Lời Thì Thầm Của Những Đóa Hồng (A Whisper Of Roses)

Chương 1



Cao nguyên Scốt-len

1718

Sabrina Cameron cọ một trong những cụm hoa hồng trà của mẹ dưới chiếc mũi hỉnh lên của mình. Những hạt phấn hoa nhỏ xíu cù vào lỗ mũi cô bé. Cô bé hắt hơi, rồi bụm bàn tay mũm mĩm lên mồm và chui tọt vào trong bờ giậu.

Cái người MacDonnell đó đang đến, và chỉ một cử động bất cẩn cuối ngày có thể thấy cả người cô bé tan ra trong nồi thịt hầm của nhà Cameron cho mà xem.

Cô bé rùng mình kinh hãi. Những người MacDonnell thường xuyên ghé thăm hầu hết những cơn ác mộng trong cuộc đời ngắn ngủi của cô bé. Họ là những tên khổng lồ hung tợn, các anh trai cô bé thì thầm qua ánh nến, mang trong mình một nửa đàn ông và một nửa dã thú. Những sinh vật phủ đầy lông lá đi trên hai chân và không mặc gì ngoại trừ những tấm da thú mới lột. Bọn trẻ trong Thung Lũng Cameron run lên hãi hùng vì chúng, và những người đàn ông trưởng thành cẩn thận không đi lang thang xa khỏi làng sau lúc nhá nhem.

Vào những đêm không trăng, khi bầy chó săn gầm gừ và tru lên quanh những bức tường của trang viên, là lúc một tên MacDonnell đang đi săn trong những khu rừng tăm tối, tìm kiếm những cậu bé hoặc cô bé không vâng lời để mang về hang động của hắn.

Sabrina nhón tay vén những tán cây rậm rạp quan sát. Mẹ cô bé đang quỳ bên rìa lối vào khu vườn, xới đất quanh những bụi hồng với chiếc bay bạc. Tia nắng phản chiếu qua những đám mây trĩu nặng hơi nước chuyển thành ánh đỏ đổ tràn trên mái tóc trải dài. Một đàn những chú chó con mặt nhăn như khỉ nép vào chiếc áo choàng bị bỏ đi của bà.

Âm thanh càu nhàu lẫn trong tiếng cười rúc rích nghe như một lời cảnh cáo khi cánh cổng sắt mở cái rầm và các anh trai của Sabrina chạy rầm rập vào trong vườn. Brian cưỡi lên vai của Alexander, hét tướng lên và đánh anh trai bằng một cành thanh lương trà. Những tiếng rú của Alex chuyển sang rên rỉ. Cậu cong lưng, hất đứa em trai nhỏ lên đám cỏ trơn mượt. Hai cậu bé lăn tròn, khóa chặt lấy nhau trong cuộc chiến, lao thẳng vào những nếp ở chân váy của mẹ chúng.

Elizabeth Cameron gỡ cả đống những búi tóc xoăn màu dâu tây vô tổ chức với kĩ năng từ việc thực hành trong suốt mười năm qua. Những cậu bé bị mắc vào áo chẽn của nhau, thành ra phải bẽn lẽn đầu hàng.

Người mẹ lay chúng dịu dàng, trọng âm trong giọng Anh của bà hầu như nghe không rõ khi buông lời phiền muộn. “Mẹ nên đập hai cái đầu nhỏ bé ương bướng này lại với nhau mới phải. Các con muốn em gái các con học theo những trò tinh nghịch này sao?”

Bà chùi lên bãi cỏ những vết bẩn sau khi lấy tay lau sạch chúng khỏi phần đầu gối của những chiếc quần ngắn vải sọc sặc sỡ mà các con bà mặc. Brian đáp lại mẹ sự giúp đỡ của mình bằng cách phun nước bọt lên lòng bàn tay rồi chùi vết bùn dính trên má mẹ.

Alex đá các gót chân của cậu lại với nhau, âm r trong giọng scốt của cậu tủa ra nghe chừng quan trọng lắm. “Papa gửi chúng con đến với một lời nhắn. Cái tên MacDonnell đó đang đến mẹ ạ.”

Brian thả vào bờ rào đang rung rung một cái liếc nhẹ. “Và họ nói hắn ta đói. Với khẩu vị ưa thích là những bé gái tóc đen.”

Sabrina trườn ra khỏi chốn náu mình của cô bé. ”Anh có nhìn thấy hắn không? Hắn thực sự phủ đầy lông từ đầu tới chân à?”

“Ừa, và hắn có những cái răng ranh nhọn hoắt, xòe-tua-tủa-máu-nhỏ-tong-tỏng nữa đó.” Alex co tay thành hình móng vuốt và nhe răng ra với cô bé.

“Alex!” người mẹ gắt. “Ngừng việc nhồi đầy những chuyện tầm phào vào đầu em con đi.”

“Nghe lời mẹ con đi, con trai.” m r du dương nổ lách tách quanh đầu của họ. “Đôi tai bé nhỏ của công chúa của bố giờ rõ ràng đã ngập tràn những lời tầm phào rồi.”

“Papa!” Sabrina nhào vào lòng người đàn ông đứng ở cổng.

Sự xuất hiện của thủ lĩnh Cameron dường như choán hết chỗ của bức tường quanh vườn khi ông cúixuống đón cô con gái độc nhất nhảy vào lòng mình. Cô bé là một bản sao nhỏ xíu của ông như thể ông đã tự điêu khắc cô bé bằng chính đôi tay của ông vậy. Đôi mắt xanh thẫm của cô bé lấp lánh dưới hàng mi màu khói xám. Khi Sabrina hôn đánh chụt vào hàm râu của ông, ông nháy mắt với vợ mình qua những lọn tóc đen mượt của cô bé.

Sabrina xoắn xoắn đám lông ngực lọt ra khỏi chiếc áo chẽn của cha. “Có thật là, Papa, rằng nhữngngười MacDonnell có những chùm lông vĩ đại trên bàn chân và tất cả những cái thìa của họ đều đẽo từ xương người không ạ?”

Alex và Brian đấm vào đứa kia, tắc nghẹn những tiếng cười khúc khích.

“Có lẽ con nên hỏi vị khách của chúng ta khi cậu ấy đến.” Thủ lĩnh Cameron nhìn trừng trừng vào hai con trai. “Cho đến lúc ấy, đừng để ý đến những chuyện nhảm từ mấy đứa ngốc này nghe con.”

Khi ông cúi xuống nhìn Sabrina, cô bé ngước lên ông, một lời thì thầm thoát ra từ hy vọng sâu thẳm ngây thơ của cô bé về cái người MacDonnell ấy. Nhưng ông đã bước về phía vợ mình.

Đặt một nụ hôn lên đôi môi của bà. “Anh nợ em, Beth, bởi đã đồng ý cho cậu bé đó đến. Nếu thủ lĩnhMacDonnell có thể tin anh nuôi dưỡng được con trai ông ta trong suốt mùa hè, có lẽ ông ta cũng có thể học được cách tin anh trong những vấn đề khác.”

Alex lấy que chọc một con giun. “Papa lệnh cho tụi con phải đối xử tốt với thằng bé đó. Cha nói rằng chúng con phải khiến cậu ta cảm thấy thoải mái và không được đề cập đến sự thật rằng cha của cậu ta là một tên khốn xảo trá giống như đã moi ruột một người đàn ông đang ngủ và nướng ruột của ông ta lên như-”

Trước ánh mắt sửng sốt của vợ, thủ lĩnh Cameron bịt tay lên mồm Alex. ”Anh chưa bao giờ nói thế. Thằng bé hẳn phải nghe được từ một trong những chiến binh của anh.”

Brian nhận lấy cơ hội Alex đang bị giữ chặt để véo một cái đau điếng vào đùi anh trai mình. Alex ôm lấy cậu, những quả đấm bay vèo vèo. Sabrina bước lững thững khỏi con đường mòn và ngã lộn nhào vào những con chó con đang ngủ, những kẻ đã thức dậy với một dàn hợp sướng ăng ẳng điếc lỗ tai.

Từ nơi cô bé nằm dài trên cỏ, lần đầu tiên Sabrina trông thấy cậu bé ấy. Sự im lìm của cậu ấy là tuyệtđối. Cô bé không tài nào biết được cậu ta đã đứng ở đây bao lâu, quan sát họ. Qúa lâu nếu như sự buồn rầu đặt trọn trên quai hàm của cậu ấy là một biểu hiện nào đó.

Hiếu kỳ thắng ngay sợ hãi. Cô bé lồm cồm bò dậy. Người MacDonnell này có rất nhiều lông, nhưng hầu hết chúng rũ xuống một góc hoang dại, màu hung hung qua vai của cậu ta. Chiếc áo da lông thú của cậu ta không phải còn tươi nguyên hay nhỏ tong tỏng máu, mà có mùi và vài chỗ còn để trần. Mồ hôi và đất bám lên mặt cậu ta và cáu bẩn đôi chân trần thò ra bên dưới chiếc xà cạp. Một chiếc túi rách rưới đeo trên một bên vai. Với Sabrina, cái người MacDonnell này không hề trông đặc biệt hung dữ.

Nhưng khi cô bé rón rén lại gần cậu ta, cô bé đã nhận ra mình sai. Sức lực hoang dã tiềm tàng cuộn lêntrong thế đứng của cậu ta. Cậu ta nhắc cô bé nhớ tới một con thú, hoang dã và nguy hiểm hơn nhiều khi bị dồn tới chân tường. Mũi cô bé xoắn lại trước mùi thơm sinh động của cậu ta. Cậu ta có mùi tươi mát của đất nồng và ánh nắng như thể cậu ta đã dành hơn một đêm ngủ dưới những tán thông vậy. Da cậu ta nâu bóng, đôi mắt xanh lá mướt màu của những thảm cỏ vào một ngày mùa hạ. Tia sáng thông minh le lói chiếu ra từ đôi mắt sâu ấy không thể nào chối bỏ được.

Cô bé nhún nhảy về phía trước và nhún mình vụng về. “Chào cậu. Mừng cậu đến nhà Cameron.”

Những cú đòn giữa Alex và Brian kết thúc bằng một tiếng thịch nhẹ nhàng. Cái chợ của những chú cún chuyển thành những tiếng rên rỉ. Với một cái giật nhẹ mi mắt đầy ngạo mạn của cậu ta trong điệu bộ của một đức vua tự hào, cậu nhỏ nhà MacDonnell xua đuổi Sabrina như thể cô bé là con ốc sên đã rẽ lối ra từ đám đất trên chân cậu ta vậy. Đôi má cô bé nóng bừng.

Ngọn lửa bừng lên đó nguội lạnh khi đôi bàn tay cha đặt lên hai vai cô bé. “Con gái ta đã thay ta nói lời chào mừng của chúng ta rồi. Hoan nghênh đến nhà Cameron, cậu bé.”

“Tôi không phải cậu bé của ông,” cậu ta quát lên. “Tên tôi là Morgan Thayer MacDonnell, con trai củaAngus MacDonnell và là người thừa kế của cương vị thủ lĩnh gia tộc MacDonnell.”

Sabrina rất ấn tượng bởi số lượng cụm từ “MacDonnell” cậu ta cố gắng nhét vào trong một câu. Cậu ta đứng thẳng đến nỗi xương sống của cô bé cảm thấy đau. Cô bé thử mỉm cười với cậu ta. Cậu ta nhìn đichỗ khác. Brian và Alex nháy mắt với cậu ta, cái nhìn chằm chằm của hai cậu bé có vẻ đo lường nhưng không hề có ác ý.

“Chúng ta hy vọng cậu sẽ cho chúng ta vinh dự khi xem nhà Cameron như nhà của cậu cho tới cuối hè,” cha của cô bé nói.

“Không thể đến quá sớm một cách chết tiệt với tôi,” cậu bé lầm bầm trong giọng r đặc sệt đủ để cắt bằng một lưỡi dao.

Thủ lĩnh Cameron mở mồm định nói, nhưng vợ của ông vẫy tay cho ông im lặng. Bà là người duy nhất nhận ra Morgan đã giữ chặt cho quai hàm của cậu khỏi run rẩy.

Elizabeth bước đến và dịu dàng đặt tay lên má cậu. “Tôi dám chắc cậu sẽ nhớ cha và mẹ, phải không, con trai?”

Cậu hất văng tay bà ra. “Chưa bao giờ tôi có mẹ và tôi sẽ không cần một người lúc này. Đặc biệt không phải một người đàn bà Anh chết tiệt.” Sabrina không hiểu câu đó, nhưng mẹ cô bé tái nhợt.

Cậu ta không hề run sợ khi bóng của thủ lĩnh Cameron đổ dài trên người cậu ta. Ông đứng hiên ngang, đôi mắt rực sáng một ngọn lửa xanh lạnh lẽo. Cậu ta phải ngẩng cổ để nhìn vào mắt thủ lĩnh Cameron, nhưng cậu ta đã làm thế. Brian và Alex cười rúc rích. Sabrina bịt mắt lại và hé nhìn qua những ngón tay của cô bé, tự nhủ với bản thân một cái bạt tai là điều chắc chắn cho hành động láo xược này.

Nhưng chiếc lông mày giận dữ của cha cô bé chầm chậm giãn ra trong điệu bộ thích thú. Ông chạm vào mái tóc rối bù của Morgan; cậu bé quá choáng váng liền hụp xuống. “Nói y như một người nhà MacDonnell đích thực, cậu bé à. Một chiến binh được sinh ra và mang dòng máu giống y như cha của cậu. Cậu sẽ rất hợp với nhà Cameron cho xem.”

Morgan run lên trong giận dữ. “Tôi chỉ hợp với người MacDonnell thôi. Tôi ghét nhà Cameron các người.”

Tiếng rúc rích của Brian và Alex vỡ ra thành tràng cười bất tận. Morgan quay ngoắt về phía chúng, hai nắm tay siết chặt. ”Làm sao chúng mày dám cười vào mặt một người MacDonnell, hả mấy con chồn còi lấm tấm tàn nhang kia? Tao nên đấm cho răng rụng xuống họng hai đứa chúng mày!”

Hai đứa bé thấy lời đe dọa mới này còn hài hước hơn. Chúng gập đôi người lại, bám chặt lấy nhau mà cười. Trước khi người mẹ có thể khiển trách được hai đứa, Morgan lao ra khỏi vườn, bỏ mặc vị thủ lĩnhCameron đứng trơ trọi trước cánh cổng.

“Này cậu ơi! Này cậu ơi!” Sabrina gọi. Nếu cái cậu nhà MacDonnell đó không quý Brian và Alex, có lẽ cậu ta sẽ không khinh thị cô bé đơn giản chỉ bởi cô bé là con gái.

Không một lời giải thích, cô bé chui qua hàng rào và trườn dưới bức tường theo sau cậu bé.

“Sabrina!” Elizabeth hét lên.

Thủ lĩnh Cameron nắm lấy tay vợ mình. “Cứ để cho con bé đi. Nếu ai đó có thể khiến một người MacDonnell thô lỗ yêu quý mình, chính là đứa bé này.”

Tìm thấy một cái hốc nhỏ trong dàn dây thường xuân quấn dọc theo bức tường, lãnh chúa của gia tộc Cameron cố rướn mình lên và nhìn theo hai dáng hình nhỏ bé đang đuổi nhau băng qua đồng cỏ rợp bóng của những đám mây xám trôi dập dềnh theo gió.

“Chúa đi cùng con, công chúa,” ông thì thầm. “Cha sợ con sẽ phải cần tất cả mưu chước của người và của chính con mới được.”

“Này cậu ơi! Đợi đã, làm ơn đi mà, cậu ơi! Đợi mình với!”

Đôi chân mập mạp của Sabrina nảy lên nảy xuống. Tiếng kêu của cô bé càng làm cô bé thêm hổn hển. Mặt trời núp mình sau những đám mây dày đặc và cậu bé chỉ còn là một chấm sẫm màu tan dần vàokhu rừng. Cô bé trong lòng tự thêm mục chạy khỏe vào cái danh sách tài năng của cậu ta trước khi vấp hai đầu gối ê ẩm, bỏng rát của mình vào một gốc cây phủ đầy dương xỉ. Trước cơn mưa đang đến dần, cô bé bò dậy và chạy hết sức theo cậu ta vào cái bóng râm âm u của một cây sồi sừng sững. Một rễ cây xoắn lại quanh gót chân cô bé, khiến cô bé ngã bổ nhào.

Cô bé dịch mông và phấn khởi nhận ra mình đang nằm trên đáy của một con mương với chiếc váy tốc lên đến đầu.

“Có phải tất cả người nhà Cameron các người đều bị nguyền rủa mắc chứng ngu đần lẫn cứng đầukhông?”

Sabrina thò đầu ra khỏi thân váy dưới của cô bé. Morgan MacDonnell đứng phía trên cô bé với đôicánh tay đan chéo, nhìn chằm chằm xuống dưới mũi cậu ta vào mọi thứ được cho rằng sẽ nép vào an toàn dưới áo choàng của cô bé.

Cô bé kéo váy xuống rồi chìa tay ra. “Xin chào cậu.”

Cậu ta giật tay kéo cô bé lên, rồi lau tay vào cái áo chẽn bẩn thỉu của cậu ta như thể chạm vào cô bé làm dơ tay cậu ta vậy. “Tên tôi không phải là Cậu. Tôi là-”

“- Morgan Thayer MacDonnell,” Sabrina phát âm một cách nghiêm trang, “con trai của AngusMacDonnell và là người thừa kế chức thủ lĩnh. Cậu chỉ hợp với người MacDonnell và ghét tất cả ngườinhà Cameron. Và mình là Sabrina, con gái của Dougal Cameron.”

“Chả có cái quái gì phủ nhận chuyện đó cả.” giọng Morgan nghẹn lại đầy cay đắng. “Cô đã có hình ảnh con quỷ của chính cô rồi.”

Sabrina cau mày, lục lọi trong trí nhớ vài vùng đất có thể hai đứa đã từng gặp gỡ. “Cậu có thích mấy con giun không?”

“Không.”

“Có lẽ là bọ cánh cứng?”

“Những chiến binh không có thời gian cho mấy thứ vớ vẩn.”

Cái cau mày của cô bé sâu thêm. Brian và Alex có thời gian với mấy con giun, bọ cánh cứng và cả những con nhện mà hai anh ấy rất thích thú thả chúng lên giường của cô bé nữa. Có thể cô bé nên hỏi thẳng cậu ta nếu cậu ta thực sự có những chùm lông mọc trên chân. Nhưng sự dữ tợn hằn trên quai hàm cậu ta làm cô bé mất hết can đảm. Hàng lông mi dày, màu hung đỏ che đi đôi mắt của cậu ấy.

“Vậy cậu thích cái gì?”

“Những trận đánh nhau. Kiếm. Súng.” Đôi môi hờn dỗi hé mở để lộ một hàm răng trắng thẳng tắp,không có một cái răng nanh nào giữa chúng. “Chiến thắng.”

Sabrina cảm thấy hơi bị lóa mắt, như thể mặt trời đã chịu trườn ra khỏi đám mây cứng đầu vậy. Được khuyến khích bởi nụ cười của cậu ấy, cô bé đặt bàn tay lên cánh tay của cậu. ”Ở đây ngay lúc này. Mình tin rằng chúng ta sẽ trở thành bạn. Mình đã thích cậu cực kì mãnh liệt rồi ấy.”

Cậu bé nhìn chĩa xuống những ngón tay mập mạp ngắn tí đang ôm lấy cánh tay của cậu. Cả đời Morgan chưa từng biết ai ngoại trừ gia tộc mình và kẻ thù. Một hàng dài cảm xúc bày binh bố trận bập bùng qua đôi mắt xanh mướt của cậu bé. Sốc. Sợ. Không chắc chắn. Ước ao.

Cậu giật mạnh tay mình khỏi cô bé. “Tôi không phải bạn cô. Và tôi không thích cô.”

Nụ cười của cô bé mong manh nhưng không hề héo đi. “Tại sao, đương nhiên cậu thích mình rồi! Tất cả mọi người đều thích mình. Papa nói rằng mình có thể dụ được những chiếc ria lìa khỏi một con mèo hoang đấy.”

Đôi mắt của Morgan tối sầm. Sabrina bước lùi về phía sau. “Cô không hiểu cái gì sao, cô bé?” cậu ta hỏi. “Tôi không thích cô. Tôi không thích các anh cô. Và tôi chắc như quỷ rằng tôi không thích người đàn bà Anh mẹ cô và ông bố con hoang giàu-có-bẩn-thỉu của cô.”

Đôi mắt Sabrina ầng ậch nước mắt. Sự chiều chuộng cả đời cô bé nhận được không hề chuẩn bị cho cô bé trước nỗi hiềm thù của cậu ta. Lời nói của cậu ta không hề chứa những câu chọc nghẹo vốn không hại đến ai như các anh trai cô bé.

Cậu ta khoát tay trong một điệu bộ khinh thường. ”Cứ khóc đi. Tôi chả mong chờ gì hơn một đứa bé ngớ ngẩn đâu.”

“Tôi không phải đứa bé! Tôi sáu tuổi rồi!”

Cậu ta bước về phía cô bé. Sabrina đứng vững trên mặt đất cho tới khi cậu ta đưa tay ra và đẩy nhẹ ngực cô bé. Cô bé bất ngờ ngồi bệt xuống đám lá. Nước mắt trào ra khỏi đôi mắt cô bé.

Cô bé lồm cồm bò dậy, lau mắt và cố nén tiếng thổn thức. Cô bé chạy lên bờ dốc, nấc từng tiếng. “Papa sẽ không thích chuyện cậu đẩy tôi đâu.”

Tiếng cười chễ giễu của Morgan bay vòng vòng quanh cô bé. “Tôi dám nói ông ta sẽ không thích đâu. Chạy về với papa của cô đi, công chúa. Mách lẻo về tôi đi. Nói với ông ấy thằng bé láo xược đó đã đẩy cô ngã và làm méo mó niềm kiêu hãnh quý báu của cô đi. Có lẽ ông ta sẽ quẳng tôi vào ngục của ông ta cho tới mục xương như cha của ông ta đã làm với ông tôi vậy. Hoặc chặt đầu tôi như lão già EustaceCameron đã làm với Lachlan MacDonnell ấy.”

Sabrina dừng lại. Lưng cô bé ưỡn thẳng. Lôi lại từng inch lòng tự trọng cô bé có thể tập hợp từ thân hình bé nhỏ của cô bé, cô bé đối mặt với cậu ta, điên tiết sụt sịt. ”Ồ, không, Morgan MacDonnell. Tôikhông phải đứa bé và tôi sẽ không mách lẻo về cậu đâu. Chả cái thá gì cậu có thể làm để tôi mách lẻocả. Và tôi thề với cậu, cậu sẽ không bao giờ khiến tôi khóc được nữa đâu. Mãi mãi tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt vì một thằng bé hư hỏng. Cậu - cậu -” Trong vốn từ lăng mạ bị hạn chế của cô bé không chứa đựng một từ nào đủ đê hèn để dành cho cậu ta. “- cái đồ MacDonnell!”

Cô bé dậm chân bước khắp quãng đường còn lại ngược lên con dốc, bấm chặt những ngón chân vàtúm lấy các rễ cây chồi lên mặt đất để khỏi trượt xuống chân cậu ta. Cô bé bò lên mép của con mương, theo đuổi những lời nguyền lũ lụt bằng tiếng Gaelic mà tốt hơn hết là cô bé không nên hiểu.

Những hạt mưa to tướng đầu tiên trút loạn xạ lên cô bé khi dừng lại để nghỉ giữa lúc đang chạy. Tiếng sấm ầm ầm át đi âm thanh đứt quãng từ phía con mương khi Morgan MacDonnell, người thừa kế chức thủ lĩnh của gia tộc MacDonnell, vòng đôi cánh tay mảnh khảnh quang một thân cây và khóc, những giọt nước mắt đau khổ của cậu bé hòa lẫn vào với màn mưa.

Dougal Cameron đang sưởi ấm bàn chân ông trước ngọn lửa cháy lách tách khi con gái ông xộc vàophòng tranh. Nước nhỏ giọt khắp tấm thảm Phương Đông quý giá của mẹ cô bé, cô bé nhào vào lòng ông.

“Gặp cơn bão hả, phải không cưng?”

Cô bé gật đầu, mái đầu đụng vào cằm ông. Ông đặt cái bọc nhỏ nhoi, ướt át ấy lên ngực mình rồi đợi cho cơn rùng mình của cô bé qua đi. Lần đầu tiên ông sợ rằng tiếng khóc thổn thức khiến con mình run lên dữ dội, nhưng khi cô bé hướng đôi mắt lên nhìn ông, chúng khô cong và sáng bừng lên cơn giận dữ.

“Cha nên bạt tai cậu ta, Papa à. Cậu ta là một cậu bé cực kì hư đốn.”

“Phải rồi, cậu ta có lẽ rất hư. Nhưng những người nhà MacDonnell rất thô lỗ và vô tổ chức, công chúa ạ. Cha sợ rằng cậu bé đó cần một chút tình yêu và hiểu biết hơn cần những cái bạt tai nhiều.”

Khuôn mặt bé nhỏ của cô bé cau lại thành một cái nhăn mày khủng khiếp. “Con không mong khiến cha không hài lòng, nhưng con sẽ không yêu cậu ta đâu.”

Thủ lĩnh Cameron cười khúc khích. “Sẽ ổn thôi cưng à. Cha ngờ rằng khuôn mặt của cậu ta sẽ kiếm cho cậu ta đủ tình yêu vào những năm tới cho xem.”

Cô bé ngoắc hai tay vòng quanh cổ cha mình rồi đặt một nụ hôn lên bộ râu của ông. ”Con yêu cha, Papa à. Con sẽ luôn luôn yêu cha nhất.”

Dougal dụi cằm vào mái tóc quăn đen mượt của cô bé, nước mắt lăn dài bởi mong ước sẽ không làm tổn thương cô bé cứ nhức nhối đầy yêu thương và sinh động. ”Sẽ không như vậy đâu, công chúa của cha ơi,” ông dịu dàng nói. “Nhưng nó là một ý nghĩ rất dễ thương. Thực sự là một ý nghĩ dễ thương.”

Cao nguyên Scotland

1730

“Nhà MacDonnell đang đến! Nhà MacDonnell đang đến!”

Tiếng hô như đại bác nổ vang giữa vùng quê Cameron Glen còn đang ngái ngủ. Người dân cuống cuồng chạy trốn trên con đường sỏi đá, không còn kịp chú ý đến trẻ nhỏ và vật nuôi. Một người chủ trại nặng nề ngả mình ra ghế, hít một hơi thuốc dài như mọi lần, nói một cách khắc khổ rằng cừu và con gái là những thứ mà một gã Mac Donnell luônmuốn chiếm đoạt.

Một số gia đình ít ỏi có thể chi trả cho những chiếc then cài cửa thì đóng sập chúng lại. Tiếng búa nện điên cuồng vào những tấm ván vọng ra từ những cánh cửa sổ và cửa chính. Nhà Cameron và nhà Mac Donnell đã có xung đột từ rất lâu mà đến giờ chẳng còn ai có thể nhớ được ngọn nguồn của nó. Đối với dân làng, hành tung của những kẻ cướp đó còn bí ẩn hơn cả con người chúng. Hàng thập kỉ qua, chúng đã thực hiện những vụ cướp và bắt cóc một cách lén lút. Nếu một ngày nào đó, một cô thôn nữ trở về từ ngọn núi với bộ quần áo nhàu nát và đầu óc mụ mị thì những lời xì xào bàn tán lại tiếp tục nổilên xung quanh cái bụng bầu của cô và đứa trẻ tóc hung cô đem theo.

Khụy chân trên đường đá, một ông lão tay chân nhăn nheo mang theo một đám trẻ con đang hoảng sợ. “Khi đó ta chỉ là một đứa trẻ chăn ngựa nhưng cũng không thể quên được lần cuối cùng nhà MacDonnell đi qua Thung lũng Cameron. Họ to lớn như người khổng lồ, cao hơn tám bộ và và những bắp đùi của họ to bằng ba thân cây ghép lại.” Một cô bé mặt đầy tàn nhang sợ hãi nép mình vào chân ông lão. “Và xung quanh thắt lưng của họ treo lủng lẳng những chiến lợi phẩm - là những cái đầu của người Cameron.”

Lũ trẻ ré lên đầy kinh hãi. Như để tăng thêm phần ghê gớm cho câu chuyện, ông lão ngước ánh mắt sợ hãi lên một trang viên cổ ở trên đồi. Những tháp canh của tòa lâu đài cổ nhà Cameron mọc ra từ hai bên cánh như những cây nấm khổng lồ. Ông biết thị tộc MacDonnell được mời đến làng Cameron không vì chiến tranh mà là ăn tiệc. Nhưng tại sao Dougal Cameron mời kẻ thù của ngài đến nhà khi mà những kẻ đó đang có ý định xơi tái cả dòng họ của ngài?

Bàn tay yếu ớt của ông lơ đãng vuốt nhẹ trên mái tóc một cậu bé. “Loạn mất rồi,” ông thì thầm. “Người chủ của chúng ta đang hành động như một con thú điên.”

Vào thời khắc quyết định, những vị khách của điền trang Cameron rồi sẽ phải chấp nhận với ông ta. Cái vị thế bóng bẩy ấy sẽ bị quăng vào hư vô bằng đạo quân nô lệ và những kẻ phục tùng của nhà Cameron. Cảm nhận được bầu không khí khiếp đảm và kích thích đang lan tràn, Sabrina ào ra khỏi nhà kho cũ nơi nàng giấu bộ tách uống trà bằng bạccủa mẹ nàng. Nàng va phải chú chó nhỏ lông xám đang nằm cuộn tròn trước lò sưởi. Nó nhe một chiếc răng còn sót lại và cắn nàng.

“Xin lỗi nha, Pugsley,” nàng lầm bầm, ngập ngừng vuốt lại chiếc vòng cổ nạm đá của chú chó.

“Mẹ sẽ không để mấy bàn chân cục mịch từ Cao nguyên tàn phá những tấm thảm của mẹ đâu.” Elizabeth Cameron tuyên bố. Không để ý đến chiếc váy lụa của mình, bà quỳ xuống trên những phiến đá trơ trụi và bắt đầu cuộn tròn một tấm thảm Ba Tư sang trọng lại.

“Đừng lo, Mama.” Brian nằm trễ nải trên một chiếc ghế bành mạ vàng phá cách kiểu Louis XIV, lờ đi những tiếng càu nhàu kêu lên giúp đỡ rõ rành rành của Alex với chiếc rương chạm khắc thời Elizabeth nặng nề. “Mấy tên MacDonnell đó sẽ không bao giờ đi xa hơn đâu. Chúng ta đã được yên bình trong gần một tháng. Với không cái cổ họng nào bị cắt bỏ, từ giờ chúng sẽ chỉ cắt cổ được lẫn nhau thôi. Con đoán cuộc thanh toán này sẽ diễn ra trong” - anh rút ra chiếc đồng vàng có dây đeo từ chiếc túi viền xếp nếp - “ba giờ và mười bảy phút nữa.”

“Anh ngạc nhiên là bọn chúng đã không bị tuyệt chủng với tất cả những cuộc hôn nhân cận huyết như thế,” Alex hổn hển, hất văng chiếc rương rơi đầy nguy hiểm cạnh mũi đôi giày bóng nhoáng của Brian. “Anh nghe nói chúng chia sẻ đàn bà như những người đàn ông khác chia sẻ -”

“Alex!” Elizabeth hắng giọng, hất mạnh đầu về phía khuôn mặt háo hức của Sabrina.

Anh trai nàng liền im bặt. Anh có lẽ cao hơn mẹ cả mười lăm phân, nhưng anh biết thờiđiểm nào nên buộc lưỡi lại. Bên dưới vóc dáng thanh mảnh thướt tha của bà là một lưỡi kiếm Anh sắc bén. Những lọn tóc quăn màu xám đã làm dịu bớt mái tóc đỏ rực nhìn cũng đủ nóng nảy của bà.

Sabrina làm một điệu bộ nhún vai ngụy biện. “Đừng để ý đến con, Mama. Chả là sáng nay con mới học được một bài hát mới từ một trong những cô nấu bếp thôi.” Nàng khoanh tay lại sau eo như nàng đã được dạy để thể hiện khi có những khán giả thưởngthức khúc nhạc chiều và nghiêm giọng cất tiếng hát.

“Vượt qua bao gian truân, nhà MacDonnell với mái đầu hoang dại,

Dữ tợn làm sao lưỡi kiếm dài trên tay, nhưng dữ tợn không sánh bằng-”

“Sabrina!” Mẹ nàng thở dốc cảnh cáo.

“- biểu cảm ạ?” nàng vội vàng thỏ thẻ.

Alex cố nhịn cười và vỗ tay tán thưởng. “Mang cây đàn hạc của mẹ xuống đây đi mẹ ơi!Em gái cưng của con có thể hát để tiếp đãi những vị khách của chúng ta sau bữa tối đấy ạ.”

“Nếu làm theo cách của mẹ, em con sẽ được khóa lại an toàn trong phòng ngủ của con bé cho đến khi những tên đểu cáng dâm đãng đó đi hết,” mẹ nàng nói một cách dứt khoát.

Sabrina biết nếu mẹ nàng làm theo cách của bà, nàng sẽ được khóa lại an toàn trong phòng ngủ của nàng cho đến chuyến đi đến Luân Đôn vào mùa xuân của nàng. Mongước yêu thích nhất của bà là bác Willie vui tính của Sabrina sẽ giới thiệu nàng với vài vịmục sư quê mùa, những người không thể tìm được cao nguyên Scotland chính xác ở chỗ nào trên một tấm bản đồ thật rõ ràng.

“Dường như những anh chàng MacDonnell của chúng ta nổi tiếng phần nhiều vì chiếnđấu anh dũng thì phải,” Brian lạnh nhạt bình luận.

“Giống anh thôi, anh trai yêu quý,” Sabrina thì thầm vào tai anh mình, “nếu như tin đồn về cô gái vắt sữa bò bé bỏng trong làng là thật.” Anh vung tay túm mạnh một trong những lọn tóc của nàng, nhưng nàng đã nhảy ra khỏi tầm với của anh. “Có phải lão già Angus MacDonnell thực sự đã tán tỉnh mẹ không, Mama?”

Một nụ cười dịu dàng nở trên môi mẹ nàng. ”Đúng vậy. Cái gã bảnh bao đó đã tặng mẹnhững món quà hào nhoáng giả tạo, và mẹ ngờ rằng, cả chính trái tim xấu xa của ông tanữa. Mẹ lúc nào cũng cảm thấy một chút tội lỗi. Khi mẹ lựa chọn cha các con hơn hẳnông ta, điều đó đã phá vỡ tình trạng hòa bình trong suốt” - bà đếm những ngón tay -”gần sáu giờ.”

Cô chị họ Enid của Sabrina, người đến thăm từ Luân Đôn, hối hả đi ra khỏi phòng, khệ nệ ôm hai hai chiếc bình triều Minh đã quả cảm vượt phong ba bão táp qua đại dương và những con đường mòn để du hành từ Bắc Kinh để đến với nhà Cameron. Một cú va chạm và tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng theo sau tiếng kêu nghẹt lại “Ôi, trời đất ơi.”Sabrina rúm người lại.

Thở hắt ra, mẹ nàng quay người lại và xem xét tổng thể phòng tranh. Bị khuôn đi sạch sẽcác đồ quý giá, phòng lớn giờ chỉ còn cải vỏ trơ trọi như trong thời lạc hậu, khi ngọn tháp trở thành trung tâm của một pháo đài cổ xưa thay vì phòng tranh của một trang viên taonhã.

Tất cả mọi người đều biết rằng ngay lúc này Dougal Cameron đang ở sân trong chỉ dạy cho các thành viên trong gia tộc những hướng dẫn cặn kẽ hơn về phép tắc lịch sự sẽ cho phép họ sống sót qua khỏi tối nay. Một ly rượu lật nhào hay lọ hạt tiêu đổ cũng có thể trởthành nguyên nhân của một cuộc thảm sát sẽ phá hủy ảo ảnh về sự văn minh mà Elizabeth Cameron đã dành cả đời để gìn giữ. Lòng nhiệt tình mãnh liệt của bà đã chăm chút cho những đứa con nhã nhặn lẫn những bông hồng Anh tuyệt đẹp của bà trưởng thành từ mảnh đất cao nguyên khô cằn này. Tâm trạng thất vọng của bà sẽ làm tổn thương tất cả bọn chúng.

Hy vọng khích lệ được mẹ mình, Sabrina kiễng chân rồi rút lên một đóa hồng pha lê cắm trong chiếc lọ đặt trên lò sưởi. “Bông hồng Belmont, Mama à. Để con giấu nó vào trong nhà kho với những thứ khác của mẹ nhé?”

Mẹ nàng mỉm cười đáp lại nàng. “Không, công chúa của mẹ. Đó là món quà từ vua James ban cho cha mẹ vì đã có công cứu mạng ngài trong trận Sedgemoor. Hãy mangnó lên thư phòng, nơi sẽ không ai bị cám dỗ làm vỡ nó.” Hăng hái đã quay lại, bà chùi tay vào váy rồi nổ ra một tràng mệnh lệnh. “Động đậy cái thân thể lười biếng của con đi, Brian, và giúp Alex với chiếc rương đó trước khi mẹ lấy hết hồ cứng ra khỏi mấy cái diềm xếp nếp của con. Còn Enid, ngừng sụt sịt đằng sau lò sưởi đi, hoặc là cô sẽ viết thư cho William và bảo anh ấy đã phí công nuôi nấng một đứa con gái như con ngỗng ngốcnghếch thế nào.”

Phấn chấn hẳn vì tinh thần được phục hồi của mẹ nàng, Sabrina trèo lên cầu thang xoắn đến thư phòng, xoay xoay cành hồng nhẵn nhụi giữa những ngón tay của nàng. Nàng luôn luôn thấy rằng đóa hồng Belmont quả là một tạo vật quyến rũ.

Mảnh dẻ và thanh tú, đóa hoa tinh xảo nở rộ lấp lánh dưới ánh mặt trời tràn qua bancông ốp kính. Đầu ngón tay của nàng khẽ miết một cánh hoa mong manh hơn tất cả những giọt nước mắt nàng sẽ không bao giờ để rơi vì một gã MacDonnell. Khi nàngbước vào không gian phủ đầy ánh nắng tĩnh lặng đến u buồn, một chiếc nút chậm chạp thít chặt trong bụng nàng, chiếc nút nàng nghĩ rằng đã lâu rồi vẫn chưa được tháo bỏ.

Trong năm mùa hè cái bóng của Morgan MacDonnell đã trùm lấy cuộc đời nàng. Năm mùa hè chờ đợi con nhện lông lá tiếp theo rơi khỏi lưng nàng. Năm mùa hè vấp phải cái chân bẩn thỉu chắn ngang lối đi của nàng. Tai họa sau cùng hắn ta đổ xuống đầu nàng là mùa hè nàng tám tuổi khi hắn ta cuối cùng cũng kết bạn với các anh trai của nàng và rủ hai anh nàng tham gia vào những trò chơi khăm của hắn. Tình cảm đầy tiếc nuối củanàng đối với cậu con trai cao lớn, kiêu căng đó cứ chầm chậm bị chôn vùi như một tảngđá trong trái tim nàng.

Cha của hắn đã gọi hắn về nhà vào mùa hè thứ mười sáu của hắn sau khi tên ngốcMacDonnell nào đó đã cả gan đánh cắp những con cừu của nhà Cameron. Hồi hộp đứng ở cổng, Sabrina đã nhìn thấy hắn ra đi, rồi hoang mang bởi những giọt nước mắt lã chã rơi làm nghẹn cổ họng của nàng. Niềm mong mỏi nhất của nàng đã trở thành hiện thực. Morgan MacDonnell sẽ không bao giờ quay lại điền trang Cameron. Không vào mùa hè năm sau. Không bao giờ nữa.

Cho đến tối nay.

Thật cẩn thận, Sabrina khẽ khàng đặt bông hồng lên tấm khăn trải bằng nhung phủ trên chiếc đàn clavico (nhạc cụ tương tự đàn piano) của mẹ nàng. Kẻ đê tiện đó giờ hẳn đã chết, nàng tàn nhẫn thầm nghĩ, bị đâm bởi một trong những người họ hàng phản bội của mình, hoặc bị bắn chết trên giường của một trại chủ ghen tuông nào đó. Khi hắn mới chỉ mười lăm tuổi, những cô hầu gái đã bắt đầu say mê bờ vai rộng của hắn lẫn sự mời gọi đầy lôi cuốn trong đôi mắt uể oải xanh thẳm ấy, đôi mắt chưa bao giờ nhìn vào nàng với cảm xúc gì ngoại trừ thái độ khinh khỉnh thờ ơ.

Sabrina bước thơ thẩn về phía cửa sổ. Ánh mắt không yên của nàng dõi theo từng ngọn núi lởm chởm. Những đám mây trắng như tuyết bám quanh đỉnh núi. Những kẻ MacDonnell đó có thể giờ đang ì ạch ra khỏi hang động của chúng và xuôi theo những con đường mòn hướng thẳng về lãnh địa Cameron. Liệu đứa con trai độc nhất của Angus MacDonnell có cưỡi ngựa giữa bọn họ không?

Nàng vội giũ sạch một cơn rùng mình thình lình kéo tới, hy vọng rằng cả nàng lẫn cha nàng không phải trả giá quá cao cho hòa bình.

Khi Morgan MacDonnell cưỡi ngựa ra khỏi chiếc bóng của những ngọn núi, anh thúcngựa cho phi nước kiệu. Những tia nắng vàng của tiết trời mùa thu ấm áp lọt qua những đám mây và trải khắp cánh đồng cỏ trong vẻ đẹp tráng lệ hoang dã. Anh nhíu mắt trước ánh sáng chói lòa ấy. Những chiếc móng của Pookah nện mạnh trên dải đất lỗ chỗ đượm mùi hương của cây thạch nam. Ngọn gió thổi tung mái tóc của Morgan, thôi thúc anh tiến lên phía trước, cúi mình thấp xuống chiếc bờm của Pookah cho tới anh gần như tin tưởng mình đã có thể bỏ xa được tất cả mọi người và phi thẳng tới tự do.

“Morgan! Morgan con trai ta! Thằng con đáng nguyền rủa của ta chạy đi đâu rồi?”

Trước tiếng gầm lên của cha anh, Morgan tròn mắt hướng lên trời, tạ ơn Chúa đã cho anh một đôi vai đủ rộng để gánh trọng trách của toàn thị tộc. Anh gìm dây cương và quay ngược trở lại. Chỉ là lời nhắc nhở cục cằn ấy đã đến sớm mà thôi. Chẳng có cánh đồng cỏ mênh mông và bầu trời rộng mở nào là dành cho một kẻ MacDonnell. Dẫu cho bằng đôi cánh của Pookah, anh có thể cưỡi ngựa đi mãi nhưng cũng chẳng bao giờ tìm cho được một nơi mà anh thuộc về. Những vách núi đá vừa là nơi trú ẩn vừa là nhà ngục củaanh, ngôi nhà duy nhất mà anh từng biết.

Anh thúc Pookah quay trở lại con đường mòn, ép mình vào giữa hai hàng lộn xộn những người bà con thuộc.

“Này, Morgan, thằng oắt này đã ăn trộm pho mát của tôi. Cậu không phiền nếu tôi bắn nó chứ hả?” người anh họ Ranald của anh hỏi, rút ra khẩu súng của anh ta.

Ranald được thừa hưởng đôi mắt đen sinh động cùng mái tóc đen nhánh từ người mẹ Ấn Độ của mình. Mọi người hướng mắt hai lần nhìn vào anh ta như thể trông anh ta thực sự đẹp trai như họ nghĩ hoặc vẻ đẹp lồ lộ của khuôn mặt anh ta có thể bị tẩy sạch nếu họthoáng nhìn ra chỗ khác. Morgan cảm thấy mình như một cái đầu máng xối thô kệch khi đứng cạnh anh ta.

“Chắc chắn rồi,” Morgan trả lời, mỉm cười một cách dễ thương. Ranald hất khẩu súng vào tên trộm trẻ tuổi đang xanh mặt. “Cứ làm thế, nếu anh không ngại tôi sẽ bẻ gẫy cổ anh khi anh xong việc.”

Bĩu môi hờn dỗi, Ranald hạ khẩu súng xuống. “Khốn kiếp, Morgan, cả ngày nay tôi chưa được giết ai. Ngón tay bóp cò của tôi đang trở nên cứng ngắc rồi đây này.”

Vẻ đáng yêu của Ranald đúng là thứ vượt trội duy nhất hơn hẳn lương tri cóc gặm của anh ta. Morgan giật lấy miếng pho mát to tướng mốc meo, rồi ném cho Pookad ăn, sau đó đập thật mạnh cả hai cái đầu của hai gã này lại với nhau đủ để rụng mấy cái tai đang rung rinh ra khỏi đầu họ.

Dẫn cái mớ hổ lốn còn lại gia tộc MacDonnell đến lâu đài của nhà Cameron như thể xua một bầy những đứa trẻ thích sinh sự vậy. Trong suốt chuyến-đi-tám-giờ, Morgan đã phải giải tán ba cuộc đấm nhau tay đôi, ngăn trở hai vụ cưỡng bức, và chôn cất một ông chú. Chú của anh không có cả một niềm vinh dự mơ hồ do bị giết bởi một người họ hàng. Chúanh đơn giản là rơi khỏi ngựa của ông ấy trong tình trạng say khướt rượu. Trước khi đầu ông ấy đập vào tảng đá đã giết chết ông, phần lớn những thành viên tháo vát trong gia tộc của ông đã cất hộ gánh nặng giúp ông bằng cách lấy đi cả tiền lẫn những chiếc ủng. Morgan đã đào ngôi mộ trong sự lặng thinh chai đá trong khi những người khác thankhóc ầm ĩ, đi vòng quanh một cái thùng chứa rượu uýtki mạch nha, và nâng cốc chúc mừng chuyến đi đến địa ngục của ông già.

“Xin lỗi vì chiếc ủng của chú cậu nhé, chàng trai,” một người đàn ông gào lên khi Morgan đào con đường cứng như đá lên. “Lão già Kevin đã từng là một ông bạn vui tính, đã từng.”

“Kerwin,” Morgan gầm gừ dưới hơi thở của anh.

“Phải rồi,” một người khác đồng ý. “Không ai có thể kể một câu chuyện quanh đống lửa vào một đêm đông lạnh giá như ông già Derwin tội nghiệp.”

Lạy Chúa, Morgan thầm nghĩ, người đàn ông mới chỉ chết chưa đầy một giờ mà mọi người đã không thể nhớ nổi tên của ông ta. Anh tự hỏi sao họ có thể quên ông dễ dàng như thế.

“Morgan! Qủy tha ma bắt, thằng con của ta đâu rồi?”

Morgan nghiến chặt răng. Đã rất nhiều lần anh ước rằng cha anh có thể hoàn toàn quên mất anh. Anh thúc Pookah chồm lên cho đến khi đến được bên cạnh ông già đó.

Đôi mắt lấp lánh của Angus MacDonnell hằn sâu thêm khi ông ta ngẩng lên nhìn con trai. “À, con ta đây rồi.” Ông kéo người trùm khăn kín mít kẹp chặt bên mình. “Thu được cây sồi vĩ đại như thế này quả thật phải gieo từ một hạt giống tốt.”

“Vâng, nhưng ngay cả những cây sồi vĩ đại nhất cũng có thể chết khô theo năm tháng,” Morgan đáp trả.

Cha anh nói thêm với nụ cười hòa nhã. “Sử dụng trí thông minh của một chàng trai có thểgiết được nhiều người hơn chiếc rìu của anh ta. Đúng là sắc bén y như ông già của anhta vậy, ông ta cũng thế.”

Morgan lẩm bẩm, từ chối bản thân díu dáng thêm vào chuyện này. Anh chưa bao giờ khoác lên lớp vỏ bọc của niềm kiêu hãnh của cha anh một cách thoải mái. Nó pha trộn quá lâu với tính gian xảo, lòng đố kị và sự sốt sắng sử dụng chính con trai của mình như một con tốt để chống lại Dougal Cameron. Từ mùa hè cuối cùng Morgan quay trở về saukhi được nuôi dưỡng bởi kẻ thù của cha mình, anh đã trở thành người thủ lĩnh thực sự của thị tộc MacDonnell, và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

“Con cún háu ăn.” Angus lên giọng với từng từ. ”Chưa bao giờ có một người mẹ, nên nó khóa chặt vào bất cứ núm vú dễ thương nào khiến nó hài lòng.”

“Vẫn vậy mà,” Ranald nói to, san bằng tỉ số với sự can thiệp lúc nãy của Morgan.

Những người đàn ông phá lên những tiếng cười tục tĩu. Morgan chĩa ngón tay, hất lên và làm điệu bộ khai hỏa về phía Ranald. Ranald chộp lấy trái tim anh ta một cách đau đớn giả tạo rồi nghiêng ngả người trên yên ngựa.

Bờ vai của Angus khom xuống dưới sức nặng của chiếc khăn choàng cũ rích của ông. Một nét xanh xao vàng vọt thoáng hiện lên trên làn da xơ cứng của ông ta. “Ngày chiến thắng chính là đây,” ông ta hét to, “khi những tên khốn Cameron bò lê dưới đất, cầu xin sự hòa bình!”

Tiếng hoan hô dội vang từ các thành viên trong thị tộc. Angus nhận lấy cơ hội để ngừng lại đổ chiếc bình nung vào miệng mình. Morgan thoáng nhìn vào người trùm khăn kín mít bên cạnh cha anh. Người đó mỉm cười đầy thông cảm, mắt Morgan lấp lánh biểu lộ biết ơn. Người đó đã che chở đầy trung thành trong những chuyến đi bên cạnh cha anh từ lúc Morgan bắt đầu biết ghi nhớ, người đó đã tháo đôi ủng ra khỏi chân ông mỗi khi ông say rượu đến mụ người, đã ôm lấy ông để bảo vệ ông khỏi đêm đông giá lạnh và pha loãng rượu uýtki của ông để giữ cho ông khỏi lâm vào số mệnh tương tự như Kerwin bất hạnh.

Giờ cha anh đã có khán thính giả của ông. Ông không cần đứa con trai thêm nữa. Morgan cho Pookah chạy chậm rãi xuống triền đồi, để lại những thành viên trong thị tộcvới những giấc mơ về sự vinh quang trong quá khứ và cả những chiến thắng trong tưởng tượng. Anh thích thực tế của con Pookah ấm áp, gân guốc hơn. Hoàng hôn dần buôngxuống, tỏa hơi lạnh tràn ngập không gian trên con đường của họ.

Tệ như anh đã bực mình phải thừa nhận rằng, Morgan biết thừa lời mời của nhà Cameron mang mục đích thương hại, chứ không phải sự nhún nhường. Những người trong thị tộc MacDonnell đã đi tán gái, ăn trộm và đánh nhau để rồi bị chôn cất dưới quá nhiều ngôi mộ, bỏ lại thủ lĩnh Morgan với một số lượng ít ỏi không hơn gì một toán những kẻ sống ngoài vòng pháp luật liều lĩnh. Chỉ bởi những chiếc áo giáp tả tơi từ danh tiếnghung tợn của họ đã giữ cho thị tộc Grant và Chisholm ở phương bắc khỏi tuyên bố phát động chiến tranh. Niềm hy vọng sống sót cuối cùng của họ đặt trọn vào liên minh với nhà Cameron. Nhưng Morgan không có ý định bò mình dưới chân của Dougal Cameron. Không để cứu gia tộc của anh. Không kể cả cứu cuộc sống của chính anh.

Anh đã lên đến đỉnh để có thể nhìn thấy lãnh địa của nhà Cameron nằm trải dài dọc theothung lũng hẹp bên dưới kia như một tấm mền no đủ. Sự cách biệt giữa cuộc sống của hai bên như giáng một cú đòn tàn nhẫn vào anh.

Thị tộc MacDonnell lẩn tránh trong những rặng núi như đàn sói hung dữ. Thị tộc Cameron tọa lạc trên cả một thung lũng rộng lớn lấm chấm với những thú nuôi béo mập và bao quanh bởi những cánh đồng tươi tốt. Thị tộc MacDonnell sống trong những tàntích đổ nát bởi hiểm nguy từ những phiến đá lăn từ vách núi. Thị tộc Cameron sống trong một trang viên nép mình giữa những dãy đồi và vượt lên trên là ngọn tháp của một tòa lâu đài.

Thị tộc Cameron chết tiệt còn có cả một nàng công chúa nữa.

Một nụ cười hiếm hoi vẽ lên trên bờ môi của Morgan. Liệu con gái của Dougal có còn nhớ anh? Trong năm mùa hè quả thực đứa bé cứng đầu đó đã duy trì lời thề của mình. Cô bé không một lần mách lẻo về anh, không cả khi những trò chơi khăm tai quái của anh gần với ranh giới của sự tàn nhẫn. Lúc nhận ra anh đã cắt sạch những sợi chỉ ra khỏi đồ thêu của cô bé, cô bé chỉ đơn giản hỉnh cái mũi nghiêm trang bé nhỏ của mình lên, âm thầm ám chỉ với anh rằng cô bé chẳng trông đợi điều gì tốt đẹp hơn ở một tên MacDonnell không xứng đáng.

Nếu một viên đạn bắn ra xuyên thẳng qua trái tim anh trước khi anh đến được cổng trang viên, Morgan có thể biết bàn tay xinh xắn của ai đã sử dụng vũ khí đó.

Thích thú trước ý nghĩ kì quặc, anh hét vang xuống bên dưới sườn dốc, thể hiện mơ hồ một tiếng hò reo hân hoan của những người cao nguyên thế này sẽ khiến dân làng ở Thung Lũng Cameron mơ thấy ác mộng trong những tháng tiếp theo cho xem.

Sabrina ngọ ngoậy đẩy người về phía trước khi tì lê hai khủyu tay nàng để hé mắt nhìn qua góc phòng tranh, dồn đống những chiếc váy ngủ cồng kềnh bên dưới nàng.

“Cẩn thận,” Enid thì thầm, bồn chồn gặm gặm một trong hai bím tóc mập mạp của mình. “Em trai chị đã từng để đầu nó lên cái lan can và bọn chị đã phải trông thấy nó rơi xuống.”

“Đầu của cậu ấy á?”

“Không. Là cái lan can.”

Enid, chị họ Belmont của Sabrina, đã đến đây trước khi mùa xuân đến với một chiếc rương cùng một bức thư xin lỗi từ bác Willie, bóng gió ám chỉ về một vài điều ô nhục. Sabrina thấy thật khó mà tưởng tượng nổi người con gái ngoan hiền này có thể dính líuđến bất kì chuyện gì nhớp nhúa hơn là để giành những viên kẹo bi từ bữa tối của mình.Tật xấu duy nhất của cô dường như chính là khao khát dính vào một vụ bê bối khủng khiếp mà những cuốn sách nhỏ em trai cô đã gửi cho cô đề cập đến. Ban đêm khuôn mặt tròn trịa của cô đỏ hồng bởi cơn kích động trước viễn cảnh bị cướp đọat và bị giết bởi một thị tộc man rợ ở Cao nguyên.

Phòng tranh giờ trống trơn như còn sót lại từ thời trung cổ huy hoàng. Những trụ cắm nến lẫn những bát đựng dầu đã được gỡ sạch khỏi những chiếc đèn lộng lẫy của mẹ nàng. Ánh sáng mờ mờ bập bùng chiếu lên những tấm thảm đã bạc màu được mang xuống từ gác mái để tô điểm cho những bức tường. Cứ mỗi điểm cuối của sảnh lớn, những lá cờ vẽ biểu tượng của thị tộc Cameron lại bay phấp phới từ những tấm rui (cái này lắp vô mái nhà á các ss >
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...