Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo
Chương 62
Edit: RyLư Dương nhìn bờ môi Nguyễn Miên gần trong gang tấc, anh cảm thấy hơi phân tâm, vô thức càng lúc càng đến gần. Môi của anh chậm rãi dán lên môi Nguyễn Miên, xúc cảm mềm mại trên môi còn chưa kịp cảm nhận thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Nguyễn Miên đang ngủ, cả người lập tức run lên, phịch một tiếng bị dọa biến thành thỏ tai cụp. Môi Lư Dương rơi vào trong không khí, cúi đầu nhìn thỏ tai cụp trong ngực. Nhất định phải đánh chết lũ hải tặc! Một tên cũng không được bỏ sót! Mặc dù bị hoảng sợ mà biến về nguyên hình, nhưng vì quá mệt mỏi nên Nguyễn Miên vẫn chưa tỉnh lại, vẫn ngủ say như cũ. Lư Dương hít sâu một hơi, hết cách đành phải bỏ thỏ tai cụp vào trong túi áo, triệu tập tất cả mọi người tới họp. Từ lúc nghe được tiếng nổ, Lưu Minh Hổ đã lập tức chạy tới, cho nên gã là người đầu tiên có mặt. Gã nổi trận lôi đình đi vào phòng, gào mồm lên nói: "Đám hải tặc chó má này, thế mà dám đột ngột tập kích. Thiếu tướng, lần này chúng ta không thể buông tha cho bọn chúng được nữa." Lư Dương che tai cho thỏ tai cụp, ngẩng đầu thản nhiên nhìn gã, anh nói: "Bé mồm thôi." Lưu Minh Hổ thấy túi áo trước của anh cất một con thỏ, lập tức tròn mắt, nở nụ cười. "Thiếu tướng, anh kiếm đâu ra con thỏ thế? Đúng rồi, tôi nghe mọi người nói là anh ôm chị dâu vào phòng mà, sao tôi lại không thấy chị dâu, anh giấu người ở chỗ nào rồi?" Gã nhìn xung quanh một chút, trong phòng ngoại trừ Lư Dương và con thỏ tai cụp kia, không hề có bóng dáng người khác. Ngón tay Lư Dương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không trả lời mà hỏi lại: "Lần này hải tặc phái bao nhiêu người đến?" Lý Chiến đi ngay sau Lưu Minh Hổ, nghe thấy câu hỏi của anh, rất tự nhiên mà trả lời: "Khoảng hơn một trăm người. Trải qua nhiều ngày bị chúng ta tấn công như vậy, hiện giờ bọn chúng chỉ đang vùng vãy giãy chết thôi, không kiên trì được bao lâu nữa đâu." Lưu Minh Hổ gật đầu, có chút tức giận nói: "Đám hải tặc này còn dám chủ động đến khiêu khích, thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Tôi thấy là bọn chúng đang sốt ruột muốn để cho chúng ta mau chóng hốt hết cả ổ rồi." Lý Chiến ném xấp tài liệu trong tay lên mặt bàn, nói với Lư Dương: "Lần này không thể để cho bọn chúng chạy nữa." "Ừ." Lư Dương gật đầu, ngón tay không nhanh không chậm vuốt lông trên người thỏ tai cụp, con mắt hơi híp lại: "Lần này nhất định phải một mẻ hốt sạch bọn chúng." Anh nghĩ tới chuyện vừa rồi, thỏ nhỏ đã đến bên miệng rồi còn vuột mất, lập tức muốn bắt từng tên hải tặc tới, đập cho mỗi tên một trận nhớ đời. Ba người không nói chuyện, mỗi người đều tự mình chuẩn bị cho cuộc họp. Đợi những người khác đến đông đủ, Lư Dương mới tuyên bố bắt đầu họp, chính thức thảo luận chiến lược đối phó với hải tặc. Lỗ tai của mọi người nghe Lư Dương nói, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được nhìn chằm chằm vào con thỏ tai cụp trong túi áo trước của anh. Lư Dương thân rộng chân dài, bộ quân phục kia mặc trên người anh cực ki thẳng thớm, vừa uy nghiêm lại vừa pha trộn chút ngang ngạnh. Thỏ tai cụp trắng nhỏ ngủ trong túi áo quân trang, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ. Nó đang nhắm mắt ngủ say, lông mi dài đều rũ xuống, hai cái chân nhỏ bám lấy túi áo. Một đám quân nhân lạnh lùng cứng nhắc, ánh mắt nặng nề nhìn thỏ tai cụp lại không tự chủ mà dần trở nên dịu dàng. Lúc họp, tất cả mọi người đều vô thức hạ thấp tiếng nói. Trong phòng họp cũng không còn sự ầm ĩ ngày xưa nữa, từng người đều nhỏ nhẹ, không hề lớn giọng như ngày thường. Con thỏ tai cụp kia trông cực kì đáng yêu, rõ ràng nó cực kì không hợp với bộ quân phục của Lư Dương cũng như không khí nghiêm túc trong phòng họp, nhưng không hiểu sao lại mang tới sự ấm áp hài hòa cho cả gian phòng. Lư Dương vừa phân công nhiệm vụ, vừa thỉnh thoảng cúi xuống kiếm tra cái tai nhỏ của thỏ tai cụp, bên môi luôn treo một nụ cười mơ hồ. Có lúc bên ngoài sẽ truyền đến tiếng bom đạn, thỏ tai cụp bị giật mình, có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Những lúc như vậy, ý cười trên môi Lư Dương sẽ lập tức biến mất, lông mày anh nhíu lại, đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó anh sẽ nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi thỏ tai cụp, đợi đến khi thỏ tai cụp bình tĩnh ngủ tiếp, anh mới lại mở miệng. Một đám đàn ông hôi hám trong phòng họp thấy động tác của anh cũng không có ai phản đối. Tất cả đều yên lặng nín thở đợi thỏ tai cụp ngủ say. Sau khi hô hấp của thỏ tai cụp trở nên đều đặn, bọn họ đều sẽ thở phào một hơi, vô thức nở nụ cười. Lý Chiến: "..." Sao cứ thấy bức tranh phòng họp này không đúng cho lắm. Lưu Minh Hổ gãi đầu, ánh mắt rơi xuống ngón tay đang an ủi thỏ tai cụp của Lư Dương, không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa có chút kì quái. Những năm qua, ngoại trừ chị dâu ra, gã chưa từng thấy thiếu tướng dịu dàng với ai đến như vậy. Sao gã lại không biết thiếu tướng thích mấy động vật nhỏ như này từ khi nào nhỉ? Lý Chiến hắng giọng một cái, phá tan sự tĩnh lặng trong phòng: "Thiếu tướng, ngày mai sẽ bắt đầu tấn công sao?" "Ừ." Lư Dương đã bố trí xong nhiệm vụ, đóng lại xấp tài liệu trên bàn: "Hôm nay cứ để kệ cho bọn chúng múa may một ngày đi. Sáng ngày mai xuất binh, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp." "Rõ, thưa thiếu tướng." Lưu Minh Hổ ở bên cạnh lên tiếng. Lư Dương bàn luận thêm một chút với mọi người về thời gian xuất phát cụ thể, sau đó anh nói: "Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Tan họp, mọi người tự về chuẩn bị đi." "Rõ!" Mọi người thu gọn lại đống tài liệu xong, lưu luyến không rời nhìn con thỏ tai cụp trong túi áo của anh, xoay người đi ra khỏi phòng họp. Lư Dương ôm Nguyễn Miên từ trong túi ra, đặt ở trong lòng bàn tay mình, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn. Những ngày này chắc hẳn Nguyễn Miên đã rất mệt mỏi, ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi được đặt trong lòng bàn tay Lư Dương, cậu tự động ôm lấy ngón cái của anh. Lư Dương mỉm cười, vẻ mặt vô thức mềm nhũn ra. Lưu Minh Hổ chậm rãi thu dọn đồ trên bàn, nhìn thấy Lư Dương ôm thỏ tai cụp trong lòng bàn tay, không nhịn được hỏi: "Thiếu tướng, anh kiếm đâu ra con thỏ này vậy? Sao con này trông bé hơn hẳn các con khác thế." Sắc mặt Lư Dương trở nên u ám, trái tim đau nhói không ngừng. Anh duỗi ngón tay ra, khẽ vuốt lông tơ của thỏ tai cụp, khẽ nói: "Do khi còn nhỏ không được cho ăn, bị thiếu dinh dưỡng nên người rất nhỏ." Mặc dù nguyên hình của Nguyễn Miên xinh đẹp tinh tế, nhưng so với những con thỏ bình thường thì nhỏ hơn một chút, nằm vừa khít trong tay Lư Dương. Đây cũng chính là lý do mà Lư Dương có thể bỏ cậu vào trong túi áo. Nguyên hình của cậu nhỏ như vậy là bởi vì khi còn bé cậu không có đủ dinh dưỡng, mặc dù dạng người không chịu quá nhiều ảnh hưởng, nhưng là người thuần chủng, dinh dưỡng lúc nhỏ sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nguyên hình. Lưu Minh Hổ mong đợi nhìn chú thỏ tai cụp trong tay Lư Dương: "Thiếu tướng, cho tôi ôm nó một cái đi." Gã nhìn thiếu tướng vuốt ve lâu như vậy, không khỏi có chút thèm thuồng. Gã cảm thấy lông thỏ trông sờ rất thích, nếu không thì sao thiếu tướng lại cứ vuốt ve không ngưng vậy chứ? Nên gã cũng muốn thử một cái. Lý Chiến ngồi bên cạnh gã, ngước mắt nhìn con thỏ tai cụp, không hiểu sao lại cảm thấy trông quen quen. Đặc biệt là ánh mắt Lư Dương nhìn nó, là ánh mắt anh ta cực kì quen thuộc. Lưu Minh Hổ thấy Lư Dương không nói gì, tưởng là anh đã ngầm cho phép, toét miệng cười, giơ tay muốn sờ thử. Lư Dương nghiêng người né cái tay của gã, ngước mắt lạnh lùng nhìn gã một cái, môi mỏng khẽ mở: "Đây là chị dâu của cậu đấy." Nụ cười của Lưu Minh Hổ cứng đờ, ngón tay cũng cứng đờ: "???" Lý Chiến: "..." Ha ha, biết ngay mà! Lư Dương ôm thỏ tai cụp đứng dậy, liếc nhìn Lưu Minh Hổ một cái, không nhanh không chậm nói: "Cậu dám sờ thử em ấy một cái đi, tôi lập tức đưa cậu ra ngoài làm mồi nhử hải tặc." Lưu Minh Hổ lập tức rụt tay về, khép chặt miệng, dùng sức lắc đầu. Không dám sờ, không dám sờ, có đánh chết gã cũng không dám sờ chị dâu. "Không được phép nói ra ngoài." Lư Dương lạnh nhạt nói, sau đó ôm thỏ tai cụp đi thẳng ra khỏi phòng họp. Lưu Minh Hổ nhìn bóng lưng của anh, lòng vẫn còn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Gã dùng cánh tay huých Lý Chiến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Có phải ý của thiếu tướng là, con thỏ tai cụp kia chính là... Chị dâu?" "Ông ngay cả tiếng người cũng không nghe hiểu nữa à?" Lý Chiến lườm gã một cái. "..." Lưu Minh Hổ cố gắng tiêu hóa tin tức vừa nhận được, lại huých cánh tay Lý Chiến: "Chị dâu và thiếu tướng đều là người thuần chủng à?" Lý Chiến hơi bực, tức giận né tránh cánh tay của gã, hỏi ngược lại: "Sao tôi biết được?" Lưu Minh Hổ không hề để ý, thu lại cánh tay, nhếch miệng nói: "Ông có phải Omega quái đâu, chạm vào thì làm sao? Là Beta mà cứ thích đóng giả Omega làm gì nhỉ?" Lý Chiến: "..." Càng tức. Lưu Minh Hổ không chú ý tới sắc mặt như đêm đen của Lý Chiến, gã sờ cằm nói: "Chẳng trách thiếu tướng lo lắng chuyện chị dâu sẽ sợ tiếng bom đạn, hóa ra là vì nguyên hình của chị dâu là thỏ tai cụp... Chị dâu là một con thỏ tai cụp lại có dũng khí đi làm bác sĩ, còn dũng cảm làm quân y đi theo quân đoàn nữa. Thật đúng là không dễ dàng, không hổ là chị dâu của chúng ta!" Lý Chiến vừa nghe vừa tự mình thu dọn đồ đạc, không thèm để ý đến gã. Không biết Lưu Minh Hộ đột nhiên nghĩ ra cái gì, bỗng nhiên cười hai tiếng: "Chị dâu biến thành thỏ tai cụp trông thật đáng yêu." Lý Chiến nhớ lại bộ dạng thỏ tai cụp nhỏ nhắn mơ màng ngủ say vừa rồi, không tự giác mà gật đầu. ... Đúng là rất đáng yêu. Sau khi nhận ra mình đang nghĩ cái gì, anh ta lập tức dùng sức lắc đầu. Đó là tình địch! Không phải... Là cựu tình địch! Anh ta nhớ lại những lời lần trước Lư Dương nói với mình, đột nhiên cảm thấy chuyện tìm một Omega làm bạn đời có vẻ cũng không tệ. Tốt nhất là tìm một Omega có nguyên hình là thỏ như ai kia, nếu vậy, lúc anh ta rảnh rỗi cũng có thể ngồi xoa lông thỏ. ... Cũng được nhỉ. Anh ta thừa nhận, vừa rồi nhìn Lư Dương vẫn luôn vuốt lông thỏ tai cụp, anh ta cũng thấy hơi thèm. "Sói tuyết yêu thỏ tai cụp." Lưu Minh Hổ tựa lưng vào ghế ngồi, chép miệng hai cái, không nhịn được mà cảm thán: "Thiếu tướng đúng là thiếu tướng, lúc nào cũng thích khiêu chiến độ khó cao. Chị dâu không hổ là chị dâu, làm một con thỏ nhỏ lại có can đảm ở bên một con sói. Không thể không nói, thiếu tướng đối với chị dâu dịu dàng thật, đây có phải là tình yêu của người đàn ông rắn rỏi trong truyền thuyết không?" Lý Chiến lườm gã một cái, ôm đống tài liệu đã thu thập xong, xoay người đi ra ngoài. Lưu Minh Hổ ngượng ngùng sờ mũi, gào mồm hô: "Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!" Lý Chiến quay đầu, giơ lên nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tình yêu của người đàn ông rắn rỏi là cái gì thì tôi không biết, nhưng nếu ông cứ tiếp tục lảm nhảm bên tai tôi, thì để tôi dạy cho ông biết thế nào là nắm đấm của người đàn ông sắt đá trong truyền thuyết!" Lưu Minh Hổ lập tức dùng hai tay che miệng lại, chỉ để lại một đôi mắt đen thui nhìn anh ta chằm chằm, một câu cũng không dám nói lại. Mặc dù Lý Chiến là Beta, nhưng gã thật sự không đánh lại cái tên Beta này. Rầm-- Lý Chiến đóng sầm cửa, nhanh chân rời đi. Lưu Minh Hổ thở phào một hơi, giơ tay vỗ ngực mình. Gã nhìn phòng họp trống trải, không nhịn được mà thở dài một tiếng: "Ầy.. Quả nhiên chiến tranh khiến người ta nóng nảy hơn. Đợi đến khi thu thập sạch sẽ đám hải tặc, mình nhất định phải mua cho mỗi người một hộp trà giải nhiệt mới được. Phải tu tâm dưỡng tính thật tốt mới có thể tạo nên tình bạn đoàn kết, mọi người cũng sẽ bớt tàn phá đóa hoa của đế quốc là mình đây." ____________________ Chết rồi đừng hỏi nha...17 chương to go...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương