Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 61: Làm Ba Tụi Cháu
Dù gì cũng là nam thanh nữ tú, cộng thêm hai đứa trẻ trong sáng dễ thương, một gia đình cực phẩm thế này không trở thành tiêu điểm mới lạ. Mấy phút sau, cô giáo trường mẫu giáo đã điểm danh thống kê xong, thì sắp xếp mọi người tới công viên trò chơi. Trước đây hai đứa trẻ chưa từng tới công viên trò chơi, nên giờ tới đây rồi thì thứ gì cũng mới lạ. Trong công viên trò chơi có rất nhiều người, Tống Vy sợ hai đứa trẻ đi lạc, nên cùng Đường Hạo Tuần mỗi người dắt một bé, dẫn hai đứa trẻ tới chơi những trò có thể xúc tiến tình cảm cha con, lại không nguy hiểm đến tính mạng. Lần này bọn họ chơi tới mấy tiếng đồng hồ, Tống Vy đã mệt đến mức không chơi nổi nữa. Còn Đường Hạo Tuấn thì ngược lại, vì vết thương trên người vẫn chưa khỏe, nên chơi khá ít, cơ bản đều chụp hình, nên không mệt bao nhiêu. Nhưng hai đứa trẻ như tràn trề sinh lực, vẫn hăng hái đòi ngồi đu quay. “Em cứ để bọn trẻ chơi đi, rồi chúng ta qua bên kia ngồi đợi bọn chúng” Đường Hạo Tuấn chỉ tiệm trà sữa ở gần đó. Tống Vy nhìn qua đó, thấy tiệm trà sữa vừa hay ở dưới chỗ đu quay, nếu nghỉ ngơi ở đó có thể yên tâm việc không nhìn thấy bọn trẻ, nên cô gật đầu đồng ý: “Cũng được.” Thế là hai người đi tới tiệm trà sữa. Sau khi tới tiệm trà sữa, Tống Vy gọi hai ly sữa cho hai bé, một ly trái cây cho mình, rồi mới hỏi Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường muốn uống gì?” “Tôi uống nước lọc” Đường Hạo Tuấn không hề có hứng thú với trà sữa nước trái cây gì đó. “Được.” Tống Vy dùng bút đánh dấu tích vào ô nước lọc trên menu. Rất nhanh nước đã được mang lên. Tống Vy đẩy ly nước lọc tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay thật sự đã làm phiền anh, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào?” “Cô không cần cảm ơn tôi đâu, chỉ cần sau này cô đừng mang canh bổ cho tôi nữa là được.” Đường Hạo Tuấn uống một ngụm nước nói. Tống Vy chớp mắt hỏi: “Tại sao, vết thương của anh vẫn chưa khỏi mà?” Môi mỏng khẽ giật, Đường Hạo Tuấn nói: “Không tại sao cả, nói chung là sau này cô đừng mang tới nữa” Giọng điệu không cho cô nói thêm vào của anh làm Tống Vy hơi hụt hẫng, cô gật đầu nói: “Được rồi, tôi biết rồi.” Đúng lúc này, điện thoại Đường Hạo Tuấn bỗng đổ chuông. Anh lấy ra xem, nói một tiếng xin lỗi, rồi đứng dậy ra tới chỗ yên tĩnh nghe máy. Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn cúp máy, nghiêm mặt quay về. Thấy bộ dạng này của anh, Tống Vy không khỏi hỏi han: “Tổng giám đốc Đường, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu có chuyện thì anh cứ về trước đi.” “Không cần đâu, ngày mai tôi sẽ qua đó thăm cô ấy” Đường Hạo Tuấn rũ mắt lạnh nhạt đáp. “Cô ấy?” Tống Vy tò mò hỏi: “Ai thế?” “Một người bạn, ngày mai cô ấy phải làm phẫu thuật” Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống. Tống Vy biết là ai ngay, chắc chắn là Lâm Giai Nhi. Lúc vừa cúp máy, vẻ mặt anh căng thẳng, quan tâm như vậy, đúng như những gì Kiều Phàm nói, anh rất yêu Lâm Giai Nhi. Mắt Tống Vy bỗng trở nên ảm đạm. Đường Hạo Tuần chú ý đến, đang định dò hỏi cô bị gì thế, thì thấy hai đứa trẻ mồ hôi nhễ nhại chạy tới. Tống Vy cũng không để tâm đến cơn ghen trong lòng, vội rút khăn giấy trong túi ra, định lau mồ hôi cho bọn trẻ. Đợi cô lau xong rồi, Đường Hạo Tuấn mới đưa ly sữa vừa gọi cho bọn trẻ. Có lẽ hai đứa trẻ thật sự rất khát, nên bưng ly sữa lên uống liền tù tì. Tống Vy thấy vậy thì khẽ vỗ lưng hai đứa trẻ: “Hai con uống chậm thôi, cẩn thận kẻo sặc.” “Vâng, tụi con biết rồi.” Mặc dù hai đứa trẻ ậm ờ đồng ý, nhưng động tác nuốt xuống không hề chậm lại. Tống Vy lắc đầu dở khóc dở cười. “Thật sảng khoái!” Uống xong sữa bò, Tống Hải Dương vội đặt ly xuống, thoải mái cảm thán. Tống Dĩnh Nhi cũng thế, mép miệng còn dính sữa tươi, trông rất đáng yêu. Mắt Đường Hạo Tuấn thoáng qua tia cưng chiều, rồi cầm bịch khăn giấy Tống Vy mới đặt xuống, rút ra một tờ, lau mép sữa cho cô bé, động tác cực kỳ dịu dàng. Tống Vy nhìn thấy cảnh tượng này thì miệng mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. “Mẹ ơi!” Tống Hải Dương kéo tay Tống Vy, làm cô hoàn hồn: “Công viên trò chơi vui quá, lần sau chúng ta lại tới chơi được không ạ?” “Được, lần sau khi nào mẹ rảnh sẽ dẫn tụi con tới đây.” Tổng Vy xoa đầu cậu bé, rồi đẩy cậu bé tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Nhưng giờ chẳng phải chúng ta nên cảm ơn chú Đường à? Dù chú ấy đang bị thương vẫn đi cùng tụi con” Hai đứa trẻ nghe vậy thì cảm ơn anh ngay. Tổng Dĩnh Nhi vẫy tay với Đường Hạo Tuấn: “Chú Đường, chú cúi đầu thấp một tý đi ạ.” “Sao thế?” Đường Hạo Tuấn rũ mắt nhìn bé. Tống Vy cũng rất nghi ngờ nhìn bé, không biết bé định làm gì. Tống Dĩnh Nhi thấy Đường Hạo Tuấn vẫn không nhúc nhích thì bĩu môi: “Lát nữa chú Đường sẽ biết thôi, chú mau cúi đầu xuống đi ạ” Lần này Đường Hạo Tuấn đã làm theo lời bé. Bé kiễng chân, hôn lên mặt anh, rồi nói câu nói làm người khác ngạc nhiên: “Chú Đường, Dĩnh Nhi và anh đều rất thích chú, chú kết hôn với mẹ cháu, làm ba thật của Dĩnh Nhi và anh được không ạ? Như vậy sau này chứ không cần phải giả mạo nữa” “Phụt!” Tống Vy phun nước trái cây trong miệng ra ngay. Đường Hạo Tuấn cũng hơi sửng sốt. Chỉ có Tổng Hải Dương là sáng mắt nói: “Đúng đó chú Đường, chú làm ba tụi cháu được không ạ?” “Đủ rồi hai đứa này!” Đường Hạo Tuấn chưa kịp mở miệng, Tống Vy đã vội quát. Nhưng bọn trẻ hoàn toàn phớt lờ cô, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn. “Chú Đường, chú không muốn ạ?” Tống Hải Dương hỏi. Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: “Cháu không được nói lung tung những câu như vậy? “Tụi cháu không nói lung tung, mà rất nghiêm túc” Tổng Hải Dương nắm chặt tay, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tống Dĩnh Nhi đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa. Tống Vy cực kỳ đau đầu, không nghe nổi nữa, nên kéo bọn trẻ tới trước mặt, xấu hổ cúi người với Đường Hạo Tuấn: “Thật sự xin lỗi tổng giám đốc Đường, bọn trẻ còn non dại, để anh chê cười rồi” Đường Hạo Tuấn xua tay đáp: “Không sao?” Hai đứa trẻ mất hứng: “Mẹ, tụi con không...” “Im lặng!” Tống Vy tức giận quát. Hai đứa trẻ tủi thân cúi đầu. Tổng Vy thấy bọn trẻ như vậy thì mềm lòng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào bọn trẻ: “Cục cưng, mẹ không muốn hung dữ với hai con, mà do hai con đã làm sai rồi biết không? Hơn nữa chú Đường có vợ chưa cưới rồi, sao hai con có thể nói mẹ kết hôn với chú ấy được?” Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì nhíu mày, ba chữ vợ chưa cưới mà cô nói làm anh hơi khó chịu, nhưng không phản bác. “Được rồi, hai con xin lỗi chú Đường đi, sau này không được phép nói những lời như thế nữa” Tống Vy vỗ lưng hai đứa tré. Bọn trẻ ngoan ngoãn xin lỗi anh. Hoạt động cho con do trường mẫu giáo tổ chức cứ thế kết thúc. Đường Hạo Tuấn đưa ba mẹ con đến dưới tòa nhà chung cư, rồi lái xe rời đi. Tống Vy dẫn hai đứa trẻ về nhà, vừa đôi giày thì nhận được điện thoại từ văn phòng thám tử. “Cô Tống, tôi đã điều tra ra, quả thật có người xúi giục mấy đứa trẻ đó bắt nạt hai đứa con cô” Ông Trần nói. Bàn tay đang cầm điện thoại của Tống Vy bỗng siết chặt: “Là ai?” “Chắc chắn cô có quen người này, là Tổng Huyền. Tống Vy nhắm mắt lại, kiềm nén cơn hận đang dâng trào trong lòng: “Quả nhiên là cô ta” Mấy ngày nay, cô sớm đã nghi ngờ, nhưng chưa dám kết luận. Giờ thì hay rồi, cuối cùng cô cũng chắc chắn. Tống Vy lạnh mặt cúp máy, trong lòng đã quyết định, phải để Tống Huyền trả giá đắt, cô ta bắt nạt cô thì được, nhưng đừng hòng bắt nạt con cô. Hôm sau, Tống Vy vừa tới bộ phận thiết kế, mới ngồi nóng ghế đã nghe thấy tiếng trống của người phụ nữ chua ngoa: “Tống Vy, con tiện nhân này mau cút ra đây cho tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương