Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 5: Nụ hôn và cái tát. tôi thích em lục khê !



Trong căn phòng tối bí ẩn, ma mị. Người đàn ông cởi nhẹ vài chiếc cúc của áo sơ mi ra, rồi ngồi lên bệ cửa sổ. Hắn bật lửa, châm điếu thuốc rồi cho vào miệng hút. Căn phòng không ánh đèn, pha mờ với khói thuốc loang khắp trần nhà và bầu trời. Mùi khói thuốc khó chịu bốc lên. Hắn hút nhanh rồi đi đến giường, đôi mắt màu nâu sẫm lướt trên những đường cong của Tử Dung, cô đang nhắm tịt mắt lại trong căn phòng tối.

"Dung, sao không về nhà ?"

"Em thích ngủ ở đây hơn cơ "

Cô đứng dậy vòng tay sang cổ hắn, tựa khuôn mặt xinh đẹp của mình vào bờ ngực của hắn. Mùi thuốc từ hơi thở của hắn tỏa ra, khiến Dung khó chịu. Ho vài cái, cô cố gượng rồi ôm hắn. Hắn nhíu mày rồi đẩy cô ra.

"Tại sao ?"

"Đơn giản, vì nó lưu hơi ấm của anh "

Câu trả lời đơn giản của cô khiến hắn bật cười nhẹ. Tuy cô rất thích hắn, hắn cũng biết rất rõ, rất rõ điều này, nhưng...Hắn lại chỉ xem cô là một đứa em gái. Cô hôn hắn, đôi môi dày, màu đỏ quyến rũ cuống lấy bờ môi lạnh lẽo của hắn. Hắn hôn cô, liếm đôi môi của cô được vài giây rồi đẩy nhẹ cô ra.

"Chúng ta không có kết quả, anh không yêu em ?"

"Suỵt, đừng nói nữa, em chờ anh "

Hắn bỏ lửng lờ câu nói của cô, bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy rốc rách khiến người bên ngoài nghe thấy rất rõ. Nước mắt cô lại rơi, cô không hiểu sao anh lại không yêu cô ? Chính ai đã cướp trái tim của hắn từ Dung.

...

Cô về nhà, vội lên trên phòng nằm nghỉ. Cuối cùng cũng được về đến nhà. Cô nằm trên giường khẽ nhíu mày ôm bụng. Cơn đau ập đến, cô mệt mỏi, đau quặn cả bụng lên. Lại nữa, chỉ cần ăn trễ thì lại như thế ? Gượng bước dậy đến gần bàn học cầm ly nước thủy tinh lên uống một ngụm rồi nằm xuống, ngày hôm nay quả là mệt mỏi.

...

Sáng hôm sau, cô thức dậy với tâm trạng mệt mỏi của buổi ban mai. Tóc xoăn cô rối xù lên trong rất ngố. Chải chuốt, cô khẽ cười soi mình trong gương rồi đi học. Vừa đến trường, cô đã gặp Mẫn Huyên đang cầm bánh hambeger trên tay, hối hả chạy thật nhanh.

"Phù, may là chưa trễ. Không ấy lại bị đứng ngoài cổng trường rồi."

Huyên nhìn cô, thở phào nhẹ nhõm. Luật của trường nào cũng thế, đi trễ phải đứng bên ngoài. Chờ đến tiết học khác ̃ mới được vào. Thật nhẫn tâm.

Cô và Huyên vào lớp, chuông báo hiệu giờ học đến. Ngồi trong lớp thật nhàm chán. Một hai ngày nữa, cô phải kiểm tra các môn một tiết ? Cô lại chả có tâm trí nào để học cả, nhìn bài vỡ và con số cảm thấy chán ngán. Tết lại cận kề, khiến học sinh chả có tâm trạng nào kiểm tra cả.

"Chán, chán quá Khê à ?"

"Ừ, chán "

"Hay mình hẹn thầy Dương đi ăn, hay đi chơi ? "

"Cậu điên hay khùng vậy ?"

"Cậu..."

Ý tưởng điên rồ của Huyên đã làm cô gượng đỏ cả mặt không lí do, nhắc đến thầy ấy cô lại nhớ đến hành động hôm qua. Gượng không thể tả.

Bỏ lơ đi cái nhìn ngơ ngẩn của Huyên, cô lãng đi chỗ khác, mặc kệ Huyên ra sức tỏ vẻ đáng yêu. Nhớ đến truyện lần đó, cô bắt đầu bớt ác cảm hơn với thầy. Cô cười, phải rồi dường như thầy ấy không còn là thầy của cô nữa mà ?

...

Thời học sinh cứ theo một vòng tuần hoàn, cứ đi học rồi học bài và học bài xong thì cứ ăn ngủ. Thật nhàm chán ! Hôm nay ba cô đi công tác xa, mẹ cô lại bận đi make up cho người bạn ở xa đi lưu diễn, đến tối mới về. Bụng thì đói meo chả có hạt cơm nào trong bao tử. Bước xuống bếp, đảo mắt nhìn từng thứ, cô mở tủ bếp lấy hủ mì ly ra.

"

I lie awake at night

See things in black and white

I've only got you inside my mind

You know you have made me blind

I lie awake and pray

That you will look my way

I have all this longing in my heart

I knew it right from the start

Oh my pretty pretty boy

I love you

Like I never ever loved no one before you

Pretty pretty boy of mine

Just tell me you love me too

Oh my pretty pretty boy

I need you

Oh my pretty pretty boy I do

Let me inside

Make me stay right beside you

I used to write your name

And put it in a frame

And sometime I think I hear you call

Right from my bedroom wall

You stay a little while

And touch me with your smile

And what can I say to make you mine

To reach out for you in time

Oh my pretty pretty boy I love you

Like I never ever loved no one before you

Pretty pretty boy of mine

Just tell me you love me too

Oh my pretty pretty boy

I need you

Oh my pretty pretty boy I do

Let me inside

Make me stay right beside you

Oh pretty boy, pretty boy, pretty boy

Say you love me too

Oh my pretty pretty boy I love you

Like I never ever loved no one before you

Pretty pretty boy of mine

Just tell me you love me too

Oh my pretty pretty boy

I need you

Oh my pretty pretty boy I do

Let me inside

Make me stay right beside you. "

(Pertty Boy)

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bật máy, là Mẫn Heo à không Mẫn Huyên gọi.

"Alo ?"

"Thay đồ đi, hôm nay tớ dẫn cậu ăn nhà hàng cơ "

"Hả ???"

Không thể tin vào tai của bản thân, hôm nay Huyên có điều gì đó bất thường. Sao lại gọi cô đi ăn nhà hàng cơ chứ ? Có chuyện gì đó bất ổn...

"Có ai ?"

"Tớ và cậu !"

"Ừ, được."

Cô nhanh chóng chọn lựa cho mình cái váy ren nhẹ màu xanh ngọc bích, đi đôi với cái turban màu xanh có những họa tiết đơn giản. Cô không quên cầm theo cái điện thoại, rồi rời khỏi nhà đến chỗ hẹn cùng Mẫn Huyên.

Đạp xe trên phố, tận hưởng cơn gió mát lạnh của những ngày cuối sang tết. Cô chợt nhớ, nhà hàng đó mắc thế sao Huyên lại có tiền mời cô ăn nhỉ ? Bác Hòa -ba của Huyên vừa phát lương cho Huyên ? Chẳng phải, bác đang đi công tác làm nhiệm vụ cùng ba rồi sao ?

Cầm điện thoại gọi cho Huyên để xác định. Tim cô loạn nhịp, đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Hít thở thật sâu và dài, cô lấy lại tinh thần, không lo lắng hoài nghi nữa mà tiến nhanh về nhà hàng.

Cuối cùng cũng đã đặt chân tới nơi, cô khẽ ngước nhìn vào nhà hàng. Thật đẹp và sang trọng, lại trang trí có không khí tết rồi cơ đấy. Nhìn thích thật, ai đi vào cũng toàn tay ga, và xe hơi ? Còn cô, lại đi xe đạp điện, cô còn quên sạc để nó hết điện phải đạp mệt nhoài đây... Quyết tâm không giữ xe ở đây cô lại một quán nước đối diện. Cô cứ nghĩ chỉ là một căn nhà hàng bình thường giản dị, ai ngờ... lại cao sang thế này ?

"Cô ơi giữ giúp cháu chiếc xe, được không ạ ?"

"Ừ, cháu cứ để đó, cô trông coi giúp cho. "

Người phụ nữ trung niên đang sắp hàng hóa lên tiếng, nở nụ cười rất dễ mến. Cô gật đầu rồi chạy nhanh vào nhà hàng. Vừa bước đến cửa cô đã thấy được sự hoành tráng của nó. Ánh đáng chiếu sáng cả phòng, có rất nhiều cặp đang khiêu vũ trong điệu nhạc ballad. Cô đi đến thì thấy cánh tay của Huyên vẫy gọi. Cô cười, rồi đi đến đó.

"Woa, sao hôm nay sang thế ?"

"Tớ mà !"

"Gọi món chưa ?"

"Chưa."

Nhân viên phục vụ đến, đưa cho cô và Huyên menu, nhìn xung quanh không thấy món nào rẻ cả, thấp nhất chính là món có sáu số không. Cô nghé nhỏ vào lỗ tai Huyên.

"Mắc quá, cậu có tiền không đấy ?"

"Không sao. Cậu cứ lựa món nào yêu thích đi. Tớ lo."

Nghe Huyên nói cô có chút lo lắng, nhưng ánh mắt của sự tin tưởng của Huyên đã giúp cô xua bớt đi phần lo ngại, cô gọi món rẻ nhất cho nhẹ đi phần tiền. Còn Huyên ? Gọi toàn món ngon và sang khiến cô choáng ngợp.

Gọi món ăn xong, cô đảo mắt lướt nhìn các cặp đôi đang khiêu vũ, tận hưởng đồng nhạc vu vương nhẹ nhàng say mê, thức ăn đã được đem đến. Cái bụng của cô đánh trống ùng ục, cô ăn một bữa no nê, cười nói với Huyên vui vẻ...

"Cậu thấy thế nào ?"

"Rất ngon !"

Phải nói, món ăn ở nhà hàng này rất ngon miệng. Rau xalad trộn với sốt rất vừa ăn, món chiên thì không thấm dầu lại rất vừa ăn. Cắn vào miệng có một lớp sốt béo hòa tan với cái vị giòn tan. Cô ăn rất là ngon miệng. Món nào gọi lên cô cũng nếm thử, cảm giác này rất thú vị. Được ăn ngon thế này lại còn miễn phí nữa chứ ? Cô ăn mãi mà quên mất mọi thứ. Đến người ăn ít như cô mà lại có thể ăn hăng say như vậy, chắc sẽ béo lên thêm một cân mất. Cô cười, rồi tiếp tục uống ly soda màu xanh the the chua chua kia.

"Chết rồi, tớ bỏ ví ở nhà ?"

Lời nói hốt hoảng của Huyên làm cô muốn đánh rơi cả ly nước, cô trợn mắt, há mồm, không thể tin những điều đã nghe thấy. Thật là...quên rồi sao ?

"Cậu...Cậu...Không có mang tiền ?"

"Đúng vậy, là thật !"

Cô nhíu mày lo lắng, vừa nảy đi gấp và nghỉ Huyên có mang ví nên cô bỏ ví luôn ở nhà. Kết quả, thê thảm nhất chính là không có tiền trả cho người khác. Mặt cô trắng bệch như không còn sức lực. Dây thần kinh của cô không thể nghĩ ra cách nào để có thể giải quyết nhanh chóng. Nhân viên đem đơn hàng đến, con số lên đến mười lăm triệu. Một con số tuy không lớn với gia đình cô, và có thể nhà cô hay Huyên có thể chi trả. Nhưng với tình huống này, cô không thể nào trả, số tiền này bắt đầu lớn dần trong thực tại...

"Làm sao giờ ?"

"Cậu còn dám nói ? Tất cả tại cậu đấy ! Dám rủ rê tớ đến đây rồi không có tiền mang mạng về nhà !"

"Tớ...Tớ Không cố ý là lỗi của tớ."

Huyên bỗng nhiên khóc, nước mắt Huyên lăn xuống đôi gò má xinh đẹp trắng trẻo kia. Nhìn cảnh tưởng này, cô thấy thương bạn lắm, lương tâm ăn năn không cho phép cô trách móc Huyên nữa. Cô lau nước mắt cho bạn rồi nhờ nhân viên rời khỏi nơi ấy, để lại không gian cho hai người.

Gia đình ai cũng có công việc làm xa. Nhà không còn ai để nhờ vả, cô không còn cách nào khác. Bàn tay lạnh ngắt. Mặt càng bệch hơn lúc nảy, hai tay cô đan vào nhau rồi đi qua đi lại. Không lẽ, ở lại đây rửa bát giùm nhà hàng trừ nợ ? Ý nghĩ bần cùng của cô chợt lóe sáng...

"Thầy, thầy Dương !"

Huyên cất tiếng, cô ngoảnh mặt lại. Giây phút ấy, tim cô như ngừng đập. Thầy đang đi với một chị gái nào đó rất quyến rũ, lộ rõ những đường cong trên cơ thể với bộ váy đen bó sát người. Nhìn thật ngứa mắt. Bàn tay cô ta còn ôm chầm lấy cánh tay của thầy. Đôi mắt cô không thể nào chớp, cứ giữ khư khư hình ảnh ấy vào cửa sổ tâm hồn. Thầy quay lại, nở nụ cười ấm áp của mình...

"Chào hai em !"

"Thầy...Thầy có thể giúp tụi em được không ?"

"Suỵt, Mẫn Huyên không được !"

Cô lắc đầu, cất tiếng lớn, vẫn giữ phong thái lạnh lùng không chút lo lắng gì về chuyện lúc nảy...

"Có chuyện gì sao ? "

Huyên liếc nhìn cô gái kia, rồi nhìn thầy.Thầy gật đầu hiểu ý, quay sang cô ta.

"Em vô trước đi, anh vô sau ?"

Không trả lời, cô ta nâng giày cao gót của mình lên và đi thật kiêu hãnh, sang trọng.

" Thầy à, giúp tụi em trả bàn ăn này nhé ?"

Mẫn Huyên nói, cô hoảng hốt. Trời ơi ! Sao dạo này Huyên lại bán đứng bạn thân của mình thế này ? Bảo không nói cô ấy lại nói...

"Được, phục...vụ !"

Thầy mỉm cười, kêu ngay nhân viên đến thanh toán cho cô và Huyên. Cô quả quyết không chịu. Mặt tái mét mà không còn trắng bệch nữa, quay sang thầy.

"Không cần thầy !"

"Nhưng em và Huyên chẳng phải đã quên mang ví ?"

"Em...cho dù có phải rửa chén cho cả tối nay của nhà hàng em cũng sẽ không nhận sự trợ giúp của thầy !"

"Thật ?"

"Vâng...em..."

Chưa nói hết câu, thầy đã ôm chặt cô vào lòng ghì sát cô vào bức tường. Bờ môi ấm áp bao phủ lấy cánh môi mềm mại như những nụ hồng nhung của cô. Cô cố chống cự, nhiều người xung quanh đang nhìn cô, cô gượng đỏ cả mặt. Thầy vẫn không bỏ cuộc ôm mạnh mẽ vào bờ vai mỏng manh của cô, nụ hôn cuồng nhiệt, cắn mạnh, ngấu nghiến bờ môi cô. Đầu óc cô ngưng hoạt động, cứ lâng lâng tận hưởng mùi vị ngọt ngào này. Nụ hôn đầu tiên của cô đã mất !

Cô nghẹt thở cựa người, thầy buông cô ra. Khẽ nhếch môi bỉ ổi, không còn hiền hậu như trước nữa. Có thể nói, là một con sói đói đang lao vào cô.

"Xin lỗi, thật ngại quá. Cô cứ quẹt vào thẻ thanh toán này nhé. Đây là người yêu tôi. Cô ấy đang giận nên thế !"

Lời nói bỉ ổi phát ra, mọi người xung quanh bàn tán. Ai cũng tung hô, góp lại những câu hoa hồng trên bàn rồi đưa cho thầy.

"Hết giận đi, tha lỗi đi..."

Mọi người xung quanh đang nói về cô. Cô muốn tát thật mạnh vào cái mặt dày vô sĩ đó. Vừa ăn cướp vừa la làng ? Cô nên làm gì đây ? Trời ơi ! Cái môi cô đang sưng tấy lên...Mọi người ai cũng nghĩ cô nên là người tha thứ cho thầy...

"Cô kia, có được bạn trai như thế này thì không còn gì bằng. Sao lại kiêu thế ? Mau tha thứ đi ?"

Một trong các khách hàng lên tiếng. Cô thật tức chết đi mà ? Tại sao lại làm thế với cô ? Kiêu à ? Xin lỗi tôi không phải người yêu thầy ấy.

"Giờ em có muốn thoát không ? Hay muôn tôi nói em là người ngoại tình với người khác ?"

Hơi thở loang vào lỗ tai cô, hơi thở nóng làm nơi mẫn cảm nhất của cô đỏ ửng cả lên, cô đành chấp nhận chịu thua thầy. Cô nín thở rồi gượng gạo lên tiếng.

"Em...tha thứ !"

"Woa, chúc hai người hạnh phúc nhé !"

"Hạnh phúc quá !"

"..."

Lời nói gượng gạo của cô lắp bắp lên tiếng, bàn tay cô cứng đơ khi chả hiểu mình đang nói gì. Sau khi cô nói xong, mọi người hoan hô tán thưởng, cô như muốn đào một hố sâu làm nhà ở đó, mãi mãi không muốn gặp các người này nữa. Cô bực bội bỏ đi khỏi nhà hàng. Thầy nhếch môi, rồi đi theo cô. Bước ra khỏi nhà hàng trong bực tức, cô xoa cánh môi đang thô rát đến một góc khuất tối, thầy và Huyên đang theo sau cô.

"Chát"

Cô quay lại tát thẳng vào mặt thầy của mình không thương tiếc, cái tát in rõ năm dấu tay đỏ ửng trên khuôn mặt của thầy. Thầy cười, không nói gì hết mặt kệ cho cô muốn làm gì thì làm.

"Thầy nghĩ ̀ thầy lớn hơn em tận mười hai tuổi là em mặc cho thầy muốn làm gì thì làm sao ? Nụ hôn đầu của em ? Cái sĩ diện, cái lòng tự trọng của em điều bị thầy đánh mất ! Thầy lấy mất nó vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho em ? Ai sẽ bù đắp và lấy lại cái đó cho em ?"

Cô tức giận hét thẳng vào mặt thầy. Đôi bàn tay không ngừng đánh vào bờ ngực săn chắc của thầy. Huyên đứng đó, ngẩn người, không dám lên tiếng gì cả. Thầy ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cô ngơ ngác trước hành động này, xô ngược thầy lại. Thầy ôm chặt ghì cô vào lòng.

"Được rồi, tôi chịu tất cả những gì liên quan đến cả cuộc đời của em, được không ? "

"Thầy..."

"Đáng ra tôi chờ em ba năm, nhưng em muốn bây giờ thì tôi có thể làm ngay lập tức. Lục Khê, Tôi thích em ! Từ rất lâu rồi."

Cô không biết nên khóc hay cười. Một người thầy lớn hơn cô tận một con giáp ? Cô có nên đồng ý không ? Lí trí và trái tim cô đang thoi thúc nhau. Tim cô đập mạnh khi đối diện với thầy giây phút này. Nó như nói lên bầu trời hôm nay thuộc về cô !
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...