Khi Thẩm Chiếu Độ mang theo Thẩm Nghê dãi gió dầm sương đến biên giới giao giữa kinh thành và Triệu Châu, Tiêu Loan đã hạ chiếu chỉ đầu tiên —— Thẩm Họa sẽ được hạ táng vào Vĩnh lăng với nghi thức hạ táng của một vị Hoàng hậu.
Nhưng Vĩnh Lăng này được xây dựng trong lăng mộ của tiên đế, hay là trong lăng mộ của đương kim thánh thương, thì không một ai biết được.
Thánh chỉ thứ hai ngay sau đó là tước bỏ trước vị của Thẩm Chính Bình, xử tử lăng trì cực hình, chặt đầu rồi treo lên, tịch thu nhà, toàn bộ người trong phủ bị tống vào Chiếu ngục, sau khi mùa thu đi qua sẽ xử trảm.
Đối với những người khác có tham gia và vụ việc lần này, phần lớn đều không chịu khốc hình trong Chiếu ngục, đã chết trong cuộc thẩm vấn tàn sát này.
Thẩm Chiếu Độ cầm kim bài miễn tử tìm được trong khố phòng nhìn rất lâu, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Tiêu Loan là người giữ chữ tín.
Thẩm Nghê cũng nhớ chuyện Thẩm Chiếu Độ đã khẩn cầu Tiêu Loan bỏ qua cho gia đình nàng, khi nghe được đạo thánh chỉ này nàng cũng không khỏi thổn thức.
“Khó trách Hoàng đế đều sẽ xưng cô đạo quả*.”
*称孤道寡 xưng cô đạo quả: là cách tự xưng vương thời xưa 'cô’ và 'quả' là lời khiêm xưng của vua chúa. Chữ cô và chữ quả còn có nghĩ là cô độc, một mình.
Huynh trưởng băng hà, tri kỷ rời đi, loan phượng ly tán.
Tiêu Loan nửa đời trước không ngừng tranh đoạt, nhưng cũng liên tục mất đi, khi hắn ta bước đến nơi cao nhất, chỉ còn lại bóng hình cô độc của chính mình bầu bạn.
Một bàn tay quơ quơ trước mắt Thẩm Nghê, nàng lấy lại tinh thần, trước mặt là Thẩm Chiếu Độ đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt không vui: “Nàng ở trước mặt ta nghĩ đến nam nhân khác.”
Thẩm Nghê hung dữ nhéo mặt hắn: “Lại ghen tuông lung tung rồi.”
Hồi còn ở Thương Châu, một tiểu nam hài trong biệt viện muốn chơi với nàng, hắn đều sẽ nhe răng nghiến lợi, bị Thẩm Nghê nhéo lỗ tai còn cố gắng nói lý.
“Nàng đối xử với bọn nó tốt hơn đối xử với ta khi còn nhỏ.”
Thẩm Nghê càng tức giận: “Không biết là ai lúc nào cũng trèo lên cây, lại còn không vui một tí là biến mất mấy ngày.”
Nếu không phải hắn hở một chút là chơi trò mất tích, bọn họ cũng không đến nỗi bỏ mất mười năm uổng phí.
Không cần phải chinh chiến nơi sa trường Thẩm Chiếu Độ trắng lên không chỉ một tông, gương mặt bị nhéo đỏ bừng vẫn chưa dịu lại, tự mình lẩm bẩm: “Đáng lẽ không nên nói với nàng chuyện này, bọn họ sống hay chết có liên quan gì đến chúng ta chứ.”
Thẩm Nghê cố ý rướn người lên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chiếu Độ, hắn quả nhiên lập tức quay mặt đi chỗ khác.
“Chàng sợ sao?”
Hắn lập tức phản bác một cách cứng ngắc: “Không hề.”
Thẩm Nghê cười tủm tỉm: “Ta còn chưa nói sợ cái gì mà.”
Bọn họ quá giống Tiêu Loan và Thẩm Họa, khó trách không tránh được sẽ có những suy nghĩ bậy bạ quẩn quanh trong đầu.
Thẩm Chiếu Độ nhìn má lúm đồng tiền hiện lên trong nụ cười của Thẩm Nghê, quai hàm căng cứng thoáng chốc thả lỏng, cài lên tóc nàng một cây bộ dao kim phượng đính hồng ngọc: “Bọn họ đi vào ngõ cụt, nhưng chúng ta không như vậy.”
Thẩm Họa muốn tự giữ lấy mình thoát khỏi phủ Thành quốc công, nhưng Thẩm Chính Bình không thể nào buông tha cái pha cứu mạng này được, mà Tiêu Loan mặc dù có quyền lực tối thượng, nhưng giang sơn trên vai không có phép hắn ta làm ra một chút hành vi bất nghĩa nào.
Hắn không biết Thẩm Chính Bình dùng lý do gì để có thể uy hiếp Thẩm Họa đi lên cổng thành, cũng không biết Thẩm Họa đang mang long thai vì sao lại tự mình hủy đi, càng không biết được khi đó Tiêu Loan đứng dưới cổng thành đã nghĩ gì.
Nhưng mà những thứ này đều không liên quan đến hắn.
Điều hắn mong mỏi chỉ có một mình Thẩm Nghê, con đường trước mặt chỉ có một, một con đường cứ đi thẳng đến nơi tận cùng là được.
Đây là điểm có chút không giống với Thẩm Họa và Tiêu Loan.
“Làm Hoàng đế cũng không dễ dàng.” Hắn cảm khái câu này xong, lại liếc mắt nhìn Thẩm Nghê, “Nhưng mà tên Hoàng đế trước lại cực kỳ may mắn, chết nửa năm rồi vẫn có người nhớ thương.”
Thẩm Nghê giả ngu: “Hả? Ai mà chung tình như vậy?”
Thẩm Chiếu Độ nhướng mày thật cao, nàng mỉm cười nhéo gò má gầy gò của hắn: “Chua quá. Nào, ăn một miếng đường ngọt đi.”
Năm ngón tay nàng khẽ cong lại nhẹ nhàng đan vào giữa các ngón tay của hắn, Thẩm Nghê ngước mặt lên khẽ cắn lên môi hắn.
*
Không chỉ kinh thành bị giới nghiêm, mà ngay ở Thẩm phủ nơi Triệu Châu xa xôi cũng bị người của Trấn Phủ Ti giám sát nghiêm ngặt như đang bước đi trên tấm băng mỏng.
Ngày nào Tiêu Loan còn chưa có những người đó rút đi, thì ngày đó Thẩm Nghê không dám rời đi một bước.
Kim bài miễn tử và quy tức hoàn đều đã chuẩn bị xong, một khi Tiêu Loan đổi ý muốn giết Thẩm Chính Vinh, bọn họ sẽ lập tức xuất hiện, lấy tội khi quân để bảo vệ trên dưới Thẩm phủ.
Thẩm Nghê đứng trong lầu Vọng Giang Nguyệt cao nhất trong thành trông về phía cây mai cao cút trong hậu viên Thẩm phủ nơi phía xa xa kia, gió mùa Đông ở Triệu Châu vừa lớn lại lạnh thấu xương, nàng bao bọc cả người kín kẽ vẫn còn thấy lạnh, chỉ khi làm ổ trong chiếc áo choàng của Thẩm Chiếu Độ mới cảm thấy ấm áp.
Nhưng có lẽ là do sắp có tuyết rơi, sắc trời trũng lại, quần sơn đứng sừng sững trong đống hỗn độn, dường như có núi linh đang gây sóng tạo gió quấy nhiễu.
Nàng khẽ thở dài: “Không biết sang năm hoa hạnh có rực rỡ sum suê như năm nay không nhỉ.”
“Nhất định sẽ đẹp như vậy.”
Thẩm Nghê hứng thú, thò đầu ra khỏi áo choàng: “Tại sao vậy? Là do mưa ít đi, hay thời tiết quá lạnh?”
“Đều không phải.” Đôi môi mím lại của Thẩm Chiếu Độ cong lên, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía trước, “Bởi vì sang năm nàng sẽ gả cho ta, bọn chúng không nở rộ cũng phải nở thật rực rỡ cho ta.”
Thẩm Nghê xòe bàn tay ra ngoài cửa sổ, từng bông tuyết bay rơi vào lòng bàn tay nàng.
“Tuyết rơi rồi!”
Thẩm Chiếu Độ không vui nheo mắt lại, nhưng bắt gặp đôi mắt cong cong đầy ý cười của Thâm Nghê cùng gương mặt bị gió thổi cho ửng đỏ, hắn cũng cùng với nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tô tận.
Bông tuyết càng lúc càng lớn, thiên cung nổi lên một cơn gió mát, thổi bay vô số bông tuyết trắng tinh rối rít bay xuống nhân gian, giống như mảnh sao băng chậm rãi rơi xuống trong bầu trời xám mưa lất phất, sau đó bị gió rét cuốn về phương xa.
“Tuyết lớn như vậy, sáng sớm mai còn có thể ngắm thiên thụ vạn thụ hoa mai khoe sắc không.”
Bàn tay lạnh cóng bị một đôi bàn tay thô ráp ấm áp bao bọc lại, Thẩm Chiếu Độ cúi đầu hà hơi: “Nàng muốn chơi ném tuyết không?”
“Chàng là đồ đầu gỗ ấu trĩ.” Thẩm Nghê dùng trán cụng vào đầu hắn: “Ta nói, ngày mai hoa mai có thể sẽ nở rộ rực rỡ.”
Đôi bàn tay đang đan vào nhau chợt siết chặt lại, cánh cửa sổ hoa khép hờ cũng dần dần khép lại.
Bên dưới cửa sổ ánh sáng le lói, Thẩm Chiếu Độ quỳ trên giường, nâng bàn chân ngọc trắng như tuyết kia lên cúi đầu thành kính đặt lên đó một nụ hôn.
Hắn bước ra từ trong địa ngục, trải qua muôn vàn thử thách gian nan, rèn luyện nên tấm thân mình đồng da sắt, không quỳ gối trước trời đất, không lạy Thần Phật, hắn chỉ cúi đầu xưng thần trước một mình Thẩm Nghê.
Trong noãn các, sắc hồng hòa tan mồ hôi chảy ướt gối, ngọc đỉnh rẽ mây, băng tuyết tan chảy, ai nói là mùa đông không có cảnh xuân.
-Kết thúc truyện chính-