Lỡ Yêu Tử Thần Thì Có Làm Sao?
Chương 4: Quái Triều
Bóng tối bao trùm vạn vật.Hiện tại cũng đã khá khuya rồi. Không gian trong rừng Bích Lâm tĩnh mịch lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng rả rích cũng không có, có chăng cũng chỉ là tiếng xào xạc nhè nhẹ của lá cây cọ xát vào nhau khi những cơn gió lạnh mang theo làn sương mịt mù chướng khí lướt ngang qua. Dù sao nơi đây cũng không phải là khu rừng bình thường, điều kiện sống khắc nghiệt của nó không cho phép những sinh vật côn trùng thông thường tồn tại.- Chị, chị có thấy lạ không?Linh Đan ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi lại đánh mắt về phía xa xa sâu trong rừng Bích Lâm. Linh Đơn theo ngay sau cô, bên hông đeo một chiếc túi vải bố đơn giản màu nâu đất. Bên trong là số hắc thạch mà hai chị em đã thu thập được trong ngày hôm nay. Đa số là những viên đá nhỏ tầm đầu ngón tay, lớn nhất thì cỡ ngón chân cái. Dù sao thì cả hai đều không thuộc dạng Thợ Săn chuyên nghiệp, trước mắt vẫn còn trong trạng thái gặp quái vừa sức thì đánh, mạnh quá thì né, né không kịp thì... bỏ chạy. Gì chứ về khoản chạy thì chị em nhà này cảm thấy bản thân thành thạo rồi, nếu không thì cũng chẳng còn sống tốt đến bây giờ.- Nơi này, chướng khí rõ ràng nhiều như vậy, nhưng lại không thấy quái. Bọn chúng đi đâu rồi?Linh Đơn đáp lại em gái bằng một câu hỏi khác. Linh Đan cũng không có lời giải đáp, chỉ có thể nhún vai tiến lên phía trước. Bích Lâm là khu rừng già tồn tại đã lâu, lại trở thành nơi có tần suất quái vật xuất hiện cao nên đã một thời gian dài, ngoại trừ thợ săn thì hầu như không có người nào dám bén mảng tới, vậy nên đường đi trong rừng vốn đã không dễ đi nay lại càng khiến người ta di chuyển khó khăn hơn. Linh Đan đi trước, vung thanh chủy thủ chặt mớ dây leo và nhành cây đan xen chằng chịt mở đường. Linh Đơn phía sau cẩn trọng quan sát xung quanh. Cả hai hiện tại đang mặc đồng phục bảo hộ do Linh tộc thiết kế, lấy màu xanh đen làm chủ đạo, ưu tiên gọn gàng, tiện lợi, co giãn tốt, dầy dặn, có lót lớp kim loại đặc biệt bảo hộ những nơi yếu hại, lại có nhiều túi và dây để gài vũ khí cùng các dụng cụ cần thiết, kết hợp thêm đôi giày bốt da đế dày, độ bám tốt, cao trên mắt cá chân, vừa linh hoạt lại có thể bảo vệ đôi chân thường xuyên băng rừng lội suối của chị em họ Linh này.Bất ngờ, tiếng gào rú từ đâu ầm ầm vang lên, ban đầu còn ở rất xa, sau đó càng ngày càng lớn dần, giống như có hằng hà sa số thứ gì đó rầm rập chạy đến đây không ngừng gào thét. Sắc mặt Linh Đan lập tức tái nhợt:- Là bọn quái vật! Rất đông!Xung quanh hai chị em lập tức xuất hiện một vòng bảo hộ óng ánh xinh đẹp, giống như một quả bóng ánh sáng đang bao bọc lấy hai cô gái bên trong, chỉ chớp lóe một chút đã trở nên trong suốt hòa trong màn đêm đen. Đừng xem thường thứ bảo hộ trông qua có vẻ đơn bạc mỏng manh này, độ bền chắc của nó không phải ai cũng có thể đo lường được đâu.Linh tộc là gia tộc rất coi trọng sinh mạng con người, vậy nên nền tảng từ ban đầu của tộc đã ưu tiên đẩy mạnh vấn đề phòng thủ, mà Linh tộc đã tồn tại khá lâu đời, những tinh túy của các thế hệ đi trước truyền lại cho con cháu chắc chắn không hề tầm thường. Tuy nhiên, với số lượng lớn quái vật đột ngột điên cuồng lao đến như thế, Linh Đan cũng không rõ lớp phòng bị này có thể chống đỡ được bao lâu, dù sao thì cả cô và chị đều chưa thể thành thạo hết tất cả bản lĩnh được truyền dạy. Cô nắm chặt chủy thủ, bàn tay cô ẩn ẩn phát sáng, sẵn sàng sống mái một phen với bọn quái đáng nguyền rủa này.Linh Đơn không nén được lo lắng. Em gái cô thực sự hiếu chiến. Nếu không phải do cô thường xuyên ngăn cản thì không biết con bé đã bao nhiêu lần liều lĩnh xông vào nguy hiểm. Cô chỉ có một đứa em gái. Khả năng của cô dư sức lo cho nó cuộc sống an nhàn dư dả, nó không nhất thiết phải liều mạng như nhiều thợ săn khác, nhưng trái tim con bé lại tràn đầy nhiệt huyết, cô không thể cứ mãi ngăn cản con bé thực hiện lý tưởng của mình. Năng lực của cô chưa đủ để bảo vệ con bé, mà dường như nó cũng không cần cô bảo vệ nữa, giống như bây giờ...- Chị, theo sát em nhé! Em không biết bọn chúng đến từ hướng nào, giống như là bốn phương tám hướng đều có. Em chạy đại một đường, rất có thể sẽ phải cố gắng mở đường máu thoát thân. Chị chú ý mở vòng bảo hộ thật chắc, không nhất thiết phải tham gia tấn công quá nhiều.- Được. Em cứ chọn đường mà đi. Phía sau có chị.Linh Đơn chốt gọn. Vài lọn tóc theo gió phất qua đôi mắt tràn đầy nghiêm nghị. Những ngón tay thon dài tự lúc nào đã lóe sáng, sẵn sàng yểm trợ. Linh Đan đi bừa một hướng thật. Một đứa dám đi một người dám theo, chậm rãi cảnh giác ẩn mình trong đêm tối.Rất nhanh thôi, bầy quái vật điên cuồng đã xuất hiện với đủ loại hình dáng kì dị đáng sợ bất chấp lao đến, giống như một đội ô hợp từ hằng hà sa số những sinh vật đột biến dữ tợn, sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì ngáng đường. Linh Đan vung tay lên. Một loạt đốm sáng xanh lam xé gió phóng tới, thành công xé ra vài đường cắt ngọt trên người bọn quái gần nhất, thế nhưng như thế không đủ để tiêu diệt chúng. Bọn chúng mang theo những vết thương đang phun trào thứ chất lỏng đen ngòm sền sệt tanh hôi mà lao đến, vài tên lập tức tông mạnh vào vòng bảo hộ trong suốt. Máu của bọn chúng, chính là thứ sền sệt đen kịt ấy văng cả vào trên bóng bảo hộ, để lại một vệt dài hôi thối. Linh Đan nhíu mày, hất tay một cái. Tia ánh sáng xanh lam chợt xuất hiện cuốn văng mớ máu quái vật đang cản tầm nhìn kia. Thế nhưng, ngay khi tầm nhìn đã trở nên thông thoáng, Linh Đan lại phải tròn mắt ngẩn người.Bọn quái vật... chạy qua rồi!- Bọn nó... hình như chỉ muốn đi ngang đây thôi.Tiếng Linh Đơn phía sau vang lên, trong giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên. Tầm nhìn của cô không bị ảnh hưởng, cô có thể thấy rõ ràng là hai chị em vừa bị đám quái "bỏ lơ". Lần đầu tiên cô cảm thấy tò mò bởi hành động của đám quái vật. Mà người điềm tĩnh như cô tò mò một, em gái cô tò mò tới mười.- Vậy... bọn nó đang đi đâu vậy? Em chưa thấy hiện tượng này bao giờ. Dường như là chúng đang bị thứ gì đó thu hút. Chị... Chị có đang nghĩ giống em không?Linh Đơn nghe hỏi mà cười khổ:- Chị đang nghĩ là em muốn đi lên xem xét tình hình.Và thế là, hai cô gái mới vừa thoát khỏi nguy hiểm vừa rồi lại tiếp tục không sợ trời không sợ đất mò mẫm bước tiếp. Thế nhưng, đi mãi đi mãi đến tận hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy gì, cả hai bắt đầu nghi ngờ là bản thân đã đi sai hướng. Linh Đan lật cổ tay lên. Một đốm sáng xanh lượn lờ bay đến soi rõ mặt đồng hồ đeo tay ở ngay đó.- Gần giữa đêm rồi. Chúng ta thử đi thêm chút nữa, nếu không phát hiện gì lạ thì trở về vậy.Linh Đơn không có ý kiến. Em gái ngày mai còn phải đi học, cần phải về nghỉ ngơi sớm.Điều xảy ra ngoài dự kiến là chị em họ Linh đã phát hiện sự lạ thật.Sau lời đề nghị của Linh Đan, không bao lâu sau cả hai đã đến một bãi đất trống rộng lớn. Nói là đất trống bởi lẽ, cây cối trong mảnh đất này đã hoàn toàn bị san bằng. Giống như một bãi chiến trường, hỗn độn và thê thảm nằm rạp trên mặt đất. Chỉ lạ một điều...Ở đây không có chút chướng khí nào!Nơi bọn quái vật đó đi ngang lúc nào cũng để lại lớp mây mù chướng khí mù mịt. Vậy cái nơi như chiến trường này không lý nào lại có thể sạch sẽ đến vậy.Không chút do dự, Linh Đan liền xòe tay thả ra vô số đốm sáng xinh đẹp. Theo ý muốn của cô, những đốm sáng ngoan ngoãn lững lờ trôi nổi phân bố khắp vùng đất hỗn độn phía trước. Bây giờ thì Linh Đan không còn kiêng kị gì nữa. Nếu quái vật đến một con thì giết một con, mười con giết mười con, đông hơn nữa thì... chạy. Có sao đâu?Chỉ trong thoáng chốc, cả vùng đất sáng bừng. Thứ ánh sáng màu xanh lam tỏa lan, soi rọi từng ngóc ngách trên mặt đất, từ đó, làm nổi bật lên vô số điểm óng ánh đang rải rác khắp nơi.- Chị, nhìn xem... Linh Đan trợn tròn mắt, ngỡ là mình nhìn nhầm:- Những viên đá đó...- Là hắc thạch.Linh Đơn đã sớm bước đến vài bước, cúi người nhặt một viên đá lấp lánh dưới mặt đất lên, nheo mắt soi dưới ánh sáng xanh, bổ sung một câu khiến người ta choáng váng:- Chính xác hơn, là hắc thạch đã được tẩy hết chướng khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương