Lời Nguyền Của Anh Trai
Chương 18: Tai nạn
Tôi pha một ly cà phê nóng. Bố tôi đã ra khỏi nhà từ tám giờ. Phàm là tôi sẽ không bao giờ uống cà phê vào cái giờ oái oăm này, nhưng hiện tại tôi thực sự thiếu tỉnh táo và chỉ muốn ngủ thêm dù đã ngủ tới tận trưa. Rồi tôi chợt nhớ tới hình ảnh Di ngồi trên giường ngủ và mặc một bộ đồ ngủ quyến rũ. Hình ảnh đó thực sự làm tôi lung lay. Và dù tôi không nhớ rõ lắm mình đã nói với Di những gì trong khoảng thời gian đáng sợ kia, tôi vẫn nhớ như in nó khen tôi "đặc sắc".
Di thực sự thích mình sao? Một thằng sinh viên ham chơi, không có nhiều bạn và để nợ môn tới năm lần như mình thì có gì để được thích? Trong khi đó, một người như Dạ Quang, nếu không kể hoàn cảnh ra thì có quá nhiều điểm để thu hút con gái thì lại bị Di chê là "không có gì đặc sắc cả". Phải chăng gu của nó là những kẻ kém cỏi trong xã hội, những kẻ mê học vẽ hơn cả học ở trường và cuối cùng bị chính người thầy mà mình tôn sùng đuổi học vì lý do oái oăm là vợ đẻ?
Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi nghĩ mình cũng không thể đến được với Di. Gia đình nó có quá nhiều bí ẩn, mà ông ngoại nó lại còn là thầy của tôi nữa. Gặp thầy vào những hôm học thêm là đã quá đủ rồi, tôi không muốn phải nhìn thấy ông mỗi ngày, nghe ông nói những điều vượt qua tầm hiểu biết và bị ông nhờ vẽ hộ tranh bằng những nguyên liệu không tưởng. Tôi thực sự không ghét ông. Thậm chí, tôi còn cảm thấy thương ông hơn là ghét. Con gái, con rể và đứa cháu ngoại lớn của ông đều đã rời xa ông. Nếu tôi là một người như ông, chắc hẳn tôi sẽ không còn chút động lực nào để an tâm sống tiếp.
Nghĩ đến Di và thầy Phúc, tôi nhấp một ngụm cà phê rồi thở dài. Ngay khi ấy, trời lại tiếp tục đổ mưa. Tôi uống nốt cốc cà phê trong khi ngắm mưa rồi bật ti vi lên. Kênh mà bố tôi hay xem đang có bản tin thời tiết buổi sáng. Giọng cô phát thanh viên đều đều: "Trong năm nay, dự báo lượng mưa trung bình ở miền Bắc sẽ đạt kỉ lục trong vòng 20 năm trở lại đây. Các cơn mưa sẽ đến bất chợt hơn, kéo theo nhiều sấm chớp và gió giật mạnh, đưa nền nhiệt hạ xuống mức thấp nhất so với 5 năm cùng kì.."
- Reng reng reng!
Ti vi vừa phát đến đó thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi vội nhấc máy, cảm thấy lạ khi người gọi là Di. Rõ ràng sáng nay nó có tiết học, không phải tiết một như tôi biết trong mơ mà là tiết giữa sáng. Có chuyện gì mà một đứa bình thường ít khi gọi điện như nó lại gọi đột ngột như thế?
- Alo, có chuyện..
- Ông ngoại tớ bị tai nạn rồi. Cậu đến đây ngay đi!
Tôi giật nảy mình, suýt đánh rơi chiếc điện thoại xuống nền nhà. Tin của Sam như sấm đánh vào tai vậy, vì ngay sau đó ông trời đã nổi một trận sấm lôi đình dội xuống.
Tôi nhanh chóng mặc áo khoác, cầm ô và chạy một mạch đến địa chỉ mà Sam đã hẹn. Đó là một ngã tư gần trường tôi. Tôi nghĩ việc thầy Phúc gặp tai nạn ở đó là có cơ sở. Nhưng tôi chỉ không ngờ mọi việc lại đến một cách bất ngờ và đau lòng đến thế..
Khi tôi đến nơi, mọi thứ đã được dọn đi sạch sẽ. Tôi có hỏi hai anh cảnh sát đang làm nghĩa vụ ở đó thì một anh cho hay rằng đoàn đã chuyển thầy Phúc đến một bệnh viện gần đó. Ngay lập tức, tôi chạy như bay trong trời mưa lạnh, chỉ mong có thể kịp để ở đó với Sam trong lúc nó đang gặp chuyện không hay như này, dù nó không hề nói cho tôi biết nó đã không còn ở ngã tư như vừa hẹn.
Đến được bệnh viện thì lưng áo của tôi cũng đã bị mưa tạt ướt gần hết. Nhưng tôi không quan tâm điều đó, vẫn cố hết sức để tìm thầy Phúc và Di. Sau khi hỏi hết các nhân viên trong bệnh viện mà vẫn không có câu trả lời, tôi đành tự mình đi tìm khắp bệnh viện. Và tôi đã tá hỏa khi nhìn thấy Di đang ngồi khóc tu tu ở trên băng ghế ngoài nhà xác ở cuối dãy.
- Sao mày lại ở đây? - Tôi vừa thở dốc vừa hỏi.
Nhưng Di vẫn cứ thế khóc tiếp. Thậm chí, nó còn khóc to hơn khi nãy. Tôi chỉ biết đứng chôn chân trước cửa nhà xác, mắt nhìn vào đó như nhìn vào một hố đen không điểm dừng. Rồi sau vài giây chết lặng, tôi ngồi xuống băng ghế và ôm chầm lấy Di. Nó cũng tựa đầu trên vai tôi mà khóc, nước mắt hòa cùng nước mưa trên lưng áo. Tôi không nhớ nó đã khóc to như nào, nhưng dù trời bên ngoài mưa to đến thế, tiếng khóc ấy cũng đủ vang vọng cả một hành lang.
- Thôi, không sao đâu mà!
Tôi chỉ có thể an ủi Di bằng cái ôm và những câu nói vụng về đó vì tôi không biết phải làm gì khác cho nó. Nếu tôi là Bụt và có thể ban cho nó một điều ước, chắc chắn tôi sẽ khiến thầy Phúc sống lại để có thể lại được nghe thầy giảng bài một lần nữa, nghe những triết lý dù cao siêu của thầy một lần nữa và dù thầy có nhờ tôi vẽ thêm trăm ngàn bức tranh bằng bất cứ cách kì dị nào thì tôi cũng sẽ làm hết mình vì thầy. Tôi ân hận vì đã không tập trung vào bài giảng của thầy những hôm đến học thêm.
Đám tang được tổ chức tại nhà Di vào ngày hôm sau. Có khá nhiều người đến thăm viếng, chủ yếu là giáo viên trong trường và những người bạn của thầy Phúc, của Di và của bố mẹ nó. Tất nhiên, tôi cũng được mời. Dù Di vẫn không hết buồn và chưa nói chuyện từ hôm qua đến giờ nhưng nó cũng một tay chuẩn bị đủ thứ. Nó nhẹ nhàng cúi đầu mỗi khi có một vị khách đến, nhưng tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
- Mày.. đã ổn hơn chưa?
Tôi đến gần nó hỏi thăm sau khi các cô bác quen với gia đình nó đã hỏi thăm hết. Nó không nhìn tôi, cũng không trả lời tôi một câu nào. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác cũng đang lao xuống vực sâu với nó vậy!
- Mày làm ơn có thể nói một câu được không?
* * *
Nó vẫn hờ hững như thế. Có lẽ hôm qua nó đã khóc nhiều đến nỗi bây giờ không nhấc nổi cơ mặt lên nữa.
- Thôi được rồi, nếu mày không muốn nói chuyện thì tao sẽ đợi thêm vài ngày nữa vậy. Tao xin lỗi!
Lúc ấy, tôi đã lập tức đi ra sau nhà, ngồi thụp xuống đất và khóc. Tôi khóc không phải vì tiếc thương cho thầy Phúc. Nếu là tiếc thương cho thầy thì ngay hôm qua tôi đã khóc lớn lên rồi! Tôi khóc vì thấy thương cho Sam. Kể từ bây giờ, nó sẽ là một đứa trẻ mồ côi đúng nghĩa. Nó mất mẹ và anh trai cùng lúc, rồi cả bố nó và giờ là ông ngoại- người thân duy nhất còn lại cũng bỏ nó mà đi. Nếu tôi là nó, sao tôi có thể sống tiếp được chứ? Lời nguyền của anh trai nó đang linh ứng trên từng người, và lần này đến lượt thầy Phúc, cứ như những điều đã được thần thánh sắp đặt sẵn vậy!
Đến khi nào lời nguyền của anh trai Di sẽ linh ứng với nó? Đó là câu trả lời không thể dự đoán được. Mỗi nạn nhân của lời nguyền đó chết ở một thời điểm có thể gần nhau, có thể xa nhau, nhưng tuyệt nhiên không hề có một quy luật nào cả. Di cũng chưa hề nói với tôi rằng nó đã nhìn thấy dòng chữ "Hurt me!" hay chưa, nhưng nếu điều tôi suy đoán là đúng thì việc nó không thể nhìn thấy dòng chữ đó là lời cảnh báo cho việc nó cũng sẽ trở thành nạn nhân trong tương lai của anh trai nó.
Sau khi ngày cuối cùng của đám tang kết thúc và mọi người đã ra về hết, tôi giúp Di dọn dẹp lại mọi thứ, đưa căn nhà trở lại trạng thái ban đầu và làm những khâu cuối cùng như di nguyện của thầy Phúc đó là cất những đồ đạc của thầy vào trong hòm, chỉ trừ những bức tranh thầy treo trên tường.
- Úi, giật cả mình!
Tôi đang chăm chú ngắm lại những bức tranh của thầy Phúc thì Di bước đến. Tôi chợt nhớ đến lần động tay vào đống đồ kỉ niệm của mẹ nó và bị nó la. Lần đó, nó khác xa với bây giờ. Trông người nó có sức sống hơn và da cũng hồng hào hơn bây giờ. Trải qua bao nhiêu là thứ chuyện, nó dường như đã mất đi một phần hồn. Tôi cũng không chắc nó có đủ tâm trạng để nói chuyện với tôi.
- Cảm ơn cậu nhiều!
Tôi tròn mắt quay sang. Di đã nói câu đầu tiên sau bao nhiêu ngày im lặng. Vậy là nó đã quyết định không lặng im mãi mãi. Tuy vậy, nó vẫn không quay sang nhìn tôi.
- Việc ông tớ mất hoàn toàn nằm trong dự tính của tớ, tớ chỉ bất ngờ khi điều đó đến quá sớm, khi tớ còn chưa báo đáo cho ông được gì. Mấy ngày nay tớ đã suy nghĩ rất nhiều về lời nguyền của anh trai tớ. Chúng ta không có cách nào để thay đổi nó cả, chi bằng cứ để nó đến một cách tự nhiên. Lát nữa, tớ sẽ gửi cho cậu tất cả những đồ đạc của tớ và dặn dò thật kĩ lưỡng trước khi..
Tôi hét lên:
- Không! Không ai có thể cướp mày đi được! Nhất định tao sẽ phá giải lời nguyền đó. Nhất định tao sẽ không để nó động đến mày!
- Muộn rồi! - Di mỉm cười. - Dù gì tớ cũng rất vui khi có một người bạn như cậu. Cảm ơn cậu vì đã hết lòng giúp đỡ tớ trong thời gian vừa qua!
Không để cho Di nói thêm, tôi lập tức ôm ghì lấy nó. Trong khoảnh khắc cả thế giới như thu lại một chỗ, tôi đã thì thầm vào tai nó điều mà tôi cất giấu bấy lâu nay:
- Mày biết tao thích mày mà!
Di thực sự thích mình sao? Một thằng sinh viên ham chơi, không có nhiều bạn và để nợ môn tới năm lần như mình thì có gì để được thích? Trong khi đó, một người như Dạ Quang, nếu không kể hoàn cảnh ra thì có quá nhiều điểm để thu hút con gái thì lại bị Di chê là "không có gì đặc sắc cả". Phải chăng gu của nó là những kẻ kém cỏi trong xã hội, những kẻ mê học vẽ hơn cả học ở trường và cuối cùng bị chính người thầy mà mình tôn sùng đuổi học vì lý do oái oăm là vợ đẻ?
Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi nghĩ mình cũng không thể đến được với Di. Gia đình nó có quá nhiều bí ẩn, mà ông ngoại nó lại còn là thầy của tôi nữa. Gặp thầy vào những hôm học thêm là đã quá đủ rồi, tôi không muốn phải nhìn thấy ông mỗi ngày, nghe ông nói những điều vượt qua tầm hiểu biết và bị ông nhờ vẽ hộ tranh bằng những nguyên liệu không tưởng. Tôi thực sự không ghét ông. Thậm chí, tôi còn cảm thấy thương ông hơn là ghét. Con gái, con rể và đứa cháu ngoại lớn của ông đều đã rời xa ông. Nếu tôi là một người như ông, chắc hẳn tôi sẽ không còn chút động lực nào để an tâm sống tiếp.
Nghĩ đến Di và thầy Phúc, tôi nhấp một ngụm cà phê rồi thở dài. Ngay khi ấy, trời lại tiếp tục đổ mưa. Tôi uống nốt cốc cà phê trong khi ngắm mưa rồi bật ti vi lên. Kênh mà bố tôi hay xem đang có bản tin thời tiết buổi sáng. Giọng cô phát thanh viên đều đều: "Trong năm nay, dự báo lượng mưa trung bình ở miền Bắc sẽ đạt kỉ lục trong vòng 20 năm trở lại đây. Các cơn mưa sẽ đến bất chợt hơn, kéo theo nhiều sấm chớp và gió giật mạnh, đưa nền nhiệt hạ xuống mức thấp nhất so với 5 năm cùng kì.."
- Reng reng reng!
Ti vi vừa phát đến đó thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi vội nhấc máy, cảm thấy lạ khi người gọi là Di. Rõ ràng sáng nay nó có tiết học, không phải tiết một như tôi biết trong mơ mà là tiết giữa sáng. Có chuyện gì mà một đứa bình thường ít khi gọi điện như nó lại gọi đột ngột như thế?
- Alo, có chuyện..
- Ông ngoại tớ bị tai nạn rồi. Cậu đến đây ngay đi!
Tôi giật nảy mình, suýt đánh rơi chiếc điện thoại xuống nền nhà. Tin của Sam như sấm đánh vào tai vậy, vì ngay sau đó ông trời đã nổi một trận sấm lôi đình dội xuống.
Tôi nhanh chóng mặc áo khoác, cầm ô và chạy một mạch đến địa chỉ mà Sam đã hẹn. Đó là một ngã tư gần trường tôi. Tôi nghĩ việc thầy Phúc gặp tai nạn ở đó là có cơ sở. Nhưng tôi chỉ không ngờ mọi việc lại đến một cách bất ngờ và đau lòng đến thế..
Khi tôi đến nơi, mọi thứ đã được dọn đi sạch sẽ. Tôi có hỏi hai anh cảnh sát đang làm nghĩa vụ ở đó thì một anh cho hay rằng đoàn đã chuyển thầy Phúc đến một bệnh viện gần đó. Ngay lập tức, tôi chạy như bay trong trời mưa lạnh, chỉ mong có thể kịp để ở đó với Sam trong lúc nó đang gặp chuyện không hay như này, dù nó không hề nói cho tôi biết nó đã không còn ở ngã tư như vừa hẹn.
Đến được bệnh viện thì lưng áo của tôi cũng đã bị mưa tạt ướt gần hết. Nhưng tôi không quan tâm điều đó, vẫn cố hết sức để tìm thầy Phúc và Di. Sau khi hỏi hết các nhân viên trong bệnh viện mà vẫn không có câu trả lời, tôi đành tự mình đi tìm khắp bệnh viện. Và tôi đã tá hỏa khi nhìn thấy Di đang ngồi khóc tu tu ở trên băng ghế ngoài nhà xác ở cuối dãy.
- Sao mày lại ở đây? - Tôi vừa thở dốc vừa hỏi.
Nhưng Di vẫn cứ thế khóc tiếp. Thậm chí, nó còn khóc to hơn khi nãy. Tôi chỉ biết đứng chôn chân trước cửa nhà xác, mắt nhìn vào đó như nhìn vào một hố đen không điểm dừng. Rồi sau vài giây chết lặng, tôi ngồi xuống băng ghế và ôm chầm lấy Di. Nó cũng tựa đầu trên vai tôi mà khóc, nước mắt hòa cùng nước mưa trên lưng áo. Tôi không nhớ nó đã khóc to như nào, nhưng dù trời bên ngoài mưa to đến thế, tiếng khóc ấy cũng đủ vang vọng cả một hành lang.
- Thôi, không sao đâu mà!
Tôi chỉ có thể an ủi Di bằng cái ôm và những câu nói vụng về đó vì tôi không biết phải làm gì khác cho nó. Nếu tôi là Bụt và có thể ban cho nó một điều ước, chắc chắn tôi sẽ khiến thầy Phúc sống lại để có thể lại được nghe thầy giảng bài một lần nữa, nghe những triết lý dù cao siêu của thầy một lần nữa và dù thầy có nhờ tôi vẽ thêm trăm ngàn bức tranh bằng bất cứ cách kì dị nào thì tôi cũng sẽ làm hết mình vì thầy. Tôi ân hận vì đã không tập trung vào bài giảng của thầy những hôm đến học thêm.
Đám tang được tổ chức tại nhà Di vào ngày hôm sau. Có khá nhiều người đến thăm viếng, chủ yếu là giáo viên trong trường và những người bạn của thầy Phúc, của Di và của bố mẹ nó. Tất nhiên, tôi cũng được mời. Dù Di vẫn không hết buồn và chưa nói chuyện từ hôm qua đến giờ nhưng nó cũng một tay chuẩn bị đủ thứ. Nó nhẹ nhàng cúi đầu mỗi khi có một vị khách đến, nhưng tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
- Mày.. đã ổn hơn chưa?
Tôi đến gần nó hỏi thăm sau khi các cô bác quen với gia đình nó đã hỏi thăm hết. Nó không nhìn tôi, cũng không trả lời tôi một câu nào. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác cũng đang lao xuống vực sâu với nó vậy!
- Mày làm ơn có thể nói một câu được không?
* * *
Nó vẫn hờ hững như thế. Có lẽ hôm qua nó đã khóc nhiều đến nỗi bây giờ không nhấc nổi cơ mặt lên nữa.
- Thôi được rồi, nếu mày không muốn nói chuyện thì tao sẽ đợi thêm vài ngày nữa vậy. Tao xin lỗi!
Lúc ấy, tôi đã lập tức đi ra sau nhà, ngồi thụp xuống đất và khóc. Tôi khóc không phải vì tiếc thương cho thầy Phúc. Nếu là tiếc thương cho thầy thì ngay hôm qua tôi đã khóc lớn lên rồi! Tôi khóc vì thấy thương cho Sam. Kể từ bây giờ, nó sẽ là một đứa trẻ mồ côi đúng nghĩa. Nó mất mẹ và anh trai cùng lúc, rồi cả bố nó và giờ là ông ngoại- người thân duy nhất còn lại cũng bỏ nó mà đi. Nếu tôi là nó, sao tôi có thể sống tiếp được chứ? Lời nguyền của anh trai nó đang linh ứng trên từng người, và lần này đến lượt thầy Phúc, cứ như những điều đã được thần thánh sắp đặt sẵn vậy!
Đến khi nào lời nguyền của anh trai Di sẽ linh ứng với nó? Đó là câu trả lời không thể dự đoán được. Mỗi nạn nhân của lời nguyền đó chết ở một thời điểm có thể gần nhau, có thể xa nhau, nhưng tuyệt nhiên không hề có một quy luật nào cả. Di cũng chưa hề nói với tôi rằng nó đã nhìn thấy dòng chữ "Hurt me!" hay chưa, nhưng nếu điều tôi suy đoán là đúng thì việc nó không thể nhìn thấy dòng chữ đó là lời cảnh báo cho việc nó cũng sẽ trở thành nạn nhân trong tương lai của anh trai nó.
Sau khi ngày cuối cùng của đám tang kết thúc và mọi người đã ra về hết, tôi giúp Di dọn dẹp lại mọi thứ, đưa căn nhà trở lại trạng thái ban đầu và làm những khâu cuối cùng như di nguyện của thầy Phúc đó là cất những đồ đạc của thầy vào trong hòm, chỉ trừ những bức tranh thầy treo trên tường.
- Úi, giật cả mình!
Tôi đang chăm chú ngắm lại những bức tranh của thầy Phúc thì Di bước đến. Tôi chợt nhớ đến lần động tay vào đống đồ kỉ niệm của mẹ nó và bị nó la. Lần đó, nó khác xa với bây giờ. Trông người nó có sức sống hơn và da cũng hồng hào hơn bây giờ. Trải qua bao nhiêu là thứ chuyện, nó dường như đã mất đi một phần hồn. Tôi cũng không chắc nó có đủ tâm trạng để nói chuyện với tôi.
- Cảm ơn cậu nhiều!
Tôi tròn mắt quay sang. Di đã nói câu đầu tiên sau bao nhiêu ngày im lặng. Vậy là nó đã quyết định không lặng im mãi mãi. Tuy vậy, nó vẫn không quay sang nhìn tôi.
- Việc ông tớ mất hoàn toàn nằm trong dự tính của tớ, tớ chỉ bất ngờ khi điều đó đến quá sớm, khi tớ còn chưa báo đáo cho ông được gì. Mấy ngày nay tớ đã suy nghĩ rất nhiều về lời nguyền của anh trai tớ. Chúng ta không có cách nào để thay đổi nó cả, chi bằng cứ để nó đến một cách tự nhiên. Lát nữa, tớ sẽ gửi cho cậu tất cả những đồ đạc của tớ và dặn dò thật kĩ lưỡng trước khi..
Tôi hét lên:
- Không! Không ai có thể cướp mày đi được! Nhất định tao sẽ phá giải lời nguyền đó. Nhất định tao sẽ không để nó động đến mày!
- Muộn rồi! - Di mỉm cười. - Dù gì tớ cũng rất vui khi có một người bạn như cậu. Cảm ơn cậu vì đã hết lòng giúp đỡ tớ trong thời gian vừa qua!
Không để cho Di nói thêm, tôi lập tức ôm ghì lấy nó. Trong khoảnh khắc cả thế giới như thu lại một chỗ, tôi đã thì thầm vào tai nó điều mà tôi cất giấu bấy lâu nay:
- Mày biết tao thích mày mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương