Lời Nguyền Của Lửa
Chương 28: Mọi Chuyện Rồi Sẽ Ổn
Lúc Yên Vũ tìm thấy Diệu đã là giữa trưa. Dọc theo những vết máu trên sơn đạo, nàng tìm đến một hang động âm u và lạnh lẽo. Diệu ngồi im lìm ở nơi tối tăm nhất của hang, những tia nắng gay gắt xuyên qua kẽ đá cũng không thể rọi tới con người khổ sở đang nép mình trong bóng tối. Nắng sớm chiếu vào những mảng kí ức đỏ ngầu loang lổ như một nhát dao chọc thẳng vào tim.Yên Vũ nhìn bộ dạng bê bết máu của y, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.- Huynh bị thương rồi.Diệu co người tránh khỏi bàn tay của nàng, lớn tiếng gắt lên:- Đừng chạm vào ta… Dường như cảm thấy mình có hơi quá đáng, nửa câu sau chỉ còn lại lí nhí như tiếng muỗi kêu. Nhưng Yên Vũ không giận, tuy không biết vì sao nhưng nàng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và bất an nơi y. Thật chậm rãi và cẩn thận, nàng nhẹ nhàng ôm y vào lòng, ôm thật chặt, như muốn truyền qua đó tất cả niềm tin và tình yêu chân thành nhất.- Đau đớn lắm, có phải không?Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng lại khiến Diệu chết lặng. Trong khoảnh khác đó, trái tim đầy vết nứt vỡ của hắn đột nhiên rung lên, dường như sắp không còn gắng gượng nổi, chỉ còn lại một tia thanh tỉnh như có như không chống đỡ cả cơ thể.Đau đớn ư? Đâu chỉ là đau đớn. Cái cảm giác phẫn nộ điên cuồng như muốn nổ tung cả lồng ngực, khao khát tàn phá mọi thứ khiến người ta phát điên. Tất cả âm thanh và ánh sáng đều khuếch đại gấp trăm ngàn lần đập thẳng vào mắt, vào tai, mọi thứ xung quanh trở thành một mớ hỗn độn, máu đỏ tươi và những mảnh thi thể đứt lìa. Yên Vũ có thể cảm nhận được, người trong lòng mình đang run rẩy, đôi mắt đen thẫm tràn ngập bi ai cùng khổ sở, trông y giờ đây mỏng manh như một con búp bê bằng sứ mà chỉ cần chạm nhẹ liền tự khắc vỡ tan.- Ta không còn đủ sức để rời xa cô nữa. Cô đi đi, hãy đi thật xa, đến nơi nào mà ta không thể tìm được.Cảnh tượng đêm đó ở ngôi miếu cũ nát lại hiện về trong kí ức, Yên Vũ cắn chặt răng, rít lên từng tiếng đầy giận dữ.- Ta-không-đi.Tim nàng đau như bị ai đó vò xé và một giọng nói yếu ớt vô lực truyền vào tai:- Nếu như cô ở lại bên cạnh ta, có thể một ngày nào đó ta sẽ giết cô.- Huynh sẽ không làm vậy. Yên Vũ nói chắc như đinh đóng cột, vòng tay ôm hắn lại càng xiết chặt hơn, nàng đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ buông tay y ra, dù chỉ một lần nào nữa. - Không sao đâu... mọi thứ rồi sẽ ổn thôi... mọi thứ nhất định sẽ ổn...Sự bi thương tràn ngập nơi đáy mắt, tiếng thì thầm như vang lên từ cõi mộng, là an ủi người đang mê man trong lòng hay an ủi chính bản thân mình, ngay cả Yên Vũ cũng không rõ.Mọi chuyện thật sự rồi sẽ ổn sao?------ Đến rồi, lại đến rồi!Tên lính canh trường thành chạy ngược hoàng hôn, mang theo tin dữ lao vào soái trướng. Lâm Duệ Chi bắt lấy vai hắn mà hỏi dồn:- Quân Nhung tộc lại đến sao?Vẫn chưa hết hoảng loạn, hắn bật khóc:- Không phải... là con quỷ đêm qua... là ác quỷ đến từ Tula địa ngục. Nó lại đến rồi... dưới chân tường thành... trời còn chưa tối mà.Cả quân trướng chìm trong im lặng, mười bảy bị tướng quân nặng nề nhìn nhau, chẳng biết phải nói gì. Suốt bao năm chinh chiến sa trường, họ chưa từng biết đến hai chữ sợ hãi, ngay cả khi đối đầu với quân đội Nhung tộc nổi tiếng hung ác. Chỉ có trận chiến đêm qua, không đúng, phải gọi là cuộc thảm sát đêm qua, dù đứng tận trên đầu tường thành nhưng cũng đủ để chứng kiến, cái gì mới thực sự là địa ngục. Cho đến khi trời gần sáng, tất cả lại lặng lẽ trở về trướng của mình như những cái thây ma, chẳng hề ý thức được thân thể đã đông cứng trong gió lạnh hay huyết vũ đầy trời đã thấm đẫm cả chiến bào. Không ít quân sĩ chứng kiến cảnh tượng đó đã phát điên, nhưng Lâm Duệ Chi không có cái quyền đó, mười sáu người còn lại cũng vậy, họ còn phải bảo vệ ải Chi Lăng, còn phải bảo vệ tính mạng của hàng ngàn tướng sĩ khác. Cho nên tất cả đều không dám ngủ, không ai bảo ai đều tụ tập tại soái trướng này, để rồi lại không biết nên nói gì, đành nhìn nhau trong im lặng.- Hắn muốn chúng ta làm gì? Hắn có nói gì không?Không có tiếng trả lời, tên lính đã bị dọa đến phát điên, hắn cứ nằm dưới đất mà gào khóc. Lâm Duệ Chi nổi trận lôi đình muốn đạp chết hắn luôn cho rồi nhưng bị một lão phó tướng đưa tay cản lại.- Chỉ cần lên tường thành không phải là sẽ rõ sao.Lâm Duệ Chi nhìn lão một hồi rồi cũng gật đầu, cơn giận vô cớ như thủy triều rút xuống, cùng lắm thì chết thôi, dù sao bây giờ họ cũng chẳng còn gì để mất nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương