngạo gào lên. - Hừ! Chờ coi! Ngữ Yên tiểu thư đã bắt đầu trắc nghiệm. Hừ hừ! Ngữ Yên tiểu thư tất nhiên cũng đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch rồi. Một gã thiếu niên Vương gia, mặt và cổ cũng một màu đỏ thẫm, thở hào hển, không phục, tức giận quát to. Hắn cũng không biết thực lực chân chính của Vương Ngữ Yên, nhưng lúc này, ở trước mặt người Tịch gia tự nhiên không thể chịu lép vế, cứ như vậy rơi xuống thế hạ phong hắn không đành lòng. - Hì hì! Vương Ngữ Yên kia, quả thật xinh đẹp, cùng Hạ Tử Hân Hạ gia đều đẹp như tiên nữ giáng trần. Tuy nhiên thực lực, cũng không phải có bộ dáng xinh đẹp là mạnh nha! Hì hì. rất khó nói nha! Gã con cháu Tịch gia toét miệng cười hì hì nói. Trong sân thi đấu Vương Ngữ Yên đột nhiên ló hai bàn tay ngọc chậm rãi vươn ra, trong cơ thể nội lực lưu chuyển. Khiến người ta kinh hãi chính là bên trong thân thể của nàng, cũng giống như Tịch Thu Thủy vang lên tiếng "lốp bốp" như tiếng sấm động. Đây là dấu hiệu đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch! Chủ trì Lưu Phương đứng một bên, lại mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Vương Ngữ Yên, dáng vẻ nàng thoạt nhìn dịu dàng yểu điệu không ngờ lại thành tựu như thế. Thi đấu giành danh ngạch lần này, không ngờ lại xuất hiện hai người dự thi đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Lần thi đấu ba năm trước đây chỉ xuất hiện một người! Hai bàn tay ngọc thong thả vươn ra lại mang theo một cơn gió nhẹ, vững vàng đè lên tảng đá. Nơi khóe miệng Vương Ngữ Yên hiện lên một nụ cười khiến người ta tâm động, đôi mắt đẹp lấp lánh tinh quang, vành miệng nhỏ khẽ hé: "A" một tiếng, liền liền đẩy viên đá đi. "Rầm rầm rầm. " Tiếng tảng đá lăn từ sân thi đấu truyền lan ra ngoài. Ánh mắt Hạ Ngôn chằm chằm nhìn Vương Ngữ Yên đẩy tảng đá, trong đầu lại vẫn lẩn quẩn với lời nói của Vương Ngữ Yên vừa rồi. Dựa vào dược phẩm tăng lên thực lực, có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Lão nhân Thánh Hoàng hẳn là không thể không biết điều này chứ? - Vương Ngữ Yên thật là lợi hại nha! Hạ Tử Hân cả kinh nói. Trong nháy mắt, không ngờ Vương Ngữ Yên đã đẩy tảng đá tròn vượt qua vạch khắc một trăm độ. Hạ Tử Hân chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, lại thấy trên mặt Hạ Ngôn cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc gì. Chỉ trong khoảnh khắc này, Vương Ngữ Yên đã đẩy viên đá qua vạch mức khắc một trăm lẻ tám độ. Vương Ngữ Yên, cũng đã hoàn toàn đả thông kinh mạch trở thành cường giả Hậu Thiên đỉnh phong. Thấy một màn như vậy, Tịch Thu Thủy còn đang đắc ý, chợt sắc mặt ngưng trọng lại, nhíu nhíu mày. - Hạ Ngôn! Chẳng lẽ huynh cũng không kinh ngạc chút nào sao? Vương Ngữ Yên, cũng đã thông toàn bộ kinh mạch rồi. Hạ Tử Hân sau một lúc giật mình kinh sợ, nhìn Hạ Ngôn nói với vẻ khó hiểu. Hạ Ngôn nghe ra vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của Hạ Tử Hân, chợt cười nói: - Vừa rồi lúc muội trắc nghiệm nội lực, ta cũng đã hỏi qua nàng, cho nên biết nàng ta đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Hạ Tử Hân lúc này mới giật mình, bỗng mang theo một tia phiền muộn nói: - Vương Ngữ Yên thiên phú cao hơn ta. Hạ Tử Hân cùng Vương Ngữ Yên, đều là thiên chi kiêu nữ, hai người có so bì với nhau dĩ nhiên cũng là chuyện bình thường. Hiện tại nhìn thấy Vương Ngữ Yên thực lực so ra mạnh hơn mình, trong lòng Hạ Tử Hân khó tránh khỏi hơi có chút mất mát. Hạ Ngôn nhìn Hạ Tử Hân, khẽ cười nói: - Tử Hân! Về sau thành tựu của muội không hẳn sẽ kém hơn nàng ta. Nói không chừng, không cần tới bao lâu, muội có thể vượt qua nàng ta. Con đường tu luyện quan trọng nhất là. niềm tin và quyết tâm! Hạ Tử Hân sắc mặt biến đổi liên tục, sau cùng vui vẻ nói: - Muội biết rồi! Hạ Ngôn gật gật đầu, Vương Ngữ Yên đã trắc nghiệm xong, từ chỗ tảng đá quay về lại. --------------- - Vương Ngữ Yên Vương gia này vậy mà cũng đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Hừ! Lão già Vương Nhạc này, nhất định là cho con gái mình dùng Tụ Khí Đan rồi. Mắt Tịch Phá Thiên lóe sáng, thầm nghĩ trong lòng. Hắn nghĩ rằng nếu Vương Ngữ Yên không có sử dụng đan dược, tuyệt đối không có khả năng đả thông toàn bộ đường kinh mạch. Hạ Phi Long sau lúc thoáng kinh ngạc, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Lúc này, trong sân thi đấu chỉ còn lại có Hạ Ngôn chưa trắc nghiệm nội lực. - Ha ha! Thế nào? Vừa rồi ta đã nói, Ngữ Yên tiểu thư của chúng ta nhất định cũng đã đả thông tất cả đường kinh mạch. -. -. Mới vừa mới con cháu Vương gia tranh hơn cùng Tịch gia, lúc này thần thái bay bổng lên cao. Mà con cháu Tịch gia thì mặt sa sầm xuống, không ngừng hừ hừ trong miệng nói lầm bầm. - Chúc mừng! Hạ Ngôn nhìn Vương Ngữ Yên vừa mới về tới cười nói. Trên gương mặt đỏ ửng còn chưa tan, Vương Ngữ Yên khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: - Có cái gì đáng chúc mừng! Hạ công tử chê cười ta rồi. Ta biết thực lực của Hạ công tử khẳng định mạnh hơn Ngữ Yên nhiều. Hạ Ngôn cười nói: - Vậy thật oan uổng cho ta! Chỉ sợ mọi người ở trong này, đều hoặc nhiều hoặc ít bởi vì Ngữ Yên tiểu thư biểu hiện ra thực lực mà chấn động cả đấy. Về phần thực lực của ta, giỏi lắm cũng chỉ tương đương với Ngữ Yên tiểu thư thôi! Hạ Ngôn nói thế quả thật đúng như vậy, ngay cả các Linh sư Chấp sự Thánh đường cao cao tại thượng, đều khó tránh khỏi trong lòng khiếp sợ. Chỉ có điều bọn họ cũng không thể tùy tiện để lộ ra trên nét mặt mà thôi! - Vương Ngữ Yên Vương gia đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch! Mời Hạ Ngôn Hạ gia bắt đầu trắc nghiệm nội lực. Lưu Phương đọc trên danh sách trong tay một cái tên cuối cùng: Hạ Ngôn! Ở một tháng trước đây, Hạ Ngôn còn là một tên bất tài vô dụng. Mà hiện tại lại biến thành thiên tài trong mắt mọi người. Đến ngay cả Lưu Phương đọc thứ tự trên danh sách trắc nghiệm, cũng xếp hắn là người trắc nghiệm sau cùng! Tịch gia và Vương gia, đều hâm mộ rất Hạ gia đã xuất hiện thiên tài mới này. Thiên tài mới mười lăm tuổi mà có thể giao đấu bất bại cùng Từ Hoảng, ở thành Ngọc Thủy, tuyệt đối tìm không ra người thứ hai. Hạ Ngôn hướng về trung tâm sân thi đấu đi đến. Ở trên đài cao, Tịch Phá Thiên nheo mắt lại, hắn nhìn Hạ Ngôn đấy ác ý. Mà Hạ Phi Long thì lộ vẻ mặt chờ mong. Hiện tại, con cháu Hạ gia đã hoàn thành trắc nghiệm nội lực, ở trong ba đại gia tộc hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong. Vương gia cùng Tịch gia, đều đã có xuất hiện con cháu đả thông toàn thân đường kinh mạch. Mà Hạ gia, trước mắt thành tích tốt nhất là Hạ Tử Hân, chỉ mới đả thông một trăm lẻ hai đường kinh mạch. - Hạ Ngôn này quả nhiên quỷ dị! Vương Nhạc ngồi ở khán đài Vương gia đột nhiên nói ra một câu khó hiểu. Đại trưởng lão Vương gia ngồi bên cạnh, không khỏi nhíu mày: - Tộc trưởng! Ngài nó lời này có ý gì? Vương Nhạc lắc lắc đầu nói: - Ngài xem trên mặt biểu tình Hạ Ngôn kìa. Đại trưởng lão Vương gia chiếu ánh mắt cẩn thận quan sát bộ mặt Hạ Ngôn, nhưng lão nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn ra có gì khác thường, da mặt lão đã nhăn càng nhăn thêm - Biểu tình trên mặt Hạ Ngôn, không có một chút biến hóa nào, tâm tình hắn không giống như một thiếu niên mười lăm tuổi, mà ổn định như một người năm mươi tuổi. Nếu tiếp qua tám năm mười năm nữa, Hạ Ngôn này nhất định sẽ càng thêm đáng sợ! Không hiện sơn bất lộ thủy, buồn vui không lộ ra ngoài. Thật đáng sợ! Chuyện của Hạ gia ngài cũng nghe nói qua rồi chứ? Trước kia ở Hạ gia, Hạ Ngôn chỉ là tên rác rưởi bị quên lãng không ai thèm để ý tới, hắn chịu đựng khổ sở không thể tưởng tượng. Nhưng hiện tại, hắn có đủ thực lực, nếu như người bình thường tất nhiên sẽ vì chuyện trước kia mà trả thù, nhưng đến hiện tại hắn cũng không có trở mặt với bất cứ tên con cháu Hạ gia nào. Người như vậy, đáng sợ tới cỡ nào? Hắn mới mười lăm tuổi nha! Vương Nhạc hít vào một hơi thật sâu, vô cùng chấn động nói. Đại trưởng lão nhíu hàng lông mày rậm: - Có lẽ là do tính tình tốt, hoặc là tính cách hắn yếu đuối chăng? Điều này cũng rất có khả năng là thế, trời sinh người tính tình tốt thường sợ phiền phức! - Không phải! Vương Nhạc vô cùng kiên định lắc đầu nói. - Chuyện xảy ra ở Phường thị khu Bắc đủ để chứng minh hắn tuyệt đối không phải là người tính cách yếu đuối. Nếu là người sợ phiền phức, tất nhiên hắn sẽ không giao đấu với Từ Hoảng. Vương Nhạc nói thập phần chắc chắc. Nghe Vương Nhạc nói đến đây, đại trưởng lão cũng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Ngôn. Một thiếu niên mười lăm tuổi chẳng lẽ thật sự đáng sợ như vậy? "Rào rào. " Trong đám người, lại là một tràng chấn động! Lúc này đây, so với thời điểm hai người Vương Ngữ Yên cùng Tịch Thu Thủy trắc nghiệm vừa rồi, chấn động bùng phát ra càng lớn càng kéo dài hơn! Danh tiếng của Hạ Ngôn trong thế hệ trẻ ở thành Ngọc Thủy, tuyệt đối không người nào có thể theo kịp. Từ sau sự kiện xảy ra ở Phường thị khu Bắc, Hạ Ngôn liền trở thành mục tiêu truy đuổi của đa số người tu luyện tuổi trẻ! Vừa rồi, trước khi đẩy viên đá lăn đi, hắn cũng không có làm bất kỳ động tác chuẩn bị gì. Chỉ tùy ý đặt hai tay phía trên tảng đá tròn, mà ngay cả Lưu Phương đứng một bên cũng nói không nên lời, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Phải biết rằng, thường thường người tu luyện ở lúc trắc nghiệm nội lực, tất nhiên trước tiên phải vận chuyển nội lực, tụ tập nội lực đến hai tay. Như vậy mới có thể triển hiện ra toàn bộ thực lực của mình. Nhưng Hạ Ngôn này, lại hoàn toàn không có làm bất kỳ chút chuẩn bị nào, hắn chỉ khẽ đặt bàn tay lên viên đá rồi đẩy đi. Thậm chí Lưu Phương còn nghĩ rằng: Hạ Ngôn là muốn thử xem trước một lần sức nặng của tảng đá. Nhưng, đến khi hai tay của Hạ Ngôn cách gần tới tảng đá còn có chừng mười phân, Lưu Phương thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi. Hoặc là nói, Lưu Phương cảm nhận được một lực lượng khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Từ hai bàn tay của Hạ Ngôn, không ngờ toát ra từng đạo khí kình làm cho người ta sợ hãi, đánh lên trên tảng đá. Khí kình này tuy rằng vô hình, nhưng Lưu Phương lại có thể rõ ràng cảm giác được khí kình thật đáng sợ. Thậm chí Lưu Phương còn thấy rõ trên tảng đá chỗ bàn tay của Hạ Ngôn sắp chạm vào, bay lên từng quầng bụi đá. Khí lãng va chạm vào tảng đá vang lên một tiếng "bốp bốp" trầm thấp, Lưu Phương tuyệt đối sẽ không nghe lầm. Lưu Phương trợn to mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Ngôn. Loại năng lực này cũng không phải một người tu luyện vừa mới đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch có thể có được. Lưu Phương tự nghĩ, cho dù là chính mình e rằng cũng không thể làm được đến mức như vậy. "Rầm rầm rầm. " Trong cảnh huyên náo, trong tiếng thét chói tai, viên đá thật lớn chậm rãi lăn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương