Long Thần Tại Đô
Chương 96: Sóng gió nhà họ Diệp
Tại nhà tổ họ Diệp, trong một thị trấn nhỏ sát biên giới, khu Phong Lâm, thành phố Giang Châu.
Khoảng sân trùng trùng sâu hun hút, gạch lam ngói xanh, ngập tràn hương vị cổ kính.
Ở góc sâu nhất tại nhà tổ, nơi thiêng liêng nhất của nhà tổ họ Diệp, cũng chính là nơi khởi nguồn cho sự giàu sang phát đạt của Diệp gia, nhà thờ tổ Diệp Thị!
Dù hôm nay không phải ngày giỗ hàng năm của nhà họ Diệp, nhưng đã có rất đông người Diệp gia trở về tụ họp ngoài nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ có xếp ghế ngồi, mang theo vẻ trang nghiêm vô cùng.
Trên cao nhất là ba chiếc ghế gỗ sưa được đặt song song.
Trên quảng trường ngoài nhà thờ tổ, đám người nhà họ Diệp đang đứng trong im lặng, họ ăn mặc theo đủ loại phong cách, đến từ muôn miền tổ quốc, người nào người nấy đều giữ vị trí quan trọng trong gia tộc.
Có thể nói nguồn gốc của địa vị và thực lực nhà họ Diệp tại Giang Châu phần lớn đến từ con cháu trong nhà.
Những người này sống rải rác trên cả nước, tham gia đủ các ngành nghề, cống hiến hết mình cho sự phát triển của nhà họ Diệp trên mọi lĩnh vực.
Người đứng phía trước nhất chính là ba vị trưởng lão còn sót lại của Diệp gia khi trước, cũng chính là ba người có tiếng nói nhất của nhà họ Diệp hiện nay.
Trái hẳn với dáng vẻ uy nghiêm quyền lực, hừng hực khí thế mọi ngày, giờ phút này đây gương mặt ba vị trưởng lão nhà họ Diệp đang vô cùng khó coi.
Vị trưởng lão đứng giữa ngẩng đầu nhìn sắc trời, trầm giọng: "Vào nhà thờ tổ!"
Ba vị trưởng lão xếp hàng tiến vào nhà thờ tổ, các thành viên Diệp gia cũng chia thành hai hàng đi theo, ngồi ngay ngắn xuống vị trí của mình theo thứ tự vai vế.
Giờ phút này đây, các ghế ngồi của người nhà họ Diệp đã được lấp đầy.
"Anh Hai, anh nói đi."
Ông già ngồi phía tay trái hạ giọng rồi cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Người bên phải cũng nhắm mắt lại.
Ông già ngồi giữa là người có thân phận cao nhất của nhà họ Diệp sau lão gia, cũng chính là người xếp hàng nhất trong ba vị trưởng lão.
Ông già nọ gật đầu, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt của tất cả thành viên Diệp gia trong nhà thờ tổ đều đổ dồn lên ông ta, chờ ông cất lời.
Đôi mắt đã vẩn đục của ông ta lướt nhìn đám thành viên nhà họ Diệp mà nặng trĩu lòng.
Dù biết câu nói mình chuẩn bị thốt sẽ gây nên nỗi hoang mang chấn động cho Diệp gia ra sao, nhưng ông ta vẫn không thể không cất lời.
Ông già hít sâu một hơi, trầm giọng: "Nhà họ Thường đã bị hủy diệt!"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt cả tòa sảnh đã chìm vào im lặng.
Từ ngày Diệp Thiên Nhân giữ vị trí gia chủ, nhà họ Diệp đã ngả ngay về phía Thường gia, khiến địa vị của Thường gia càng lúc càng phất lên trên đất Giang Châu, đặc biệt là mấy năm gần đây sau khi Thường Kình Thiên leo được lên mây xanh.
Địa vị và thực lực của nhà họ Thường tại Giang Châu đã vượt lên nhà họ Diệp rồi.
Mới đầu, quyết định giúp đỡ nhà họ Thường của Diệp Thiên Nhân bị rất nhiều thành viên Diệp gia phản đối, nhưng Diệp Thiên Nhân nhất quyết làm theo ý mình, Thường gia lại vùng lên mạnh mẽ, khiến nhiều người nhà họ Diệp phải ngậm miệng lại.
Sự thật đã chứng minh, cách làm của Diệp Thiên Nhân hoàn toàn không có vấn đề gì, sau khi vươn lên, dù rằng Thường gia cũng chẳng tới độ cảm kích Diệp gia tới rơi nước mắt, nhưng cũng có qua có lại, cống hiến rất nhiều cho sự phát triển của nhà họ Diệp.
Nhưng hiện giờ, Thường gia đã bị tiêu diệt rồi.
Điều đó có nghĩa nhà họ Diệp đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, có nghĩa Diệp Thiên Nhân và khoản đầu tư Diệp gia đổ vào khi trước đã trôi sạch theo dòng nước rồi!
"Sao có thể vậy được! Với thân phận của Thường Kình Thiên, sao ông ta có thể để nhà họ Thường sụp đổ!"
"Trưởng lão! Có phải ông nhầm rồi không! Sao Thường gia có thể bị tiêu diệt được?"
...
Có người đột nhiên đứng phắt dậy, gương mặt hiện rõ vẻ không dám tin, có người cười lạnh lắc đầu, cho rằng trưởng lão nhầm lẫn. Với họ mà nói, địa vị khổng lồ hiện tại của Thường gia hoàn toàn không thể sụp đổ được.
Gương mặt đại trưởng lão thoáng run, ông ta tiếp tục trầm giọng: "Thường Kình Thiên đã đưa toàn bộ thành viên nhà họ Thường bỏ chạy ra nước ngoài lánh nạn rồi, không bao lâu nữa cả cái đất Giang Châu sẽ biết tin này."
"Chắc các cô cậu cũng biết, một khi tin tức nhà họ Thường sụp đổ được truyền ra ngoài, Diệp gia chúng ta sẽ phải chịu đả kích lớn tới nhường nào, vậy nên tôi mới gọi các cô cậu trở lại ngay trong đêm để tìm ra một biện pháp chu toàn trong hôm nay."
Nét mặt đại trưởng lão nhuốm đầy vẻ đau khổ, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: "Dòng họ nhà họ Diệp chúng ta đã lưu truyền suốt mấy trăm năm ở đất Giang Châu, chúng ta không thể bị hủy diệt trong tay tên khốn nạn Diệp Thiên Nhân!"
Trời!
Cả căn nhà thờ tổ lại chìm vào tĩnh lặng!
Sự im lặng lần này không phải do kinh ngạc hay hoảng sợ, mà là phút im lặng của kiềm nén nặng nề.
Dù họ có tin hay không thì sự thật cũng đã được bày trước mắt.
Thường gia sụp đổ rồi, giờ Diệp gia đang đứng trước lựa chọn sống còn.
Một lúc lâu sau, đám thành viên Diệp gia mới dần bình tĩnh trở lại, người đàn ông trung niên ngồi gần ba vị trưởng lão nhất cau chặt mày, trầm giọng: "Từ đầu tôi đã nói việc giúp đỡ nhà họ Thường là một quyết định sai lầm!"
"Dù Thường Kình Thiên có trở thành nghị sĩ được hay không thì với nhà họ Diệp chúng ta mà nói, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì! Giờ thì hay rồi, Thường gia xong đời rồi, nhà họ Diệp chúng ta cũng vạ lây theo họ!"
Đại trưởng lão khoát tay khuyên nhủ: "Địa Khôn, cậu đừng nói nữa, chuyện cũng đã rồi, giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ cách giúp nhà họ Diệp vượt qua mối nguy trước mắt."
Nhà họ Diệp có tổng cộng bốn chi, trong đó lão gia là chi chính, là người kế thừa Diệp gia, còn ba vị trưởng lão là chi thứ, con cháu của họ cũng là chi thứ của Diệp gia.
Thời lão gia còn sống, dù rằng thành viên chi chính thưa thớt nhưng vẫn có thể kiềm chế được chi phụ, khiến ngoài gia chủ nhà họ Diệp ra, không kẻ nào có thể lời ra tiếng vào được nữa.
Nhưng lão gia vừa đi, Diệp Thiên Nhân thừa kế vị trí gia chủ, Diệp gia đã bắt đầu lục đục, lý do không chỉ vì thành viên chi thứ đông đúc, mà còn do hành động của Diệp Thiên Nhân không thể thuyết phục mọi người.
Giờ thì gia chủ Diệp Thiên Nhân đã qua đời, Diệp Long thì không rõ tung tích, Diệp Nguyệt đã cùng Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Diệp.
Diệp gia đã chẳng còn một thành viên chi chính nào rồi.
"Chính vì tên khốn Diệp Thiên Nhân mà chúng ta đã mất cả ba mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Diệp Thị, giờ tin Thường gia mà lộ ra ngoài, chúng ta sẽ không thể giữ nổi số cổ phần còn lại!"
"Nếu mất đi số cổ phần cuối cùng của Tập đoàn Diệp Thị thì nhà họ Diệp chúng ta cũng chỉ có thể nối gót Thường gia."
Người ngồi đối diện Diệp Địa Khôn là con cháu của nhị trưởng lão, tên Diệp Tuyển Sách, phụ trách việc làm ăn bên ngoài của Diệp gia, ông ta giữ vị trí vững chắc sừng sững ở Giang Châu suốt bao nhiêu năm, cũng chính là người đã có những đóng góp to lớn không kể siết cho Diệp gia, là nhân tài từng được lão gia tán dương.
Nhưng hiện giờ, vẻ mặt của người được xưng là thần tài trên lĩnh vực kinh doanh lại vô cùng khó coi.
Lời của Diệp Tuyển Sách như một gáo nước lạnh tạt vào đám thành viên Diệp gia.
Không còn cổ phần, không còn chỗ dựa, lời của Diệp Tuyển Sách đã vạch ra sự thật cho những người ở đây.
Nhà thờ tổ lại chìm vào tĩnh lặng, đại trưởng lão ngồi xuống, thoáng uể oải, vẻ mặt ông ta vô cùng mệt mỏi, hiện giờ, cuối cùng ông cũng đã hiểu được nỗi khổ não khi điều hành cả một gia tộc rồi.
Ngày trước khi lão gia còn sống, ba người các ông không phải sầu muộn phiền não vì nhà họ Diệp, cũng chẳng cần lo cho những năm tháng tuổi già của mình, hôm nào cũng chỉ loanh quanh trách mắng đám con cháu, rồi uống chén trà là xong, nhàn hạ vô ưu vô lo.
Nhưng hiện giờ, cứ nghĩ đến mối nguy mà nhà họ Diệp phải đối diện, ba người các ông lại khó chịu tới thắt tim.
"Các người buông xuôi như vậy mà không thấy có lỗi với tổ tiên nhà họ Diệp sao!"
"Lão gia đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt cả đời mới có thể đưa Diệp gia tới ngày hôm nay, vậy mà đám con cháu mấy người lại phản ứng thế này, có cảm thấy có lỗi với lão gia không!"
Đột nhiên có lời trách mắng giận dữ vọng từ cửa vào. Trong thoáng chốc, những người trong nhà thờ tổ đều cùng kinh ngạc.
Ba vị trưởng lão và tất cả thành viên Diệp gia đều đưa mắt nhìn ra cửa.
Có một bóng người đang đứng ngược sáng trước ngưỡng cửa.
Dù hơi khom lưng, nhưng bóng dáng người này vẫn vô cùng cao lớn.
"Dù thiếu gia Diệp Long đang mất tích nhưng chúng ta vẫn còn đại thiếu gia Diệp Phàm!"
Vừa dứt lời, tất cả thành viên của nhà họ Diệp cùng ba vị trưởng lão đều biến sắc!
Khoảng sân trùng trùng sâu hun hút, gạch lam ngói xanh, ngập tràn hương vị cổ kính.
Ở góc sâu nhất tại nhà tổ, nơi thiêng liêng nhất của nhà tổ họ Diệp, cũng chính là nơi khởi nguồn cho sự giàu sang phát đạt của Diệp gia, nhà thờ tổ Diệp Thị!
Dù hôm nay không phải ngày giỗ hàng năm của nhà họ Diệp, nhưng đã có rất đông người Diệp gia trở về tụ họp ngoài nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ có xếp ghế ngồi, mang theo vẻ trang nghiêm vô cùng.
Trên cao nhất là ba chiếc ghế gỗ sưa được đặt song song.
Trên quảng trường ngoài nhà thờ tổ, đám người nhà họ Diệp đang đứng trong im lặng, họ ăn mặc theo đủ loại phong cách, đến từ muôn miền tổ quốc, người nào người nấy đều giữ vị trí quan trọng trong gia tộc.
Có thể nói nguồn gốc của địa vị và thực lực nhà họ Diệp tại Giang Châu phần lớn đến từ con cháu trong nhà.
Những người này sống rải rác trên cả nước, tham gia đủ các ngành nghề, cống hiến hết mình cho sự phát triển của nhà họ Diệp trên mọi lĩnh vực.
Người đứng phía trước nhất chính là ba vị trưởng lão còn sót lại của Diệp gia khi trước, cũng chính là ba người có tiếng nói nhất của nhà họ Diệp hiện nay.
Trái hẳn với dáng vẻ uy nghiêm quyền lực, hừng hực khí thế mọi ngày, giờ phút này đây gương mặt ba vị trưởng lão nhà họ Diệp đang vô cùng khó coi.
Vị trưởng lão đứng giữa ngẩng đầu nhìn sắc trời, trầm giọng: "Vào nhà thờ tổ!"
Ba vị trưởng lão xếp hàng tiến vào nhà thờ tổ, các thành viên Diệp gia cũng chia thành hai hàng đi theo, ngồi ngay ngắn xuống vị trí của mình theo thứ tự vai vế.
Giờ phút này đây, các ghế ngồi của người nhà họ Diệp đã được lấp đầy.
"Anh Hai, anh nói đi."
Ông già ngồi phía tay trái hạ giọng rồi cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Người bên phải cũng nhắm mắt lại.
Ông già ngồi giữa là người có thân phận cao nhất của nhà họ Diệp sau lão gia, cũng chính là người xếp hàng nhất trong ba vị trưởng lão.
Ông già nọ gật đầu, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt của tất cả thành viên Diệp gia trong nhà thờ tổ đều đổ dồn lên ông ta, chờ ông cất lời.
Đôi mắt đã vẩn đục của ông ta lướt nhìn đám thành viên nhà họ Diệp mà nặng trĩu lòng.
Dù biết câu nói mình chuẩn bị thốt sẽ gây nên nỗi hoang mang chấn động cho Diệp gia ra sao, nhưng ông ta vẫn không thể không cất lời.
Ông già hít sâu một hơi, trầm giọng: "Nhà họ Thường đã bị hủy diệt!"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt cả tòa sảnh đã chìm vào im lặng.
Từ ngày Diệp Thiên Nhân giữ vị trí gia chủ, nhà họ Diệp đã ngả ngay về phía Thường gia, khiến địa vị của Thường gia càng lúc càng phất lên trên đất Giang Châu, đặc biệt là mấy năm gần đây sau khi Thường Kình Thiên leo được lên mây xanh.
Địa vị và thực lực của nhà họ Thường tại Giang Châu đã vượt lên nhà họ Diệp rồi.
Mới đầu, quyết định giúp đỡ nhà họ Thường của Diệp Thiên Nhân bị rất nhiều thành viên Diệp gia phản đối, nhưng Diệp Thiên Nhân nhất quyết làm theo ý mình, Thường gia lại vùng lên mạnh mẽ, khiến nhiều người nhà họ Diệp phải ngậm miệng lại.
Sự thật đã chứng minh, cách làm của Diệp Thiên Nhân hoàn toàn không có vấn đề gì, sau khi vươn lên, dù rằng Thường gia cũng chẳng tới độ cảm kích Diệp gia tới rơi nước mắt, nhưng cũng có qua có lại, cống hiến rất nhiều cho sự phát triển của nhà họ Diệp.
Nhưng hiện giờ, Thường gia đã bị tiêu diệt rồi.
Điều đó có nghĩa nhà họ Diệp đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, có nghĩa Diệp Thiên Nhân và khoản đầu tư Diệp gia đổ vào khi trước đã trôi sạch theo dòng nước rồi!
"Sao có thể vậy được! Với thân phận của Thường Kình Thiên, sao ông ta có thể để nhà họ Thường sụp đổ!"
"Trưởng lão! Có phải ông nhầm rồi không! Sao Thường gia có thể bị tiêu diệt được?"
...
Có người đột nhiên đứng phắt dậy, gương mặt hiện rõ vẻ không dám tin, có người cười lạnh lắc đầu, cho rằng trưởng lão nhầm lẫn. Với họ mà nói, địa vị khổng lồ hiện tại của Thường gia hoàn toàn không thể sụp đổ được.
Gương mặt đại trưởng lão thoáng run, ông ta tiếp tục trầm giọng: "Thường Kình Thiên đã đưa toàn bộ thành viên nhà họ Thường bỏ chạy ra nước ngoài lánh nạn rồi, không bao lâu nữa cả cái đất Giang Châu sẽ biết tin này."
"Chắc các cô cậu cũng biết, một khi tin tức nhà họ Thường sụp đổ được truyền ra ngoài, Diệp gia chúng ta sẽ phải chịu đả kích lớn tới nhường nào, vậy nên tôi mới gọi các cô cậu trở lại ngay trong đêm để tìm ra một biện pháp chu toàn trong hôm nay."
Nét mặt đại trưởng lão nhuốm đầy vẻ đau khổ, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: "Dòng họ nhà họ Diệp chúng ta đã lưu truyền suốt mấy trăm năm ở đất Giang Châu, chúng ta không thể bị hủy diệt trong tay tên khốn nạn Diệp Thiên Nhân!"
Trời!
Cả căn nhà thờ tổ lại chìm vào tĩnh lặng!
Sự im lặng lần này không phải do kinh ngạc hay hoảng sợ, mà là phút im lặng của kiềm nén nặng nề.
Dù họ có tin hay không thì sự thật cũng đã được bày trước mắt.
Thường gia sụp đổ rồi, giờ Diệp gia đang đứng trước lựa chọn sống còn.
Một lúc lâu sau, đám thành viên Diệp gia mới dần bình tĩnh trở lại, người đàn ông trung niên ngồi gần ba vị trưởng lão nhất cau chặt mày, trầm giọng: "Từ đầu tôi đã nói việc giúp đỡ nhà họ Thường là một quyết định sai lầm!"
"Dù Thường Kình Thiên có trở thành nghị sĩ được hay không thì với nhà họ Diệp chúng ta mà nói, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì! Giờ thì hay rồi, Thường gia xong đời rồi, nhà họ Diệp chúng ta cũng vạ lây theo họ!"
Đại trưởng lão khoát tay khuyên nhủ: "Địa Khôn, cậu đừng nói nữa, chuyện cũng đã rồi, giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ cách giúp nhà họ Diệp vượt qua mối nguy trước mắt."
Nhà họ Diệp có tổng cộng bốn chi, trong đó lão gia là chi chính, là người kế thừa Diệp gia, còn ba vị trưởng lão là chi thứ, con cháu của họ cũng là chi thứ của Diệp gia.
Thời lão gia còn sống, dù rằng thành viên chi chính thưa thớt nhưng vẫn có thể kiềm chế được chi phụ, khiến ngoài gia chủ nhà họ Diệp ra, không kẻ nào có thể lời ra tiếng vào được nữa.
Nhưng lão gia vừa đi, Diệp Thiên Nhân thừa kế vị trí gia chủ, Diệp gia đã bắt đầu lục đục, lý do không chỉ vì thành viên chi thứ đông đúc, mà còn do hành động của Diệp Thiên Nhân không thể thuyết phục mọi người.
Giờ thì gia chủ Diệp Thiên Nhân đã qua đời, Diệp Long thì không rõ tung tích, Diệp Nguyệt đã cùng Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Diệp.
Diệp gia đã chẳng còn một thành viên chi chính nào rồi.
"Chính vì tên khốn Diệp Thiên Nhân mà chúng ta đã mất cả ba mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Diệp Thị, giờ tin Thường gia mà lộ ra ngoài, chúng ta sẽ không thể giữ nổi số cổ phần còn lại!"
"Nếu mất đi số cổ phần cuối cùng của Tập đoàn Diệp Thị thì nhà họ Diệp chúng ta cũng chỉ có thể nối gót Thường gia."
Người ngồi đối diện Diệp Địa Khôn là con cháu của nhị trưởng lão, tên Diệp Tuyển Sách, phụ trách việc làm ăn bên ngoài của Diệp gia, ông ta giữ vị trí vững chắc sừng sững ở Giang Châu suốt bao nhiêu năm, cũng chính là người đã có những đóng góp to lớn không kể siết cho Diệp gia, là nhân tài từng được lão gia tán dương.
Nhưng hiện giờ, vẻ mặt của người được xưng là thần tài trên lĩnh vực kinh doanh lại vô cùng khó coi.
Lời của Diệp Tuyển Sách như một gáo nước lạnh tạt vào đám thành viên Diệp gia.
Không còn cổ phần, không còn chỗ dựa, lời của Diệp Tuyển Sách đã vạch ra sự thật cho những người ở đây.
Nhà thờ tổ lại chìm vào tĩnh lặng, đại trưởng lão ngồi xuống, thoáng uể oải, vẻ mặt ông ta vô cùng mệt mỏi, hiện giờ, cuối cùng ông cũng đã hiểu được nỗi khổ não khi điều hành cả một gia tộc rồi.
Ngày trước khi lão gia còn sống, ba người các ông không phải sầu muộn phiền não vì nhà họ Diệp, cũng chẳng cần lo cho những năm tháng tuổi già của mình, hôm nào cũng chỉ loanh quanh trách mắng đám con cháu, rồi uống chén trà là xong, nhàn hạ vô ưu vô lo.
Nhưng hiện giờ, cứ nghĩ đến mối nguy mà nhà họ Diệp phải đối diện, ba người các ông lại khó chịu tới thắt tim.
"Các người buông xuôi như vậy mà không thấy có lỗi với tổ tiên nhà họ Diệp sao!"
"Lão gia đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt cả đời mới có thể đưa Diệp gia tới ngày hôm nay, vậy mà đám con cháu mấy người lại phản ứng thế này, có cảm thấy có lỗi với lão gia không!"
Đột nhiên có lời trách mắng giận dữ vọng từ cửa vào. Trong thoáng chốc, những người trong nhà thờ tổ đều cùng kinh ngạc.
Ba vị trưởng lão và tất cả thành viên Diệp gia đều đưa mắt nhìn ra cửa.
Có một bóng người đang đứng ngược sáng trước ngưỡng cửa.
Dù hơi khom lưng, nhưng bóng dáng người này vẫn vô cùng cao lớn.
"Dù thiếu gia Diệp Long đang mất tích nhưng chúng ta vẫn còn đại thiếu gia Diệp Phàm!"
Vừa dứt lời, tất cả thành viên của nhà họ Diệp cùng ba vị trưởng lão đều biến sắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương