Đi săn đòi hỏi phải mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, nhưng tai Thẩm Nghê nghe không rõ mắt không tinh, chỉ có thể xem náo nhiệt.
Cỏ cây càng tươi tốt, dấu vết động vật hoạt động càng nhiều.
Thẩm Chiếu Độ bỗng nghe tiếng tiếng cỏ xào xạc, hắn lắp tên giương cung, ở trong bụi cỏ xa xa đột nhiên có hai cái tai nhỏ run rẩy vểnh lên, cùng lúc đó một chú nai nhỏ rụt rè ló đầu ra, mũi tên rời khỏi dây cung xé gió phóng đi, một đường thẳng tắp bắn trúng cổ họng của chú nai nhỏ, máu tươi lập tức bật ra.
Bách phát bách trúng.
“Đỉnh!”
Thẩm Chiếu Độ còn đang định giơ cánh tay ra ngăn Thẩm Nghê tránh tiếp xúc với cảnh tượng máu me này, kết quả là nàng lại phấn khích giơ ngón tay cái lên: “Chính là như vậy, ngươi có nửa phần phong thái của gia gia ta năm đó đấy.”
Không ai là không thích nghe những lời nịnh nọt, Thẩm Chiếu Độ cũng vậy.
Lão quốc công chinh chiến cả đời, bất luận là trên sa mạc hay trên biển lớn, đều có bóng dáng anh dũng giết giặc của ông, là tấm gương cho tất cả tướng quân của Đại Dụ. Đáng tiếc Thẩm Chính Bình không thừa hưởng được một chút lòng trung thành tận tụy của ông, làm ô uế mỗi một tấm bảng hiệu trong phủ Thành quốc công.
“Còn lại một nửa kia đâu?” Thẩm Chiếu Độ xuống ngựa một cách linh hoạt, đưa tay qua đỡ lấy chân của Thẩm Nghê, “Ta đã vô số lần vừa cưỡi ngựa vừa bắn thủng con ngươi của kẻ địch, Lão quốc công có thể làm được như vậy không?”
Thẩm Chân nắm lấy tay hắn nhảy xuống ngựa, xong xuôi lập tức qua cầu rút ván, tự mình đi về phía con nai đang nằm co quắp.
“Một nửa còn lại còn phải xem ngươi có thể nướng thịt nai bên ngoài cháy sém giòn rụm bên trong mọng nước, màu sắc đậm đà mùi hương thơm phức không.” Nhắc đến gia gia, trong từng lời nói của Thẩm Nghê tràn đầy vẻ kiêu ngạo, “Gia gia ta có thể thống lĩnh ba đội quân, lui quân cũng có thể xào xáo quân địch loạn cả lên, không một người nào có thể địch nổi.”
Nàng cầm phía dưới mũi tên cách phần lông một tấc rồi dùng sức kéo mạnh ra, chú nai tội nghiệp giãy giụa vô ích mấy cái, cuối cùng hoàn toàn mất mạng.
Mũi tên xuyên qua đâm rách động mạch chủ, dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ lỗ nhỏ đó, ngay cả mặt đất cũng không thấm kịp, dòng máu chảy róc rách đến bên chân Thẩm Nghê.
Thẩm Chiếu Độ không thể nhìn nổi khi thấy nàng dính bụi đất máu tanh, hắn đi tới ngăn nàng lại tránh qua một bên: “Mùi máu tanh sẽ hấp dẫn những mãnh thú khác tới, nàng cưỡi ngựa chạy dọc theo hướng Đông đi, bên đó có một dòng suối.”
Thẩm Nghê thấy hắn rút một con dao găm khảm hồng ngọc, nàng lùi về phía sau nhưng bước một bước lại trở về chỗ ban đầu, đứng ở đó nhìn hắn xử lý nai con.
Bàn tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu kia sờ lên lồng ngực của con nai, lần đến chính xác xương ức rồi thu tay lại, sau đó cắm con dao găm trắng lạnh vào da thịt, một đường dọc theo xương ức lưu loát xẻ đến tận xương sườn, không hề dừng lại, dù cho dòng máu ấm nóng chảy ra thấm ướt cả hai cánh tay hắn.
“Nghe nói máu hươu có thể cường dương, ngươi cứ để chảy như vậy có phải có hơi lãng phí không?”
Thẩm Chiếu Độ đang thò tay vào trong khoang bụng móc bộ lòng ra, nghe nàng nói vậy thì bật cười quay đầu lại, Thẩm Nghê vội vàng giải thích: “Ta không có nói là ngươi cần!”
“Vậy thần trước tiên cảm ơn nương nương tán thưởng.” Hắn lần lượt moi tim phổi gan ra, cuối cùng lúc móc ruột, lại quay đầu nhìn Thẩm Nghê, “Sao nàng vẫn đứng ở chỗ này?”
Thẩm Nghê không phục đáp lại: “Tại sao ta không thể đứng ở chỗ này?”
Mùa xuân đến vạn vật được hồi sinh, những con dã thú đói khát suốt mùa đông rất nhanh sẽ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, và sẽ kéo đến ăn một bữa thỏa thích.
Khi gió lớn thổi qua, lá cây xào xạc, tiếng động vang vọng khắp núi rừng, dường như mãnh thú đã thật sự chui ra khỏi hang.
Nếu nàng thật sự bất hạnh trên đường gặp phải một con mãnh thú đến kiếm ăn, thì ở cùng Thẩm Chiếu Độ cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều so với việc nàng chỉ có một mình.
Thẩm Nghê rùng mình một cái, da gà lập tức nổi lên.
Nàng lặng lẽ dịch về phía Thẩm Chiếu Độ một chút: "Ngươi nhanh lên một chút, không thì dã thú sắp mò tới rồi."
Đánh giặc không chỉ công thành, mà còn phải công tâm, Thẩm Chiếu Độ từ lâu đã luyện được năng lực nhìn thấu rõ mọi việc không phải người thường có thể so sánh được.
Hắn tăng tốc độ hoạt động của tay, kiêu ngạo nói: “Ta đã nói rồi, nàng chỉ có dựa vào ta mới có thể sống được thôi.”
Thẩm Nghê nghiến răng đá hòn đá nhỏ về phía lưng hắn, xoay người đi đến trước ngựa: “Ngươi chờ đó, bây giờ ta sẽ cưỡi ngựa của ngươi đi tìm cha ta.”
Bạch Đề Tinh thấy nàng đi tới, nhưng có thể do một roi buổi sáng nay quất nó quá đau, nên cũng không có ý định muốn húc nàng, chỉ là móng ngựa không tự chủ được đào bới đất, dáng vẻ cậy mạnh hơi mất tự nhiên.
Quả nhiên rất giống chủ nhân của nó.
“Ngoan, ta muốn cưỡi ngươi.” Thẩm Nghê vuốt bờm của Bạch Đề Tinh, nó lập tức lắc lắc đầu hừ mấy tiếng, nhưng móng vuốt hấp tập đã không di chuyển nữa, thuận theo chờ nàng trèo lên.
"Đi!"
Nàng đá đá mấy cái vào bụng ngựa, Bạch Đề Tinh hừ một tiếng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phải đứng lên.
Lúc đi ngang qua Thẩm Chiếu Độ đang bện cỏ làm dây gai, Thẩm Nghê cố ý đá lên lưng hắn một cái không nặng không nhẹ.
Đáng tiếc người này vững như thái sơn, thậm chí còn khiến nàng với ngựa bị bật ngược lại.
Ánh nắng vừa vặn, khắp nơi đều là cỏ thơm chim hót.
Thẩm Nghê đã rất lâu rồi không cưỡi ngựa lại. Bạch Đề Tinh vẫn muốn chờ chủ nhân đuổi kịp, nên không hề đi nhanh, nàng cũng không thúc giục, hòa theo làn gió nhè nhẹ khẽ cất tiếng hát: “Ngày du xuân. Hoa hạnh bay bay rơi đầy lên mái tóc. Thiếu niên đang đi bên đường nhà ai, bước chân phong lưu…”
“Ta.”
Câu trả lời không biết xấu hổ khiến Thẩm Nghê lập tức quay đầu lại, nàng thấy Thẩm Chiếu Độ một tay buông thõng, một tay vác con nai kia trên vai, như thế đó không phải một con vật to lớn nặng gần trăm cân, mà chỉ là một túi da thú trống không.
“Lúc đánh giặc, Đô đốc có từng đo lường độ dày của tường thành biên cương không?”
Thẩm Chiếu Độ nghiêm túc đáp lại: “Dày nhất chắc phải bốn trượng.”
Thẩm Nghê làm bộ diễn vẻ ồ hóa ra là như vậy: “Đó là vì da mặt của Đô đốc tương đối dày.”
Thẩm Chiếu Độ đã sớm đoán được nàng đang trêu chọc mình, hắn cũng không giận, chậm rãi đi theo phía sau ngựa của nàng.
Tiếng nước róc rách càng lúc càng gần, hắn biết đoạn đường này sắp kết thúc, không ngừng lải nhải mặc niệm.
Tiểu súc sinh đi chậm một chút.
“Thẩm Chiếu Độ!”
Hắn đang nhìn đến nhập thần, Thẩm Nghê ở phía trước bỗng quay đầu lại gọi hắn một tiếng, nàng ngồi trên ngựa hơi lắc lư qua lại, nở nụ cười yêu kiều.
“Hai ta chạy đua đi, ai chạy đến bên dòng suối trước, người thua cuộc sẽ phải đồng ý một điều kiện của người thắng.”
Một người cưỡi ngựa, một người vác vật nặng chạy, ai thắng ai thua không cần so cũng đã biết kết quả, Thẩm Nghê tiếp tục khiêu khích: “Ta còn không sợ ngã ngựa, Thẩm Đô đốc anh dũng đứng đầu ba quân mà không dám ứng chiến sao?”
Phép khích tướng đối với hắn mà nói thì không hề có tác dụng, nhịp bước chân của hắn vẫn không thay đổi, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước: “Có thể so đấu, ta chỉ đang lo lắng nương nương sẽ bị thua thảm thôi.”
“Bớt khoác lác đi!”
Đường núi đá lởm chởm gồ ghề, hắn còn đang vác theo một con nai, cho dù có thần thông quảng đại đến thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng thắng được Bạch Đề Tinh chinh chiến trên chiến trường bấy lâu nay.
“Bắt đầu nào!” Thẩm Nghê khom người ngồi vững, chân kẹp chặt bụng ngựa, “Ba, hai, …”
“Huýt ——"
Một tiếng huýt sào thật dài vang vọng khắp núi rừng, Bạch Đề Tinh đã chuyển bị tư thế chạy nước rút xong đột nhiên đổi phương hướng, nhanh chóng chạy đến sau lưng Thẩm Chiếu Độ.
Thẩm Nghê sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức hét lên: “Ngươi ăn gian! Làm gì có người nào chạy đua như vậy!”
Nàng ra sức vỗ lên mông Bạch Đề Tinh, nhưng cho dù nàng có thúc giục thế nào, con ngựa vẫn chỉ đi bộ theo từng bước chân của Thẩm Chiếu Độ.
“Ta cũng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.” Thẩm Chiếu Độ cây ngay không sợ chết đứng, “Tối nay ta muốn ngâm suối nước nóng với nàng, nương nương nhớ giữ lời hứa nhé.”
Thẩm Nghê vươn tay ngắt một cành cây khô của cây dại bên đường, cài lên búi tóc của hắn.
Giữa đất đá và bùn lầy có một dòng nước chảy qua, khi đi qua rừng cây đầy gai góc, Thẩm Chiếu Độ rút kiếm chặt đứt những cành cây gai góc kia, dòng suối chảy xiết hiện đang ở ngay trước mặt.
Thẩm Chiếu Độ trực tiếp ném con nai vào trong dòng nước, hắn tháo lớp vải quấn trên ống tay áo bó chặt ra ngồi xuống bắt đầu gột rửa vết máu.
Bên dòng suối cỏ mọc um tùm, Bạch Đề Tinh thấy Thẩm Chiếu Độ không đi nữa thì cũng dừng lại, cúi đầu bắt đầu nhai nhai cũng ngọn cỏ mới nhú.
Đã rất lâu rồi Thẩm Nghê ở vị thế trên cao nhìn xuống Thẩm Chiếu Độ thế này, bây giờ nhìn lại, quả nhiên cả tinh thần lẫn thể xác đều cảm thấy thoải mái.
Nàng vờ như vô tình hỏi: “Thẩm Chiếu Độ, tài bơi lội của ngươi khá không?”
Dòng nước chảy quá nhỏ, không thể rửa sạch cục máu đông ở trong khoang bụng, Thẩm Chiếu Độ lại đi về phía trước mấy bước: “Chưa từng thử, nhưng chắc cũng không tệ.”
Thẩm Nghê nhếch môi cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Nàng đá mạnh vào bụng ngựa một cái, Bạch Đề Tinh bị hoảng sợ nhảy cẫng lên, trực tiếp hất văng Thẩm Chiếu Độ và cả con nai ngã vào trong dòng nước.