Vào giây phút Thẩm Nghê tắt thở nước mắt của Thẩm Chiếu Độ biến mất gần như không còn lại gì, năm giác quan của hắn cũng hòa theo nhịp tim và hơi thở của nàng dừng lại cùng một lúc.
Hắn nâng cơ thể xụi lơ của Thẩm Nghê trong lòng mình lên như thể xung quanh không có ai ở đó cả, không nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm phu nhân, không thấy Thẩm Chính Vinh lao đến quỳ xuống trước mặt hắn, chỉ cẩn thận ôm lấy viên minh châu của mình.
Hắn vòng tay qua bả vai Thẩm Nghê, để cho nàng có thể thoải mái dựa vào người mình.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trên mặt còn phủ lên một màu xám chết chóc, nhưng gương mặt nàng lại điềm tĩnh, tư thái thanh thản, tựa như nàng chỉ đang ngủ mà thôi.
Bất kể là Quy Nguyên tự, cung Hàm Chương, hay là ở trong phủ Chiêu vũ hầu của hắn, khi nàng ngủ đều là dáng vẻ nàng.
Bây giờ nàng chẳng qua chỉ là đang ngủ mà thôi.
Thẩm Chiếu Độ đưa ta gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước trán Thẩm Nghê, giúp nàng lau đi vết máu trên khóe môi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Chính Vinh ở trước mặt.
“Thẩm đại nhân.”
Thẩm Chính Vinh nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, Thẩm Chiếu Độ ôm Thẩm Nghê đứng dậy, dáng đứng uy nghiêm sừng sững, giống như một ngọn núi từ thuở xa xưa, vững chắc mà lạnh giá.
“Những ngày qua nàng đã phải chống đỡ quá mệt mỏi rồi, bây giờ hiếm khi được ngủ, ngài để nàng nghỉ ngơi một chút, đừng đánh thức nàng.”
Thẩm Chính Vinh đứng dậy nhận lấy nữ nhi từ trong lòng hắn, ông ngẩng đầu lên, băng sương trên mặt Thẩm Chiếu Độ thoáng tan chảy thành một dòng suối trong, nhưng đảo mắt một cái lại dường như ông đã nhìn nhầm.
Thẩm Chiếu Độ vẫn là cái vẻ sát khí lẫm liệt đó, là Thẩm đô đốc khát máu thành tính, giết người như ngóe, tàn bạo hung dữ, kẻ luyện mình bước ra từ địa ngục, đến thế gian để đòi mạng.
Thẩm Chiếu Độ xoay người, ánh mắt nhuốm đầy vẻ cay độc hung ác nhìn chằm chằm gương mặt A Ngọc Kỳ dưới tấm bảng hiệu.
A Ngọc Kỳ hoảng loạn lùi về phía sau, hắn ta đã mất đi sự trấn định bày mưu tính kế vừa rồi, hét lớn ra lệnh cho thủ hạ cùng nhau xông lên: “Giết hắn, mau giết hắn!”
Lưỡi kiếm lạnh lẽo chém lên người, Thẩm Chiếu Độ tay không giơ lên chặn đường kiếm lao đến, nắm tay siết lại gập xuống, lưỡi kiếm cứng rắn gãy lìa.
Hắn vứt thanh kiếm gãy đi, nắm chặt bàn tay máu chảy không ngừng, móng tay đâm vào trong da thịt, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.
Hắn chỉ là một thể xác phàm tục, có cảm giác, có ưu tư, có thất tình lục dục, mà ngọn nguồn của tất cả những thứ này, đều là Thẩm Nghê.
Thẩm Nghê là trụ cột của hắn, mà A Ngọc Kỳ tự tay phát vỡ trụ cột của hắn, cắt đứt sợi dây thừng đang giữ lấy hắn.
Giờ phút này, hắn chẳng qua chỉ là một con dã thú bị giết chóc chi phối.
Hắn giận dữ hét một tiếng, nghiêng người lách qua trường kiếm đang đâm tới, bắt lấy tay của người kia gập mạnh xuống, tiếng xương gãy đâm vào tiếng vang lên trước nối tiếp sau đó là tiếng thét thảm thiết.
Sát tâm đã trỗi dậy, mỗi đòn Thẩm Chiếu Độ ra đều là đòn chí mạng, ngay khi trường kiếm rơi xuống, hắn vòng tay qua cổ nam nhân kia lưu loắt lắc một cái, xoay người khom người xuống, ném thẳng hắn ta xuống đất.
Bắt đầu với một chuyển động, đến chuyển động thứ ba là kết thúc.
Đại sảnh thanh nhã biến thành đống rác kiếm ăn khi hắn còn nhỏ, một hồi biến thành chiến trường với gió cát đá bay,
Chỉ khi đưa đối phương và chỗ chết, hắn mới có cơ hội sinh tồn.
Một lần nữa tung đòn đá vào xương sườn tên đánh lén phía sau, Thẩm Chiếu Độ giơ cao nắm đấm nện vào cổ một tên đứng phía trước, hai tay nhấc bổng cả người tên đó lên ném về phía sua, giống như núi thái sơn đè xuống khiến tên đánh lén bị đập cho đầu óc choáng váng lăn ra bất tỉnh.
A Ngọc Kỳ nhìn từng tinh binh mình mang theo lần lượt ngã xuống, hắn ta bất chấp hết hình tượng, kinh hoàng chật vật đập vỡ cửa sổ do chính mình bị kín lại để thoát khỏi Tu Là tràng đang tiến tới kia.
Đại sảnh đã thành một mớ hỗn độn, thậm chí một món đồ đặc trong nhà hay đồ trang trí hoàn chỉnh cũng không thể tìm được.
Trên sân đã không còn đối thủ, Thẩm Chiếu Độ buông nắm đấm, vết thương trên lòng bàn tay đã máu me bê bết, không ngừng chảy dọc theo đầu ngón tay hắn nhỏ giọt xuống đất.
Sát khí trong cơ thể hắn vẫn còn đang sôi sục, hắn sải bước lớn đi về phía tên đầu sỏ đang cố chạy trốn vào rừng rú hoang vắng.
Mọi thứ trước mắt bị nhuốm màu đỏ của máu, hắn dùng một tay túm lấy gáy A Ngọc Kỳ, thô bạo kéo hắn ta đến trước mặt mình.
“Ta sẽ không dùng kiếm cho ngươi một nhát thoải mái”
Dùng kiếm giết người bằng một chém, say đó ra đi trong thoải mái là sự từ bị cuối cùng của hắn.
Nhưng đối với A Ngọc Kỳ, hắn không có một chút lòng từ bị, chỉ muốn tên tội nhân này nếm trải nỗi đau đớn đến nghẹt thở mà Thẩm Nghê phải chịu đựng cho đến chết.
“Đừng, đừng giết ta…”
Thẩm Chiếu Độ coi thường mọi sự giãy giụa của hắn ta, nhấc chân đạp vào đầu gối của A Ngọc Kỳ, sau đó dùng sức kéo cánh tay đang ôm lấy tay hắn lên, tiếng xương tứ chi gãy lìa răng rắc và tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên.
“Ta muốn ngươi khi đến gặp Diêm vương trên người ngươi không có lấy một phần xương thịt hoàn chỉnh.”
Dứt lời, hắn đẩy A Ngọc Kỳ vào bức tường dính đầy máu, nắm chặt bàn tay đã đau đến tê dại, đấm từng quyền vào gương mặt đã rã ra kia.
Sống mũi, mắt, răng…
m thanh xin tha càng lúc càng nhỏ, Thẩm Chiếu Độ không hề vì vậy mà thu tay lại, từng nắm đấm giáng xuống càng lúc càng mạnh hơn.
Khi các khớp ngón tay cảm giác gương mặt bên dưới đã mất đi sức bật dội lại, cùi chỏ co lại đánh mạnh về phía cổ A Ngọc Kỳ, xương cổ bị gãy đâm xuyên qua mạch đập yếu ớt.
Trong tiếng gào hét thê thảm không còn sức cuối cùng vang lên, Thẩm Chiếu Độ bỗng buông tay, A Ngọc Kỳ chết không nhắm mắt mềm nhũn ngã xuống đất.
Thẩm Chiếu Độ nhìn hắn ta trợn to hai mắt, hắn nhấc chân lên dẫm lên mặt A Ngọc Kỳ dùng sức nghiền nát, cuối cùng đá mạnh vào ngực hắn ta một cái, cho đến khi nghe thấy tiếng xương sườn gãy vụn, trận chém giết một chiều này mới coi như kết thúc.
Hắn lau vết máu bắn tung tóe trên mặt, rồi xoay người lại đi đến bên cạnh góc cửa, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm phu nhân đang ôm lấy Thẩm Nghê khóc không thành tiếng, giọng hắn khàn khàn: “Giao nàng cho ta đi.”
Thẩm phu nhân mới vừa chứng kiến cảnh tượng bạo lực vừa rồi, chỉ càng thêm sợ hãi ôm chặt Thẩm Nghê vào trong lòng hơn, không muốn buông tay.
Thẩm Chiếu Độ không khó chịu, hắn quỳ gối xuống trước mặt hai vị lão gia lão phu nhân này, hơi cong lưng, cánh tay giang ra trước người, thành kính giống như đang lễ Phật.
Nói hắn cuồng si cũng được, điên cũng không sao.
Cho dù là bằng cách nào, hắn đều phải thử.
“Đắc tội rồi.”
Hắn đứng dậy, giành lấy Thẩm Nghê trong lòng Thẩm phu nhân ôm nàng đi thẳng ra ngoài, không màng đến tiếng khóc thê lương sau lưng, cứ vậy ôm Thẩm Nghê đi về phía cửa.
Bạch Vó Tinh đứng trước cửa đang khôi phục lại thần khí, một tay hắn ôm Thẩm Nghê một tay kéo dây cương phi thân lên lưng ngựa, gấp gáp quất roi, tiến về một con đường hắn nơi hắn vô cùng quen thuộc.
Hắn phải đến Quy Nguyên tự, đi tìm Tuệ Giác đại sư.
Hắn không tin Thần Phật, cũng không muốn nhận Tuệ Giác là sư phụ của hắn, nhưng không thể phủ nhận lão hòa thượng này là người có năng lực nhất mà hắn từng gặp.
Ông ta nhất định có biện pháp cứu Thẩm Nghê,
Giữa trưa ánh mặt trời chói chang thiêu đốt những tòa tháp xa xa trở nên méo mó, hắn ôm chặt Thẩm Nghê không còn chút sức sống, lao thẳng về hướng ngoại ô.
Roi ngựa vung càng lúc càng nhanh, lướt qua mọi nơi khung cảnh quen thuộc, ngôi chùa Phật giáo có vẻ hơi hoang vắng ẩn mình trong màu xanh ngọc bích của cây lá gần trong tầm tay.
Nơi cuối cùng sau hàng trăm bậc thang là bảo điện Đại Hùng rộng lớn.
Lúc này, lão hòa thượng kia hẳn đang giảng kinh ở trong điện.
Trận đánh đấm vừa rồi đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của hắn, cánh tay hắn không khống chế được run rẩy kịch liệt, chỉ có thể cõng Thẩm Nghê trên lưng, từng bước leo lên cầu thang trăm bậc gần như không thấy điểm cuối.
Mặt trời nắng chói chang rực cháy trên đỉnh đầu, cái nắng như thiêu như đốt ấy dường như đã hấp chín mọi vật trên mặt đất, muốn con người ta phải chịu một trong bảy bảy tám mốt kiếp nạn.
Sau khi bước lên đến bậc đá cuối cùng, Thẩm Chiếu Độ thở hổn hển hai chân mềm nhũn, khụy gối quỳ xuống thềm đá nóng đến bỏng người.
Leo lên đến đỉnh, trong đại điện lại không có lấy một bóng người, đàn hương thoang thoảng, chỉ có bức tượng Phật vàng khổng lồ ngồi trên đài sen, từ bị nhìn xuống vạn vật chúng sinh.
Thẩm Chiếu Độ khó khăn đứng dậy, bước qua ngưỡng cửa cao đến bắp chân, đặt Thẩm Nghê nằm lên những tấm đệm bồ đoàn được nối liền với nhau, sau đó lùi về phía sau nặng nề quỳ xuống nền đá lạnh lẽo, hai tay chắp lại, thành kính cúi người dập đầu phát lên tiếng vang dội.
Tuệ Giác không chịu ra gặp hắn, hắn sẽ ở nơi này dập đầu, dập đầu đến khi Tuệ Giác nguyện ý xuất hiện mới dừng lại.
Hắn không tin Thần Phật, xuất gia chẳng qua cũng chỉ vì lăn lộn có một miếng cơm ăn, luyện tập được một chút bản lĩnh, trải ra một con đường thuận lợi đi tìm Thẩm Nghê.
Mặc dù hắn đọc kinh phật thuộc lòng trôi chảy, nhưng trong đầu hắn chỉ có hai chữ chấp niệm. Cầu không được, lại không buông bỏ được.
Giờ đây hắn vì phần chấp niệm không được chấp thuận này mà trở thành tín đầu trung thành nhất, quỳ xuống trước mặt Phật tổ, dùng cả tấm thân này chỉ đổi lấy Thẩm Nghê mở mắt lại.
Vùng trán dập đầu tiếp xúc với đất đã rỉ máu, tụ thành từng giọt, chậm rãi chảy dọc xuống theo đường nét khuôn mặt hắn, từ khóe mắt đến khóe môi, như thể hắn đang khóc ra máu.
Tiếng thở dài khe khẽ từ ngoài cửa truyền đến, Thẩm Chiếu Độ lập tức quay đầu lại, Tuệ Giác đại sư mặc áo cà sa đang kéo từ hạt châu trên chuỗi hạt, không thể làm gì khác hơn cứ thế nhìn hắn.
“Sư phụ!” Thẩm Chiếu Độ dùng đầu gối xoay người lại, nặng nề dập đầu với Tuệ Giác đại sư, “Sư phụ, đệ tử van cầu người cứu lấy Thẩm Nghê, người muốn con làm cái gì cũng được!”
Chuông ngân nga liên tục, kêu gọi lòng thương xót, nhưng Tuệ Giác chậm chạp không chịu bước vào trong điện.
“Chiếu Độ, chẳng lẽ đến cả cái chết cũng không thể khiến cho con nhìn thấu chấp niệm sao?”