Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 131: Cả trong mơ anh cũng không thể phát tài đâu



“Con trai cô không hề vì thích vẽ mà bỏ bê việc học, ngược lại, mỗi ngày đều hoàn thành bài tập rất nghiêm túc rồi mới dành một chút thời gian để vẽ những bức tranh mà nó yêu thích.

Nó hiểu rằng, ngay cả khi vẽ, cũng cần có một nền tảng kiến thức vững chắc thì tranh vẽ ra mới có hồn.”

Tô Nhiên thật lòng cảm thán: “Con trai cô thật sự rất tốt, cô nên tin tưởng nó.”

Phác Mỹ Diễm nghe mà sống mũi cay cay, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chủ phòng livestream, tôi biết mình nên làm gì rồi.”

Phác Mỹ Diễm cảm kích cúi đầu cảm ơn Tô Nhiên. Bấy lâu nay, cô luôn dùng tiêu chuẩn của bản thân để trói buộc con mình, hoàn toàn bỏ qua nguyện vọng của nó.

Nó cũng có quyền có sở thích riêng, việc mình muốn làm, lý tưởng riêng, chứ không phải vì hiếu thảo mà luôn luôn chịu đựng, nhún nhường.

【Nhà tôi cũng vậy, anh cả học hành thật sự khó mà nói nổi, lại còn biếng ăn. Nhưng anh ấy rất hiếu thảo, không chỉ là loại kiểu bệnh thì mang nước đến, mà còn chăm sóc chu đáo từng chút, thậm chí còn xoa bóp toàn thân cho mẹ tôi.】

Tô Nhiên cười rồi kết thúc cuộc gọi.

Không nói thêm gì, cô trực tiếp bắt đầu vòng rút lì xì may mắn tiếp theo. Những người đang mải bình luận ở khu bình luận còn chưa kịp tham gia đã bị lướt qua.

【WTF, cảm giác bỏ lỡ cả một khoản tiền tỷ, tôi còn chưa kịp tham gia mà đã rút thăm rồi?】

【Chị livestreamer à, nếu chị làm vậy thì tôi phải nói chị vài câu: chị thật là không có đạo đức nghề nghiệp!】

【Lần sau chú ý theo dõi diễn biến đi, đừng mải nói chuyện thì khỏi trách bị bỏ qua.】

“Được rồi, tiếp theo rút lì xì chọn người thứ hai.”

Tất cả phúc lợi trong túi lì xì đã bị cướp sạch.

Người may mắn thứ hai xuất hiện, là một cư dân mạng có tên: 【Sao tôi lại xuất sắc thế này】.

Tên này khiến Tô Nhiên không nhịn được nhíu mày —

Chắc là kẻ tự luyến rồi.

“Chúc mừng 【Sao tôi lại xuất sắc thế này】,chuẩn bị đi, tôi gửi lời mời video call đây.”

【Sao tôi lại xuất sắc thế này】gửi bạn một Thiên Sứ Trái Tim ×1

【Đánh Liên Quân Liên Thắng】gửi bạn Vua Quà Tặng ×10

【Sói Cô Độc Trong Gió】gửi bạn Khinh Khí Cầu ×7

……

Kết nối video thành công, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông tóc vuốt ngược, mặc áo sơ mi caro loè loẹt, khuôn mặt thì... khó mà khen nổi, thần thái lại vô cùng lấc cấc, tự cho là mình rất phong độ.

Tô Nhiên uống một ngụm nước chanh để trấn an cái bao tử hơi lộn xộn, giọng chuyên nghiệp hỏi:

“Anh muốn xem gì?”

“Xem gì cũng được, chị tự chọn đi. Nhưng nói trước, nếu không chuẩn thì phải trả lại tiền đấy.”

“Được thôi.”

Người đàn ông hài lòng với thái độ của cô, gật đầu nói:

“Vậy chị bói giúp tôi vận may phát tài đi. Ví dụ khi nào tôi mua xổ số sẽ trúng, khi nào sẽ phát tài chỉ sau một đêm?”

Tô Nhiên thản nhiên nói:

“Anh nhìn số dư tài khoản ngân hàng của mình đi.”

Câu nói không đầu không đuôi khiến người đàn ông khó hiểu:

“Nhìn số dư làm gì?”

Tô Nhiên cười như không cười:

“Nhìn xong anh sẽ cảm thấy một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc lên đỉnh đầu, lạnh thấu tim, rồi thở dài một tiếng: Đúng là nghèo thật.”

“Chị nói linh tinh, tôi đâu có nghèo như vậy, chẳng qua là giàu không rõ ràng thôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành tỷ phú!”

Tô Nhiên liếc qua anh ta, nhàn nhạt nói:

“Thiên đình anh không đầy đặn, địa các chẳng vuông vức, anh mà phát tài thì trong mơ cũng không xảy ra.”

Người đàn ông đang chuẩn bị nổi giận, chợt hiểu ra điều gì đó.

Với mấy cái trò này của cô livestream, anh ta dùng... mắt thứ ba — là rốn — cũng có thể nhìn thấu.

“A, tôi biết rồi. Tiếp theo chị sẽ nói là nếu muốn cầu tài cũng được, nhưng phải thêm tiền, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-131-ca-trong-mo-anh-cung-khong-the-phat-tai-dau.html.]

Tô Nhiên lạnh nhạt nhìn anh ta:

“Anh có thể thêm tiền, tôi cũng có thể chỉ đường phát tài cho anh. Nhưng anh có số hưởng được hay không thì chưa biết.”

Người đàn ông hừ lạnh:

“Không có số hưởng thì phát tài làm gì, tôi thấy chị năng lực không đủ, hay là về học thêm đi, học cho đến khi nhìn ra được mới thôi.”

Tô Nhiên khẽ hừ một tiếng:

“Tôi không tính được, không phải vì tôi kém, mà là vì anh không có số đó. Kể cả có thấy tiền rơi đầy đường, trong lúc anh đang giả vờ buộc dây giày, người khác cũng sẽ nhặt hết trước. Suốt đời này, số dư tài khoản của anh sẽ không bao giờ vượt quá bốn con số.”

Người đàn ông tức đến đỏ mặt:

“Không thể nào, chị nguyền rủa tôi không phát tài, tôi sẽ tố cáo chị!”

Tô Nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

“Tố cáo tôi? Anh không sợ đến số dư bốn con số đó cũng không giữ được à?”

“Cô… bói tiếp đi, tôi đã trả tiền rồi, hôm nay cô phải bói cho tôi vận may tài lộc, nếu không tôi bắt cô đền gấp ba, không, gấp mười!”

Tô Nhiên lạnh lùng liếc anh ta một cái:

“Muốn xem bói cũng được. Anh tên Lý Điền, mồm miệng vừa thối vừa độc, suốt ngày lên mạng chửi người ta, chuyện gì cũng phải nhảy vào bình luận vài câu chửi bới, chính là loại ‘anh hùng bàn phím’ điển hình.”

Lý Điền hừ mũi:

“Nói vậy cũng không đúng, gặp chuyện không đúng thì tôi có quyền lên tiếng, nói vài câu thì có làm sao, chẳng rụng miếng thịt nào.”

“Anh không chỉ mồm thối, mà chân tay cũng thối. Mỗi lần đi qua cửa tiệm ven đường là phải đá đổ chậu hoa của người ta.”

Lý Điền nghênh cổ cãi:

“Đừng vu oan cho tôi! Không phải tôi đá, cái chậu hoa đó vốn đã nứt rồi, tôi chỉ nhìn thôi, không làm gì cả.”

“Anh không chỉ mồm thối, chân thối, mà còn thích chiếm tiện nghi. Hay mua đồ online rồi kiếm cớ hoàn tiền.”

Lý Điền bĩu môi:

“Hàng không tốt thì trả lại là đúng rồi, tôi đâu có sai.”

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên trong lòng lật trắng mắt:

“Vấn đề là hàng người ta không có lỗi, anh vì muốn ‘mua không mất tiền’ mà viện đủ cớ để xin hoàn mà không trả hàng. Một tháng trước, anh nói không nhận được gói hàng, yêu cầu hoàn tiền. Chủ shop nhiều lần liên hệ, anh mặc kệ, cuối cùng đành hoàn lại tiền cho anh. Nhưng người ta đã kiện anh rồi đấy.”

Lý Điền bị Tô Nhiên nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy chột dạ, nuốt nước bọt:

“Là người bán sai trước, tôi còn liên lạc lại nói là tìm thấy hàng rồi mà, họ không chịu rút đơn kiện, cuối cùng tôi còn phải bồi thường gấp mấy lần tiền.”

Cư dân mạng lập tức sôi sục:

【Đúng là mặt dày! Tôi cũng bán hàng online, ghét nhất cái loại thế này!】

【Ủng hộ người bán, gặp kiểu này phải kiện cho ra trò!】

【Sao trên đời lại có thể có loại người thế này, tôi mua hàng mà không vừa ý còn thấy ngại không dám trả, toàn cố gắng dùng tạm.】

【Nhiều chủ shop thấy khách ở xa, kiện tụng không đáng tiền nên đành bỏ qua. Chính vì thế mới sinh ra cái loại chuyên moi móc kiếm chác bất chính này.】

……

Tô Nhiên nhìn Lý Điền, nụ cười hoàn toàn biến mất.

“Anh kết bạn bè, luôn muốn chiếm lợi, không chịu thiệt. Người ta mời ăn là sẵn sàng tới ngay, ăn xong còn mang về. Đến lượt anh mời thì giả bệnh than nghèo kêu bận.

Đối với bạn gái thì keo kiệt hết mức. Đi chơi mang theo bình nước riêng, ăn đồ nướng chê mùi dầu mỡ, ăn lẩu thì sợ mùi bám, đến khi cô ấy ăn kem cũng nói lạnh, vì lo cho sức khoẻ mà khuyên đừng ăn.

Suốt cả buổi hẹn hò, bữa ăn đắt nhất các người từng ăn là... lẩu băng chuyền mini.”

【Tên này còn keo kiệt hơn cả tôi tưởng.】

【Năm nào cũng có người kỳ quặc, năm nay lại đặc biệt nhiều.】

【Anh ta chắc còn l.i.ế.m cả nắp chai sữa chua.】

Nghe đến đây, mặt Lý Điền biến sắc. Từ dáng vẻ phớt lờ ban đầu, giờ thì giận đến tím tái:

“Cô dựa vào gì mà nói tôi thế? Tôi rất rộng rãi đấy nhé! Tuần trước tôi còn mua cho cô ấy một chai sữa dinh dưỡng đấy!”

Tô Nhiên chẳng buồn khách sáo, lập tức buông lời chí mạng:

“Cô ấy cũng hồi đáp anh rồi — tặng anh một cái sừng thật to.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...