Long Tế
Chương 36: Người đàn ông phía sau cô ta
Nhưng lúc này người kinh ngạc nhất chắc chắn là Hạ Mộng Dao, từ khoảnh khắc nhìn thấy Cố Đông Thâm, lòng cô ấy đã có nỗi sợ hãi vô danh, lần trước ít nhiều gì Cố Đông Thâm vẫn để lại một chút ám ảnh tâm lí với cô ấy, cô ấy cứ tưởng rằng lần này gặp Cố Đông Thâm, e là cũng khó tránh khỏi việc bị sỉ nhục.
Nhưng không ngờ, Cố Đông Thâm lần này gặp cô ấy thì cứ như chuột thấy mèo, hoàn toàn không có dáng vẻ uy phong như lần trước.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Sắc mặt Trần Phong quái dị, cả hội trường có lẽ chỉ có mình anh hiểu, tại sao Cố Đông Thâm lại có thay đổi lớn đến thế.
Lần trước anh không chỉ chặt một bàn tay của Cố Đông Thâm, mà trước khi đi còn đe dọa, để Cố Đông Thâm không dám tiết lộ bất kì việc gì liên quan tới anh.
Nên lúc này Cố Đông Thâm nhìn thấy anh, vừa phải giả vờ không biết anh, lại phải nể mặt anh.
Cố Đông Thâm tát mãi, tát đến mức tay không nhấc lên nổi nữa, mới chậm rãi đứng lên, cười ngượng ngùng với Hạ Mộng Dao, nói: "Cô Hạ, xin lỗi, nếu tôi biết cô ăn cơm ở đây thì có đánh chết tôi tôi cũng không dám đến làm phiền cô."
Từ Phi Dung há hốc miệng, đây còn là Cố Đông Thâm vênh váo ra vẻ ta đây lúc nãy không? Sao ở trước mặt Hạ Mộng Dao lại như con chó pug vậy?
Tống Quân với Triệu Nhạc đang nằm hấp hối trên đất, lúc này vô cùng hối hận, nếu họ biết trước, Hạ Mộng Dao giỏi thế này, đánh chết họ cũng không nhảy nhót trước mặt Hạ Mộng Dao như một thằng hề, càng sẽ không tự tìm phiền phức cho mình.
Hạ Mộng Dao ngơ ngác nhìn Cố Đông Thâm, đến tận giờ, cô ấy cũng không hiểu tại sao Cố Đông Thâm chẳng dám hó hé gì trước mặt cô ấy.
"Cô Hạ, đánh mấy người bạn của cô bị thương, tôi rất xin lỗi. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ sai người đưa họ đi viện luôn, họ sẽ không có vấn đề gì đâu. Ngoài ra, người anh em của tôi không hiểu chuyện, khiến cô và cô đây sợ hãi, tôi sẽ bảo cậu ấy đưa năm triệu đến cho cô coi như là phí tổn thương tinh thần, cô Hạ, cô đừng chê ít nhé."
Cố Đông Thâm hạ mình, hắn là người thông minh, từ lúc thấy Trần Phong, hắn đã biết, quan hệ của Trần Phong và mấy người Tống Quân, Triệu Nhạc cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tống Quân và Triệu Nhạc bị hắn dạy cho một trận, nên với Triệu Nhạc và Tống Quân, Cố Đông Thâm chỉ đền tiền thuốc men cho xong chuyện, nhưng với Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung thì dù họ không bị ảnh hưởng gì, thì năm triệu cũng không thể thiếu được, vì đây là người phụ nữ của Trần Phong.
"Anh... anh..." Hạ Mộng Dao muốn hỏi Cố Đông Thâm tại sao lại sợ mình, nhưng vì căng thẳng quá nên cô ấy ấp úng mãi không nói được.
Cố Đông Thâm đương nhiên hiểu ý của Hạ Mộng Dao, nhưng Trần Phong không nói, thì có cho hắn trăm nghìn lá gan hắn cũng không dám nói, vì thế hắn vội vàng nói xen vào: "Cô Hạ, tôi sai người đưa họ đi viện luôn đây, cô đừng lo."
Nói xong, Cố Đông Thâm vội vàng ra khỏi phòng không ngoảnh đầu lại, hắn sợ còn nói nữa thì sẽ lộ mất, bị Trần Phong vả cho một phát thành miếng đậu phụ luôn.
Đến tận khi Cố Đông Thâm ra khỏi phòng, Hạ Mộng Dao mới hoàn hồn, cứ thế xong việc rồi?
"Mộng Dao, sao Cố Đông Thâm... sợ cậu thế?" Từ Phi Dung sốt ruột hỏi.
Hạ Mộng Dao cười gượng, nói: "Mình nói mình cũng không biết, cậu tin không?"
"Cậu cũng không biết?" Từ Phi Dung há hốc miệng, có thể nhét được cả hai quả trứng gà luôn.
"Ừ." Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, kể lại chuyện lần trước xảy ra ở Kim Sắc Niên Hoa một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Từ Phi Dung thay đổi thất thường, đúng lúc gặp được cảnh sát đến kiểm tra nên cứu được Hạ Mộng Dao?
Tại thời điểm đó thì lời này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ lại thấy nhiều lỗ hổng, cảnh sát còn có thể khiến Cố Đông Thâm gặp Hạ Mộng Dao mà như chuột thấy mèo sao?
"Trần Phong, có phải anh quen Cố Đông Thâm không?" Ánh mắt Từ Phi Dung sắc bén, nhìn Trần Phong, trực giác của phụ nữ nói cho cô ấy biết, việc này có liên quan tới Trần Phong.
Trần Phong nhún vai, mặt rất là vô tội nói: "Cô đùa gì thế, tôi chỉ là một chân giao hàng, sao có thể quen nhân vật máu mặt thế được?"
"Thật không?" Mặt Từ Phi Dung đầy vẻ hoài nghi.
"Không tin thì cô hỏi Cố Đông Thâm đi." Trần Phong bất đắc dĩ nói, dù sao anh cũng không thể thừa nhận.
Hạ Mộng Dao cũng cảm thấy việc này có liên quan tới Trần Phong, nhưng thế thì cũng quá là khó tin, nếu Trần Phong có sức mạnh khiến một ông trùm như Cố Đông Thâm sợ hãi, thì ba năm anh ấy ở nhà họ Hạ là sao đây?
Từ Phi Dung không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại nghi ngờ Trần Phong, cô ấy đột nhiên nhớ ra, lúc Tống Quân đánh Chu Tấn Long, Trần Phong đã nhắc nhở mấy người Tống Quân, đừng có quá đáng, việc này chứng tỏ, lúc ấy Trần Phong đã nhận ra thân phận Chu Tấn Long không bình thường, đoán trước sau đó sẽ có phiền phức.
Nhưng họ đều không coi lời Trần Phong nói ra gì.
Bây giờ xem ra, chỉ xét mắt nhìn người thôi thì Trần Phong đã mạnh hơn mấy người họ hàng chục, hàng trăm lần.
Trần Phong, chắc chắn không đơn giản như người ta thấy!
"Anh Thâm, người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch gì thế?" Ra khỏi phòng, Chu Tấn Long không kìm được mà hỏi, hắn rất ít khi thấy, Cố Đông Thâm trời không sợ, đất không sợ lại sợ một người phụ nữ đến vậy.
Cố Đông Thâm hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Người phụ nữ đó không có địa vị gì hết, nhưng người đàn ông sau lưng cô ta thì vô cùng có địa vị."
"Người đàn ông sau lưng cô ta?" Chu Tấn Long đột nhiên ngơ ngẩn, vậy người lúc nãy Cố Đông Thâm kiêng kị không phải Hạ Mộng Dao mà là người đàn ông trông có vẻ tầm thường đứng sau Hạ Mộng Dao.
"Một bàn tay của ông đây là bị hắn chặt đấy." Cố Đông Thâm thở dài, nói.
"Cái gì? Anh Thâm, tay anh..." Chu Tấn Long kinh ngạc, mặt mày sợ hãi, ngày trước hắn không hiểu, rốt cuộc là ai có thể khiến Cố Đông Thâm kiêng dè như vậy, giờ Cố Đông Thâm nói thế, hắn hiểu rồi, chắc chắn là người có thể lấy mạng Cố Đông Thâm.
"Anh Thâm, lần này anh đã cứu cái mạng chó của em rồi." Sau khi hiểu ra, Chu Tấn Long đột nhiên không hề có oán giận gì với việc Cố Đông Thâm lúc nãy đánh mình dã man, thậm chí còn thấy biết ơn, nếu Cố Đông Thâm lúc nãy không đánh hắn, để mặc cho hắn chạm vào người phụ nữ kia, thì e là hắn đã là một cái xác rồi.
Người có thể chặt một bàn tay của Cố Đông Thâm, còn khiến Cố Đông Thâm không dám trả thù, thì chắc chắn có năng lực đó! Chu Tấn Long không dám hoài nghi.
"Sau này tinh mắt chút, thấy người đó thì trốn xa được đến đâu thì trốn đến đó." Cố Đông Thâm dặn dò.
"Vâng, vâng, vâng, anh Thâm." Chu Tấn Long vội vàng gật đầu.
Cố Đông Thâm rất giữ chữ tín, Trần Phong và Hạ Mộng Dao về nhà không bao lâu thì có người đưa một chiếc thẻ ngân hàng đến.
Ba triệu tròn!
Sau khi thấy thẻ, Hạ Mộng Dao kinh ngạc há hốc miệng, cứ tưởng Cố Đông Thâm chỉ nói thế thôi, không ngờ lại đưa tới thật.
Nhưng việc này khiến Hạ Mộng Dao không biết phải làm sao, không biết nên xử lý khoản tiền này thế nào.
Cuối cùng là Trần Phong đưa ra kiến nghị, ba triệu, Từ Phi Dung một nửa, mình một nửa.
Nếu Cố Đông Thâm đã tặng thì không có lí do gì mà không nhận.
Sau khi nghe Trần Phong khuyên bảo, Hạ Mộng Dao cuối cùng cũng nhận khoản tiền này.
"Trần Phong, em mua xe cho anh nhé." Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Mộng Dao vẫn quyết định lấy ra năm trăm nghìn trong một triệu năm trăm nghìn này, mua một chiếc xe cho Trần Phong.
Nhưng không ngờ, Cố Đông Thâm lần này gặp cô ấy thì cứ như chuột thấy mèo, hoàn toàn không có dáng vẻ uy phong như lần trước.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Sắc mặt Trần Phong quái dị, cả hội trường có lẽ chỉ có mình anh hiểu, tại sao Cố Đông Thâm lại có thay đổi lớn đến thế.
Lần trước anh không chỉ chặt một bàn tay của Cố Đông Thâm, mà trước khi đi còn đe dọa, để Cố Đông Thâm không dám tiết lộ bất kì việc gì liên quan tới anh.
Nên lúc này Cố Đông Thâm nhìn thấy anh, vừa phải giả vờ không biết anh, lại phải nể mặt anh.
Cố Đông Thâm tát mãi, tát đến mức tay không nhấc lên nổi nữa, mới chậm rãi đứng lên, cười ngượng ngùng với Hạ Mộng Dao, nói: "Cô Hạ, xin lỗi, nếu tôi biết cô ăn cơm ở đây thì có đánh chết tôi tôi cũng không dám đến làm phiền cô."
Từ Phi Dung há hốc miệng, đây còn là Cố Đông Thâm vênh váo ra vẻ ta đây lúc nãy không? Sao ở trước mặt Hạ Mộng Dao lại như con chó pug vậy?
Tống Quân với Triệu Nhạc đang nằm hấp hối trên đất, lúc này vô cùng hối hận, nếu họ biết trước, Hạ Mộng Dao giỏi thế này, đánh chết họ cũng không nhảy nhót trước mặt Hạ Mộng Dao như một thằng hề, càng sẽ không tự tìm phiền phức cho mình.
Hạ Mộng Dao ngơ ngác nhìn Cố Đông Thâm, đến tận giờ, cô ấy cũng không hiểu tại sao Cố Đông Thâm chẳng dám hó hé gì trước mặt cô ấy.
"Cô Hạ, đánh mấy người bạn của cô bị thương, tôi rất xin lỗi. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ sai người đưa họ đi viện luôn, họ sẽ không có vấn đề gì đâu. Ngoài ra, người anh em của tôi không hiểu chuyện, khiến cô và cô đây sợ hãi, tôi sẽ bảo cậu ấy đưa năm triệu đến cho cô coi như là phí tổn thương tinh thần, cô Hạ, cô đừng chê ít nhé."
Cố Đông Thâm hạ mình, hắn là người thông minh, từ lúc thấy Trần Phong, hắn đã biết, quan hệ của Trần Phong và mấy người Tống Quân, Triệu Nhạc cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tống Quân và Triệu Nhạc bị hắn dạy cho một trận, nên với Triệu Nhạc và Tống Quân, Cố Đông Thâm chỉ đền tiền thuốc men cho xong chuyện, nhưng với Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung thì dù họ không bị ảnh hưởng gì, thì năm triệu cũng không thể thiếu được, vì đây là người phụ nữ của Trần Phong.
"Anh... anh..." Hạ Mộng Dao muốn hỏi Cố Đông Thâm tại sao lại sợ mình, nhưng vì căng thẳng quá nên cô ấy ấp úng mãi không nói được.
Cố Đông Thâm đương nhiên hiểu ý của Hạ Mộng Dao, nhưng Trần Phong không nói, thì có cho hắn trăm nghìn lá gan hắn cũng không dám nói, vì thế hắn vội vàng nói xen vào: "Cô Hạ, tôi sai người đưa họ đi viện luôn đây, cô đừng lo."
Nói xong, Cố Đông Thâm vội vàng ra khỏi phòng không ngoảnh đầu lại, hắn sợ còn nói nữa thì sẽ lộ mất, bị Trần Phong vả cho một phát thành miếng đậu phụ luôn.
Đến tận khi Cố Đông Thâm ra khỏi phòng, Hạ Mộng Dao mới hoàn hồn, cứ thế xong việc rồi?
"Mộng Dao, sao Cố Đông Thâm... sợ cậu thế?" Từ Phi Dung sốt ruột hỏi.
Hạ Mộng Dao cười gượng, nói: "Mình nói mình cũng không biết, cậu tin không?"
"Cậu cũng không biết?" Từ Phi Dung há hốc miệng, có thể nhét được cả hai quả trứng gà luôn.
"Ừ." Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, kể lại chuyện lần trước xảy ra ở Kim Sắc Niên Hoa một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Từ Phi Dung thay đổi thất thường, đúng lúc gặp được cảnh sát đến kiểm tra nên cứu được Hạ Mộng Dao?
Tại thời điểm đó thì lời này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ lại thấy nhiều lỗ hổng, cảnh sát còn có thể khiến Cố Đông Thâm gặp Hạ Mộng Dao mà như chuột thấy mèo sao?
"Trần Phong, có phải anh quen Cố Đông Thâm không?" Ánh mắt Từ Phi Dung sắc bén, nhìn Trần Phong, trực giác của phụ nữ nói cho cô ấy biết, việc này có liên quan tới Trần Phong.
Trần Phong nhún vai, mặt rất là vô tội nói: "Cô đùa gì thế, tôi chỉ là một chân giao hàng, sao có thể quen nhân vật máu mặt thế được?"
"Thật không?" Mặt Từ Phi Dung đầy vẻ hoài nghi.
"Không tin thì cô hỏi Cố Đông Thâm đi." Trần Phong bất đắc dĩ nói, dù sao anh cũng không thể thừa nhận.
Hạ Mộng Dao cũng cảm thấy việc này có liên quan tới Trần Phong, nhưng thế thì cũng quá là khó tin, nếu Trần Phong có sức mạnh khiến một ông trùm như Cố Đông Thâm sợ hãi, thì ba năm anh ấy ở nhà họ Hạ là sao đây?
Từ Phi Dung không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại nghi ngờ Trần Phong, cô ấy đột nhiên nhớ ra, lúc Tống Quân đánh Chu Tấn Long, Trần Phong đã nhắc nhở mấy người Tống Quân, đừng có quá đáng, việc này chứng tỏ, lúc ấy Trần Phong đã nhận ra thân phận Chu Tấn Long không bình thường, đoán trước sau đó sẽ có phiền phức.
Nhưng họ đều không coi lời Trần Phong nói ra gì.
Bây giờ xem ra, chỉ xét mắt nhìn người thôi thì Trần Phong đã mạnh hơn mấy người họ hàng chục, hàng trăm lần.
Trần Phong, chắc chắn không đơn giản như người ta thấy!
"Anh Thâm, người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch gì thế?" Ra khỏi phòng, Chu Tấn Long không kìm được mà hỏi, hắn rất ít khi thấy, Cố Đông Thâm trời không sợ, đất không sợ lại sợ một người phụ nữ đến vậy.
Cố Đông Thâm hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Người phụ nữ đó không có địa vị gì hết, nhưng người đàn ông sau lưng cô ta thì vô cùng có địa vị."
"Người đàn ông sau lưng cô ta?" Chu Tấn Long đột nhiên ngơ ngẩn, vậy người lúc nãy Cố Đông Thâm kiêng kị không phải Hạ Mộng Dao mà là người đàn ông trông có vẻ tầm thường đứng sau Hạ Mộng Dao.
"Một bàn tay của ông đây là bị hắn chặt đấy." Cố Đông Thâm thở dài, nói.
"Cái gì? Anh Thâm, tay anh..." Chu Tấn Long kinh ngạc, mặt mày sợ hãi, ngày trước hắn không hiểu, rốt cuộc là ai có thể khiến Cố Đông Thâm kiêng dè như vậy, giờ Cố Đông Thâm nói thế, hắn hiểu rồi, chắc chắn là người có thể lấy mạng Cố Đông Thâm.
"Anh Thâm, lần này anh đã cứu cái mạng chó của em rồi." Sau khi hiểu ra, Chu Tấn Long đột nhiên không hề có oán giận gì với việc Cố Đông Thâm lúc nãy đánh mình dã man, thậm chí còn thấy biết ơn, nếu Cố Đông Thâm lúc nãy không đánh hắn, để mặc cho hắn chạm vào người phụ nữ kia, thì e là hắn đã là một cái xác rồi.
Người có thể chặt một bàn tay của Cố Đông Thâm, còn khiến Cố Đông Thâm không dám trả thù, thì chắc chắn có năng lực đó! Chu Tấn Long không dám hoài nghi.
"Sau này tinh mắt chút, thấy người đó thì trốn xa được đến đâu thì trốn đến đó." Cố Đông Thâm dặn dò.
"Vâng, vâng, vâng, anh Thâm." Chu Tấn Long vội vàng gật đầu.
Cố Đông Thâm rất giữ chữ tín, Trần Phong và Hạ Mộng Dao về nhà không bao lâu thì có người đưa một chiếc thẻ ngân hàng đến.
Ba triệu tròn!
Sau khi thấy thẻ, Hạ Mộng Dao kinh ngạc há hốc miệng, cứ tưởng Cố Đông Thâm chỉ nói thế thôi, không ngờ lại đưa tới thật.
Nhưng việc này khiến Hạ Mộng Dao không biết phải làm sao, không biết nên xử lý khoản tiền này thế nào.
Cuối cùng là Trần Phong đưa ra kiến nghị, ba triệu, Từ Phi Dung một nửa, mình một nửa.
Nếu Cố Đông Thâm đã tặng thì không có lí do gì mà không nhận.
Sau khi nghe Trần Phong khuyên bảo, Hạ Mộng Dao cuối cùng cũng nhận khoản tiền này.
"Trần Phong, em mua xe cho anh nhé." Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Mộng Dao vẫn quyết định lấy ra năm trăm nghìn trong một triệu năm trăm nghìn này, mua một chiếc xe cho Trần Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương