Lời Hứa
Chương 90: End
Diệu Đình bật cười, cưới vợ gì mà mặt cứ căng như dây đàn thế kia, cô nắm tay còn cảm nhận được tay mình cũng đang run theo anh nữa. Lấy cả hai tay bưng mặt anh, nhìn đắm đuối. - Em làm cho anh hết run nhé! - Có cách gì hả? Sao anh hồi hộp thế mà em không cảm giác gì sao? - Em chỉ thấy hạnh phúc thôi, cuối cùng đã chính thức làm vợ anh rồi. Diệu Đình ngồi hẳn vào lòng anh, kéo mặt lại gần chủ động hôn đến khi cảm nhận được anh hoàn toàn bình tĩnh lại mới dừng. - Bài này hiệu nghiệm nhỉ? Trí Thành gật đầu, tựa đầu vào vai cô thủ thỉ. - Chúc vợ yêu hạnh phúc. Cuối cùng anh đã kết hôn với em rồi nhỉ? Chúng ta đã từng bước thực hiện lời hứa của mình rồi. - Em yêu anh! Anh thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng tiếp nhận lời cô nói, tâm trạng reo vui và hồi hộp như biến đâu mất. - Dù không biết sau này cuộc sống thay đổi thế nào nhưng hiện tại anh sẽ cố gắng vì em, vì gia đình nhỏ của mình và sẽ luôn yêu em. Amanda và Brian đi vào, nhìn đôi bạn đang dính lấy nhau thì trêu đùa. - Không rời nhau ra một chút được hả? - Hai người làm tôi ghen tị quá đấy. Chúc mừng nhé! Cuối cùng cậu đã kết hôn rồi Đình ạ. - Hai người cũng kết hôn đi, bọn mình sẽ sang dự, nhanh đi không mình có em bé không đi được đâu. Amanda than thở. - Cậu về nước, tớ đến viện thấy cô đơn, lạc lõng quá! Tớ còn đợi bao giờ anh ấy chịu dừng lại những nhiệm vụ nguy hiểm mới cưới chứ không thì chia tay luôn. Brian chỉ biết chờ mong sự cứu viện từ Trí Thành nhưng chẳng thấy anh lên tiếng mà chỉ ngồi ôm khư khư vợ như sợ người khác cuỗm mất. Trở về nhà sau khi đã tiễn khách xong, Diệu Đình thả người úp xuống sofa mệt mỏi. Lim dim mắt nghỉ ngơi mà không muốn nhúc nhích. - Ngồi dậy đi, ngày nay em đi giày cao gót sưng hết lên rồi, ngâm chân đi đã. Diệu Đình lười biếng dựa hẳn vào người anh, đặt chân vào chậu nước đã được anh chuẩn bị. - Thật là mệt anh nhỉ? May mà chỉ cưới một ngày chứ kéo dài nhiều ngày chắc em theo không anh về không phải cưới nữa. Trí Thành xoa đầu cô cười vì suy nghĩ ngây ngô ấy. Chân cọ cọ vào chân Diệu Đình trêu đùa. - Hôm nay đêm tân hôn đấy, em có nhu cầu gì muốn đề đạt không? - Cho em ngủ, không sản xuất em bé nữa. - Vậy em đừng ôm anh ngủ nữa nhé! Diệu Đình ngơ ngác nhìn anh đứng dậy không ngâm chân cùng nữa với bộ mặt đưa đám. - Ơ...rõ là anh hỏi em cơ mà. Thấy anh không thèm trả lời mình, Diệu Đình lau chân đứng dậy, xông thẳng vào nhà tắm hùng hổ muốn cãi lí thì đã bị kéo vào làm ướt sũng cả người. - Ưm..buông em ra...ai cho anh ăn gian hả? Chưa kịp mở được mắt ra, cả người đã bị lột sạch quần áo, môi bị nghiền không thương tiếc đến mức khó thở phải cầu xin anh mới được tha. - Hôm nay là đêm tân hôn mà em đưa ra yêu cầu vô lí vậy thì ai mới là ăn gian hả? Diệu Đình nhìn anh, mặt ỉu xìu, bàn tay chạm nhẹ lên vết sẹo mới của anh. - Vì hôm nay chúng ta đã mệt cả ngày rồi, em sợ anh làm việc quá sức thôi. - Hình như anh hay đòi hỏi và yêu em hơi nhiều phải không? Từ giờ anh sẽ cai vợ vậy. Trí Thành rút khăn định đi ra ngoài thì Diệu Đình ôm lấy lưng anh dựa dẫm. - Không có...em không có ý như vậy. Làm sao em ngủ được mà không có anh chứ? Hơn nữa em cũng rất thỏa mãn khi yêu anh nên anh đừng cai em. Khóe môi anh khẽ nhếch lên nhưng vẫn vờ giận dỗi, gỡ tay cô khỏi người mình, lạnh lùng. - Em không phải miễn cưỡng như vậy đâu. Anh sẽ điều chỉnh lại ham muốn của mình với em. Em vào ngủ sớm đi không mệt, anh làm việc một lát. Trí Thành bỏ đi nhưng trong lòng thì không thể không vui được " Mèo ngoan, lát anh sẽ xử lí em." Tắm xong vẫn không thấy Trí Thành về phòng, Diệu Đình dậm chân ì ạch lên giường nhưng chẳng ngủ được. Nằm nhìn chằm chằm căn phòng được trang trí cho tân hôn mà lại thấy hối hận vì sự dở hơi của mình. Nằm chán vẫn không thấy anh, cô lò dò sang phòng làm việc tìm. - Ông xã, em.. - Em muốn ngủ thì anh để em ngủ sao vẫn chưa ngủ còn sang đây làm gì? - Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà. Diệu Đình cứ đứng xoắn tay vào nhau, khuôn mặt đầy hối lỗi khiến anh muốn cười nhưng kìm lại làm cao. - Anh đâu có quên hôm nay là đêm tân hôn nhưng em vừa đưa yêu cầu muốn ngủ nên anh chỉ làm theo yêu cầu của em thôi. Về ngủ đi cho anh làm việc. Hôm nay anh ngủ phòng khác đỡ quấy rầy em. - Nhưng em...không ngủ được...em muốn... Trí Thành vờ nhìn vào ipad không để ý, thờ ơ trả lời. - Em muốn gì? Diệu Đình đỏ mặt tía tai, lén nhìn anh vẫn lạnh lùng với mình thì hơi sợ. Chưa bao giờ anh làm mặt lạnh với cô cả, chắc hôm nay giận thật rồi. Trí Thành không nhìn lên nhưng biết chắc có người đang muốn đến chỗ mình. Bàn tay mát lạnh của cô thả vào trong người anh còn cả cơ thể ai kia dựa dẫm vào, giọng mềm nhũn. - Em muốn yêu anh... - Không ngủ nữa hả? - không...không ngủ nữa. Nói rồi, Diệu Đình chủ động cởi áo anh, bàn tay mơn trớn, ngồi tọt vào lòng anh, kéo cổ xuống đặt lên môi anh nụ hôn ngọt lịm, nhẹ nhàng. Trí Thành khẽ rung lên ý cười, ôm lấy cô giữ chặt trong tay mình chuyển thành thế chủ động. Dường như muốn trừng phạt cô nên nụ hôn cứ vừa mạnh mẽ, vừa nhẹ nhàng, len lỏi lấp đầy những yêu đương khe khẽ. Chỉ một lát, cả cơ thể anh nóng bừng, ham muốn lấn át hết lí trí, nụ hôn trượt xuống cổ, gạt chiếc áo ngủ xuống hôn lên hai ngực đầy đặn của Diệu Đình. Nụ hôn ướt át, ngọt ngào rừng rực cháy, anh không còn điều khiển được lí trí mình trước cơ thể mềm mại của vợ. Diệu Đình thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, anh bế cô về phòng ngủ, đặt lên giường tân hôn đã được chuẩn bị, gạt những cánh hoa bay lả tả, nụ hôn anh vẫn ngọt ngào trải lên khắp cơ thể. Cô ôm lấy cơ thể anh, cả người lâng lâng lên đỉnh khi anh luôn chạm đến những điểm nhạy cảm trên người mình. Sự dẫn dắt của anh đưa cô như lạc vào cõi mộng, anh tỉ mỉ hôn lên từng ngóc ngách trên cơ thể cô, nhẹ nhàng như nâng niu báu vật. Diệu Đình cứ phiêu du cùng anh không biết mệt, cùng nhau tận hưởng hoan lạc hết lần này đến lần khác với mọi tư thế làm tình. Đêm tân hôn đầy cảm xúc, ngọt ngào như hòa tan hai cơ thể làm một. Mồ hôi cả hai lấm tấm trên cơ thể, Trí Thành còn cẩn thận lấy khăn lau khô chúng. Anh quấn lên hai người chiếc chăn mỏng, bế Diệu Đình ra ban công ngồi trên ghế. - Không sợ mọi người nhìn thấy sao anh? - Em thấy xem có căn nào cao bằng nhà mình không? Hơn nữa kính nhà mình anh làm loại bên ngoài không nhìn được đâu, yên tâm đi. Bầu trời đêm đầy sao, anh ngồi ôm vợ vào lòng thì thầm, giọng nói mềm mỏng, yêu đương. - Đến tận bây giờ có em rồi mà anh vẫn cảm giác như một giấc mơ vậy. Diệu Đình nép vào lòng anh nằm gọn. - Em cũng vậy, không nghĩ một ngày sẽ gặp lại anh, yêu anh và còn được làm vợ một người đàn ông xuất sắc như anh. Đến lúc này, em mới thật sự tin mình đã thực hiện được lời hứa với anh. Có lẽ cả đời này, người duy nhất em hứa là anh. Thật may, cuối cùng em đã làm được. - Anh vẫn luôn canh cánh về Việt Nam tìm em mà nhiều bất ngờ xảy ra quá! Nhưng lúc nào cũng nhớ về em, lần đầu nhìn thấy em, nghe y tá gọi tên em mà anh cứ như người trên mây vậy. Anh luôn sợ em đã có người yêu hay đã lấy chồng, nếu vậy thì anh sẽ hối hận cả đời mất. Diệu Đình xoay người, chạm lên từng đường nét khuôn mặt anh. Hai khuôn mặt chạm sát vào nhau, rúc rích cười hạnh phúc. - Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi nhỉ? Em vui quá! Dòng suối yêu đương như chảy dội lại trên người, Diệu Đình chủ động hôn lên môi anh, len lỏi nuốt từng hơi thở, chủ động dẫn dắt anh hòa vào mình. Nghe tiếng con khóc, cả hai ngồi bật dậy, ngái ngủ nhìn nhau. - Chúng ta có con rồi hả? Mà nó đâu anh? Trí Thành kéo Diệu Đình nằm lại xuống giường. - Hình như bên phòng các mẹ rồi thì phải. - Sao không khóc nữa? Em sang với con đã, nó quên mất em rồi. - Mai em có ca mổ sớm đấy nên ngủ đi để anh sang. Trí Thành bật dậy chạy sang phòng mẹ. Cả ba người đều đang chúi đầu vào thằng bé, nó nằm bú bình ngon lành. Vừa thấy anh thì giơ cái tay bé xíu vẫy vẫy, cười thành tiếng. - Con về ngủ đi mai còn đi làm. Thằng bé có các mẹ rồi, về đi. Trí Thành lại gần hôn lên trán con, mỉm cười biết ơn các mẹ. - Cảm ơn các mẹ, vậy con về phòng đây. Nếu có việc gì thì gọi con nhé! - Được rồi, về ngủ đi cho Diệu Đình ngủ. - À, mai mẹ đưa cháu đến dự lễ con nhậm chức đấy nhé! Con muốn khoe nó với đồng đội. - Được rồi, về ngủ đi mai con còn nhiều việc lắm đấy. Nhà có một thằng bé mà hai bên nội ngoại cứ tranh nhau bế và chăm sóc. Cả hai vợ chồng bị đẩy ra rìa, thằng bé còn chẳng thèm bám ba mẹ nên hai người đi Mỹ cả nửa tháng mà như vợ chồng son. Nằm ôm vợ vào lòng, dù đã có con nhưng gần như hai vợ chồng đều rảnh rỗi quá, ** Bon cứ được đưa đi đưa lại giữa hai bên nội ngoại luân phiên chăm sóc. - Có lẽ chúng ta nên sinh thêm cho hai bên nội ngoại đỡ tranh nhau nhỉ? - Lần này sinh đôi nhé! Em muốn sinh đôi để em cũng có một đứa chơi mà không phải tranh giành với các bà nội và ông bà ngoại nữa. - Tiến hành thôi nhỉ? Tiếng cười giòn tan, Diệu Đình lại bị chồng tóm gọn, dây dưa đến mệt lả cả người. - Này anh, con trai mới được hơn một tuổi mà đẻ tiếp liệu có bị nói là đẻ vội vàng quá không? - Không sao, anh nuôi được hết. Anh cũng muốn có đứa chơi cùng để không bị tranh giành bởi ông bà nữa. ...........the End.......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương