Lộ Nhân
Chương 14-1
Thập Lục vì đói mà tỉnh. Vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thịt nướng ngào ngạt, y thèm, bụng réo vang lục bục.Mở to mắt, mất cả nửa ngày thích ứng mới từ trong trạng thái choáng khôi phục trở lại.Đây là... Chỗ quái quỷ nào?Đây là một sơn động, động không lớn, cũng rất sạch sẽ, hơn nữa lại ấm áp.Nguyên nhân của sự ấm áp ngoại trừ áo hồ cừu bọc kín thân thể, áo khoác nhung thiên nga khỏa kín bên ngoài, còn là một đống lửa cách y không xa.Cạnh đống lửa, ngồi dựa vào vách động, có một người.Mái tóc đen thật dài tiện tay kết lại trên đỉnh đầu, phần thật dài phía dưới cứ như vậy rối tung trên đầu vai, chảy tràn xuống mặt đất.Ánh lửa ấm áp chiếu rọi nửa bên gương mặt nghiêng nghiêng của người nam nhân ấy.Đó là hình dáng một khuôn mặt gầy gầy, mày kiếm sắc xảo, hai mắt hơi khép lại, hai làn mi rủ xuống che rợp một vùng phía dưới mắt, hốc mắt thâm quầng, cho thấy người này không hề được nghỉ ngơi đầy đủ.Mũi cao thẳng, môi đầy gợi cảm.Nét mặt rất quen, vẻ mặt lại xa lạ.Vẻ tiều tụy rõ ràng không tổn hao gì đến sự tuấn mỹ của hắn, ngược lại tăng thêm cho hắn một loại mị lực khó tả bằng lời.Một loại khiến y muốn đem hắn ôm vào trong lòng, ôn nhu yêu thương...Trên đống lửa, khối thịt được nướng vàng óng ánh bong dầu mỡ toát ra một thứ mùi vị giục người muốn ăn."Lục bục!""... Tỉnh?" Lộ Tinh Thiên nhướng mắt, quay đầu nhìn về phía y.Thập Lục nhích môi cười, không chú ý tới trong mắt nam nhân chợt lóe qua ánh đỏ quang mang rồi vụt tắt."Lại đây." Nam nhân giơ tay lên.Thập Lục thử động một chút, phát hiện mặc dù mình có chút vô lực, nhưng không gây trở ngại đến hành động bình thường, nội ngoại thương trên người dường như đã được xử lý, nơi nào nên băng bó đều đã được băng bó, mà ngay cả... chỗ kia cũng giống như đã được bôi thuốc.Ai, muốn y phải giải thích thế nào về lúc ấy lão gia đột nhiên động dục? Đại khái khi đó lão gia không mấy bình thường đi.Thập Lục dùng áo choàng trên mặt đất bao lấy thân thể, loạng choạng đứng lên đi về phía động khẩu."Lão gia." Thập Lục muốn quỳ xuống thỉnh an, bị nam nhân lôi kéo, kết quả sửa quỳ vi tọa*. (*sửa quỳ thành ngồi)"Cái đó chuẩn bị cho ngươi." Nói xong câu đó, Lộ Tinh Thiên lại khép mắt lại.Ánh mắt Thập Lục lại chuyển qua khối thịt trên đống lửa cùng túi nước trên mặt đất, hiện tại, quả thật y phi thường cần hai thứ này.Khi Thập Lục cúi đầu ăn uống, Lộ Tinh Thiên đột nhiên đứng dậy, rất nhanh liền theo cửa động biến mất. Chạy không lưu một câu, cũng không nhìn Thập Lục liếc mắt một cái.Thập Lục ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn phía cửa động trống rỗng.Ngoài động, hoa tuyết bay đầy trời.Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi trong chốc lát, khôi phục được một chút thể lực, Thập Lục đứng dậy đi ra phía cửa động.May mắn chính là y chỉ nhìn nhìn thăm dò, không có một cước bước ra. Nếu không hiện tại y đã rụng xuống đám loạn thạch phía dưới!Sơn động này thế nhưng ở trên một vách đá.Vách đá không cao, nhiều lắm hơn ba trượng một chút, nằm giữa rừng già âm u tuyệt đối khó bị phát hiện, lại có thể phòng ngừa dã thú quấy rầy.Ở cách vách đá không xa, dường như có một thác nước không lớn. Nước chảy thong thả, có rất nhiều nơi đã kết băng, chỉ có một dòng nhỏ ở giữa là vẫn còn nước chảy.Phía dưới vách đá là một mảnh rừng lớn, nhìn ra vô tận.Trắng và xám, dường như đây là thế giới của hai màu sắc này.Ngươi sẽ nói không nên lời đây là đẹp, hay là không đẹp.Tĩnh mịch, ngoài gió núi cùng ngưng thần lắng nghe mới có thể nghe được một chút tiếng nước chảy, không có thanh âm của sự sống.Tuyết bay, gió thổi, núi rừng vẫn tĩnh mịch.Trống trải mà trầm mặc. Thật giống như khắp thiên hạ cũng chỉ còn lại có mình y là người sống. Thập Lục ngóng nhìn suy nghĩ về màu sắc cảnh vật trước mắt, hít sâu một hơi.Nhất thời, không khí lạnh như băng tràn đầy vào lồng ngực, đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. Xa xa có tiếng la hét điên cuồng như mãnh thú gầm rú truyền đến. Bùm bùm, theo tiếng hét, dường như có mảng lớn cây cối cùng nhau sập xuống.Lão gia?Thập Lục bất chấp thương thế có khôi phục hay chưa, vội vàng khoác nhanh áo choàng, nhảy xuống sơn động, hướng về phía thanh âm truyền đến chạy đi.Lộ Tinh Thiên thở hổn hển hồng hộc, hai tròng mắt đỏ ửng, tóc bay tán loạn, miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rống trầm thấp quỷ dị, lúc này rất xứng với 4 chữ màu xanh khắc trên mặt hắn, vặn vẹo, lúc này hắn nào còn một chút phong lưu nho nhã quý công tử khi xưa.Chỉ thấy hắn một lát ôm đầu điên cuồng hét lên, một lát lại huy chưởng nơi nơi công kích tán loạn, chưởng phong sở đến, thụ đoạn chi chiết.* Thậm chí có lúc hắn còn dùng đầu đập vào thân cây. (* Kình lực quét đến, cây gẫy đổ)Hai ngày này, hắn luôn luôn tại cố gắng thử đem tinh khí đi ngược chiều một lần nữa trở về hai mạch nhâm đốc.Thế nhưng mỗi khi hắn sắp phá tan cửa cuối cùng thì ma ảnh trong đầu liền ập đến, cùng với hình ảnh quay cuồng còn có tiếng kêu gọi thanh thanh.Một lần lại một lần, một tiếng lại một tiếng, xé rách hắn, dây dưa hắn, làm cho hắn hận không thể bổ đầu mình ra, đem thanh âm kia và cả hình ảnh toàn bộ móc ra nghiền thành từng mảnh.Bóng người dần dần trở nên rõ ràng, lại như thế nào đều cũng không thấy rõ khuôn mặt.Người nọ đang hé miệng nói gì đó với hắn.Là cái gì?"... A a a!"Lộ Tinh Thiên ôm đầu điên cuồng hét to.Chói tai, như là tiếng hai thanh thiết kiếm đang không ngừng ma xát. Trong đó còn kèm theo tiếng đại thiết chùy từng nhát từng nhát nện xuống nham thạch."Dừng lại! Dừng lại! Không cần hơn nữa ─ "Liều mạng áp chế, dùng hết lực lượng toàn thân ngăn cản thanh âm ở trong đầu tiếp tục vang lên.Máu đỏ tươi từ trong miệng tràn ra.Hai mắt đỏ đậm tựa hồ bất cứ lúc nào cũng đều có thể chảy ra máu.Một thân ảnh ra hiện ra trong tầm mắt.Liền như vậy lẳng lặng đứng ở đằng kia, lẳng lặng nhìn hắn.Là ai? Vì sao dùng loại này ánh mắt nhìn ta? Vì sao?Ha ha ha! Vì sao? Vì sao ngươi không nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi! Ngươi cho ngươi vẫn là thiên chi kiêu tử Lộ Tinh Thiên sao?Ngươi là ma quỷ! Một kẻ điên tẩu hỏa nhập ma!Không ai muốn chết, cũng không ai muốn cùng một kẻ điên nhập ma sống cùng nhau!Đây là kết cục của ngươi, Lộ Tinh Thiên! Ngươi càng muốn bắt lấy hết thảy, lại càng không bắt được bất cứ thứ gì!Ngươi là ai? Ngươi là ai?Ta là ai? Ha ha ha!Tiếng cười trào phúng hoàn toàn khơi dậy lửa giận của hắn!Hắn muốn giết nàng!Hắn muốn giết nữ nhân này!Nguyệt Viên!Không biết từ lúc nào thì những oan hồn từ khắp nơi bay ra, kêu khóc đánh về phía hắn, ngăn không cho hắn tiếp cận người đàn bà kia!Cút ngay! Không được cản đường ta! Cút ngay!Giết! Giết sạch quân hốn đản các ngươi dám chặn đường ta!Giết ─Tiếng hô biến thành cuồng tiếu.Xem! Giết người cũng giống như chém cây cải củ! Cỡ nào dễ dàng!Nhìn xem này máu óc, nghe một chút này kêu kêu rên thảm thiết, ha ha ha!"Lão gia... Lão gia..."Đầu tiên là rất xa, dần dần trở nên rõ ràng."Lão gia... Lão gia!"Ai?Lộ Tinh Thiên đột nhiên dừng lại hai tay đang công kích.Là người hắn vừa mới nhìn đến.Không phải ảo ảnh, mà là người thật.Dung nhan tuấn lãng tái nhợt, tóc đen mướt.Cặp mắt đầy quan hoài, đôi môi đầy ôn nhu.Gió thổi tung một góc áo choàng, lộ ra đôi chân trần trụi. Bắp chân cong cong, ngín chân đỏ bừng, tuyết trắng tôn lên như thế thật mê người.Hắn nhớ lại!Hắn nhớ lại xem người này là ai vậy!Đi bước một về phía trước.Mỗi bước tiếp cận, biểu tình của Lộ Tinh Thiên càng dữ tợn.Thập Lục lòng mang lo lắng mà nhìn hắn, lại một cử động nhỏ cũng không dám làm.Vừa rồi theo tiếng tìm đến, vừa định tới gần lão gia còn kém chút nữa sẽ bị một chưởng chụp chết, biến thành hắn chỉ dám đứng ở một bên, có vẻ an toàn hơn một chút, gọi lên một tiếng, một tiếng lại một tiếng, tận cho đến khi lão gia nghe được.Lão gia hiện tại biểu hiện không ổn, kinh nghiệm nói cho Thập Lục, hiện tại không trốn thì lát nữa khẳng định sẽ chết thật sự thảm!Chính là hắn lại nghiêm trang, dùng thanh âm tối kính cẩn, ôm quyền bẩm báo: "Lão gia, là ta."Ta biết là ngươi. Lộ Tinh Thiên cười lạnh trong lòng.Hắn từng không chỉ một lần cởi sạch y phục của người nam nhân này, không chỉ một lần lấy tay vuốt ve khắp toàn thân y. Thậm chí không chỉ một lần tiến vào hậu huyệt riêng tư, lửa nóng, gắt gao bao vây lấy hắn kia.Y có một thân thể đủ săn chắc lại mềm dẻo, y có một dung nhan tuấn lãng xinh đẹp, y nghe lời, y thuận theo, hắn muốn y làm cái gì y cũng chỉ có thể làm cái đó.A! Hắn làm sao có thể không biết y? Một thứ chỉ thuộc về hắn, vô luận hắn đối với y làm cái gì cũng có thể được!Lửa giận, sát ý, nói không nên lời thống khổ... đang thiêu đốt trong đầu toàn bộ chuyển hoán thành lửa dục.Làm y! Hung hăng làm y!Đem hết thảy không thể phát tiết đều phát tiết ra ở y!"Cút!"Thập Lục bị tiếng hét to làm cho hoảng sợ.Lão gia kêu y đi là có ý gì? Nếu bảo y cút đi, vì sao lại thẳng hướng y bước tới gần?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương