Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 113: Không Cần Chịu Trách Nhiệm
Con ngươi Đường Hạo Tuấn co lại, nhìn cô chăm chú: “Đây là nhà tôi.”“Sao tôi lại ở nhà anh?” Tống Vy nâng tay lên day huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy.Nhưng cô vừa cử động đã đau đớn kêu lên, ngã ngửa lên sofa, đầu óc choáng váng, ký ức tối qua cũng bắt đầu hiện lên trong đầu cô.Sau khi biết tối qua mình xảy ra chuyện đó với Đường Hạo Tuấn, cô lập tức cảm thấy không ổn.Tống Vy cứng ngắc quay cổ, ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng bên cạnh ghế sofa, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Đường, tối qua chúng ta…”“Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện tối qua!” Đường Hạo Tuấn đưa quần áo cho cô.Tống Vy cầm lấy quần áo đặt lên tay vịn ghế sofa, sau đó giữ chặt chăn che người mình, cắn răng nhịn đau ngồi dậy: “Không cần, tôi không cần anh chịu trách nhiệm!”Đường Hạo Tuấn đột nhiên nheo mắt: “Em nói gì?”Tống Vy cụp mi, che đi vẻ cay đắng trong mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi nói tôi không cần anh chịu trách nhiệm, chúng ta đều là người trưởng thành, giữa người lớn với nhau xảy ra chuyện này, chúng ta cứ coi nó là một lần ngoài ý muốn đi.”“Ngoài ý muốn?” Đường Hạo Tuấn đen mặt, đôi môi mỏng cũng mím chặt.Trong mắt cô, nam nữ xảy ra chuyện này là bình thường?Hay là cô cũng thường xuyên có chuyện ngoài ý muốn thế này với những người đàn ông khác?Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm khăn tắm của Đường Hạo Tuấn chợt siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, sắc mặt cũng rất khó coi.Tống Vy không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cho rằng mình bảo không cần anh chịu trách nhiệm đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, vì thế cô cắn răng kiên trì trả lời: “Đúng thế, chỉ là một lần ngoài ý muốn, nếu không thì có thể thế nào? Anh nói sẽ chịu trách nhiệm, ngoài đưa tiền cho tôi, lẽ nào anh còn có thể lấy tôi?”Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn mấp máy môi nhưng không nói gì.Thấy anh im lặng, Tống Vy nở nụ cười buồn: “Anh xem, anh không nói gì chứng tỏ tôi đã nói đúng. Sự phụ trách của anh là đưa tiền, nhưng số tiền này đối với tôi là một sự sỉ nhục, tôi sẽ không nhận, vậy nên cứ coi như đây là một lần ngoài ý muốn đi.”Nói xong cô không nhìn anh nữa, muốn xuống khỏi ghế sofa.Nhưng vì hai chân không còn sức nên vừa chạm đất, người cô đã chúi về phía trước.Đường Hạo Tuấn thấy vậy thì bước lên đỡ lấy cô: “Muốn đi đâu, tôi bế em đi.”Tống Vy ngã vào vòng tay Đường Hạo Tuấn, ngửi hơi thở trên người anh, nghe giọng núi dịu dàng của anh, chóp mũi cay cay, cô còn có xúc động muốn khóc.Nhưng cô vẫn cố gắng không để lộ ra, điều chỉnh tư thế, đứng vững vàng rồi lui ra khỏi lòng anh: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”Cô cầm quần áo trên tay vịn sofa, tay còn lại giữ chặt chăn rồi loạng choạng đi về phía cửa.Sau khi ra khỏi nhà Đường Hạo Tuấn, Tống Vy đến trước cửa nhà mình, ấn chuông cửa.Bên trong nhanh chóng vọng lại giọng Lưu Mộng: “Ai vậy?”“Mẹ, là con.” Tống Vy lớn tiếng đáp.Lưu Mộng nghe thấy giọng cô thì vội ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng cô lúc này thì chấn động, mặt nạ trên mặt bà rơi xuống: “Cục cưng, con sao vậy…”“Mẹ đừng nói nữa, cho con vào trước đã.” Tống Vy xấu hổ đỏ mặt giục.Chân cô đã mềm nhũn sắp không đứng nổi nữa rồi.Lúc này Lưu Mộng cũng hoàn hồn, vội vàng nhường chỗ: “Ồ ồ, mau vào đi.”Tống Vy mau chóng vào nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm.Lưu Mộng nhặt mặt nạ dưới đất lên, đóng cửa lại rồi cũng đi theo vào phòng, bà đứng ngoài cửa phòng tắm hỏi: “Bé cưng, tối qua con ở cùng ai vậy?”“Mẹ đừng hỏi được không?” Tống Vy đứng trước gương, nhìn cơ thể đầy vết đỏ ửng của mình, bất giác hít vào một hơi khí lạnh.“Không hỏi sao được? Mẹ là mẹ con, tối qua con ra ngoài đi ăn với Hạ, mẹ cứ tưởng con ngủ lại nhà Hạ. Nhưng con thì hay rồi, chạy đi qua đêm với người đàn ông khác, vậy mà mẹ còn không được biết người đàn ông đó là ai sao?” Lưu Mộng tức giận đập cửa phòng tắm.Tai Tống Vy ong ong, cô đang định trả lời thì Lưu Mộng lại lên tiếng, giọng bà đầy vẻ lo lắng; “Vy Vy, không phải con bị người ta bắt nạt đó chứ?”Tống Vy dở khóc dở cười: “Không phải đâu ạ, chuyện ngoài ý muốn thôi mẹ!”“Ngoài ý muốn cái gì?” Lưu Mộng nhíu mày, vừa định hỏi cho ra nhẽ thì chuông cửa lại vang lên.Bà quay đầu nhìn thoáng qua cửa ra vào: “Vy Vy, mẹ ra mở cửa đã, mẹ mở cửa xong tốt nhất con hãy ngoan ngoãn giải thích cho mẹ rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, hừ!”Nói xong Lưu Mộng xoay người đi ra mở cửa.Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái túi nhỏ: “Bác gái.”“Hạo Tuấn, sao cháu lại tới đây?” Lưu Mộng nghi ngờ quan sát anh.ba mươi, bốn mươi xentimet, bà đóng sầm cửa lại, vẻ mặt u ám.Sau khi đóng cửa lại, Lưu Mộng phát hiện mình vẫn cầm túi thuốc trong tay, bà khinh thường hừ lạnh một tiếng, định mở cửa ném trả cho anh.Nhưng sau khi nghĩ lại, bà bĩu môi, gạt đi ý định đó.“Ai vậy mẹ?” Tống Vy tắm xnog, quấn khăn tắm đi ra, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lưu Mộng.Lưu Mộng lườm cô: “Còn có thể là ai? Người ở cùng con đêm qua đấy.”Nghe vậy, Tống Vy nghẹn họng, sau đó cô cúi đầu xấu hổ: “Mẹ đừng nói vậy mà.”“Hừ, mẹ nói sai à?” Lưu Mộng tức giận chọc vào trán cô: “Con nói đi, cậu ta có vợ chưa rồi sao con còn…”“Mẹ…” Tống Vy thận trọng kéo tay áo Lưu Mộng: “Con biết sai rồi, mẹ đừng giận, lần này thật sự là chuyện ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau đâu.”“Đây là con nói đấy, con nói được thì phải làm được. Con biết mẹ ghét kẻ thứ ba nhất mà, vậy nên mẹ không muốn con gái mẹ cũng trở thành loại người như thế.” Lưu Mộng nghiêm túc nhìn Tống Vy.Tống Vy gật đầu liên tục: “Con biết rồi!”“Vậy thì tốt.” Cuối cùng vẻ mặt Lưu Mộng cũng dịu đi, bà xoa đầu cô rồi đưa túi trong tay cho cô: “Đây là Hạo Tuấn mua cho con, con tự bôi đi, đừng để bị viêm, mẹ đi rửa mặt.”Sau khi Lưu Mộng đi, Phàm nghi ngờ mở túi ra, lấy từng loại thuốc bên trong ra, thấy là thuốc để bôi nơi đó, mặt cô lập tức đỏ bừng.“Anh ấy cũng khá tỉ mỉ đấy chứ.” Tống Vy cụp mắt cười, nhỏ giọng lẩm bẩm.Sau đó cô lấy hộp thuốc cuối cùng trong túi ra, khi nhìn thấy tên thuốc, vẻ mặt cô chợt cứng đờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương