Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em
Chương 10: Nằm Trong Vũng Máu
7 năm trước, An Chính 19 tuổi, ở cái tuổi hung hăng và máu chiến nhất, đã quyết tâm bước lên sàn đấu đấm bốc chuyên nghiệp. Từ nhỏ, anh đã sống cùng một người bác già, ông ấy là một cựu vận động viên đấm bốc nổi tiếng một thời. Gà trống nuôi con chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Dẫu vậy, cuộc sống của hai người tuy giản dị nhưng luôn tràn đầy niềm vui. Ông ấy nuôi anh khôn lớn, dạy anh phải sống một cuộc đời thật nghĩa khí và chính trực. Khi anh lên 8, chính ông ấy đã trở thành người thầy dạy anh đấm bốc. Bắt đầu từ cách ra đòn, né đòn hay phản đòn ra sao, rồi đến cách quan sát, tìm ra sơ hở và phản công đối thủ trên võ đài. Cứ thế, đến năm 19 tuổi, với sự động viên của Kim Bắc, anh quyết tâm bước vào con đường đấm bốc chính thống. Với bản lĩnh và sự ngang tàng trong con người An Chính, anh nhanh chóng trở thành một trong những vận động viên trẻ tuổi giữ đai lâu nhất lúc bấy giờ.Thế nhưng, 2 năm sau, ngay tại đỉnh cao của sự nghiệp, cái tên Cừ An Chính đột nhiên biến mất. Không một lời từ biệt, không một câu giải thích. Rất nhiều lời đồn đại nổ ra xung quanh sự biến mất của anh. Có người nói An Chính đã giết người và phải vào tù, có kẻ lại cho rằng anh gặp chấn thương và buộc phải giải nghệ sớm. Dẫu vậy, người ta chỉ tò mò một thời gian, sau đó cũng dần quên mất rốt cuộc Cừ An Chính là ai. 5 năm nữa lại trôi qua, khoảng thời gian đủ dài để một con người hoàn toàn bị lãng quên. An Chính đã bỏ lại sau lưng ánh hào quang năm nào, trở thành một người thanh niên bình thường, rời nhà để sống tự lập. Không biết đã bao nhiêu lần, anh mơ thấy bản thân mình một lần nữa bước lên võ đài, thậm chí có thể chạm một tay vào chiếc đai vàng ấy. Thế rồi, gương mặt người đàn ông chết sờ sờ lại xuất hiện trước mắt khiến anh kinh hoàng bừng tỉnh. Suốt mấy năm nay, giấc mơ ấy đã đeo bám anh không tha. Nhiều lúc, anh thậm đã nghĩ đến việc giải thoát cho bản thân, nhưng hành động trốn tránh hèn hạ như vậy anh không làm được. Cho đến khi gặp Giai Nghi, người con gái xinh đẹp lại mạnh mẽ đến không tưởng khiến anh không nhịn được mà muốn lại gần cô hơn một chút. Anh phát ngấy việc phải chạy trốn, cũng quá mệt mỏi khi phải ôm nỗi ân hận này suốt mấy năm qua. An Chính biết đã đến lúc bản thân phải đối diện trực tiếp với quá khứ, có như vậy anh mới đường đường chính chính ở bên người con gái anh yêu. Bàn tay bất giác siết chặt bao thuốc đang cầm trên tay. Nghĩ ngợi một hồi, anh vứt thẳng vào thùng rác, xoay người đi vào bên trong.Trong phòng thu thanh, Giai Nghi đang cặm cụi "đọc" kịch bản cho chương trình ngày hôm nay. Trên tờ giấy trắng nổi lên những đường gồ ghề, xếp xen kẽ vào nhau. Bàn tay thon dài từ tốn sờ từng dòng, miệng lẩm bẩm nhẩm theo.- Giai Giai, chiều nay em có rảnh không?Giọng nói người đàn ông kề sát bên tai khiến Giai Nghi giật nảy mình. Hơi thở nồng nặc mùi mồ hôi phả ra khiến Giai Nghi không nhịn được mà nổi da gà.- Có việc gì quan trọng không ạ?- Rất quan trọng. - Hai tay Sếp Minh nắm lấy bả vai cô, thì thầm - Chiều nay quán ăn Pháp ở đầu phố mới khai trương, tôi muốn cùng em đi ăn ở đó.Đây hoàn toàn là mệnh lệnh, không hề cho Giai Nghi một cơ hội nào để suy nghĩ. Cả người Giai Nghi phát run, cô không dám từ chối thẳng thừng, nhưng cũng không muốn cầm lấy củ khoai nóng này.- Sếp cũng biết đấy, tôi có chút bất tiện.Bàn tay trên vai Giai Nghi hơi siết lại:- Em không nên từ chối tôi Giai Giai, chỉ là một bữa ăn thôi mà.- Sếp Minh, thứ lỗi cho tôi được nói thẳng. - Giai Nghi đứng phắt dậy, cảm thấy bản thân nhẫn nhịn đủ rồi, giọng nói cũng đè thấp xuống - Bản thân tôi là một người mù, cuộc sống bình thường đã rất khó khăn, nên tôi hoàn toàn không muốn nghĩ đến việc làm thân với người khác giới hay nảy sinh tình cảm với bất cứ ai. Vậy nên, mong sếp có thể hiểu cho tôi.Nói rồi cô xoay người bước vào nhà vệ sinh, hoàn toàn không biết người đàn ông phía sau mặt đen như than, ánh mắt cũng tối đi vài phần. Vừa chạy vào trong nhà vệ sinh, bàn tay cầm gậy của Giai Nghi đã run lên bần bật. Thế là chấm hết. Cô xong thật rồi. Sao có thể không giữ miệng mà nói toẹt ra như vậy. Ông ta là người trực tiếp nắm lấy quyền sinh quyền sát của cô, không cẩn thận làm ông ta phật lòng, hậu quả cô thật sự không dám tưởng tượng. Giai Nghi đứng lặng trong đó hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh để bước ra ngoài. Người đàn ông không còn đứng ở đó nữa, nhưng cô biết ông ta chắc chắn đã giận mình. Cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, lời trong lòng cô đã nói ra hết, bây giờ chỉ có thể giả ngơ coi như không có chuyện gì.Ngày đầu tuần trôi qua nhanh chóng. Tâm trạng Giai Nghi có chút uể oải. Muốn gọi điện cho Liên Chi nhưng máy điện thoại lại bận. Nghĩ đến một người, cô đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Cô đi vào một cửa tiệm, lát sau quay ra, thập phần vui vẻ cầm món quà trên tay. Bước chân nhanh chóng đã đến trước phòng bảo vệ. An Chính ngồi bên trong sớm đã phát hiện ra sự xuất hiện của người con gái. Chỉ là trong khoảnh khắc, anh không dám tin vào điều vừa xảy ra trước mắt mình. Người con gái dịu dàng trong ánh chiều tà giây trước còn đang vui vẻ tiến vào phòng bảo vệ, giây sau đã nằm bất động dưới vũng máu đỏ tươi...- Cô ấy không sao, vết thương ở chân khá lớn nhưng may mắn không bị nhiễm trùng. Cậu là người nhà bệnh nhân lần sau nên chú ý cẩn thận, nếu cái xe máy đó đi với tốc độ nhanh hơn một chút thì cái chân của cô ấy có thể sẽ không nguyên vẹn được như vậy đâu.Nghe lời bác sĩ căn dặn, An Chính cúi thấp đầu cảm ơn. Thấy vị bác sĩ xoay người muốn rời đi, anh liền gọi với theo:- Chờ một chút, tôi có một chuyện muốn nhờ bác sĩ....Bên ngoài, trời sẩm tối, cả thành phố đã lên đèn.An Chính lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, ngắm nhìn người con gái đang ngủ say. Khuôn mặt vốn hồng hào nay lại tái nhợt, đôi lông mày nhíu chặt lại, có vẻ như trong giấc mơ cũng run sợ không yên. Anh khẽ vén chăn lên, quan sát vết thương trên đùi cô gái. Vết thương không quá sâu, nhưng lại kéo dài từ đùi đến gần đầu gối nên trông có phần đáng sợ. Người đàn ông chở hàng cũng đã xin lỗi và tỏ ý muốn trả tiền viện phí, nhưng An Chính từ chối. Nhìn dáng vẻ gầy yếu, nơm nớp lo sợ của người đàn ông nghèo kia, anh cũng không muốn làm khó người ta. Dù gì thì ông ấy cũng đủ khổ sở rồi. An Chính kín đáo thở dài một hơi, kéo chăn đắp cẩn thận cho cô gái ngủ trên giường rồi lẳng lặng đi ra ngoài.Đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, An Chính thò tay sờ vào trong túi áo, nhận ra đã vứt bao thuốc đi rồi bèn đút tay lại vào trong túi quần. Một mình anh lẳng lặng đứng ở một góc, nhìn những người hộ lý và y tá liên tục chạy qua chạy lại. Mùi máu tươi, mùi thuốc sát trùng, mùi băng gạc đều khiến An Chính không thoải mái. Anh ghét mùi của bệnh viện, không phải vì nó khó ngửi, mà nó gợi nhắc quá nhiều đến cái chết. Thứ mùi ấy lởn vởn trong không khí, len lỏi vào đường hô hấp, ngấm vào trong cơ thể. Anh cảm thấy có chút chếnh choáng, hơi thở bất giác trở nên dồn dập. Tiếng leng keng của dụng cụ y tế va vào nhau cùng tiếng lọc xọc của xe đẩy nhanh chóng lướt qua. Âm thanh kim loại lạnh lẽo va chạm vào nhau, giống như âm thanh thần chết đang từng bước tiến lại gần. Bất giác, sống lưng An Chính đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương