Lời Nguyền Của Lửa

Quyển 1: Trò Đùa Của Số Phận. Chương 3: Giấc Mộng Đêm Hè.



Phía Tây thành Trung đô là một ngọn cô sơn dựng đứng trong mây mù, rừng thiêng nước độc, quanh năm bị sương mù bao phủ. Người dân trong vùng tin rằng trong núi có quỷ và bất cứ kẻ nào xâm phạm sẽ phải gánh chịu cái chết tàn khốc nhất, ngọn núi vì vậy càng trở nên hoang vu.

Phía Tây thành Trung đô là một ngọn cô sơn dựng đứng trong mây mù, rừng thiêng nước độc, quanh năm bị sương mù bao phủ. Người dân trong vùng tin rằng trong núi có quỷ và bất cứ kẻ nào xâm phạm sẽ phải gánh chịu cái chết tàn khốc nhất, ngọn núi vì vậy càng trở nên hoang vu. Cho đến một ngày, khi mà sự yên tĩnh ngàn đời của ngọn núi bị phá vỡ, có một thứ không thuộc về nơi này. Cô bé trong bộ váy màu hoa đào, môi hồng răng trắng, đôi mắt tròn xoe, dưới ánh trăng trông xinh như một nàng tiên nhỏ.

Nhưng nàng tiên nhỏ đang khóc, khuôn mặt bầu bĩnh đong đầy nỗi sợ hãi giọt nước mắt trong veo thấm đẫm vạt áo màu hoa đào. Tiếng bước chân dọa đứa bé giật mình, nó trốn ra sau một gốc cổ thụ, bàn tay thành thục che lấy miệng, cố nén những tiếng thút thít nơi cổ họng.

Có một điều mà cô bé không biết, cả những kẻ mới đến cũng không biết, vẫn còn một thứ khác ở nơi này

Một chấm sáng vụt qua

Hai chấm sáng

Ba chấm sáng

Đom đóm ư? Không phải. Đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn lệ, cô bé ngẩn ra nhìn đến quên cả sợ. Cho đến khi cả khu rừng tăm tối lơ lửng trăm vạn đốm lửa ngũ sắc, đám sát thủ mới chợt nhận ra, dường như họ đã bước vào một nơi không nên bước vào.

Có cái gì đó trong bóng tối phía sau và tên có vẻ là thủ lĩnh của cả bọn e dè lên tiếng:

- Ngươi... rốt cuộc là người hay ma?

- Không phải người, cũng chẳng phải ma...

Âm thanh mờ mịt vang lên giữa khu rừng u tĩnh:

"... ta là quỷ..."

Đó là lần đầu tiên bé gặp y, kẻ lạ mặt trong tấm áo choàng đen thẫm. Y buớc ra từ bóng đêm, với đôi mắt vô hồn và nụ cười chết chóc. Xung quanh không hề có gió nhưng tóc và y phục của y cứ cuồn cuộn bay lên, âm khí trùng trùng, quỷ khí xung thiên, cả khu rừng trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Mấy tên sát thủ không ai bảo ai đều cùng lùi một bước. Lời đồn đại của người dân vùng này, họ đã từng nghe nhưng chưa bao giờ tin và cũng không định sẽ tin. Chính vì thế mà khi từng người trong số họ gục xuống trong vũng máu của chính mình, họ cũng không hiểu tại sao lại thành ra như vậy...

Chỉ có cô bé là nhìn thấy tất cả.

Dưới ánh trăng, vũ điệu của cái chết, trong làn mưa máu đỏ rực, đáng sợ nhưng lại đầy mê hoặc, khiến người ta không tự chủ được mà ngây dại, cho đến khi nhận ra thì tất cả đều đã kết thúc, gọn gàng và chóng vánh như khi bắt đầu. Giữa mảnh rừng đầy máu và tàn thi, người áo đen đã đứng đó rất lâu, rất lâu, trước khi xoay người rời đi, tấm lưng vốn thẳng tắp nay còng hẳn xuống, chỉ còn lại tiếng thở dài đâỳ mệt mỏi giữa núi rừng cô tịch.

Vẫn không dừng lại, y chợt lên tiếng:

- Sao lại đi theo ta?

Không có tiếng trả lời. Bóng người nho nhỏ vẫn vội vã chạy theo, ngã xuống rồi lại đứng lên, đất rừng gập ghềnh thật không dễ đối với một đứa bé còn chưa đầy tám tuổi, bước chân của kẻ phía trước bất giác cũng chậm đi mấy phần.

Sơn đạo quanh co dẫn sâu vào núi, càng đi càng sâu, càng đi càng tối, tưởng chừng không bao giờ có kết thúc thì đột nhiên trước mặt bỗng bừng sáng. Hẻm núi nhỏ hẹp chợt mở ra một không gian vô cùng rộng lớn, ẩn mình trong những vách đá cao vạn trượng, Thánh-Địa-Của-Ánh-Trăng. Ánh trăng sóng sánh trong hồ, trải tràn trên thảm cỏ, phủ trắng những tảng đá, lấp lánh trong những giọt sương đêm, thác nước bàng bạc cũng mang theo ánh trăng ầm ầm đổ xuống hồ nước nhỏ.

Đêm càng lúc càng đen đặc lại trong khi ánh trăng mỗi lúc một rực rỡ hơn, sương giá cũng bắt đầu buông xuống, đứa bé vẫn chưa rời đi nhưng cũng không dám đến gần, chỉ có thể co người sau một tảng đá, nơi nó có thể nhìn thấy người áo đen vắt vẻo trên một ngọn cây. Mệt mỏi và sợ hãi sớm đã vắt kiệt sức lực, cô bé co người lại vì lạnh, cố chống chọi với cơn buồn ngủ như thủy triều đang tràn tới, bỗng nhiên có một cái gì đó rơi xuống và một cảm giác ấm áp bao trùm.

Một cái chăn, à không, là một tấm áo choàng.

Cô bé lóp ngóp chui đầu ra khỏi cái áo to như tấm chăn đó rồi chợt ngẩng người.

Đó là một đêm trăng tròn. Người nam tử ngồi trên cành cao ngắm trăng. Không còn áo choàng, làn da y dưới ánh trăng lấp lánh bạch quang và khuôn mặt, đẹp hơn bất cứ thứ gì bé từng thấy, đẹp hơn cả những đóa hoa hải đường bé tự tay vun trồng. Cô bé nhìn đến ngây dại rồi vô thức thốt lên:

- Quỷ... thúc thúc, người đẹp quá!!!

Vẫn không quay đầu lại, người kia hờ hững đáp:

- Ta biết.

Cô bé bật cười khúc khích rồi rúc vào trong tấm áo choàng, tham lam hít một hơi thật sâu, đầu óc đầy những suy nghĩ kì lạ về thần tiên ma quỷ. Tấm áo choàng ấm áp và phảng phất một mùi hương, rất dịu, rất nhẹ, giống như mùi gỗ thông, lại thoang thoảng như mùi cỏ non mới cắt. Mùi hương kì diệu đó đưa bé vào giấc mơ, nơi có những bãi cỏ xanh ngút ngàn và nắng ấm trải tràn trên thảm cỏ...
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...