Thẩm Chiếu Độ sợ bứt dây động rừng, nên không lập tức dẫn người lượn quanh vào phố Thăng Bình để động thủ, mà ngược lại dẫn Thẩm Nghê qua các sạp quầy xung quanh nhìn một chút, thuận tiện âm thầm quan sát người tới không có ý tốt kia.
Thẩm Nghê dừng lại ở một quầy bán son phấn nhỏ, nàng cầm một hộp phấn lên mở ra, bên trong có một cái gương nhỏ.
"Ta có thể sử dụng cái này soi người theo dõi phía sau không?"
Thẩm Chiếu Độ dùng ngón tay lau một ít phấn dính trên mu bàn tay mình đi, cảm giác phấn bột mềm mềm, nhìn rất đẹp: "Nếu dễ dàng giải quyết như vậy, thần sẽ không kinh động đến nương nương."
Hắn nói xong thì ném một khối bạc vụn lên sạp nhỏ: "Ta lấy cái này."
Thẩm Nghê vừa định đi nhìn xem Thẩm Chiếu Độ mua cái gì, hắn bỗng nhiên giơ tay qua vén tấm vải trắng trên mũ che mặt của nàng lên: "Ta giúp nàng bôi thử cái này xem hợp không?"
Ngón tay thô ráp dính phấn quệt quệt lên môi của Thẩm Nghê. Nàng quýnh lên, vội vàng đánh rớt bàn tay của hắn xuống: "Ngươi biết cái này bôi vào chỗ nào không?"
Lần này nàng đánh không dùng nhiều sức, nhưng đánh cho Thẩm Chiếu Độ ngơ luôn.
"Không phải thoa lên môi à?" Hắn cúi đầu ngửi ngửi hộp phấn, "Mùi hương này rất giống mùi vị trên môi nàng."
Giọng nói của hắn không nhỏ, tiểu cô nương chủ quầy hàng cũng nghe thấy khẽ bật cười một tiếng, Thẩm Nghê tức đến mức mặt còn đỏ hơn cả phấn: "Ngươi không ra tay thì ta đi đây."
"Có có có." Thẩm Chiếu Độ nhét hộp phấn vào trong ống tay áo, nắm lấy bàn tay đang đánh mình của Thẩm Nghê lại giữ chặt kéo nàng vào trong lòng: "Một lát nữa chúng ta sẽ đi vào bằng cửa bên hông phố Thăng Bình, cho dù thế nào cũng đừng buông tay ta."
Người đi lại trên đường càng lúc càng nhiều hơn, nhộn nhịp, kề vai chen chúc, nếu không có cánh tay của Thẩm Chiếu Độ che chở cho Thẩm Nghe, chắc rằng bả vai nàng sẽ bị người ta đụng đến bầm ứ.
Hắn dường như rất quen thuộc đường phố trong kinh thành, dắt nàng rẽ trái rồi lại quẹo phải, xuyên qua con phố đường hẻm, so với việc đi trong phủ Chiêu Hầu của hắn còn thuần thục hơn.
Cuối cùng, cánh cửa bên hông chất đầy đồ linh tinh của phố Thăng Bình đang đã ở trước mặt, hắn chợt bước nhanh hơn vọt vào bên trong, Thẩm Nghê bị kéo đi không kiềm được hô lên một tiếng.
Vừa quẹo vào ranh giới phố Thăng Bình, trước mắt bỗng tối sầm lại, đường đi quá hẹp, trên đầu phía trước Thẩm Chiếu Độ có mấy tấm màn vải rách rũ xuống, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Con đường càng lúc càng trở nên yên tĩnh, thậm chí Thẩm Nghê có thể nghe thấy được bước chân phía sau đang đến gần, nàng không kiềm lòng được nín thở cố gắng đuổi theo bước chân Thẩm Chiếu Độ.
"Bên này."
Đi qua một lỗi rẽ, Thẩm Nghê lại bị hắn kéo đi, lảo đảo rơi vào trong vòng tay hắn, dựa vào nép vào vách tường.
Con hẻm này là một ngõ cụt, Thẩm Nghê không hiểu tại sao phải chọn một nơi như vậy để trốn, lúc nàng đang định ngẩng đầu lên nhìn hắn, Thẩm Chiếu Độ vén màn che mặt của nàng lên, dùng tay che mắt nàng lị.
"Đừng sợ."
Giọng nói đè thấp của hắn trở nên thô bạo hơn, làm mất đi khí phách thiếu niên mà tăng thêm mấy phần chững chạc đáng tin.
Thẩm Nghê đang cố gắng đè ép nhịp tim đập kịch liệt của mình, bỗng một âm thanh sắc bén của kiếm rút ra khỏi vỏ lướt qua.
Mắt không thể nhìn thấy, thính lực và cảm giác trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Nàng thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh lưỡi kiếm cắt qua da thịt, chém đứt gân cốt, ngay cả máu tươi nhỏ xuống đất cũng vang lên âm thanh.
Chỉ duy nhất người bị giết không hề thốt lên một tiếng kêu cứu nào, thậm chí còn không biết mình chết như thế nào.
Mùi thối rữa nơi cuối con hẻm bị mùi máu tanh bao trùm, Thẩm Nghê ngước đôi mắt dần có chút ánh sáng lên, nàng mở mắt ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Chiếu Độ đang đứng ở trước mặt nàng, cuồng vọng ngạo mạn, nhưng lại cẩn thận giúp nàng che chắn tất cả máu tanh dơ bẩn phía sau lưng.
Máu tươi đỏ thẫm bắn đến bên chân hắn, Thẩm Nghê vừa định thò đầu ra nhìn, thì lại bị hắn che mắt.
“Đừng nhìn.”
Thẩm Nghê muốn biết là ai theo dõi bọn họ, gỡ bàn tay hắn ra, nhưng lần này có làm thế nào hắn cũng không để nàng nhìn, bàn tay che mắt nàng lại liên tục đẩy nàng về phía sau.
“Thẩm Chiếu Độ.”
Thẩm Nghê lại một lần nữa bị hắn đẩy vào tường, nàng liều mạng giãy giụa, nhưng bàn tay của hắn chỉ cần hơi dùng sức là đã có thể ôm chặt lấy nàng, nói chi đến việc nàng có thể thoát ra được.
Ngay sau đó, ảnh vệ từ trên nóc nhà nhảy xuống, lật cái xác thân một nơi đầu một nẻo kia lại rồi đứng dậy chắp tay với Thẩm Chiếu Độ: “Đô đốc, người này bị khắc chữ lên mặt.”
“Lôi đi, lục xem trên người hắn ta còn có tín vật nào không.”
Ảnh vệ đáp lại một tiếng “Vâng”, từ trong vạt áo lấy ra một túi vải được gấp lại, mở tấm vải ra thuần thục nhét cái đầu bị chặt đứt vào bên trong, mang theo thi thể máu tươi đầm đìa rời đi trong chớp mắt.
Bàn tay che chắn trước mắt dời xuống, nhưng Thẩm Nghê vẫn không nhìn thấy tình trạng bi thảm ở đầu hẻm.
Rốt cuộc một người mới chỉ là thiếu niên ở độ tuổi đôi mươi, Thẩm Chiếu Độ đã trải qua mười mấy năm chém giết cũng không thể luyện tập thành dáng vẻ đại hán lưng hùm vai gấu, nhưng hắn lại hơn ở chỗ dáng người cao ráo, bả vai lại rộng, một mình hắn đứng chắn trước mặt Thẩm Nghê cũng đủ để che chắn cho nàng chặt chẽ không lấy một kẽ hở.
"Chúng ta đi thôi."
Thẩm Chiếu Độ giúp nàng đội mũ che mặt lên, luồn tay qua hai tấm vải cầm lấy sợi dây buộc lại, Thẩm Nghê đột nhiên mở miệng: “Có vẻ như ngươi rất để ý đến chuyện ta biết người giết người.”
Bàn tay đang cầm dây buộc cứng đờ, Thẩm Nghê biết mình đã đoán đúng.
Lần trước hắn cố ý dùng nước hoa hồng để che đi mùi máu tanh, lần này chỉ khi bất đắc dĩ lắm mới phải ra tay ở trước mặt nàng, nhưng vẫn sống chết không để cho nàng nhìn thấy cảnh người chết.
Trên đường này chắc hẳn không ai là không biết Thẩm Chiếu Độ là một người cực kỳ tàn bạo, nàng thậm chí còn nhiều lần mắng chửi hắn thẳng mặt, hắn cần gì phải kiêng kỵ như vậy?”
“Ngươi sợ hù dọa đến ta sao?”
Thẩm Chiếu Độ vẫn không trả lời, ánh mắt rũ xuống tiếp tục thắt nút.
Ngón tay cầm đao múa kiếm không được linh hoạt cho lắm, ngón tay vụng về thô ráp nhiều lần cọ xát vào cằm Thẩm Nghê, sau đó lại sốt ruột rời đi.
Thẩm Nghê cũng không lên tiếng ngăn hắn lại, mặc cho hắn táy máy, sau đó bất ngờ ra một đòn trí mạng: “Có phải ngươi thích ta không?”
Tay hắn đã loạn cả lên, dây buộc cũng tuột ra khỏi ngón tay hắn.
Thẩm Nghê vờ như không biết gì, tiếp tục độc thoại: “Ta vốn tưởng rằng ngươi hận ta, cho nên mới giam cầm ta làm nhục ta, nhưng mỗi lần ngươi thấy ta khóc thì lại cuống cả lên, rất sợ ta chịu ấm ức…”
Người đời đã cho Thẩm Chiếu Độ cả một danh sách dài vết nhơ, nhưng Thẩm Nghê cảm thấy chỉ có một cái là hữu danh vô thực, đó là lý do hắn được phong làm Tướng quân trấn giữ phương Bắc là vì cùng họ với sủng phi Thẩm Nghê, nên mới được đế vương ưu ái.
Bọn họ xóa sạch những chiến công hiển hách của hắn.
Đây cũng là chuyện duy nhất nàng cảm thấy Tiêu Linh làm rất quá đáng.
Thẩm Nghê cho rằng hắn hận nàng cho nên mới ba lần bốn lượt vào tẩm cung quấy rầy nàng, uy hiếp nàng, muốn nàng khuất phục dưới chân hắn cầu xin.
Nhưng sự dịu dàng vô tình để lộ ra của hắn nói cho Thẩm Nghê biết không phải như vậy.
Cho dù hắn có thật sự hận, cũng kèm theo cả yêu thích thăm dò.
Phía sau sự phô trương thanh thế là nỗi sợ bị phát hiện sự mềm yếu bên trong.
Hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chỉ biết đánh đánh giết giết.
“Thẩm Chiếu Độ.” Nàng nắm lấy bàn tay đang vật lộn với dây buộc nhưng lại không dám dùng sức kia, “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ta, ngươi đã thích ta rồi.”
Tìm được điểm yếu của kẻ địch, nàng sẽ không còn là con mồi nữa.