Long Thần Tại Đô

Chương 18: Diệp Nguyệt



Cô hồn dã quỷ.

Diệp Phàm nheo mắt lại, hiện tại anh thật sự đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi sao?

Cũng phải thôi, ngoại trừ ông nội, trên đời này vốn dĩ cũng không có ai là người thân thích.

Sở dĩ, ông nội lâm vào tình trạng này, thân là cháu như anh, nhất định phải điều tra thật rõ, cho dù là gì đi chăng nữa cũng đừng hòng ngăn cản được anh.

“Quá đáng?” Diệp Long ha hả cười, “Bác Phúc, bác thực sự cho rằng tôi quá đáng hay sao? Đối với kẻ động vào người thân của mình, tôi nghĩ cho dù thế nào đi nữa cũng không hề có gì là quá đáng cả.”

“Đủ rồi!”

Bác Phúc gầm lên giận dữ, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Long: “Nhị thiếu gia, chuyện tám năm trước, lúc đó thật sự cậu vẫn còn rất nhỏ, chuyện gì cũng chưa tường tận, nếu như còn ở đây nói những lời xằng bậy, e rằng đừng trách tôi không khách khí!”

“Bác Phúc!”

Diệp Long sắc mặt đột nhiên biến sắc, “Bác thật ra cũng chỉ là quản gia của nhà họ Diệp tôi, hơn nữa, tám năm trước tôi đã là đứa trẻ mười một tuổi, đương nhiên biết cái gì là lòng lang dạ sói, cái gì là cả gan làm càn!”

Diệp Phàm nhíu mày lại, đương nhiên anh có thể nhận ra được lời nói của Diệp Long lúc này chứa đựng sự đớn đau.

"Khụ khụ…” Lần này sự tức giận khiến Phúc bá không ngừng ho khan.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Diệp Long, thấp giọng nói với bác Phúc.

Diệp Long không ngừng thở gấp, những lời trước đó, giống như hắn đã chạy ba nghìn mét mới nói ra được, thật sự sau khi nói ra trong lòng giống như có một khoảng trắng, chính xác là cảm giác trống rỗng.

“Cậu chủ, ông già như tôi… Tôi…” Bác Phúc có chút áy náy nhìn Diệp Phàm, chuyện năm đó đương nhiên ông là người rõ nhất, thế nhưng lời mà ông ấy nói ra, đương nhiên không có một người nào tin tưởng, không bất kỳ ai.

“Đừng tự trách mình nữa.” Diệp Phàm nhìn bác Phúc cười nhẹ, “Không có nhà họ Diệp, tôi đương nhiên cũng sống rất thoải mái, lần này nếu không phải vì chuyện của ông nội, tôi nhất định sẽ không trở về.”

Bác Phúc âm thầm rơi nước mắt, vướng mắc trong lòng ông, đâu thể một hai câu nói của Diệp Phàm mà có thể dễ dàng cởi bỏ.

Diệp Phàm cũng không muốn ép buộc, nhìn về phía hai người đứng sau lưng của Diệp Long, “Hai người, đưa bác Phúc đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Hai người đó nhìn nhau, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Long.

“Nhìn tôi làm gì? Lẽ nào lời bác Phúc nói các người cũng không nghe sao?” Ánh mặt Diệp Long tối sầm lại, hét lớn.

Hai người kia tá hỏa, vội vàng chạy đến bên người bác Phúc, nắm lấy tay đỡ đi, không để ý đến bác Phúc còn muốn nói vài lời, đưa thẳng ông vào bên trong.

Đợi đến lúc bác Phúc đã đi khỏi, Diệp Long mới mở miệng: “Cuối cùng thì mọi vướng mắc cũng đã được giải quyết, bây giờ anh có thể rời đi, hay là phải đợi đến khi tôi đích thân đuổi anh đi khỏi đây.”

Từng lời từng lời Diệp Long nói ra vô cùng lạnh lùng, hắn cứ như vậy từ phía sau tiến lên phía trước, sát khí bức người, rõ ràng đã nói hết ngụ ý.

“Ngày hôm nay tôi trở về, chỉ có duy nhất một việc cần giải quyết.”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn, “Tôi chính là muốn điều tra thật rõ, ông cuộc đã chết như thế nào!”

“Anh hỗn xược!” Diệp Long lớn tiếng quát.

“Cậu cứ thử ngăn cản tôi thử xem.” Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, chân tay bắt đầu nổi gân xanh, “Tám năm không gặp, thật sự khiến tôi không còn có chút nhẫn nại nào với cậu nữa.”

“Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”

Diệp Long vung tay, loạt người từ phía sau đồng loạt tiến về phía Diệp Phàm.

“Cậu cho rằng cậu có sức mạnh người đông sao?” Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, không những không chút e sợ mà còn tiến thẳng đến, bước rộng chân nhảy vào bên trong thế trận đã bày sẵn, cứ như vậy hai người bị đá bay, cùng lúc đó ba người khác bị nắm đấm quật xuống, một vòng đá mạnh hạ người cuối cùng, khiến hắn nằm kêu rên thảm thiết dưới chân của Diệp Long.

Nhẹ nhàng phủi sạch đám bụi bẩn trên người, Diệp Phàm lạnh lùng nói thêm: “Còn không chịu nổi một quyền.”

Diệp Long có chút run rẩy, trong mắt không ngừng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không hề để lộ ra bên ngoài.

Đám người không ngừng thở dốc, quỳ rạp trên nền đất, thậm chí đến dũng khí liếc nhìn Diệp Phàm một cái cũng không có.

“Đây là chỗ dựa của cậu sao?” Diệp Phàm tiến sát đến bên cạnh Diệp Long, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Diệp Long, cậu chẳng biết gì là thực lực, là sức mạnh thực sự cả.”

Vỗ vào vai của Diệp Long, Diệp Phàm đi thẳng đến bàn thờ tổ tiên.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Diệp Phàm khuất dần, Diệp Long lúc này mới ngã phịch trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, trên trán mồ hôi không ngừng túa ra như mưa, trang phục mặc trên người đã sớm ướt đẫm.

“Tiểu Long, chúng ta để hắn đi như vậy sao?” Đám người từ phía sau tiến đến đỡ Diệp Long dậy, có chút không đành lòng.

Diệp Long trầm mặc, vừa này Diệp Phàm thật sự có năng lực quá siêu phàm, căn bản hắn không có cách nào có thể đánh trả được, không tha cho hắn, còn có thể làm gì được nữa cơ chứ?

Thật ra, từ sâu trong nội tâm của hắn, không thể hiểu tại sao ông nội sức khỏe đang rất tốt, da dẻ hồng hào lại đột nhiên qua đời như vậy, thậm chí hắn cũng không có cơ hội gặp mặt lần cuối.

Diệp Phàm phẫn nộ đến mức như vậy, nói không chừng hắn biết được sự thật.

Diệp Long nhìn đám người kia trầm mặc mà không nói, trong mắt liền có chút khinh bỉ, lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn.

Diệp Long nhìn kỹ, tin nhắn này không phải gửi cho cha hắn, ông chủ nhà họ Diệp mà gửi cho mẹ hắn, Thường Nguyệt Nga.

Trong lòng đột nhiên có chút dậy sóng, Diệp Long càng không quan tâm đến đám người xung quanh.

Nhà thờ họ Diệp xây dựng trên ngọn núi cao, ngụ ý rằng đời sau đều được người đi trước, tổ tiên phù hộ, hơn nữa, đó cũng là nơi có kiến trúc độc đáo, sang trọng và cổ xưa.

Mặc dù hiện tại tất cả mọi người đều hỏa táng, nhưng tục lệ nhà họ Diệp vẫn là đem chôn, đây cũng chính là lý do vì sao Diệp Phàm gấp rút trở về như vậy, tang lễ đã hoàn thành, như vậy có thể dễ dàng tìm ra được nguyên nhân cái chết của ông nội.

Diệp Phàm đi đến cửa thì bị cản lại.

Mười mấy tên mặc đồ đen, đứng chặn ở nhà thờ tổ, mỗi người bên hông đều có một cái trống.

“Chủ nhà có lệnh, bất luận là ai đi chăng nữa cũng không được phép vào bên trong, người nào không nghe thì nhất định sẽ giết không tha!”

Một kẻ mặc áo đen đứng đầu tiến lên nói, sát khí đằng đằng nhìn về phía Diệp Phàm.

Lông mày Diệp Phàm nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người, hét lớn: “Tránh ra!”

“Đại thiếu gia.”

Kẻ đứng đầu nhóm người mặc áo đen có chút khổ sở, “Xin cậu đừng làm khó chúng tôi, nếu như bề trên trách tội, đám người chúng tôi thật sự không cách nào có thể gánh hết được tội.”

Diệp Phàm im lặng.

Nếu như những người này thật sự muốn động tay động chân, thật sự muốn tìm đến chỗ chết, anh đương nhiên không chút do dự đánh chết bọn họ, đừng nói là ở ngay nơi này… chẳng qua mấy người này cũng chỉ là bảo vệ được huấn luyện, mặc dù vũ khí đều được trang bị đủ, thì cũng không cách nào có thể ngăn được anh cả.

Thế nhưng, người kia đã đại diện đứng ra nói như vậy, anh cũng không nỡ ra tay.

“Vậy thì chờ chủ của các người đến.” Diệp Phàm thản nhiên nói, ở chỗ này, cũng không sợ bọn họ giở trò.

“Cảm ơn đại thiếu gia” Người kia cúi đầu, đứng qua một bên.

Trở lại vị trí, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là ngăn không cho bất kỳ ai đi vào bên trong nhà thờ tổ tiên này.

Những chuyện khác không liên quan đến họ.

Diệp Phàm cũng không cần thiết phải đợi quá lâu, một chiếc xe màu bạc nhanh chóng đỗ ngay bên cạnh.

“Anh hai.” Từ trên xe bước xuống một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, vừa nhìn thấy Diệp Phàm, cô vui mừng hét lớn.

Khóe miệng Diệp Phàm nở nụ cười tươi, cô gái nhỏ nhanh chóng chạy, anh ôm cô vào lòng, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Người ta nhớ anh chết mất.” Diệp Nguyệt dịu dàng nói.

Cô ấy là em gái của Diệp Phàm, lúc Diệp Phàm đi, cô ấy cũng chỉ mới mười ba tuổi.

“Bây giờcũng đã thành thiếu nữ rồi.” Diệp Phàm xoa đầu cô nói.

“Nhưng anh vẫn mãi là anh hai của em.” Diệp Nguyệt cười nũng nịu, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Diệp Phàm: “Anh, anh nhất định phải tìm rõ nguyên nhân ông nội mất, em thật sự cảm thấy chuyện này không bình thường, lúc ông đi, em còn chưa có cơ hội gặp mặt lần cuối, hơn nữa còn chưa đến ba ngày đã tiến hành lễ tang xong xuôi.”

Diệp Phàm liền nhướng mày, ở đây phong tục là bảy ngày mới được phép an táng, hơn nữa Diệp Nguyệt là cháu gái duy nhất của nhà họ Diệp, vì sao đến con bé còn không được gặp ông lần cuối?

Điểm này thật sự có chút bất thường.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...