Lời Nguyền Của Lửa
Chương 19: Ôn Dich (3)
Chẳng biết qua bao lâu, vai bị ai đó lay nhẹ, Yên Vũ dụi mắt ngồi dậy, trước mặt đã có thêm một bát nước thuốc đen ngòm. Diệu ngồi trước mặt nàng, cả người ướt đẫm nước mưa, không nói một lời hướng nàng đẩy bát thuốc tới. Yên Vũ nhìn bát thuốc có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống trọn. Vị đắng tràn ngập cả khoang miệng nhưng vẫn không thể che lấp vị tanh ngọt bên trong, mùi vị này rất đặc biệt, lúc hôn mê vẫn luôn mơ hồ không rõ, cứ ngỡ là mình nằm mơ, nhưng nay lại vô cùng rõ ràng, vô cùng quen thuộc. Yên Vũ không phải kẻ ngốc, thậm chí còn rất thông minh, dường như đã nhận ra điều gì, nhân lúc Diệu cúi người nhặt lên cái bát rỗng, liền chụp lấy cổ tay của y. Cánh tay phải đó, lần trước vì cứu nàng mà bị đốn gãy, đến giờ xương cốt vẫn chưa lành nên không thể dụng lực, hắn thường chỉ để xụi lơ bên cạnh. Bàn tay vừa chạm vào, liền cảm giác được bên dưới có thêm một tầng băng vải, nhưng còn chưa kịp làm gì, Diệu đã nhanh như cắt lui về phía sau, dễ dàng tránh thoát. Chỉ là lớp băng vải đó vừa khéo lại vướng vào vòng tay của nàng, “soạt” một tiếng đã bị kéo sút ra. Mặc dù bị ống tay áo dài thượt rơi xuống che mất, nhưng chỉ cần một giây đó thôi, Yên Vũ đã kịp nhìn thấy những vết cắt chằng chịt trên cổ tay hắn, tim nàng như bị ai đó bóp nghẹt.Diệu không nổi giận, cũng chẳng nói gì, chỉ là lập tức xoay người bỏ ra khỏi hang, gương mặt nửa khuất dưới lớp mũ trùm đầu đã trở nên trắng bệch. Yên Vũ nhìn theo bóng lưng của y, trong lòng đầy tâm sự, nhưng cơn buồn ngủ mang theo hơi thuốc nồng nàn lại như thủy triều kéo đến. Yên Vũ đã mơ một giấc mơ kì lạ, trong mơ hồn phách nàng như thủy tinh, đã vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, phiêu phiêu trong cõi hư vô trắng xóa. Chỉ có Quỷ thúc thúc mỗi ngày đều ngồi bên cạnh, kiên nhẫn nhặt lại từng mảnh hồn phách vụn nát, dùng máu mình gắn chúng lại với nhau. Một lần rồi lại một lần lấy máu, cổ tay của hắn sớm đã đầy vết dao, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng. Yên Vũ thừa biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ trong mơ lại thập phần rõ ràng, thập phần sinh động, khiến người ta mơ hồ mà sinh ra nhầm lẫn. Nàng ngủ đến trưa hôm sau thì tỉnh lại, trong hang không có người nhưng bên cạnh lại nhiều thêm một chén thuốc. Vẫn là chén thuốc đen ngòm đắng nghét đó, vẫn là mùi máu tanh ngọt quen thuộc, Yên Vũ không muốn y vì mình mà phải khổ sở như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bưng bát thuốc một hơi uống cạn. Diệu tựa người vào cửa hang đứng chờ, đã chờ rất lâu rồi, vẫn ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên trong. Chỉ đến khi tiếng bát thuốc rỗng không chạm đất, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nội tâm cũng dần được buông lỏng. Đối với kẻ khác, hắn không khác gì một cơn ác mộng, nhưng thực ra, hắn vẫn như mười hai năm trước, chỉ là một đứa trẻ có quá nhiều nỗi sợ hãi mà thôi. Vì sợ hãi mà muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, đã cố gắng rất nhiều, lại vì sợ hãi mà có nhà cũng không thể về, phải lang thang khắp nơi trong cô độc, nay có nàng bên cạnh hắn không còn cô độc nữa, nhưng lại có thêm nhiều nỗi sợ hãi mới. Vì sợ sẽ mất nàng mà đường xa tìm thuốc, vách đá vạn trượng cũng chẳng ngại leo lên. Cho dù khinh công tốt đến đâu nhưng chỉ còn một cánh tay cũng vô cùng chật vật, mấy lần suýt ngã xuống vực sâu. Vỏ cây Khuê Ninh là thánh dược, có thể đánh tan lệ khí trong người nàng nhưng cần chế biến rất công phu. Hắn biết rõ phương pháp nhưng lại không đủ thời gian, bệnh của nàng đã không thể chờ đợi nữa, cách đơn giản nhất là dùng máu của mình làm thuốc dẫn. Nhưng hắn lại sợ, nếu cô bé biết chuyện này sẽ vì sợ hãi mà không chịu uống thuốc, như hắn vẫn thường tự ghê tởm chính bản thân mình vậy.Nhưng Yên Vũ trái với dự liệu lại uống thuốc rất ngoan, uống thuốc xong là bắt đầu buồn ngủ, mấy lần cố thức muốn chờ gặp hắn nhưng lần nào cũng không thức nổi. Diệu từ hôm đó trở đi cũng không xuất hiện trước mặt nàng nữa, chỉ là mỗi lần thức dậy đều thấy một chén thuốc đặt bên người. Mấy ngày sau đó, bên cạnh thuốc còn có thêm cháo cùng vài thứ đồ ăn, đôi khi còn có bánh kẹo ngọt, nhưng tuyệt nhiên không gặp hắn thêm một lần nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương