(Ba mươi mốt)Người bạn ngồi trước giường, đắp chăn cho Trần Diệp xong thì bảo: "Không phải cảm cúm, cơ thể cũng không có dấu hiệu bất thường gì, tôi nghĩ có lẽ do vết thương bị nhiễm trùng nên mới sốt tới mức này."
Vừa rồi, anh kiểm tra trên người y không phát hiện vết thương nào, Tạ Tây Hoa cũng không nói vết thương nằm ở đâu, cho nên...anh có thể tự đưa ra kết luận.
"Tối qua rốt cuộc hai người làm bao nhiêu lần?" Người bạn ngẫm ngợi hỏi.
"...Bốn lần."
"Đây là lần đầu tiên của cậu ta?"
Tạ Tây Hoa câm nín.
Người bạn bác sĩ cũng á khẩu luôn, lần đầu tiên lên giường đã mần người ta tận bốn lần, giờ thì trông người ta tàn tạ chưa kìa, Tạ Tây Hoa cũng hung hãn quá đi.
Người bạn nhanh chóng khuyên nhủ: "...nghỉ ngơi không đầy đủ, vết thương bị nhiễm trùng, hôm nay lại còn làm một trận kịch liệt như vậy, vết thương mà trở nặng thì không khéo tình hình sẽ nghiêm trọng đấy."
"..."
Tạ Tây Hoa lông mi giật giật, miệng hơi hé mở, lại không phát ra được chữ nào.
Hắn cảm thấy khóe mắt như muốn nổ tung.
Không phải chứ...bị thương tới mức này, mà lúc nãy vẫn nài nỉ hắn tiếp tục...
Thật sự...bó tay toàn tập.
Tạ Tây Hoa tâm tình buồn bực xen lẫn hối hận: "Là cậu ta quyến rũ tôi chứ bộ."
Người bạn thầm thở dài, đầu tiên kê đơn thuốc kháng sinh kèm thuốc hạ sốt, cho Trần Diệp uống chút nước, sau đó dặn: "Ở đây có thuốc hỗ trợ lành thương, có điều hơi khó bôi..."
"Bôi bao nhiêu lần một ngày?"
"Một ngày hai lần, cho đến khi vết thương khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này cần để cậu ta nghỉ ngơi, tuyệt đối không được..."
"Tôi biết rồi."
Miệng thì nói biết rồi, nhưng có thực hiện được hay không thì chưa chắc.
Người bạn bèn thu dọn đồ đạc: "Tối nay chú ý đến cậu ấy một chút. Cậu ấy mệt mỏi quá độ nên mới bất tỉnh thôi. Đêm nay chắc sẽ tỉnh dậy. Nếu sáng mai cơn sốt không thuyên giảm thì nhớ gọi cho tôi. Khi đó có thể phải truyền dịch tĩnh mạch."
"Ừm."
Người bạn chào tạm biệt: "Tôi đi trước đây. Mà ông đứng tần ngần ở đây cũng vô ích thôi. Chẳng phải đang có cuộc họp dang dở sao? Để cậu ấy ở đây nghỉ ngơi đi."
"Thôi nào, đi thôi, đừng nhìn nữa, nếu thú tính của ông bạn lại bộc phát thì tính sao?"
Tạ Tây Hoa hít sâu một hơi, lại liếc nhìn Trần Diệp yên tĩnh nằm trên giường, trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ quái: "Ừ."
Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn Hương
Chương 31
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương