Tiếng hét này của tiểu đạo sĩ dọa cho nước mắt của Thẩm Nghê chảy ngược lại.
“Ta ra bên ngoài dẫn hắn đi.”
Nàng vội vàng cất văn thư lại vào trong hộp, lau khô nước mắt trên mặt, chờ sau khi Trần phương trượng cầm hộp trốn ra phía sau kệ sách mới mở cửa ra ngoài.
Giống như hẹn cùng một lúc, nàng vừa bước một chân ra khỏi Tàng Kinh các, Thẩm Chiếu Độ đúng lúc cũng đi qua cổng tròn, dáng vẻ hung ác tàn bạo, ngay cả khi hắn mặc một bộ y phục màu xanh tao nhã cũng không thể toát lên chút vẻ thư thái nào, mà u ám giống như ngày mưa giông bão vậy.
“Tại sao mắt nàng lại đỏ?”
Hắn đi đến bên cạnh Thẩm Nghê, vẻ mặt của hắn lập tức dịu đi mất phần, muốn giơ tay lên chạm vào nàng, nhưng lại bị nàng tránh đi bàn tay rơi vào khoảng không.
“Ngươi đến đây làm gì?” Thẩm Nghê sợ bị hắn hỏi ra chuyện tốt xấu gì, Thẩm Nghê đổi khách thành chủ, “Hiếm khi ta mới tìm được quyển kinh thử muốn xem bấy lâu nay, lại bị tiếng ồn ào của ngươi làm mất hứng.”
“Kinh thư gì mà có thể khiến cho nàng nước mắt rơi đầy mặt như này.” Thẩm Chiếu Độ bỗng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại sừng sổ đi tới kéo cổ tay nàng. “Ta thấy nàng là đang niệm [Chú Vãng Sanh] [Địa Tàng Kinh] cho tên hôn quân kia thì có!”
Thẩm Chiếu Độ tức giận chưa từng phân nặng nhẹ, Thẩm Nghê muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn một chút, nàng cố ý kêu đau một tiếng, lực nắm ở cổ tay nàng lập tức buông lỏng hơn một nửa.
Nàng nhân cơ hội rút tay về, xoa xoa chỗ bị đỏ ửng lên, đâm lại nhắn một nhát: “Nơi này là đạo quán, muốn niệm cũng là niệm [Thái Thượng cứu khổ kinh]. Chuyện này mà Đô đốc cũng không phân biệt được, chẳng lẽ thư phòng trong Hầu phủ chỉ để trưng bày.”
Sau khi được Tiêu Linh đặc cách đề bạt làm tướng quân trấn giữ phương Bắc, việc Thẩm Chiếu Độ từng là ăn xin lan truyền nhanh chóng, văn võ bá quan thấy hắn đều phỉ nhổ một câu xúi quẩy, ngay cả trong dân gian cũng lưu truyền đồng dao giễu cợt hắn không biết đọc chữ, dựa vào việc nịnh hót với có thể thăng quan tiến chức.
Thẩm Chiếu Độ nghe nàng nói lời này xong, sắc mặt quả nhiên sầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười trên môi, tiếp lên nắm lấy tay nàng: “Nếu như nương nương tò mò thư phòng có phải là để trưng bày hay không, bây giờ theo thần trở về nhìn một cái đi.”
Chuyện văn thư còn chưa nói rõ ràng với phương trượng, lần này rời đi không biết khi nào mới có thể một mình ra ngoài lại, Thẩm Nghê vội vàng lùi lại tránh bàn tay đang vươn tới của hắn.
Bàn tay một lần nữa rơi vào khoảng không, Thẩm Chiếu Độ cũng không thu tay lại, tay dừng lại ở giữa không trung, giọng nói lạnh xuống: “Thẩm Nghê, sự nhẫn nại của ta chỉ có giới hạn.”
Người trong thiên hạ giễu cợt hắn thì có làm sao? Từ khi ra đời hắn đã bị chê bai bị khinh bỉ, nhưng mỗi một người từng giễu cợt hắn nếu không bị hắn giết thì sẽ bị hắn giẫm ở dưới chân, vẫy đuôi nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng hắn không thể nghe nổi Thẩm Nghê châm chọc hắn, tránh hắn như tránh rắn rết.
Hắn chợt nhào tới phía trước, cậy mạnh khóa chặt Thẩm Nghê vào trong lòng: “Nàng cho rằng bản thân có thể thoát khỏi ta sao? Ta nói cho nàng biết đó là chuyện không thể nào!”
Thẩm Nghê bị hắn đè ở dựa vào cột, nàng đẩy bả vai hắn ra phản kháng: "Thẩm Chiếu Độ, ngươi nổi điên cái gì thế, đây là đạo quán đấy!"
Khuy vạt áo rơi xuống thềm đá phát ra tiếng kêu lanh lảnh, leng keng hai tiếng rồi biến mất sau phiến đá nào không hay.
Thẩm Chiếu Độ giống như ngọn núi đè nặng bên hõm cổ nàng, nàng có đẩy thế nào cũng vô dụng, chỉ càng khiến hắn trở nên thô bạo hơn, thò tay vào dưới vạt áo nàng, xoa nắn bầu ngực mềm mại của nàng qua một lớp áo yếm.
"Đạo quán thì sao?" Hắn đè lên người Thẩm Nghê, gậy thịt cứng rắn nóng hổi không chút che giấu cắm vào giữa hai chân nàng, "Nương nương đã quên mất bản thân mình ở trong điện Ba Thanh đã rên rỉ khiến người ta yêu thương thế nào rồi sao?"
Thẩm Nghê bị hắn nhào nặn đến cả người mềm nhũn, nàng vẫn còn hàm răng sắc bén, đang định há miệng cắn hắn thì Trần phương trượng vốn nên trốn trong Tàng Kinh các bỗng xuất hiện ở sau cổng tròn.
"Phu nhân đã tìm được quyển kinh thư mong muốn chưa?"
Thẩm Chiếu Độ nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, Trần phương trượng cúi đầu nên chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc hoa râm của ông.
Thẩm Nghê vội vàng đẩy Thẩm Chiếu Độ đang đè trên người mình ra, kéo lại cổ áo đang mở rộng của mình, đáp lời: "Vẫn còn thiếu một quyển chưa tìm được, làm phiền phương trượng đi tìm cùng với ta."
"Phu nhân mời nói."
Thẩm Nghê đang định bịa ra vài cái tên sách, khi thấy dáng vẻ của Thẩm Chiếu Độ nhìn chằm chằm nhìn thì lại cố ý chọc tức hắn, nói: "[Thái Thượng cứu khổ kinh]."
"Không được!"
"Hầu gia!"
Ngay khi Thẩm Chiếu Độ vừa mới bị kích thích, thị vệ của Hầu phủ bước nhân vào trong sân nhỏ quỳ một chân xuống: "Hầu gia, khi chúng thuộc hạ dọn dẹp đồ đạc của phu nhân ra khỏi liêu phòng, vị Ỷ Hương cô nương kia lấy mạng ra uy hiếp, không cho chúng thuộc hạ động vào đồ của phu nhân."
Ỷ Hương là cung nữ Tiêu Linh phân cho Thẩm Nghê, nàng làm phi mười năm, người bên cạnh bước qua như nước chảy, duy nhất chỉ có một mình Ỷ Hương ở bên nàng suốt mười năm, trung thành tận tụy.
Trong suốt nửa năm kể từ khi rời khỏi Hoàng cung, hai người sống nương tựa lẫn nhau, phần tình cảm này không chỉ đơn giản là tình tỷ muội mà nó còn hơn cả thế.
Mặc dù Thẩm Chiếu Độ rất ngông cuồng, nhưng khi đối mặt với Thẩm Nghê trong lòng hắn vẫn phải ước chừng một hai, biết nặng nhẹ, biết cái gì không thể làm.
Hắn liếc nhìn người bên cạnh một cái, quả nhiên Thẩm Nghê đang lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn.
Thẩm Nghê từng nhìn thấy dáng vẻ mặt mày ủ rũ của hắn, nàng cũng biết được hắn không phải là loại người cứng rắn hoàn toàn không thể bẻ gãy, nàng trầm giọng uy hiếp: "Thẩm Chiếu Độ, nếu người của ta có một chút tổn thương, cho dù phải lấy mạng đổi mạng ta cũng sẽ giết ngươi."
"Một đám phế vật." Hắn nhấc chân lên làm bộ đạp về phía thị vệ, thấy thị vệ không có ý định tránh đi thì mới thu chân lại đi ra ngoài, "Ở đây trông chừng, ta đi xem một chút."
Thẩm Chiếu Độ vừa rời đi, Thẩm Nghê xoay người muốn đi vào trong Tàng Kinh các thì bị thị vệ ngăn lại, nàng cao giọng nói: "Chủ tử của ngươi bảo ngươi ở đây trông chừng, chẳng lẽ còn muốn cả ta ở lại trông chừng cùng với ngươi?"
Thị vệ tất nhiên không dám, Thẩm Chiếu Độ cho ra lệnh cho bọn họ là không được để cho Thẩm Nghê chạy trốn, chứ không phải hạn chế sự tự do của nàng, nên chỉ có thể lùi về phía sau một bước nhường đường cho nàng.
Thẩm Chiếu Độ lúc nào cũng có thể trở lại, Trần phương trượng xác nhận thị vệ không theo đến gần, ông vừa cài chốt cửa lập tức lên tiếng: "Ít hôm nữa bần đạo sẽ dẫn các đệ tử xuống núi đi Triệu Châu bảo vệ người Thẩm gia. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ lại cứu phu nhân ra khỏi Hầu phủ."
Thẩm gia bị Tiêu Loan nhìn chằm chằm, trên người nàng còn có dây xích Thẩm Chiếu Độ tự mình đeo lên, nói muốn rời khỏi đâu có dễ dàng như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến xấp văn thư dày cộp kia, dáng vẻ Tiêu Linh cúi đầu chấp bút lại hiện lên trước mắt nàng.
Vào những đêm nàng không hề hay biết, chàng cẩn thận giấu diếm nàng, vạch ra con đường phía trước cho nàng, mở ra cho nàng từng con đường có cơ hội sống sót.
Sao nàng có thể nhẫn tâm để sự chuẩn bị thâm tình giấu kín nàng của chàng trôi theo dòng nước được?
"Nếu phương trượng có yêu cầu xin cứ việc phân phó."
"Nương nương quá lời rồi." Trần phương trượng vội vàng đỡ Thẩm Nghê đang định hành lễ lên, "Bệ hạ có ân cứu mạng bần đạo, bay bệ hạ băng hà, giao phó nương nương cho bần đạo, sao bần đạo dám nhận đại lễ của nương nương được."
Ông rút một quyển [Thái Thương cứu khổ kinh] từ trên kệ sách ra, hai tay đưa cho Thẩm Nghê, nàng đưa tay nhận lấy, nhưng lại phát hiện bên dưới dáy sách giấu một túi vải.
"Đây là?"
"Quy Tức Hoàn." Trần phương trượng hạ thấp giọng giải thích, "Đây là hạ sách, nếu như chưa đến mức đường cùng, phu nhân cứ coi như chưa từng nhìn thấy nó."