Lễ hội săn bắn mùa xuân ở bãi săn bắt đầu từ ngày thứ hai, kéo dài bốn ngày, trong khoảng thời gian này các doanh trại được dựng lên trong bãi săn, nếu không có lệnh bài hoặc thánh dụ của Hoàng đế, bất kỳ người nào cũng không được tùy ý tiến vào.
Thẩm Nghê còn tưởng có thể tự tại mấy ngày, không ngờ Thẩm Chiếu Độ có mệnh lệnh giết người của Hoàng đế trên người, mỗi đêm hắn đều mang một con gà núi nướng thơm phức trở về gặp nàng.
Nếu không phải Thẩm Chính Vinh đang làm nhiệm vụ, nhất định sẽ kéo nàng cùng đi theo.
Trong ba ngày này, Thẩm Nghê yên lặng ăn gà nướng, cách tấm bình phong lắng nghe giọng nói của Thẩm Chính Vinh dần dần chìm vào giấc ngủ, vậy mà còn nếm ra được một chút vô lo vô nghĩ thuở ấu thơ.
Vào ngày cuối cùng kết thúc chuyến đi săn, Thẩm Nghê vẫn còn đang chờ Thẩm Chiếu Độ mang gà về, kết quả nàng chờ được tin tức tối nay hắn sẽ về muộn.
Hoàng hôn buông xuống, mưa xuân như làn khói nhẹ nhàng rơi xuống, dưới ánh nén dệt thành một tấm lụa mỏng, lặng lẽ thấm ướt vạn vật.
Bên trong đình suối nước nóng, sương mù lượn lờ.
Thẩm Nghê nằm ở mép hồ, thị nữ rót từng gáo từng gáo nước suối sóng lên tấm lưng mỏng như được điêu khắc từ bạch ngọc của nàng, từng dòng nước trong vắt chảy dọc xuống theo xương bướm của nàng, chảy qua rãnh lưng mảnh khảnh rồi hòa mình vào trong làn nước.
Trên lưng bỗng nhiên thấy lạnh, mùi máu tanh nồng nặc, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai của nàng.
“Tựa vào án quá lâu, chỗ này sắp cứng ngắc rồi.”
Thẩm Nghê không nhúc nhích, tùy ý để hắn làm bậy: “Là người đầu sỏ, giọng điệu oán trách của Đô đốc cũng quá đáng lắm đấy.”
Nàng không khéo tay như mẫu thân, lúc ở trong cung cũng không phải làm nữ hồng, một chút tay nghề lúc đầu học trước khi xuất giá từ lâu đã trở nên xa lạ không quen tay.
Tiếng cởi y phục sột soạt thoáng dừng lại khi quan bào rơi xuống đất, gợn nước chao đảo, Thẩm Nghê đổi tay tiếp tục gối bên mép hồ, một lồng ngực nóng bỏng lập tức dán lên tấm lưng mát lạnh của nàng.
“Ngoại trừ Địch Quảng Ngọc, còn giết ai?”
Gậy thịt rắn chắc như thép chen vào khe hở giữa hai chân nàng chầm chậm ma sát, Thẩm Chiếu Độ ngậm lấy vành tai nàng khàn giọng nói: “Lễ bộ thị lang, Tả trưởng sứ của Vương phủ, Tả đô ngự sử của Đô sát viện, đều là phe phái cũ của Tiêu Linh.”
Bọn họ đều là những người từng gây trở ngại, nghi ngờ về Tiêu Loan lên ngôi.
Hắn thuộc như lòng bàn tay, mỗi một cái tên được nêu ra hắn lại vuốt ve nàng một chút, lướt qua da thịt mềm mại, cũng biết là ai hành hạ ai.
Thẩm Nghê mặc kệ hắn sờ soạng, cảm thán một câu: “Ta thấy ngươi nên tranh thủ rời đi sớm thì vẫn tốt hơn.”
Người sau lưng đột nhiên áp sát lại, con thú dữ kia vốn cọ cọ ở miệng huyệt bỗng đâm vào trong, hai mắt đang khép hở của Thẩm Nghê nhắm chặt lại, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra khóe môi.
“Rời đi?” Một tay Thẩm Chiếu Độ bóp cằm nàng, nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, hơi nước ấm áp thế nào cũng không thể xoa dịu được cổ họng khàn khàn của hắn, “Cho đến bây giờ, nàng vẫn muốn rời khỏi ta?”
Hắn không dùng sức, Thẩm Nghê nghiêng đầu nhìn gương mặt phủ đầy sương khói mù mịt của hắn, mỉm cười cựa người ra khỏi kiềm chế của hắn.
"Ngươi chém giết không ngừng, chắc chắn sẽ lôi kéo rất nhiều kẻ địch tìm đến cửa, ta chỉ là không muốn bị ngươi vạ lây thôi." Hành lang bị Thẩm Chiếu Độ đứng chặn, nàng đẩy cánh tay hắn một cái, "Giúp ta lấy y phục lại đây đi, ta muốn về phòng."
“Không lấy.” Thẩm Chiếu Độ vươn người qua, hai tay nắm lấy eo Thẩm Nghê, ôm nàng ngồi lên mép hồ.
Trên người Thẩm Nghê chỉ mặc một cái yếm, người nàng vừa rời khỏi dòng nước sối lập tức bị cơn gió thổi qua khiến cho lạnh run cầm cập, nhưng Thẩm Chiếu Độ không cảm thấy lạnh, tách hai chân nàng ra ôm nàng lên.
“Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?” Hắn vùi mặt vào ngực nàng, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống, “Chưa giết hết những kẻ muốn làm hại nàng, ta sẽ không chết.”
Nụ hôn của hắn còn lưu luyến hơn cả làn nước, nhẹ nhàng lướt qua, từ rãnh ngực dần dần xuống đến rốn, cơ thể tràn ngập sát khí và mùi máu tanh như hóa thành một làn sương bao phủ lấy nàng, muốn bằng mọi cách có thể xâm chiến nàng.
“Đừng…” Khi hơi thở càng lúc càng đến gần khu vực cấm kỵ, Thẩm Nghê không kìm lòng được kẹp chặt hai chân đang bị đẩy ra.
Nửa người Thẩm Chiếu Độ ngâm trong nước, hai tay nắm bắp đùi Thẩm Nghê, đặt môi lên bên ngoài vùng đất bí ẩn của nàng, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nghê gò má ửng hồng.
Hắn không nói gì, nhưng sự sự xâm chiếm trong ánh mắt hắn rất rõ ràng và càn rỡ.
Nó giống như một ngọn lửa, chầm chậm thiêu đốt nàng từ trên xuống dưới, muốn cùng nàng hòa làm một.
“Thẩm Nghê…” Miệng hắn mấp máy, đôi môi mềm mại lướt qua nhụy hoa nhạy cảm của nàng, “Ta khát.”
Thẩm Chiếu Độ bất chấp sự giãy giụa của nàng, hắn khóa chặt nàng ở trước mặt mình.
Khi chóp mũi của hắn nhích lên, Thẩm Nghê hít một hơi thật sâu, cơ thể ngửa ra phía sau, nhìn những vì sao rực sáng bên ngoài mái hiên cong vút.
“Nhột…”
Mười ngón tay nàng chợt cuộn lại, đôi chân bị gác ở trên vai không ngừng co lại, gót chân cọ vào cơ lưng căng cứng của Thẩm Chiếu Độ, cố gắng làm giảm bớt cảm giác tê dại và run rẩy lan rộng khắp phần thân dưới.
Đầu lưỡi trơn trượt liếm nhụy hoa đang run rẩy, Thẩm Nghê càng muốn trốn, đầu lưỡi kia càng xằng bầy hơn, thăm dò vào trong miệng huyệt nhỏ hẹp, linh hoạt khiêu khích huyệt thịt liên tục co thắt của nàng.
Khi đầu lưỡi đi vào sâu hơn, mặt của Thẩm Chiếu Độ càng gán sát lại hơn, sống mũi thẳng tắp ma sát cái nặng cái nhẹ với hạt đậu nhỏ đang dần dần sưng lên của nàng.
Hắn đứng lên, cúi đầu vùi vào giữa hai chân của nàng, giống như mảnh đất khô cạn nứt nẻ ra sức hút lấy nước mưa ngọt ngào.
"Thích ta liếm nàng như vậy không?"
Thẩm Nghê bị hắn đẩy ngã nằm ra đất, phía sau tấm lưng cong lên của nàng là quan bào tôn quý mềm mại của hắn, đường nét hoa văn phức tạp được thêu trên đó gồ lên cọ vào tấm lưng mịn màng của nàng.
Nàng phản kháng, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Ngứa quá, ta muốn, ta muốn..."
Những từ ngữ xấu hổ hơn nữa bất kể thế nào cũng không thể thốt ra, Thẩm Chiếu Độ tất nhiên nghe ra được sự thẹn thùng của nàng, nhưng lại cố tình không thuận theo ý nàng, hắn há miệng ngậm hai cánh hoa đang không ngừng co thắt.
"Được, cho nàng hết."
Hắn nắm lấy bờ mông mềm mại trơn bóng của Thẩm Nghê, đầu lưỡi quấn lấy hoa đế mút mạnh một cái, âm thành nhấm nháp từng ngụm tạo thành tiếng nước chảy dâm mỹ, hòa với tiếng hít thở yêu kiều dồn dập đầy khó khăn của Thẩm Nghê, cảnh tượng khiến vầng trăng sáng thẹn thùng đến mức phải treo mình trên ngọn cây cao.
Khác với vật nam tính cứng rắn to dài, ngang ngược đâm chọc bừa bãi, thì đầu lưỡi của Thẩm Chiếu Độ mềm mại ấm áp, sau khi khuấy động một đợt sóng mãnh liệt lập tức dịu dàng đỡ lấy Thẩm Nghê đang ngã xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cảm giác tê dại và khoái cảm khiến người ta nghẹt thở càng đi sâu vào bên trong co thắt lại, hành hạ nàng đến mức cả người nổi một màu đỏ ửng.
"Không muốn, đừng mà..."
Răng hắn nhẹ nhàng day day đài hoa sưng đỏ, Thẩm Nghê nức nở đạp bả vai hắn lui ra, một dòng nước ấm áp chảy xuống, bị hắn tham lam ăn hết sạch sẽ.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thút thít khe khẽ của Thẩm Nghê, ngay cả tiếng hít thở cũng mang theo vẻ ấm ức.
Thẩm Chiếu Độ đứng dậy khỏi mặt nước, bàn tay đặt lên bầu ngực phập phồng của nàng, một đường đi xuống, phần bụng bằng phẳng của nàng đang lên xuống kịch liệt, ngay cả hai cánh hoa ướt át bên dưới cũng mấp máy mở ra đóng lại, trông thật đáng thương.
Hắn ôm Thẩm Nghê cả người đã mềm nhũn lên, lần nữa trở lại trong hồ, ngồi ở trên thềm đá bên kia.
Thềm đá rất cao, nước không ngập qua đến ngực, chỉ lơ lửng giữa phần hông của hai người, dòng nước lay động nơi đang dán chặt của hai người, cào cấu từng phần da thịt nhạy cảm.
“Thẩm Chiếu Độ,” Thẩm Nghê kiệt sức dùng cùi chỏ đẩy đẩy lồng ngực phía sau lưng mình ra, “Ngươi lấy nó ra!”
Địch Quảng Ngọc là trưởng bối của nàng, mặc dù thuở nhỏ những khi lười biếng không chịu học hành sẽ bị ông ấy khẻ tay, nhưng từ tận đáy lòng nàng vẫn rất tôn kính ông ấy.
Hôm nay nàng khoanh tay đứng nhìn, chứng kiến cái chết của ông ấy, nàng thật sự không có khí lực và tâm tư đối phó qua loa với Thẩm Chiếu Độ.
Thẩm Chiếu Độ cười khiến lồng ngực rung lên, hắn không lấy ra, ngược lại cò tựa cằm lên vai nàng, bàn tay không quy củ nắn bóp quả đào tròn trịa của nàng: “Tối nay cha nàng vẫn sẽ tới, nàng còn thiếu ta một lần, không thể lấy ra được.”
Thẩm Nghê kéo bàn tay đang làm loạn ở bên dưới của hắn ra: “Chừng nào thấy ông ấy thì nói sau!”
Tối nay phụ thân nàng trực đêm, sao có thể xuất hiện ở đây được?”
Nhưng ngay sau đó, một giọng nam cao vút vang vọng khắp cả nửa điện Dao Quang.
“Thẩm Đô đốc, mạt tướng Thẩm Chính Vinh có chuyện quan trong cầu kiến!”
“Là chuyện lớn liên quan đến mạng người!”