Lộ Nam Hướng Bắc I
Chương 12
Cùng lúc đó, Thành Hướng Bắc gặp Chu Mục
Trước khách sạn hai sao duy nhất của thành phố, Chu Mục đỡ Lâm Thông chậm rãi đi ra, bước chân Lâm Thông có vẻ vô lực, sắc mặt tái nhợt. Thành Hướng Bắc đứng phía đối diện, tập trung quan sát, nếu như trước đây hắn không có chút ý thức nào về đồng tính, thì cảnh tượng trước mắt cùng lắm chỉ là tình cảm bạn bè cùng lớp đơn thuần, thế nhưng hắn quen Chu Mục lâu như vậy vậy mà lần đầu tiên thấy được vẻ mặt tâm đắc khi ăn được tiểu bạch thỏ vào bụng của anh ta, cười đến mức thỏa mãn có thể so sánh với con sói xám đang lau nước miếng trong phim hoạt hình.
Chu Mục đỡ Lâm Thông lên xe taxi, còn đứng trước cửa xe nói một hồi lâu, cho đến khi tài xế không nhịn nổi phải lái xe đi mới thôi, anh ta đưa mắt nhìn hướng xe đi thật lâu, nét tươi cười trên khuôn mặt đẹp trai mới biến mất.
Thành Hướng Bắc sang đường, lặng lẽ vỗ vai anh ta một cái: “Thế nào? Rốt cuộc đã được ăn rồi à?”
“Đúng vậy…á? Cái gì?” Chu Mục vô thức gật đầu, rồi lập tức hoảng sợ quay đầu lại, anh ta thấy Thành Hướng Bắc đang cười đểu nhìn mình, mặt xụ xuống, giận dữ nói: “Thằng nhóc nói mò cái gì vậy?!”
Thành Hướng Bắc vỗ mạnh vai anh ta nhưng Chu Mục trốn được, Thành Hướng Bắc cười nói: “Anh em với nhau mà còn giấu diếm gì nữa, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực rồi!”
Chu Mục vô cùng nghi ngờ nhìn hắn nói: “Làm sao thấy được?”
Thành Hướng Bắc nhún vai, nói: “Trực giác của đồng loại thôi.”
Chu Mục bừng tỉnh, đấm hắn một cái cái, cười mắng: “Dclmm! Thế mà tôi không nghĩ ra đó! Cậu với tên Đại Tiên kia…” Chu Mục đang nói thì bị Thành Hướng Bắc trừng mắt, lập tức không nói gì thêm.
Thành Hướng Bắc nghiêng người nhìn anh ta rồi dịch đến gần gần nói: “Này, kỹ thuật kém quá phải không? Nhìn Lâm Thông như mo-rat*vậy, chân đi không nổi nữa.”
Chú thích: mo-rat là bản in thử, ý anh Bắc nói Lâm Thông như vật mẫu thực hành cho Chu Mục.
Chu Mục thẹn quá hóa giận nói: “*** mẹ mày! Đó là do kỹ thuật ông đây tốt, làm được em ấy không xuống được giường!”
“Vớ vẩn! Rõ ràng là rách!”
“*** mẹ mày, không nứt ra! Chỉ sưng lên chút thôi!”
Thành Hướng Bắc buông tay, Chu Mục đỏ mặt.
Được rồi, đề tài này thật sự không dinh dưỡng tẹo nào, vì vậy hai người liên tục chiến đấu chiến trường quán đồ uống, tiếp tục trò chuyện.
Chu Mục là muốn khoe khoang tình cảm của mình với Lâm Thông cho Thành Hướng Bắc nghe, bây giờ rốt cuộc anh ta đã ăn được vào miệng, thật hưng phấn muốn gào lên cho cả thế giới biết nhưng với tình cảm ấy lại không có can đảm nói ra. Trúng giải ba trăm triệu còn phải làm mặt than, Chu Mục quả thật nhịn muốn chết.
Thành Hướng Bắc muốn lấy kinh nghiệm từ tiền bối, hắn với Lộ Nam đã mơ hồ lâu như vậy, một chút dấu hiệu giữa cả hai cũng không có. Bản thân mỗi ngày đều đi sau mông Lộ Nam, cũng không thấy Lộ Nam đối xử với mình khác trước, nếu như từ từ xa cách nhau thì hắn sẽ tình nguyện dùng cách làm như không có gì.
Hai người đều muốn uống bia nên tìm một chỗ vắng lặng nói chuyện phiếm. Thành Hướng Bắc vô cùng tò mò sao Chu Mục lại thích Lâm Thông, theo ánh mắt của hắn, Lâm Thông không phải là một chàng trai đặc biệt xuất chúng. Chu Mục vừa nghe hắn dìm hàng Lâm Thông, sắc mặt liền không dễ nhìn. Thành Hướng Bắc nhanh chóng giải thích rằng hắn không quen với Lâm Thông, cho nên chưa nhìn kĩ chứ sao, lúc này Chu Mục mới bình tĩnh lại, mặt mày như hoa nở kể lại chuyện tình của hai người cho Thành Hướng Bắc nghe. Lúc đầu hai người không vừa mặt nhau, sau đó tìm cớ đánh nhau một trận, sau đó đột nhiên phát hiện tên nhóc này rất khí phách, đánh ngã rồi vẫn không chịu cúi đầu, sau nữa thì hai tâm hồn đồng điệu, sau sau nữa thì phát hiện ra tên nhóc cố gắng đến mức khiến người ta đau lòng…Rồi trong khoảng khắc vô tình, hai người đột nhiên kiss nhau! Tuy rằng hoảng sợ nhưng Chu Mục phát hiện mùi vị đôi môi Lâm Thông không tệ, vì vậy tiếp tục dốc sức hôn tiếp! Tiếp sau nữa, Lâm Thông tát cho hắn một cái, giai đoạn thứ nhất kết thúc.
“Kết thúc?” Thành Hướng Bắc vừa uống bia vừa hỏi.
“Tất nhiên không phải rồi.” Chu Mục vênh mặt, ngón tay xoa nhẹ mép cốc: “Chỉ như vậy mà Game over thì làm sao có tính phúc như bây giờ được?”
“Không phải đã tát một cái sao?” Thành Hướng Bắc tò mò nói: “Rốt cuộc làm hòa thế nào?” Chỗ này tương đối quan trọng, nếu hắn cũng học kế này với nam nam thì có thể tham khảo thêm tí.
“Hí hí… ” Chu Mục cười gian xảo. Thành Hướng Bắc đánh một cái, vội kêu lên: “Đừng có thừa nước đục thả câu nữa!”
“Không phải là thừa nước đục thả câu.” Chu Mục phất tay, cười gian nói: “Lạt mềm buộc chặt? Dương đông kích tây?”
“Nói trọng tâm!” Đập bàn
Chu Mục gãi đầu, cười nói: “Thì anh đây làm bộ tốt với người khác, kích thích em ấy một chút.”
“Dùng được sao? ” Thành Hướng Bắc nhướn mày.
“Lời vô ích, nếu không bọn anh làm sao sẽ được như bây giờ…” người nào đó hả hê cười, miệng suýt chút nữa kéo đến mang tai.
Thành Hướng Bắc nhìn gương mặt cười như hoa nở rộ của Chu Mục, tim vô cùng buồn bực, con mẹ nó, vận cứt chó gì vậy!
Lên năm ba sơ trung, bầu không khí học tập trong lớp dần dày lên.
Lộ Nam dần dần bình tâm, phần lớn thời gian trong ngày đều dùng cho học tập, đương nhiên thuốc bổ vẫn là đọc truyện tranh nhưng không say mê như hai năm trước nữa. Lộ Thiến đi rồi, cậu thực sự trầm tư mấy ngày, ngay cả mẹ Lộ cũng thấy con mình không bình thường nhưng hỏi thì cậu chỉ trả lời chị đi rồi, con khó chịu. Mẹ Lộ an ủi con trai vài câu, cũng bỏ qua.
Sau khi Thành Hướng Bắc và Chu Mục nói chuyện, tư tưởng có chút đi lên, không phải chỉ như hai người đàn ông trong đĩa CD nữa mà rõ ràng là tình yêu, không thể không thừa nhận hắn vô cùng ước ao được như Chu Mục. Bản thân yêu một người đàn ông đã vô cùng khổ sở, còn phải suy đoán tâm lý, phản ứng của đối phương nữa thật sự vô cùng mệt mỏi tốn sức. Lộ Nam vốn vẫn mơ màng, tâm trạng của hắn cũng lên xuống trầm bổng theo phản ứng của lô nam. Lộ Nam biểu hiện ỷ lại vào hắn thì tâm trạng vô cùng vui vẻ, nếu Lộ Nam mấy ngày không để ý thì tâm trạng tuột dốc không phanh, rất khổ sở nhưng vì quan tâm, đau đớn lại có thể sinh ra hạnh phúc.
Sau khi được Chu Mục chỉ bảo, Thành Hướng Bắc đã có suy nghĩ mình có được may mắn như vậy không. Có điều hắn quá nóng lòng, đã quên mất loại tình yêu này không phải luôn giống nhau được. Sở dĩ Chu Mục thành công là có hai nguyên nhân, thứ nhất: hắn và Lâm Thông yêu nhau, thứ hai: kế kích động là đúng bệnh hốt thuốc.
Hắn và Lộ Nam lớn lên từ nhỏ cùng nhau, không có sự hấp dẫn cực mạnh như giữa Chu Mục và Lâm Thông, hắn không phải Chu Mục, Lộ Nam cũng không phải Lâm Thông, kế hoạch có thể hữu hiệu với Lâm Thông nhưng không có nghĩa lại có tác dụng với Lộ Nam. Nhưng sức hấp dẫn của lưỡng tình tương duyệt, tình nồng ý mật quá lớn với Thành Hướng Bắc, hắn nằm mơ cũng muốn được ngủ cùng giường* với Lộ Nam.
Chú thích: 滚床单(cổn sàng đan), mình tra thì nó được nghĩa đại loại như đồng giường cộng chẩm, kiểu ngủ cùng giường và vài ba cái chuyện quan trọng.
Da đầu Lâm Tiểu Thiên và Chu Phác tê dại, khóe miệng co giật nhìn Thành Hướng Bắc.
Ánh mắt lão đại thật quái dị, nhìn hai người như ánh mắt mèo nhìn chuột, giống như đang tính xem lúc nào thì ăn vào bụng. Gần đây bọn họ có làm việc gì trái lương tâm không nhỉ? Hai người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu dùng ánh mắt chém giết nhau___cậu lại lén nhìn trộm quần lót của cô giáo sao? Vớ vẩn, đó là chuyện thằng nhãi cậu làm! Chẳng lẽ cậu dám véo mông bạn nữa? Đclmm! Đó là cả lớp làm! Nếu cậu không làm chuyện thiếu đạo đức thì lão đạo nhìn chằm chằm chúng ta để làm gì? Tôi biết thì tốt rồi!
Hia người giao lưu ánh mắt với nhau, vẫn không tìm nổi một lý do, cuối cùng Lâm Tiểu Thiên không nhịn được, niềm nở nói với Thành Hướng Bắc: “ Lão đại, gần đây tâm trạng cậu không tốt à?”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, dùng tay xoa tóc cậu ta, Lâm Tiểu Thiên hú lên kinh dị, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn: “Lão đại, lão đại…tôi không phải là Lộ Nam đâu! Không nên dùng ánh mắt dịu dành với Lộ Nam để nhìn tôi, càng không muốn được xoa tóc dịu dàng như Lộ Nam đâu! Ôi mẹ oi~~~~”
thân thủ xoa bóp tóc của hắn. Rừng Tiểu Thiên hú lên quái dị, hoảng sợ trừng mắt Thành Hướng Bắc.”Già, già, lão đại… ” ta không phải là Lộ Nam a! Không nên dùng nhìn Lộ Nam đích ôn nhu ánh mắt xem ta
Chu Phác ở bên cạnh nhìn có chút hả hê, nói: “Lâm Tiểu Thiên, lão đại coi trọng cậu như vậy thì nhanh tắm rửa sạch sẽ chờ lão đại lâm hạnh* đi nha!”
Chú thích: lâm hạnh là ngôn từ chỉ việc phi tần được vua chọn ngủ cùng, kiểu xxx nhưng ngôn từ trang trọng hơn.
Vẻ mặt Lâm Tiểu Thiên như thực sự sắp phải lâm hạnh với heo vậy, Thành Hướng Bắc nhếch miệng cười, công bố đáp án chính xác: “Tiểu Phác Tử, nếu người đã ái mộ trẫm như vậy, chi bằng đêm nay trẫm giá lâm trên giường người nha!”
Mặt Chu Phác trầm xuống, khóc thét: “Lão đại…Tiểu nhân bì thô nhục hậu*, giường chiếu nhỏ hẹp, thực sự chứa không nổi ngài đại giá!”
Chú thích: bì thô nhục hậu là da thô thịt dày, xấu xí
Thành Hướng Bắc vỗ vai hắn, cười nói: “Ái khanh chớ sợ, trẫm sẽ rất ôn nhu.”
Vì vậy Thành Hướng Bắc cấu kết với Chu Phác.
Nếu mặt Chu Phác không nhăn nhó như vậy chắc sẽ càng thuyết phục hơn.
Thực ra, cuộc sống chung bọn họ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cuối cùng Thành Hướng Bắc cũng phá lệ thể hiện sự thân thiết của mình với Chu Phác trước mặt Lộ Nam. Sau vài ngày quan sát Chu Phác cũng hiểu được lão đại đang giở trò quỷ gì!
Hắn mắt mũi nhạy bén, đã biết lão đại lớn lên cùng Lộ Nam, tình cảm quá mức bạn bè bình thường. Tuy rằng hai người đều là con trai nhưng lão đại thích Lộ Đại Tiên quả như tâm tư Tư Mã Chiêu*. Đáng tiếc Lộ Đại Tiên vẫn chưa thức tỉnh, lão đại cả ngày ủ dột nhìn bóng dáng Lộ Đại Tiên, thật giống chó con bị chủ nhân bỏ rơi. Chu Phác không cười tâm tư Thành Hướng Bắc, cũng không giật mình khi biết lão đại có tình cảm đặc biệt với Lộ Nam. Thực tế, cá tính Lộ Nam quả thực rất cần người quan tâm chăm sóc, lão đại chăm sóc cậu ta từ nhỏ như vậy là ứng cử viên sáng giá nhất. Nếu Lộ Đại Tiên có thể yêu lão đại là được rồi, Chu Phác âm thầm mong đợi.
Hai người bắt đầu cố gắng diễn kịch khiến cả lớp âm thầm suy đoán có phải họ đang ở cùng nhau thật không. Lúc trong ký túc xá, Thành Hướng Bắc bắt đầu bỏ qua Lộ Nam, thỉnh thoảng còn chạy đến giường Chu Phác thì thầm nhỏ to, hai tên con trai to tướng giả vờ thân thiết mà nhét chung một chỗ, thật là buồn nôn! Lâm Tiểu Thiên thấy bên dưới ồn ào nói: “Lão đại, hai người làm nhẹ một chút, giường sắp sập rồi!”
Chu Phác cười đắc ý, nói: “Hê hê, ghen tỵ hả? Xuống đây để ông lâm hạnh ngươi!”
“*** mẹ mày! Cúi xuống để ông đè nào..”
Lộ Nam lặng yên rửa mặt xong, kéo qua chăn đắp qua mặt. Thành Hướng Bắc cùng chu tuần liếc mắt thăm dò, được hành động của đối phương cổ vũ. Chu Phác nói nhỏ: “”Lão đại, tôi thấy có hi vọng.”
Lần này sau khi khai giảng, Lộ Nam rõ ràng trầm lắng hơn nhiều, có điều thói quen thường ngày của cậu vẫn không thay đổi, rửa mặt xong, trước thời gian tắt đèn thì chăm chú đọc truyện tranh. Hôm nay chưa tắt đèn mà Lộ Nam đã kéo chăn đi ngủ, là lần đầu tiên từ khi khai giảng, có thể không làm người ta hiểu sai sao?
Thành Hướng Bắc bắt đầu lo lắng có phải thân thể Lộ Nam khó chịu không, đang định nhảy xuống giường xem cậu thì bị Chu Phác kéo lại, nhỏ giọng nói: “Cậu điên rồi à! Rõ ràng Lộ Đại Tiên đang giận dỗi, cậu nên vui vẻ mới đúng! Vui vẻ hiểu không?”
Thành Hướng Bắc nắm vạt áo của hắn, kích động nói: “Thực sự?”
Chu Phác trợn trắng mắt, giật tay hắn xuống: “Là Chu Phác tôi nhìn người, làm gì có cái gì qua mắt được.”
Sự thực chứng minh, lần này chu phác nhìn sai rồi.
Hôm sau, trong lớp bàn tán một tin tức vô cùng sôi nổi chính là Lộ Đại Tiên có một mối quan hệ nam nữ đi vào lịch sử____nhận một em gái kết nghĩa.
Em gái kết nghĩa có ý nghĩa thế nào với con trai? Đây chính là vừa tấn công vừa được bảo vệ, giúp đỡ cho nhau làm mọi việc. Hơn nữa em gái nuôi của Lộ Nam cũng không đơn giản, là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất đó. Nam sinh trong lớp đều ước ao được vận tốt như Lộ Nam, chỉ có đương sự là làm như không phải việc của mình, vẻ mặt như trên đài cao nhìn chúng sinh, một mình đi vào cõi thần tiên hư vô.
Ngoài phòng học, Thành Hướng Bắc nóng nảy đến đỏ mắt, hắn gần như nhịn không nổi muốn xông vào chất vấn Lộ Nam! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bất thình lình Lộ Nam có một em gái kết nghĩa à? Còn là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất? Trên thế giới này làm gì có ai dễ thương hơn Lộ Nam?! Hơn nữa, không phải tối qua Lộ Nam còn biểu hiện ghen tuông sao? Hả? Hắn nghĩ đến chính mình đêm qua hồi hộp kích động đến mức trằn trọc không ngủ được cả đêm, kết quả vẫn chưa đến buổi trưa, thời thế đã thay đổi rồi?!
Chuyện này làm sao chịu nổi? Làm sao chịu nổi đây?
Thành Hướng Bắc như mãnh hổ xuống núi, kích động luống cuống. Chu Phác dùng hết sức mới túm được hắn lại: “Lão đại, cậu bình tĩnh chút đi, bây giờ không phải là thời gian ngả bài đâu!”
Thành Hướng Bắc vốn không nghe lọt nhưng hắn biết nơi này không thể náo loạn được, chỉ đành thất tha thất thiểu theo Chu Phác xuống tầng.
Trên sân bóng, hai người lẳng lặng ngồi xổm dưới lưới bóng.
Trầm mặc hồi lâu, Thành Hướng Bắc đột nhiên dùng giọng khàn khàn nói: “Chu Phác, có phải cậu thấy tôi đã thất bại rồi không?” Bảo vệ đối phương như bảo bối trên tay, rốt cuộc vẫn thích con gái đấy à? Thì ra tính hướng không phải cứ mày cho bao nhiêu thì đối phương cũng đáp lại như vậy. Trời sinh đã khác biệt thì cho dù bù đắp thế nào cũng không nổi. Hắn vừa nghĩ đến Lộ Nam có thể cầm tay cô bé đó, thậm chí còn hôn môn thì trái tim đau đớn quặn lên từng cơn, đau đến mưc tay hắn đang run lên.
“Lão đại, cậu có còn là lão đại nữa không?” Chu Phác đấm hắn một cái, giận dữ nói: “Mới một tí khó khăn đã quật ngã cậu rồi à? Theo đuổi con gái không dễ, nhưng theo đuổi con trang càng không dễ! Lộ Đại Tiên là ai? Nếu cậu không nói rõ tình cảm của mình đến từng câu từng chữ thì cậu ta có thể hiểu được không?”
Thành Hướng Bắc dần dần tỉnh táo lại, sắc mặt dịu xuống hẳn.
“Lão đại!” Chu Phác chân thành nói: “Bây giờ giữa Lộ Đại Tiên và cô bé kia chưa có gì, đến tôi còn hiểu được. Trước hết cậu đừng tự mình loạn mình được không?”
Thành Hướng Bắc thở sâu, gật đầu.
“He he, đang mới là phóng thái lão đại!” Chu Phác tiếp tục nói: “Lão đại ơi lão đại, cậu không có cách đối phó với Lộ Đại Tiên nhưng cũng không có cách đối phó với một tiểu nữ sinh à? Nhỏ được xưng là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất, nhưng cậu cũng là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh trường này đó! Khuôn mặt này, vóc dáng này…” Chu Phác khoa trương tấm tắc hai tiếng, gõ thẳng lên đầu Thành Hướng Bắc, cười nói: “Còn có não heo này…”
“Đclmm! Giữ chút mặt mũi với!” Rốt cuộc Thành Hướng Bắc cũng thả lỏng được, cười mắng.
Trước khách sạn hai sao duy nhất của thành phố, Chu Mục đỡ Lâm Thông chậm rãi đi ra, bước chân Lâm Thông có vẻ vô lực, sắc mặt tái nhợt. Thành Hướng Bắc đứng phía đối diện, tập trung quan sát, nếu như trước đây hắn không có chút ý thức nào về đồng tính, thì cảnh tượng trước mắt cùng lắm chỉ là tình cảm bạn bè cùng lớp đơn thuần, thế nhưng hắn quen Chu Mục lâu như vậy vậy mà lần đầu tiên thấy được vẻ mặt tâm đắc khi ăn được tiểu bạch thỏ vào bụng của anh ta, cười đến mức thỏa mãn có thể so sánh với con sói xám đang lau nước miếng trong phim hoạt hình.
Chu Mục đỡ Lâm Thông lên xe taxi, còn đứng trước cửa xe nói một hồi lâu, cho đến khi tài xế không nhịn nổi phải lái xe đi mới thôi, anh ta đưa mắt nhìn hướng xe đi thật lâu, nét tươi cười trên khuôn mặt đẹp trai mới biến mất.
Thành Hướng Bắc sang đường, lặng lẽ vỗ vai anh ta một cái: “Thế nào? Rốt cuộc đã được ăn rồi à?”
“Đúng vậy…á? Cái gì?” Chu Mục vô thức gật đầu, rồi lập tức hoảng sợ quay đầu lại, anh ta thấy Thành Hướng Bắc đang cười đểu nhìn mình, mặt xụ xuống, giận dữ nói: “Thằng nhóc nói mò cái gì vậy?!”
Thành Hướng Bắc vỗ mạnh vai anh ta nhưng Chu Mục trốn được, Thành Hướng Bắc cười nói: “Anh em với nhau mà còn giấu diếm gì nữa, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực rồi!”
Chu Mục vô cùng nghi ngờ nhìn hắn nói: “Làm sao thấy được?”
Thành Hướng Bắc nhún vai, nói: “Trực giác của đồng loại thôi.”
Chu Mục bừng tỉnh, đấm hắn một cái cái, cười mắng: “Dclmm! Thế mà tôi không nghĩ ra đó! Cậu với tên Đại Tiên kia…” Chu Mục đang nói thì bị Thành Hướng Bắc trừng mắt, lập tức không nói gì thêm.
Thành Hướng Bắc nghiêng người nhìn anh ta rồi dịch đến gần gần nói: “Này, kỹ thuật kém quá phải không? Nhìn Lâm Thông như mo-rat*vậy, chân đi không nổi nữa.”
Chú thích: mo-rat là bản in thử, ý anh Bắc nói Lâm Thông như vật mẫu thực hành cho Chu Mục.
Chu Mục thẹn quá hóa giận nói: “*** mẹ mày! Đó là do kỹ thuật ông đây tốt, làm được em ấy không xuống được giường!”
“Vớ vẩn! Rõ ràng là rách!”
“*** mẹ mày, không nứt ra! Chỉ sưng lên chút thôi!”
Thành Hướng Bắc buông tay, Chu Mục đỏ mặt.
Được rồi, đề tài này thật sự không dinh dưỡng tẹo nào, vì vậy hai người liên tục chiến đấu chiến trường quán đồ uống, tiếp tục trò chuyện.
Chu Mục là muốn khoe khoang tình cảm của mình với Lâm Thông cho Thành Hướng Bắc nghe, bây giờ rốt cuộc anh ta đã ăn được vào miệng, thật hưng phấn muốn gào lên cho cả thế giới biết nhưng với tình cảm ấy lại không có can đảm nói ra. Trúng giải ba trăm triệu còn phải làm mặt than, Chu Mục quả thật nhịn muốn chết.
Thành Hướng Bắc muốn lấy kinh nghiệm từ tiền bối, hắn với Lộ Nam đã mơ hồ lâu như vậy, một chút dấu hiệu giữa cả hai cũng không có. Bản thân mỗi ngày đều đi sau mông Lộ Nam, cũng không thấy Lộ Nam đối xử với mình khác trước, nếu như từ từ xa cách nhau thì hắn sẽ tình nguyện dùng cách làm như không có gì.
Hai người đều muốn uống bia nên tìm một chỗ vắng lặng nói chuyện phiếm. Thành Hướng Bắc vô cùng tò mò sao Chu Mục lại thích Lâm Thông, theo ánh mắt của hắn, Lâm Thông không phải là một chàng trai đặc biệt xuất chúng. Chu Mục vừa nghe hắn dìm hàng Lâm Thông, sắc mặt liền không dễ nhìn. Thành Hướng Bắc nhanh chóng giải thích rằng hắn không quen với Lâm Thông, cho nên chưa nhìn kĩ chứ sao, lúc này Chu Mục mới bình tĩnh lại, mặt mày như hoa nở kể lại chuyện tình của hai người cho Thành Hướng Bắc nghe. Lúc đầu hai người không vừa mặt nhau, sau đó tìm cớ đánh nhau một trận, sau đó đột nhiên phát hiện tên nhóc này rất khí phách, đánh ngã rồi vẫn không chịu cúi đầu, sau nữa thì hai tâm hồn đồng điệu, sau sau nữa thì phát hiện ra tên nhóc cố gắng đến mức khiến người ta đau lòng…Rồi trong khoảng khắc vô tình, hai người đột nhiên kiss nhau! Tuy rằng hoảng sợ nhưng Chu Mục phát hiện mùi vị đôi môi Lâm Thông không tệ, vì vậy tiếp tục dốc sức hôn tiếp! Tiếp sau nữa, Lâm Thông tát cho hắn một cái, giai đoạn thứ nhất kết thúc.
“Kết thúc?” Thành Hướng Bắc vừa uống bia vừa hỏi.
“Tất nhiên không phải rồi.” Chu Mục vênh mặt, ngón tay xoa nhẹ mép cốc: “Chỉ như vậy mà Game over thì làm sao có tính phúc như bây giờ được?”
“Không phải đã tát một cái sao?” Thành Hướng Bắc tò mò nói: “Rốt cuộc làm hòa thế nào?” Chỗ này tương đối quan trọng, nếu hắn cũng học kế này với nam nam thì có thể tham khảo thêm tí.
“Hí hí… ” Chu Mục cười gian xảo. Thành Hướng Bắc đánh một cái, vội kêu lên: “Đừng có thừa nước đục thả câu nữa!”
“Không phải là thừa nước đục thả câu.” Chu Mục phất tay, cười gian nói: “Lạt mềm buộc chặt? Dương đông kích tây?”
“Nói trọng tâm!” Đập bàn
Chu Mục gãi đầu, cười nói: “Thì anh đây làm bộ tốt với người khác, kích thích em ấy một chút.”
“Dùng được sao? ” Thành Hướng Bắc nhướn mày.
“Lời vô ích, nếu không bọn anh làm sao sẽ được như bây giờ…” người nào đó hả hê cười, miệng suýt chút nữa kéo đến mang tai.
Thành Hướng Bắc nhìn gương mặt cười như hoa nở rộ của Chu Mục, tim vô cùng buồn bực, con mẹ nó, vận cứt chó gì vậy!
Lên năm ba sơ trung, bầu không khí học tập trong lớp dần dày lên.
Lộ Nam dần dần bình tâm, phần lớn thời gian trong ngày đều dùng cho học tập, đương nhiên thuốc bổ vẫn là đọc truyện tranh nhưng không say mê như hai năm trước nữa. Lộ Thiến đi rồi, cậu thực sự trầm tư mấy ngày, ngay cả mẹ Lộ cũng thấy con mình không bình thường nhưng hỏi thì cậu chỉ trả lời chị đi rồi, con khó chịu. Mẹ Lộ an ủi con trai vài câu, cũng bỏ qua.
Sau khi Thành Hướng Bắc và Chu Mục nói chuyện, tư tưởng có chút đi lên, không phải chỉ như hai người đàn ông trong đĩa CD nữa mà rõ ràng là tình yêu, không thể không thừa nhận hắn vô cùng ước ao được như Chu Mục. Bản thân yêu một người đàn ông đã vô cùng khổ sở, còn phải suy đoán tâm lý, phản ứng của đối phương nữa thật sự vô cùng mệt mỏi tốn sức. Lộ Nam vốn vẫn mơ màng, tâm trạng của hắn cũng lên xuống trầm bổng theo phản ứng của lô nam. Lộ Nam biểu hiện ỷ lại vào hắn thì tâm trạng vô cùng vui vẻ, nếu Lộ Nam mấy ngày không để ý thì tâm trạng tuột dốc không phanh, rất khổ sở nhưng vì quan tâm, đau đớn lại có thể sinh ra hạnh phúc.
Sau khi được Chu Mục chỉ bảo, Thành Hướng Bắc đã có suy nghĩ mình có được may mắn như vậy không. Có điều hắn quá nóng lòng, đã quên mất loại tình yêu này không phải luôn giống nhau được. Sở dĩ Chu Mục thành công là có hai nguyên nhân, thứ nhất: hắn và Lâm Thông yêu nhau, thứ hai: kế kích động là đúng bệnh hốt thuốc.
Hắn và Lộ Nam lớn lên từ nhỏ cùng nhau, không có sự hấp dẫn cực mạnh như giữa Chu Mục và Lâm Thông, hắn không phải Chu Mục, Lộ Nam cũng không phải Lâm Thông, kế hoạch có thể hữu hiệu với Lâm Thông nhưng không có nghĩa lại có tác dụng với Lộ Nam. Nhưng sức hấp dẫn của lưỡng tình tương duyệt, tình nồng ý mật quá lớn với Thành Hướng Bắc, hắn nằm mơ cũng muốn được ngủ cùng giường* với Lộ Nam.
Chú thích: 滚床单(cổn sàng đan), mình tra thì nó được nghĩa đại loại như đồng giường cộng chẩm, kiểu ngủ cùng giường và vài ba cái chuyện quan trọng.
Da đầu Lâm Tiểu Thiên và Chu Phác tê dại, khóe miệng co giật nhìn Thành Hướng Bắc.
Ánh mắt lão đại thật quái dị, nhìn hai người như ánh mắt mèo nhìn chuột, giống như đang tính xem lúc nào thì ăn vào bụng. Gần đây bọn họ có làm việc gì trái lương tâm không nhỉ? Hai người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu dùng ánh mắt chém giết nhau___cậu lại lén nhìn trộm quần lót của cô giáo sao? Vớ vẩn, đó là chuyện thằng nhãi cậu làm! Chẳng lẽ cậu dám véo mông bạn nữa? Đclmm! Đó là cả lớp làm! Nếu cậu không làm chuyện thiếu đạo đức thì lão đạo nhìn chằm chằm chúng ta để làm gì? Tôi biết thì tốt rồi!
Hia người giao lưu ánh mắt với nhau, vẫn không tìm nổi một lý do, cuối cùng Lâm Tiểu Thiên không nhịn được, niềm nở nói với Thành Hướng Bắc: “ Lão đại, gần đây tâm trạng cậu không tốt à?”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, dùng tay xoa tóc cậu ta, Lâm Tiểu Thiên hú lên kinh dị, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn: “Lão đại, lão đại…tôi không phải là Lộ Nam đâu! Không nên dùng ánh mắt dịu dành với Lộ Nam để nhìn tôi, càng không muốn được xoa tóc dịu dàng như Lộ Nam đâu! Ôi mẹ oi~~~~”
thân thủ xoa bóp tóc của hắn. Rừng Tiểu Thiên hú lên quái dị, hoảng sợ trừng mắt Thành Hướng Bắc.”Già, già, lão đại… ” ta không phải là Lộ Nam a! Không nên dùng nhìn Lộ Nam đích ôn nhu ánh mắt xem ta
Chu Phác ở bên cạnh nhìn có chút hả hê, nói: “Lâm Tiểu Thiên, lão đại coi trọng cậu như vậy thì nhanh tắm rửa sạch sẽ chờ lão đại lâm hạnh* đi nha!”
Chú thích: lâm hạnh là ngôn từ chỉ việc phi tần được vua chọn ngủ cùng, kiểu xxx nhưng ngôn từ trang trọng hơn.
Vẻ mặt Lâm Tiểu Thiên như thực sự sắp phải lâm hạnh với heo vậy, Thành Hướng Bắc nhếch miệng cười, công bố đáp án chính xác: “Tiểu Phác Tử, nếu người đã ái mộ trẫm như vậy, chi bằng đêm nay trẫm giá lâm trên giường người nha!”
Mặt Chu Phác trầm xuống, khóc thét: “Lão đại…Tiểu nhân bì thô nhục hậu*, giường chiếu nhỏ hẹp, thực sự chứa không nổi ngài đại giá!”
Chú thích: bì thô nhục hậu là da thô thịt dày, xấu xí
Thành Hướng Bắc vỗ vai hắn, cười nói: “Ái khanh chớ sợ, trẫm sẽ rất ôn nhu.”
Vì vậy Thành Hướng Bắc cấu kết với Chu Phác.
Nếu mặt Chu Phác không nhăn nhó như vậy chắc sẽ càng thuyết phục hơn.
Thực ra, cuộc sống chung bọn họ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cuối cùng Thành Hướng Bắc cũng phá lệ thể hiện sự thân thiết của mình với Chu Phác trước mặt Lộ Nam. Sau vài ngày quan sát Chu Phác cũng hiểu được lão đại đang giở trò quỷ gì!
Hắn mắt mũi nhạy bén, đã biết lão đại lớn lên cùng Lộ Nam, tình cảm quá mức bạn bè bình thường. Tuy rằng hai người đều là con trai nhưng lão đại thích Lộ Đại Tiên quả như tâm tư Tư Mã Chiêu*. Đáng tiếc Lộ Đại Tiên vẫn chưa thức tỉnh, lão đại cả ngày ủ dột nhìn bóng dáng Lộ Đại Tiên, thật giống chó con bị chủ nhân bỏ rơi. Chu Phác không cười tâm tư Thành Hướng Bắc, cũng không giật mình khi biết lão đại có tình cảm đặc biệt với Lộ Nam. Thực tế, cá tính Lộ Nam quả thực rất cần người quan tâm chăm sóc, lão đại chăm sóc cậu ta từ nhỏ như vậy là ứng cử viên sáng giá nhất. Nếu Lộ Đại Tiên có thể yêu lão đại là được rồi, Chu Phác âm thầm mong đợi.
Hai người bắt đầu cố gắng diễn kịch khiến cả lớp âm thầm suy đoán có phải họ đang ở cùng nhau thật không. Lúc trong ký túc xá, Thành Hướng Bắc bắt đầu bỏ qua Lộ Nam, thỉnh thoảng còn chạy đến giường Chu Phác thì thầm nhỏ to, hai tên con trai to tướng giả vờ thân thiết mà nhét chung một chỗ, thật là buồn nôn! Lâm Tiểu Thiên thấy bên dưới ồn ào nói: “Lão đại, hai người làm nhẹ một chút, giường sắp sập rồi!”
Chu Phác cười đắc ý, nói: “Hê hê, ghen tỵ hả? Xuống đây để ông lâm hạnh ngươi!”
“*** mẹ mày! Cúi xuống để ông đè nào..”
Lộ Nam lặng yên rửa mặt xong, kéo qua chăn đắp qua mặt. Thành Hướng Bắc cùng chu tuần liếc mắt thăm dò, được hành động của đối phương cổ vũ. Chu Phác nói nhỏ: “”Lão đại, tôi thấy có hi vọng.”
Lần này sau khi khai giảng, Lộ Nam rõ ràng trầm lắng hơn nhiều, có điều thói quen thường ngày của cậu vẫn không thay đổi, rửa mặt xong, trước thời gian tắt đèn thì chăm chú đọc truyện tranh. Hôm nay chưa tắt đèn mà Lộ Nam đã kéo chăn đi ngủ, là lần đầu tiên từ khi khai giảng, có thể không làm người ta hiểu sai sao?
Thành Hướng Bắc bắt đầu lo lắng có phải thân thể Lộ Nam khó chịu không, đang định nhảy xuống giường xem cậu thì bị Chu Phác kéo lại, nhỏ giọng nói: “Cậu điên rồi à! Rõ ràng Lộ Đại Tiên đang giận dỗi, cậu nên vui vẻ mới đúng! Vui vẻ hiểu không?”
Thành Hướng Bắc nắm vạt áo của hắn, kích động nói: “Thực sự?”
Chu Phác trợn trắng mắt, giật tay hắn xuống: “Là Chu Phác tôi nhìn người, làm gì có cái gì qua mắt được.”
Sự thực chứng minh, lần này chu phác nhìn sai rồi.
Hôm sau, trong lớp bàn tán một tin tức vô cùng sôi nổi chính là Lộ Đại Tiên có một mối quan hệ nam nữ đi vào lịch sử____nhận một em gái kết nghĩa.
Em gái kết nghĩa có ý nghĩa thế nào với con trai? Đây chính là vừa tấn công vừa được bảo vệ, giúp đỡ cho nhau làm mọi việc. Hơn nữa em gái nuôi của Lộ Nam cũng không đơn giản, là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất đó. Nam sinh trong lớp đều ước ao được vận tốt như Lộ Nam, chỉ có đương sự là làm như không phải việc của mình, vẻ mặt như trên đài cao nhìn chúng sinh, một mình đi vào cõi thần tiên hư vô.
Ngoài phòng học, Thành Hướng Bắc nóng nảy đến đỏ mắt, hắn gần như nhịn không nổi muốn xông vào chất vấn Lộ Nam! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bất thình lình Lộ Nam có một em gái kết nghĩa à? Còn là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất? Trên thế giới này làm gì có ai dễ thương hơn Lộ Nam?! Hơn nữa, không phải tối qua Lộ Nam còn biểu hiện ghen tuông sao? Hả? Hắn nghĩ đến chính mình đêm qua hồi hộp kích động đến mức trằn trọc không ngủ được cả đêm, kết quả vẫn chưa đến buổi trưa, thời thế đã thay đổi rồi?!
Chuyện này làm sao chịu nổi? Làm sao chịu nổi đây?
Thành Hướng Bắc như mãnh hổ xuống núi, kích động luống cuống. Chu Phác dùng hết sức mới túm được hắn lại: “Lão đại, cậu bình tĩnh chút đi, bây giờ không phải là thời gian ngả bài đâu!”
Thành Hướng Bắc vốn không nghe lọt nhưng hắn biết nơi này không thể náo loạn được, chỉ đành thất tha thất thiểu theo Chu Phác xuống tầng.
Trên sân bóng, hai người lẳng lặng ngồi xổm dưới lưới bóng.
Trầm mặc hồi lâu, Thành Hướng Bắc đột nhiên dùng giọng khàn khàn nói: “Chu Phác, có phải cậu thấy tôi đã thất bại rồi không?” Bảo vệ đối phương như bảo bối trên tay, rốt cuộc vẫn thích con gái đấy à? Thì ra tính hướng không phải cứ mày cho bao nhiêu thì đối phương cũng đáp lại như vậy. Trời sinh đã khác biệt thì cho dù bù đắp thế nào cũng không nổi. Hắn vừa nghĩ đến Lộ Nam có thể cầm tay cô bé đó, thậm chí còn hôn môn thì trái tim đau đớn quặn lên từng cơn, đau đến mưc tay hắn đang run lên.
“Lão đại, cậu có còn là lão đại nữa không?” Chu Phác đấm hắn một cái, giận dữ nói: “Mới một tí khó khăn đã quật ngã cậu rồi à? Theo đuổi con gái không dễ, nhưng theo đuổi con trang càng không dễ! Lộ Đại Tiên là ai? Nếu cậu không nói rõ tình cảm của mình đến từng câu từng chữ thì cậu ta có thể hiểu được không?”
Thành Hướng Bắc dần dần tỉnh táo lại, sắc mặt dịu xuống hẳn.
“Lão đại!” Chu Phác chân thành nói: “Bây giờ giữa Lộ Đại Tiên và cô bé kia chưa có gì, đến tôi còn hiểu được. Trước hết cậu đừng tự mình loạn mình được không?”
Thành Hướng Bắc thở sâu, gật đầu.
“He he, đang mới là phóng thái lão đại!” Chu Phác tiếp tục nói: “Lão đại ơi lão đại, cậu không có cách đối phó với Lộ Đại Tiên nhưng cũng không có cách đối phó với một tiểu nữ sinh à? Nhỏ được xưng là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất, nhưng cậu cũng là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh trường này đó! Khuôn mặt này, vóc dáng này…” Chu Phác khoa trương tấm tắc hai tiếng, gõ thẳng lên đầu Thành Hướng Bắc, cười nói: “Còn có não heo này…”
“Đclmm! Giữ chút mặt mũi với!” Rốt cuộc Thành Hướng Bắc cũng thả lỏng được, cười mắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương