Ngày Tiêu Loan ngự giá thân chinh đã định nửa tháng sau. Nhưng trước khi rời đi, hắn cần phải thâu tóm thế gia, củng cố hoàng quyền, ngăn ngừa nội loạn.
Đứng mũi chịu sào tất nhiên là một nhà Thành quốc công “Cậy sủng sinh kiêu”.
Hắn không giấu Thẩm Họa, bởi vì nàng là một người cực kỳ biết giữ lấy mình. Nếu để cho nàng chọn lựa giữa phụ thân và tính mạng của bản thân, nàng chắc chắn sẽ chọn chính mình.
Thẩm Họa đúng là không khiến hắn thất vọng, nàng lập tức nhổ sạch toàn bộ tai mắt Thành quốc công cắm ở trong cung, sau đó đẩy hắn ngã ra long tháp.
“Ta vì chàng mà đắc tội cả nhà, Tam Lang định bồi thường ta thế nào đây?”
Trước khi ở chỗ này, hai người đã làm một lần, nhưng khi đó chỉ có xuân thủy của Thẩm Họa chảy xuống giường, không hề thấy một giọt dương tinh trắng đục nào
Tiêu Loan biết nàng muốn cái gì, cầm lấy gối lót dưới eo nàng.
“Trong khoảng thời gian ta xuất chính, nàng ngoan ngoãn ở trong hậu cung chờ ta, bất kể trên triều có xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm.”
Thẩm Họa vội vã cầm lấy hắn đưa vào trong miệng huyệt của mình, đến khi long căn của hắn hoàn toàn đi vào trong, mới ngoan ngoãn nói: “Lúc chàng đi Mạc Bắc sẽ nhớ ta chứ?”
“Nàng thì sao?” Tiêu Loan hỏi ngược lại, bàn tay đỡ lấy cổ nàng, dưới thân không ngừng ra sức rút ra cắm vào thật nhanh, trong từng tiếng rên rỉ tựa như tiếng hô cứu của nàng, lại có một luồng khí nóng ấm tưới lên côn thịt của hắn.
“Lại chảy nước rồi à?” Hắn buông bàn tay đang đè trên cổ tay nàng ra, tay hắn trượt xuống nắm lấy bầu ngực nàng, cúi đầu mút hạt đậu đỏ dựng thẳng đứng kia, “Đáng lẽ nên dẫn nàng theo ta đến Mạc Bắc, trên đường hành quân có khát thì đã có cái giếng sâu hút này.”
Sau khi cao triều lại bị hắn cắm vào một cách mạnh bạo như vậy, Thẩm họa hô to không muốn nữa, ngay cả thâm cốc thít chặt cũng bị chơi đùa đến đến mức không ngừng co rút.
“Lúc cùng Hoàng huynh, nàng đã từng thử trải qua vui sướng như vậy chưa?” Bàn tay rảnh rỗi sờ xuống hoa hạch của nàng rồi day day, Thẩm Họa càng la lớn hơn, nức nở cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.
“Tam Lang, đừng ở chỗ đó…” Thẩm Họa bị tấn công bất ngờ liên tục lùi về sau, nhưng lại bị một bàn tay kéo trở về chỗ cũ, chỉ có thể giơ tay ra đẩy loạn xạ, “Lại, lại sắp phun nước rồi…”
Bàn tay Tiêu Loan đặt trên hông nàng, cảm giác cực khoái như đòn roi quất lên người nàng, nàng chỉ có thể bất lực cắn chặt mọi thứ trước mặt.
“Ưm ——" Tiêu Loan bị cắn hít vào một hơi lạnh, ôm lấy Thẩm Họa đổi vị trí với nàng.
Thẩm Họa mới vừa ngồi lên bắp đùi hắn, đã nức nở la khóc om sòm, “Ta không muốn ở trên, sẽ chảy ra.”
Tiêu Loan tức đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng chỉ có thể thả nàng về chỗ cũ, đẩy mình đến nơi sâu nhất.
“Như vậy đã hài lòng chưa?”
Dương tinh hơi lạnh bắn ra chảy vào trong cơ thể Thẩm Họa, nàng vui mừng lại gác chân lên vai hắn nũng nịu, “Họa Họa muốn tất cả của Tam Lang, không được sao?”
Nàng luôn có đủ loại lý do để lừa gạt hắn.
Bây giờ đã làm canh năm, sắc trời vừa sáng Tiêu Loan sẽ phải lập tức xuất chinh đi Mạc Bắc.
Hắn gọi thái giám cung nữ đến mặc áo giáp cho mình, lúc cột chắc bội kiếm, Thẩm Họa từ phía sau ôm lấy hắn.
“Phượng ấn và sách bảo ta đã trên bàn trang điểm của nàng rồi, chờ sau khi hồi kinh trở lại triều đình, ta sẽ phong nàng làm Hoàng hậu. Thân phận của nàng ta cũng đã nghĩ xong rồi, dù sao Thẩm Chiếu Độ đã chết, nói nàng là tỷ tỷ của hắn cũng không có ai dám phản đối.”
Tấn phong tỷ tỷ của Vũ Trung Lương quốc công làm Hoàng hậu, ai dám chỉ trích?
Thẩm Họa kiễng chân dụi vào người hắn, cố tình ra vẻ tủi thân: “Trước khi ly biệt chỉ nói những lời này với ta thôi sao?”
Tiêu Loan xoay người lại nâng mặt nàng lên, nhắm mắt hôn lên môi nàng một cái, “Họa Họa, ta yêu nàng.”
Chờ sau khi hắn rời đi, Thẩm Họa trở lại cung Di Hoa, không nhìn ba hộp gấm trên bàn trang điểm, ngược lại bảo Kết Ly đi tìm kim ấn và sách bảo của Thái hậu trong tủ y phục.
“Nương nương, những món đồ đó đều không thấy đâu.”
Thẩm Họa đã sớm đoán được, nhưng khi nghe được vẫn khó nén nỗi thất vọng trong lòng.
Hoàng hậu không thể can thiệp vào triều chính, nhưng Thái hậu có thể.
Tiêu Loan đưa bảo ấn và sách bảo của Hoàng hậu cho nàng, nhưng cũng đã thu hồi toàn bộ đồ của Thái hậu.
Nói cho cùng thì Tiêu Loan vẫn không thể tin được nàng sẽ an phận thủ thường.
*
Suốt một tháng trôi qua, Thẩm Họa vẫn không thấy nguyệt sự đến, bí mật gọi Lục thái y mình tự tay cất nhắc vào cung chuẩn mạch.
Quả nhiên là hỉ mạch.
Thẩm Họa vui mừng một lúc, sau đó lại nghiêm mặt dặn Lục thái y giữ kín miệng, nếu truyền ra ngoài dù chỉ là một một chút gió, nàng sẽ giết không tha.
Ngay khi Tiêu Loan đạp cửa cung bước vào, việc thanh toán phủ Thành quốc công chính thức bắt đầu, nhưng những lá thư gửi cho nàng chưa bao giờ đứt đoạn.
Mỗi lần đều là đầy một trang giấy, khiến nàng nhớ lại dáng vẻ hắn trong lần đầu tiên xuất chinh.
Khi đó hắn còn chưa phải là Tĩnh vương, đi theo Lão thành quốc công đến Đông Nam đánh cướp biển. Dù cho chiến sự có căng thẳng đến đâu, hắn vẫn có thể dành thời gian viết thư cho nàng, cứ qua ba, bốn ngày sẽ gửi một bức đi.
Không biết gia gia có biết chuyện này không, nếu biết chắc người sẽ tức giận đánh gãy tay hắn mất.
Kết Ly thấy nàng cười, không khỏi tò mò hỏi: “Nương nương đang nghĩ đến Tiểu hoàng tử sao?”
Thẩm Họa vuốt ve cái bụng đang hoài thai của mình: “không ồn ào không quấy nhiễu, chắc chắn sẽ là một Tiểu công chúa xinh đẹp.”
Kết Ly sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên.
Thẩm Họa từng nói, bụng nàng sẽ chỉ sinh ra nam hài.
Nếu sinh ra là nữ hài, nàng sẽ tìm một đứa bé sơ sinh ở bên ngoài cung tráo đổi với nhau.
Thứ nàng muốn không phải là huyết mạch, mà là quyền lực.
Bây giờ nàng đã thay đổi suy nghĩ, Kết Ly tất nhiên cảm thấy vui mừng cho nương nương nhà mình.
Nương Nương thật sự không tính nói cho bệ hạ biết sao ạ?”
Thẩm Họa lắc đầu: “Không cần thiết, để cho hắn yên tâm đánh giặc thật tốt đã.”
Nhiều thêm một người biết khả năng để lộ tin tức ra ngoài càng nguy hiểm, nàng không thể để người ngoài biết mình hoài long thai, nếu không Thẩm Chính Bình nhất định sẽ lấy nàng ra uy hiếp Tiêu Loan bỏ qua cho phủ Thành quốc công.
Một ngày Thẩm Chính Bình chưa chết, ngày đó nàng vĩnh viễn không thoát khỏi người phụ thân ngu xuẩn cản trở bước tiến của nàng này.
Phụ tử nữ nhi bọn họ là như vậy, nàng đề phòng Thẩm Chính Bình, Thẩm Chính Bình cũng giấu mình không để lộ ra điều gì đối với nàng.
Vào ngày Thẩm Họa cảm nhận được thai nhi cử động, nàng lần nữa bí mật triệu Lục thái y vào cung.
Sau khi bắt mạch báo bình an cho nàng xong, thái y đột nhiên quỳ xuống đất bên cạnh giường của nàng: “Nương nương, cầu ngài khuyên nhủ Quốc công gia, để ngài ấy buông tha cho cả nhà thần đi.”
Lục thái y là do nàng cất nhắc, nhưng người bên ngoài đều nhìn đều gộp nàng và phủ Thành quốc công thành một thể, khó mà tránh khỏi ràng buộc.
Thẩm Họa lãnh đạm nhìn mũ cánh chuồn của hắn ta: “Ông ta bảo ngươi nói cái gì?”
“Quốc công nói ngài ấy cũng không muốn thấy ngoại tôn xảy ra chuyện.”
Người ở bên ngoài vào hoàng cung, Tiêu Loan không thể không biết chuyện, Thẩm Họa dứt khoát không giấu giếm nữa, thoải mái triệu Thẩm Chính Bình vào cung.
Trong cung Di Hoa chỉ có hai người phụ tử và nữ nhi bọn họ, Thẩm Chính Bình không hề quỳ xuống, vừa đến đã mở miệng trách cữ: “Thẩm Họa, ngươi cứ như vậy ở trong cung thoải mái ngồi nhìn cả nhà chịu tội sao?”
Thẩm Họa cười nhạt: “Nếu như không có bổn cung, phủ Thành quốc công đã thua trong tay tên phế vật như ngươi rồi, ngươi không những không cảm kích bổn cung để cho ngươi sống mười mấy năm trong cường thịnh, mà còn dám chất vấn bổn cung?”
“Vô liêm sỉ! Ta là phụ thân của ngươi!” Thẩm Chính Bình đẩy đỏ kệ đồ gỗ ở bên cạnh, “Nếu không phải từ đầu có ta huấn luyện ngươi, ngươi có thể leo lên người huynh đệ Tiêu gia làm Hoàng hậu sao? Sớm biết dưỡng không nổi bạch nhãn lang như ngươi, ta đã bóp chết ngươi rồi!”
“Huấn luyện ta?” Thẩm Họa cười lớn, “Cái gọi là huấn luyện của ngươi là dạy dỗ đích nữ phủ Thành quốc công trở thành kỹ nữ sao!”
Nàng gạt đóng sách trên bàn xuống: “Tiểu thư nhà khác đều học cầm kỳ thư họa, mà ta từ nhỏ đã theo sấu mã Dương Châu* ngươi mua về học chuyện phòng the, ngươi không thấy xấu hổ nhưng ta ngại mất thể diện đấy!”
*扬州瘦马 sấu mã Dương Châu: Là một cụm từ vũ nhục nữ giới, mang nghĩa có thể tùy ý chà đạp, sai khiến, làm nhục. Sấu mã chỉ những bé gái có chút xinh đẹp được nuôi dạy thành tiểu thư khuê các hoặc gái lầu xanh, sau đó bán cho quan lớn làm đồ chơi.
“Ta là đích nữ duy nhất của phủ Thành quốc công, nhưng còn bẩn thỉu dơ bẩn hơn đám thứ tử thứ nữ bát nháo ngoài kia nhiều! Ngươi còn muốn bảo ta cứu ngươi?”
Mẫu thân nàng mấy sớm, là vì bị oang oanh yến yến bên người Thẩm Chính Bình chọc tức chết.
Trước khi chết mỹ phụ có nước da tái nhợt đó dùng sức nắm thật chặt tay nàng mà từ thuở bình sinh bà chưa từng cố như vậy: “Họa Họa, nương không có bản lĩnh, cũng không tranh không cầu cái gì. Nhưng ít nhất, ít nhất cũng phải đặt bài vị của nương ở trong từ đường Thẩm gia, như vậy nương mới có thể thỏa mãn…”
Nói xong, bà trút hơi thở cuối cùng, để lại Thẩm Họa một thân một mình đối mặt với tình cảnh dầu sôi lửa bỏng trong nhà.
Vì để bài vị của mẫu thân được đặt trong từ đường Thẩm gia, nàng không thể không nghe theo chỉ thị của phụ thân, giống như kỹ nữ học những thứ ô nhục kia.
Thẩm Chính Bình dẫn nàng đi gặp những quan to thế tộc, dòng dõi thiên hoàng quý tộc khác, lợi dụng liên hôn để củng cố sức ảnh hưởng của phủ Thành quốc công.
Cũng vào thời điểm đó, nàng quen biết được Tiêu Loan.
Khi đó Tiêu Loan vẫn chỉ là một Tam hoàng đệ quần là áo lụa, mỗi ngày xách lồng nuôi chim, chọi gà rượt chó, mỗi ngày Thẩm Họa đi theo hắn đi vui chơi khắp nơi, đó là khoảng thời gian vui sướng nhất mà nàng không thể có được nhiều trong cuộc đời này.
Nhưng gả cho Tiêu Loan nàng không thoát được khỏi khống chế của Thành quốc công, nàng phải làm Hoàng hậu, khiến cho người trong thiên hạ đều trở thành thần dưới chân nàng, địa vị bài vị của mẫu thân nàng mới có thể ngồi vững trong cái từ đường đó.
Nàng đã làm được, nhưng khi Tiêu Loan hỏi nàng có vui hay không, suýt chút nữa nàng đã bật khóc.
Làm sao có thể vui được đây?
Cả đời này nàng đều vì người khác mà sống, vì muốn thoát khỏi phụ thân mà cố gắng sống, lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, tay dính đầy máu tươi, gần như phát điên vì bị những cơn ác mộng dày vò.
Bây giờ, nàng muốn sống cho chính bản thân mình.
“Con đường phía trước của bổn cung xán lạn lắm, tại sao phải quan tâm ngươi chết sống ra sao?” Thẩm Họa nở nụ cười dữ tợn, “Trên đời này không có ai muốn nhìn thấy ngươi bị ngũ mã phanh thây hơn ta bổn cung cả!”
Thẩm Chính Bình những những lời oán giận hà trách này của nàng làm cho tức giận, ông ta che ngực “Ngươi, ngươi” được mấy tiếng, suýt chút nữa hết hơi.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã lấy lại bình tĩnh, cười lạnh: “Ngươi dám ngang ngược ở trước mặt ta, chẳng qua là vì ỷ vào chút tình xưa của Tiêu Loan và cái long thai trong bụng ngươi thôi. Nếu như cái thai trong bụng ngươi không phải của Tiêu Loan…”
“Càn rỡ!” Thẩm Họa theo bản năng bảo vệ bụng, “Hoàng uy là thứ ngươi có thể bêu xấu coi thường hay sao! Chỉ bằng những lời này của ngươi, bây giờ bổn cung có thể xử chết ngươi!”
Phụ tử nữ nhi bọn họ đã hoàn toàn xe rách da mặt với nhau, Thẩm Chính Bình không còn gì cố kỵ: “Ngươi cho rằng mình thật sự có thể nhổ ra cái gai trong mắt là ta đây ư? Trong hậu cung này còn rất nhiều người của ta, mỗi món đồ ăn ngươi ăn hàng ngày, ta đều có thể cho người đổ thuốc khiến ngươi chậm sinh một tháng.”
Sắc mặt Thẩm Họa trắng bệnh, đứa bé trong bụng dường như cảm giác được lo lắng của nàng, không ngừng vặn vẹo trong bụng nàng.
“Sợ à?” Thẩm Chính Bình điên cuồng cười lớn, “Bản thân ngươi cũng biết, Tiêu Loan đối với ngươi vĩnh viễn sẽ có khúc mắc, hắn không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm ngươi, ít nhất không phải huyết thống hoàng thất!”
Thẩm Họa chật vật bò xuống giường, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Chính Bình, ta lập tức giết ngươi!”
“Giết ta, ngươi sống không được bao lâu đâu!” Thẩm Chính Bình đẩy nàng trở lại trên giường, “Còn nửa tháng nữa Tiêu Loan mới trở về kinh, đến lúc đó ngươi phối hợp với ta ép cung, ngươi vẫn là Thái hậu một nước, nếu không chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!"